Chương 3: Cúi người chín mươi độ lạy thật sâu

Hạ Úc Thanh đi bộ từ tiệm internet trở về Thanh Mi Uyển.

Tám giờ sáng, không khí vẫn còn sót lại chút hơi nước mát mẻ.

Trên người cô nồng nặc mùi thuốc lá bị ám trong tiệm internet. Sau khi về nhà, trước tiên, cô vọt vào tắm rửa, giặt sạch quần áo, vắt tới khi không còn nhỏ nước nữa mới mang ra ban công phơi nắng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó, cô đi vào phòng bếp, đun nước, vừa ngâm nga hát ca, vừa đi ra vườn hoa ở phía sau nhà.

Lục Tây Lăng đang đứng ở cửa gửi tin Wechat cho Chu Tiềm hỏi mật mã cửa.

Mở khóa vào nhà, anh liếc thấy quanh nhà vẫn trống trơn và gọn gàng ngăn nắp như cũ không khác gì lúc mới bàn giao, không giống như là có người ở, ngoại trừ trên bàn ăn có một bó hoa bách hợp màu trắng cắm chung với cẩm chướng màu hồng.

Cẩm chướng là loài hoa mà Lục Tây Lăng ghét nhất.

Lục Tây Lăng cau mày bước tới, khi đến gần mới thấy rõ "bình hoa" kia thật ra được cắt từ cái chai coca lớn.

Trên bàn ăn đặt một quyển sách, tên sách là Kẻ Trộm Sách, bên trong có kẹp một trang giấy.

Anh thuận tay mở ra, mép giấy giống như được xé đại từ quyển tập, đường xé hình răng cưa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên giấy là chữ viết nắn nót xinh đẹp, chép lại tiêu chí để xin khoản vay học tập của nhà nước.

"Người chưa thành niên cần cung cấp giấy tờ tùy thân hợp pháp của người giám hộ và văn bản chứng nhận đồng ý xin vay." Câu này bị khoanh tròn đánh một dấu ×.

Đầu ngón tay anh khẽ buông lỏng, trang sách rơi xuống, lật trở về trang tiêu đề.

Trên đó có ba hàng chữ viết bằng bút mực đen ——

Tặng Hạ Úc Thanh:

Càng bần cùng càng phải quyết tâm, không được từ bỏ ý chí.

Bành Thụ Phương

Anh chợt nghe loáng thoáng thấy tiếng động truyền đến từ phía sau nhà.

Lục Tây Lăng đặt sách xuống, lắng tai nghe trong chốc lát, rồi đi ra vườn hoa ở đằng sau.

Hạ Úc Thanh nghe thấy tiếng giày da khẽ giẫm trên thềm đá, tóc gáy sau lưng dựng đứng, cô quay đầu nhìn lại với vẻ sợ hãi.

Có một người đàn ông xa lạ đang đứng trên bậc thang, áo trắng, quần đen, giày da đen, trên mặt giày sáng loáng, không bám chút bụi bặm.

Ánh sáng vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt trắng nõn như một màn sương mỏng, anh hơi nheo mắt lại, không nói lời nào cũng không cười. Anh tựa như xuất hiện từ trong hư vô, vẻ ngoài lạnh nhạt trông anh như ẩn như hiện.

Không cách nào có thể đánh giá tướng mạo của anh, bởi vì khí chất toàn thân anh, đã vượt xa khái niệm nhận thức của cô.

Giống như khung cảnh buổi sáng mùa Đông ấy, lúc cô bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn thấy, đỉnh núi ẩn hiện trong màn sương mù và tuyết rơi.

Anh xa xôi không thuộc về thế giới của cô.

Nhất thời, Hạ Úc Thanh giật mình thảng thốt.

Cô chớp mắt mấy cái, người vẫn không biến mất.

Một người với dáng dấp và khí chất như vậy, chắc… chắc không thể nào là kẻ trộm chứ?

Nghĩ đến việc anh biết mật mã nơi này, cô nghĩ ngay đến một người, nên lập tức cười hỏi: "Anh là anh Chu?"

Lục Tây Lăng không trả lời cô, chỉ nhìn chằm chằm cái gì đó trong tay cô và khoảnh đất sau lưng cô, dùng giọng lạnh lùng hỏi: "Cô đang làm gì?"

Cảnh trước mắt đánh thẳng vào tri giác của anh. Cô gái xa lạ da ngăm đen này, cầm trong tay một bó rau xà lách xanh mướt, còn ở sau lưng cô, trên mặt đất của khu vườn rộng 10m², tất cả đều là rau xanh.

Hạ Úc Thanh vội nói: "Tôi đang hái rau xà lách chuẩn bị nấu mì, anh Chu anh ăn sáng chưa..."

"Tôi không phải họ Chu."

Hạ Úc Thanh ngây ngốc một lúc, cô đứng dậy hỏi: "... Xin lỗi, xin hỏi anh là...?"

Lục Tây Lăng quan sát cô một chút, tóc thắt bím đuôi ngựa, T-shirt đen, quần jean chín tấc, giày thể thao trắng.

Một bức tranh chân thật về sự giản dị và mộc mạc.

"Cô chính là người Chu Tiềm sắp xếp ở đây?"

Hạ Úc Thanh gật đầu.

"Rau này là ai trồng?"

"Tôi, tôi tự tay trồng..."

"Nhổ lên đi."

Nụ cười của Hạ Úc Thanh cứng đờ, còn dư lại nửa câu "phát triển tốt chứ" bị cô mạnh mẽ nuốt vào trong bụng.

Cô cảm thấy ánh mắt hờ hững của người đàn ông này thản nhiên lướt qua gương mặt cô, giọng nói của anh càng lạnh nhạt hơn: "Tôi họ Lục, cô nên biết tôi là ai."

Lại thấy mắt cô gái khẽ nhếch lên, ngay sau đó âm điệu cũng tăng cao nửa độ, cô kích động nói: "Cuối cùng cũng gặp chú thật rồi!"

Cô tựa như vô thức bước về phía trước nửa bước nói: "Cảm ơn chú Lục! Tôi luôn rất muốn gặp mặt nói cảm ơn với chú, lại sợ quấy rầy đến chú... Tóm lại, vô cùng cảm ơn chú!"

Nói xong, cô khom người chín mươi độ hướng về phía anh lạy thật sâu!



Lục Tây Lăng lui về phía sau nửa bước.

Như thể bị tấn công bằng bom xăng, hơi nóng cuồn cuộn như thiêu đốt làm anh nổi hết da gà.

Anh không biết những người khác có mẫn cảm đối với những câu cảm ơn, lời khen và sự nhiệt tình hay không, nhưng tóm lại anh có, còn là độ nhạy cảm cao.

Anh cau mày, lần nữa cường điệu: "... Phiền cô lập tức dọn sạch sẽ mấy thứ rau này."

Nói giỡn sao, kế hoạch cho vườn hoa này là mời người chuyên làm vườn về trồng hoa hồng.

Hạ Úc Thanh cực kỳ đau lòng nhưng mà vẫn cười nói: "Vâng!"

Mảnh đất này trồng đủ rau hẹ, rau xà lách, củ cải anh đào và các loại rau diếp khác, cô hết lòng tưới nước vun đất, chỉ mới thu hoạch được vụ đầu tiên, nói nhổ bỏ là nhổ đi ngay, thật đáng tiếc.

Nhưng đây dù sao cũng là nhà của anh Lục, cô không báo tiếng nào đã tự tiện sử dụng vốn đã không lễ phép, hơn nữa tới lúc cô nhập học thì đám rau củ này cũng phải nhổ bỏ đi trả về hiện trạng như cũ, sớm muộn đều là vậy.

Lục Tây Lăng nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi xoay người đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.

Hạ Úc Thanh xách bó rau xà lách kia đi theo nói: "Chú Lục ăn sáng chưa? Nước đã nấu sôi, tôi chuẩn bị nấu mì, nếu chú chưa ăn thì..."

Hàng xóm ở cùng dãy nhà có nuôi một con chó lông vàng to lớn, nó chưa bao giờ để ý tới sự nhiệt tình của những hàng xóm khác, nhưng cứ mỗi lần gặp anh thì dù cách ba mươi mét cũng sẽ giật dây, dũng mãnh nhào tới trước mặt anh, quẫy đuôi, lè lưỡi, cọ ống quần anh.

Người hàng xóm thường cười nói, Elizabeth thật sự là rất thích anh Lục đó!

Sau nữa, sau nữa Lục Tây Lăng dọn nhà.

Anh cố ý dời đến nơi có hàng xóm không nuôi chó mới chịu ở.

Bỗng nhiên Lục Tây Lăng xoay người.

Cô gái có làn da màu lúa mạch đứng dưới ánh mặt trời bừng bừng sức sống, nụ cười cũng như ánh mặt trời rực rỡ đến quá đáng, đặc biệt là ánh mắt, sáng ngời như mấy ngôi sao trong bầu trời đêm chưa bị ô nhiễm ở mấy nơi sơn cốc dã ngoại.

Anh giơ tay lên, chỉ đại khái dưới chân cô nói: "Đứng yên đó."

Hạ Úc Thanh không hiểu nhưng vẫn nghe lời dừng tại chỗ.

"Cứ đứng đó, đừng cử động." Lục Tây Lăng lui về phía sau từng bước.

Rất tốt, cô cũng giống như "Elizabeth" rất nghe lời.

Lục Tây Lăng xoay người, bước nhanh ra cửa.

Lên xe, việc đầu tiên anh làm là mở điều hòa.

Vặn nút điều chỉnh nhiệt độ về cuối nấc trừ, luồng gió mạnh 16 độ C thổi thổi lất phất, chỉ chốc lát sau bên trong buồng xe liền mát lạnh.

Anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hạ Úc Thanh rửa sạch rau xà lách, bỏ mì sợi vào nồi nước sôi, nấu chín đến bảy tám phần, tiếp đó bỏ rau xà lách vào.

Bỏ vào trong chén chút muối với tương đậu, thêm hai muỗng bột canh, rồi vớt mì ra.

Lúc ngồi ăn mì ở bàn ăn, Hạ Úc Thanh không nhịn được hồi tưởng lại tất cả phản ứng vừa nãy của Lục Tây Lăng.

Vẻ mặt cô như đưa đám.

Không phải là mình bị ghét chứ?

Buổi sáng hôm sau, khi kết thúc hội nghị thường kỳ, Lục Tây Lăng gọi Chu Tiềm vào phòng làm việc.

Anh châm điếu thuốc, ném cái bật lửa bằng bạc "cạch" một tiếng lên bàn giám đốc, ngã người dựa lưng ra sau hỏi: "Vườn hoa bên Thanh Mi Uyển đã phục hồi như cũ chưa?"

Chu Tiềm sửng sốt, suy nghĩ có chút không theo kịp, nhưng quy củ của Lục Tây Lăng là không cho nói "không biết", nên anh ấy chỉ đành nói: "Để tôi đi kiểm tra xem sao."

"Gọi điện thoại hỏi ngay bây giờ."

"... Hình như cô Hạ không có điện thoại di động."

"Vậy lúc trước hai người liên lạc thế nào? Đốt khói báo hiệu?"

Chu Tiềm nhạy bén nhận ra được điềm báo vị thiếu gia này đang nổi giận, vội nói: "Tôi đi xác minh trước, trưa nay sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn."

Buổi trưa Chu Tiềm không rảnh ăn cơm, chỉ gặm cái bánh bao, chạy sang cửa hàng Apple gần đấy, mua một cái điện, rồi đích thân lái xe đến Thanh Mi Uyển.

Ai mà ngờ, anh ấy lại tới vô ích, Hạ Úc Thanh không có ở đây.

Anh ấy đi vào xem vườn hoa vừa nhìn thấy nơi nơi xanh um tươi tốt, nhất thời bật cười.

Thì ra "phục hồi như cũ" là ý này.

Anh ấy để điện thoại di động lại, viết một tờ giấy nhắn cho Hạ Úc Thanh, dặn cô cầm theo thẻ căn cước ra tiệm làm sim điện thoại.

Mãi cho đến tám giờ rưỡi sáng ngày kế đó, Chu Tiềm mới nhận được điện thoại của Hạ Úc Thanh, quả nhiên vẫn là số điện thoại bàn.

Cô hỏi Chu Tiềm đi làm ở đâu, cô muốn tới đó đưa ít đồ.

Bốn mươi phút sau, Chu Tiềm nhận được điện thoại của Hạ Úc Thanh. Cũng làm khó cô có thể tìm được điện thoại công cộng bất kỳ lúc nào, dường như khiến anh ấy chuyển kiếp trở về thời đại thông tin 1G.

Chu Tiềm chạy xuống dưới lầu, Hạ Úc Thanh đang đứng ở cửa cảm ứng, trong tay ôm một cái hộp giấy.

Phía trên hộp giấy, là hộp điện thoại iPhone còn nguyên bao bì.

Hạ Úc Thanh cười chào đón, có chút không chắc mà hỏi lại: "Ngài Chu ạ?"

Chu Tiềm chỉ cảm thấy như là cuối cùng mình cũng thành công gặp mặt "bạn trên mạng", rất không dễ dàng, anh ấy cười nói: "Gọi như vậy khiến tôi tổn thọ quá."



"Vậy em gọi anh là anh Chu được không?"

"Được! Cô cứ tùy ý."

Trước tiên, Hạ Úc Thanh nói về chuyện điện thoại di động: "Em sắp có lương rồi, khi nào nhận tiền em nhất định sẽ đi mua điện thoại đầu tiên. Cái này em không thể nhận."

Chu Tiềm hù dọa cô: "Trả không được nữa. Cô không cần lãng phí."

"Thật, thật sao?"

"Ừm."

"Vậy em viết giấy mượn nợ. Hết bao nhiêu tiền?"

Giấy mượn nợ lúc trước Chu Tiềm vẫn còn cất, chưa giao cho Lục Tây Lăng, giờ lại có nữa.

Huống hồ để cho một sinh viên nghèo khó viết giấy nợ vì một cái điện thoại di động tám, chín ngàn, anh ấy không đành lòng bèn nói: "Lừa cô thôi! Không phải là còn chưa khui sao, có thể trả."

Anh ấy nhìn thấy Hạ Úc Thanh thở phào một hơi.

Ngay sau đó, cô đưa cái hộp giấy to luôn ôm trong tay tới nói: "Cái này, phiền anh giúp tôi giao cho chú Lục."

Chuẩn bị đi với Lục Tây Lăng đến gặp khách hàng, Chu Tiềm nhận hộp giấy nhưng không đi lên lầu, mà đi thẳng vào hầm để xe cất vào cốp xe.

Bôn ba bên ngoài cả ngày, mãi cho đến buổi tối.

Tài xế lái xe đưa Lục Tây Lăng trở về nhà họ Lục trước.

Xe dừng ở cổng Lục trạch, mắt thấy Lục Tây Lăng xuống xe, sắp đi vào trong, đột nhiên Chu Tiềm nhớ ra, trong cốp sau còn có đồ cần đưa, nên bảo anh chờ.

Anh ấy xuống xe, đi vòng ra phía sau, ôm cái hộp giấy khá nặng ra, nói: "Cô Hạ nhờ tôi chuyển cho anh."

Lục Tây Lăng bước tới, đưa tay mở ra xem.

Mấy túi đồ giữ tươi, đựng đầy rau xà lách xanh biếc với rau hẹ, dưới nữa là của cải anh đào còn cả đất quấn trong giấy báo, không biết là giống gì, vỏ đỏ, kích cỡ rất nhỏ.

Chu Tiềm nói: "Cô Hạ nói là do chính tay cô ấy trồng, cũng đã dọn sạch khu vườn nhưng mấy ngày nữa là nhập học, một mình cô ấy ăn không hết, để trong tủ lạnh lâu lại sợ không còn tươi. Cô ấy nói, nếu như anh không muốn nhận, sẽ cho tôi lấy về."

Lục Tây Lăng giương mắt, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: "Thế là cậu nhận luôn?"

"..."

Hai người đang nói chuyện thì Lục Sênh bước qua ngưỡng cửa, từ trong nhà chạy vội ra.

"Anh, anh về rồi." Cô ấy tùy ý hô lên. Cô ấy định đến cửa hàng tiện lợi, nhưng thấy Chu Tiềm đang ôm đồ, lòng tò mò trỗi dậy, cô ấy đổi hướng chạy tới hỏi: "... Đây là gì vậy?"

Hình như cô ấy mới vừa gội đầu, tóc còn ẩm ướt, mùi hương ngào ngạt.

Chu Tiềm nín thở hơi lui về sau, không nhìn cô ấy nữa, dùng nửa cánh tay đưa chiếc hộp về phía trước, nói: "Sinh viên nghèo tổng giám Lục giúp đỡ đưa tới."

Lục Sênh mở to hai mắt hỏi: "Người ở Thanh Mi Uyển đó?"

Chu Tiềm gật đầu.

Trải qua hai ngày điều tra, cái lời đồn "nuôi gái bên ngoài" tự sụp đổ, bà Lục còn mất mác hồi lâu.

Lục Sênh chen lên, đẩy Lục Tây Lăng đang cau mày ra, bước sang bên nửa bước, tự mình coi đồ trong hộp giấy, cô ấy cười nói: "Rau à?"

"Là cô ấy tự mình trồng."

"Wow! Cô ấy giỏi quá đi!" Mấy cây xương rồng Lục Sênh tự trồng đều chết hết.

Cô ấy không cho Lục Tây Lăng có cơ hội phản đối, tự mình nhận lấy cái hộp giấy.

"Hơi nặng." Chu Tiềm vội nói.

"Vậy anh giúp tôi đem vào đi. Anh tôi rất tôn quý, chắc chắn là anh ấy sẽ không muốn bưng đâu."

"Vào, vào nhà?" Chu Tiềm nói lắp, nhìn về phía Lục Tây Lăng, ánh mắt hỏi ý.

Lục Tây Lăng nhìn anh ấy đầy thâm ý, lộ ra vẻ cười nhạt.

Chu Tiềm bất chấp khó khăn, nói: "Tôi đưa vào rồi đi ngay!"

Lục Sênh cũng không đến cửa hàng tiện lợi nữa, cô có hứng thú với cái hộp rau này hơn.

Chu Tiềm nghe theo chỉ thị của cô ấy đưa rau vào bếp xong, lập tức nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi đi đây."

Sau đó, anh ấy nhìn về phía Lục Sênh nói: "Cô Lục, tạm biệt."

Lục Sênh cũng không nhìn Chu Tiềm, khoát tay nói: "Bái bai."

Động tĩnh trong phòng bếp khiến bà Lục đi vào xem, sau khi bà nghe thuật lại đầu đuôi câu chuyện, thì cùng với đầu bếp nhìn về đống rau củ xanh um tươi tốt mà chậc lưỡi cảm thán.

"Tây Lăng."

"Vâng?" Lục Tây Lăng đã đi tới cửa phòng bếp, quay đầu lại.

Bà Lục cười nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật ông con, con gọi cô bé này tới nhà ăn bữa cơm đi. Giúp đỡ trẻ nhỏ thành tài, đây là phúc báo tốt."

Lục Tây Lăng thản nhiên nói: "Không cần đâu."

"Nghe lời bà! Cũng là cách hay để ông cháu giải tỏa lo lắng và phiền muộn."

Im lặng một lúc, Lục Tây Lăng đồng ý.