Chương 5-1
Xe ngựa quả thật như Đoạn Tử Di nói, lấy một loại tốc độ tản bộ, nhàn nhã chậm rãi mà đi, cũng sẽ không bởi vì rẽ hoặc dừng xe khẩn cấp, mà làm cho hắn đυ.ng đến vết thương, lúc này, Trịnh Mẫn Chi mới yên tâm một chút.
Đoạn Tử Di dĩ nhiên không thể nào để cho mình bị giày vò, trong xe ngựa có trải nệm gấm êm ái, hắn cũng thoải mái nằm hoặc là nửa nằm nửa ngồi, mà hôm nay tâm tình của hắn không tệ, cho nên thích ý nằm ở trên nhuyễn tháp, ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh.
“Tam điện hạ, coi chừng bị cảm lạnh.” Ngày hôm nay thời tiết hơi lạnh, Trịnh Mẫn Chi sợ hắn sẽ bị nhiễm phong hàn.
“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Đoạn Tử Di cười giống như một đứa trẻ được khen thưởng.”Chẳng qua thân thể của ta cường tráng, đừng nói phong hàn, từ nhỏ đến lớn, ta ngay cả nhảy mũi cũng chưa từng bị.”
Đây đương nhiên là cách nói khoa trương, chỉ là Trịnh Mẫn Chi vẫn nở nụ cười.
“Khó có được trừ vết thương ở ngoài chân ra, ngươi còn quan tâm tới thân thể của ta, ta rất cảm động.” Đoạn Tử Di đột nhiên nói rất chân thành, giọng nói trầm thấp, ánh mắt nóng bỏng, liên tục dùng mắt phát ra sức quyến rũ mê người diendamleuqydon.
Trịnh Mẫn Chi sững sờ, gò má trắng nõn không thể khống chế đỏ lên.
Nàng cuống quít quay mặt, né tránh sóng mắt công kích của hắn, hô hấp dồn dập nói: “Tam điện hạ đừng nói như vậy.
Trách nhiệm của vi thần không chỉ là chữa trị cho Tam điện hạ, làm cho Tam điện hạ khỏe mạnh trở về trong cung, cũng là trách nhiệm của vi thần.”
“Nha, phải không?” Đoạn Tử Di không cho là đúng hừ một tiếng, rất cố ý kéo dài giọng điệu hỏi: “Nhưng ta nhớ ngươi mới đến thì đã từng muốn bỏ lại ta, một mình trở về trong cung......”
Hắn không nói cho hết lời, nhưng Trịnh Mẫn Chi hiểu, hắn là nói nàng vừa tới nơi này thì hắn nguyên tưởng rằng nàng là học đồ của Thái Y Viện, muốn đuổi nàng hồi cung, bởi vì khi đó nàng cũng rất không vui khi phải tới nơi này, cho nên vui lòng xoay người rời đi.
Tên gia hỏa này thật yêu thích ghi hận!
Trịnh Mẫn Chi âm thầm nghiến răng, chỉ có thể cười gượng bồi tội.”Thực xin lỗi, chỉ là vi thần lúc ấy nghĩ thầm, Tam điện hạ nếu không tin tưởng ta, đối với tương lai trị liệu cũng sẽ có ảnh hưởng; thay vì cố chấp ở lại, làm chậm trễ trị liệu của Tam điện hạ, chẳng bằng hồi cung, đổi vị thái y mà Tam điện hạ hài lòng tới đây.”
Nàng đem hành động lúc trước của mình nói rất chu toàn, hợp lý diendamleuqydon.
Nhưng không thể phủ nhận, tâm tình của nàng quả thật thay đổi.
Từ bị động, không tình nguyện, trở nên tích cực chủ động, thậm chí là từ đáy lòng, quan tâm tới an nguy của thân thể đối phương.
Vì sao lại có chuyển biến lớn như vậy đây? Trịnh Mẫn Chi mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vừa bắt đầu, nàng quả thật không nghĩ đến nơi này, cùng vị hoàng tử có quá nhiều danh tiếng phóng đãng ở bên ngoài này dính dáng.
Nhưng về sau, sau khi nhận thức hắn, hơn nữa chậm rãi hiểu rõ hắn, mới phát giác hắn thật ra thì chỉ là một người thích cười, thích giở trò như đứa bé, cũng không phải là một hoàng tử ngạo mạn kiêu căng.
Thậm chí, Đoạn Tử Di có lúc sẽ làm cho nàng cảm thấy đáng yêu.
“Thật sao?” Đoạn Tử Di hừ nhẹ, chỉ là ngay sau đó nở nụ cười.”Chỉ là thật may ngươi lưu lại, bằng không, ta không cách nào tưởng tượng được những người khác chữa trị ta như thế nào.”
“ Trong Thái Y Viện mỗi vị thái y, đều có y thuật rất tốt, bọn họ cũng có thể trị liệu cho ngươi thật tốt.” Trịnh Mẫn Chi chính trực nói.
“Nhưng ta chỉ thích ngươi thôi!”
Đoạn Tử Di nói mang theo vài phần làm nũng, khiến Trịnh Mẫn Chi nghe được mặt đỏ tới mang tai.”Xin Tam điện hạ ngàn vạn đừng nói như vậy, để người ta nghe, sẽ làm cho người khác hiểu lầm!”
Hai đại nam nhân, nói chuyện thích hay không thích, làm sao có thể không làm cho người khác hiểu lầm?
“Thích là sự thật nha, chẳng lẽ rõ ràng là thích, lại cứng rắn muốn nói dối, gạt người nói không thích?” Đoạn Tử Di nói rất hùng hồn.
“Chuyện này......” Trịnh Mẫn Chi không tranh cãi được hắn, chỉ đành phải nói: “Tóm lại, đây là lời nói rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, kính xin Tam điện hạ nói ít thì tốt hơn.”
“Thật sao?” Đoạn Tử Di lẩm bẩm.”Đã nói tật xấu của ngươi thật nhiều.”
Trịnh Mẫn Chi thật sự vô lực diendamleuqydon.
May mà sau đó không lâu liền đạt được mục đích, bọn họ rốt cuộc có thể không cần sẽ nói về chủ đề “Thích”, hoặc là”Không thích” vòng vo như thế.
“Tịnh Tâm Trì” ở chỗ Tây Nam của Lộc Lâm biệt uyển, cách mười mấy dặm.
Chỗ này là thái tử năm đó, hiện nay là hoàng thượng, mang theo phi tử mình yêu thích đi săn thì tình cờ phát hiện.
Tịnh Tâm Trì thật ra là một ôn tuyền, nước hồ trong suốt, lại toát ra khí nóng tự nhiên, trong đêm lạnh ngâm mình, cảm giác cực kỳ thoải mái, tựa hồ ngay cả tâm hồn cũng bị rửa sạch, cho nên gọi là”Tịnh tâm trì”.
Hoàng thượng thậm chí còn phái người đến bên hồ, xây Tịnh Tâm biệt quán (*), để cho mọi người thay y phục trang điểm.
biệt quán (*): cung điện vua chúa dùng khi vi hành ngoài cung điện chính ở kinh thành ra
Chỉ là, Đoạn Tử Di lại không mang Trịnh Mẫn Chi tới Tịnh Tâm biệt quán, mà là biệt quán bên cạnh một căn phòng nhỏ.
Đây là một nhà gỗ đặc biệt, có cửa không có cửa sổ, có ghế không có bàn; mặt tường gỗ chất liệu vững chắc, thậm chí ngay cả dưới chân cũng là những tấm ván gỗ.
Đoạn Tử Di nói, cái này gọi là noãn ốc diendamleuqydon.
Vừa đến noãn ốc, Đoạn Tử Di lập tức không kịp chờ đợi, yêu cầu người hầu hầu hạ hắn cởϊ qυầи áo.
Không bao lâu, mấy tỳ nữ xinh đẹp liền đem hắn cởi sạch sẽ.
“Ngươi...ngươi làm cái gì?”
Nàng...... Toàn bộ đều thấy được! Mắt của nàng......
Trịnh Mẫn Chi trợn mắt há mồm nhìn hắn chằm chằm —— a a, nàng không nên nhìn!
Nàng đột nhiên nghĩ đến, mới vội vàng quay đầu ra.
“Cởϊ qυầи áo nha.” Đoạn Tử Di chẳng những tự nhiên cởi trần chính mình, còn buồn bực nói: “ Ngươi làm sao lại không nhanh cởϊ qυầи áo? Dùng qua noãn ốc, đợi lát nữa xuống nước, ngươi rồi sẽ biết thoải mái như thế nào. Tịnh Tâm Trì là ôn tuyền, nghe người ta nói, ngâm ôn tuyền có thể thúc giục khí huyết vận hành, khiến cho xương bị gãy mau chóng phục hồi như cũ, cho nên ta mới đặc biệt tới đây. Nghĩ rằng ngươi nhất định chưa từng ngâm qua ôn tuyền, cho nên đặc biệt dẫn ngươi ới đây để biết, ngươi cũng đừng cô phụ một phen khổ tâm của ta nha.”
Hắn nói hết sức chân thành,vô cùng cảm động, nhưng nếu cẩn thận nhìn lên, liền phát hiện được trong con ngươi đen kia, cất giấu vài tia trêu chọc tinh nghịch.
“Tạ ý tốt của Tam điện hạ, nhưng là, ta không thể đi xuống ngâm được.” Trịnh Mẫn Chi cứng nhắc cự tuyệt diendamleuqydon.
“Tại sao? Đi tới Tịnh Tâm Trì cũng không đi xuống ngâm giống như tìm thấy bảo vật, lại tay không mà về, thật là đáng tiếc.” Đoạn Tử Di dùng giọng điệu giả bộ sợ hãi như nói “Ngươi đừng ngu“.
“Không cần, ta thật sự không có hứng thú, Bảo Trì này, xin mời Tam điện hạ một người hưởng thụ thôi.” Chớ có nói đùa!
Coi như này ôn trì, rất thoải mái, nàng cũng không muốn nhảy xuống cùng hắn ngâm —— tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Đoạn Tử Di trầm ngâm nhìn hắn, giả vờ suy đoán.”Ngươi chẳng lẽ...... Là bởi vì không muốn để người khác nhìn thấy thân hình của ngươi, cho nên mới cự tuyệt đúng không?”
“Tam điện hạ muốn nói như vậy cũng được, thật sự của ta không có thói quen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thân thể trước mặt người khác.” Nàng thừa nhận.
“Thật sao? Vậy thì dễ dàng rồi.” Đoạn Tử Di lập tức ra lệnh cho người hầu bên cạnh: “Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài trước đi, thuận đường nói cho bọn hắn biết có thể bắt đầu.”
“Vâng” mấy tỳ nữ xinh đẹp tham lam nhìn l*иg ngực trần trụi cường tráng của Đoạn Tử Di thêm vài lần, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Trịnh Mẫn Chi nghe được hắn nói”Có thể bắt đầu”, lại không có ý định suy nghĩ nhiều, là cái gì có thể bắt đầu?
Đuổi tỳ nữ xinh đẹp đi, Đoạn Tử Di đắc ý tranh công với Trịnh Mẫn Chi.”Tốt lắm, ta đã làm cho các nàng đi rồi, lúc này không có người khác, ngươi có thể cởϊ qυầи áo rồi.”
Trịnh Mẫn Chi không nói gì mà nhìn hắn diendamleuqydon.
Hắn cho là mình không phải “Người khác” sao?
“Ta không muốn ngâm nước, cũng không muốn cởϊ qυầи áo, xin Tam điện hạ một mình hưởng thụ thôi.” Trịnh Mẫn Chi thờ ơ cự tuyệt.
“Thật sự là phiền toái! Chưa từng gặp qua nam nhân như ngươi giống như một con rùa; chúng ta đều là nam nhân, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại có cái gì quan trọng? Chẳng lẽ ngươi lại là nữ nhân, không thể cho người ta nhìn?”
Lời của hắn dường như “Vô tâm”, lại làm cho Trịnh Mẫn Chi nghe được run như cầy sấy.
“Ta đương nhiên không phải nữ nhân! Ta chỉ là chưa bao giờ ở trước mặt người khác phơi bày thân thể, không muốn làm như vậy mà thôi.”
Nàng cuống quít phủ nhận chuyện mình thật sự là một của nữ nhân.
“Nói như vậy, ngươi chẳng lẽ còn là......” Đoạn Tử Di lời nói chưa hoàn tất, nhướng nhướng lông mày, lộ nụ cười như kẻ trộm.
“Là cái gì?” Trịnh Mẫn Chi không hiểu diendamleuqydon.
“ Thân đồng tử.”
Đoạn Tử Di một phen nói cho hết lời, cả khuôn mặt của Trịnh Mẫn Chi lập tức đỏ lên.
Nàng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, ngay cả âm thanh mắng chửi người đều run rẩy.”Cái này, cùng ta có phải là thân đồng tử hay không, có quan hệ gì đâu? Chuyện này cùng Tam điện hạ không có quan hệ, ta...ta không cần thiết nói cho ngươi biết những thứ này!” Trên mặt nàng toát ra khí nóng, đều có thể chưng bánh màn thầu rồi.
Đại sắc phôi này, vì sao mỗi lần cũng ưu tiên chọn những đề tài nhạy cảm này, làm nàng lúng túng không thôi?
Hắn không thể nói chuyện khác? Thí dụ như quốc sự triều chính, bách tính nhân dân, nếu không nữa thì nói chuyện một chút phong cảnh sông nước, núi non, hoa, chim, cá, sâu cũng được nha!
Đoạn Tử Di nhìn nàng thật sâu, cười cười có hàm nghĩa khác.”Không quan hệ sao? Vậy cũng nói không chính xác.”
Nụ cười mập mờ kia, khiến Trịnh Mẫn Chi cảm thấy chán ghét, nhưng hơn nữa là lo lắng.
Hắn...... Chẳng lẽ biết cái gì rồi?
Trịnh Mẫn Chi cảm giác mồ hôi, không ngừng chảy ra từ lưng của mình, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện.
“Tam điện hạ có cảm giác hay không, nơi này đặc biệt nóng?” Nàng toàn thân đều đầy mồ hôi, không nhịn được kéo lỏng cổ áo, còn phải cẩn thận không lộ ra chỗ hầu kết.
“Nha, ngươi rốt cuộc đã phát hiện? Ta mới nói qua này gọi noãn ốc, là từ đầu nguồn ôn tuyền, lấy ống trúc nối hơi nóng, đưa vào trong phòng nhỏ. Đợi ở bên trong, sẽ làm cho toàn thân đổ mồ hôi, dơ bẩn ẩn sâu trong làn da, theo mồ hôi chảy ra, cả người sẽ giống như sống lại rất thoải mái.” Đoạn Tử Di giải thích.
“Đây là có vị khách từ dị quốc đến du lịch, nói cho phụ hoàng của ta biết. Nghe nói cái này gọi là tắm hơi, phụ hoàng ta dựa theo lời nói của vị kia, kiến tạo noãn ốc; sử dụng noãn ốc, uống nước nữa ngâm ôn tuyền, sẽ càng thêm thoải mái đó!, mau cởϊ qυầи áo, mặc y phục dùng cho noãn ốc, nếu không sẽ rất nhanh bị té xỉu.”
“Ta không cởi!” Trịnh Mẫn Chi ngang nhiên cự tuyệt diendamleuqydon.
“Ta muốn rời đi.” Nàng đi về phía cửa của phòng nhỏ, thử chuyển động tay cầm của cửa, lại phát hiện cửa mở không ra.
“Vô dụng, ta mới hạ lệnh bọn hắn chuẩn bị noãn ốc, cửa nhất định đã khóa từ bên ngoài, tránh cho hơi bay ra ngoài, phải đợi đến sau một nén nhang, cửa mới có thể lần nữa mở ra.” Đoạn Tử Di thanh nhàn nói, tựa lưng vào sau ở trên chiếc ghế, hưởng thụ khí nóng từ từ tăng cường phun sương.
“Mau gọi bọn họ mở ra!” Đây không phải là ép buộc nàng tiếp nhận tắm hơi sao? Trịnh Mẫn Chi sắc mặt khó coi nói.
“Tại sao? Đây là cơ hội rất khó có được! Ngươi cũng đừng căng thẳng, ta sẽ không giễu cợt vóc dáng của ngươi, mau cởϊ qυầи áo, cùng nhau hưởng thụ đi!”
“Ta không muốn!” Đoạn Tử Di cự tuyệt làm cho người khác mở cửa, Trịnh Mẫn Chi cũng không muốn cầu khẩn, nhếch môi, tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt nhẫn nại, chờ đợi thời gian một nén nhang trôi qua.
“Ngươi đừng ngu ngốc nữa! khí nóng này rất mạnh, ngươi lại mặc đồ giống như bánh chưng, sẽ rất nhanh nóng đến bất tỉnh.”
“Ta sẽ không sao, xin Tam điện hạ yên tâm!” Trịnh Mẫn Chi kiên cường trả lời.
Nàng nghĩ mình so với người bình thường chịu nhiệt tốt hơn, lại thoa cao hoa cỏ lạnh, chỉ là thời gian một nén nhang, nàng có thể chống đỡ nổi.
Không ngờ, theo thời gian trôi qua, khí nóng càng ngày càng mạnh, cuối cùng bên trong cả căn phòng nhỏ, tất cả đều là sương mù trắng xóa, giống như một cái l*иg lớn chưng trăm cái màn thầu.
Nàng lúc này mới phát hiện ra, hình như chính mình đoán sai uy lực của noãn ốc này.
Trịnh Mẫn Chi mặt đỏ như đào, mồ hôi trên người giống như mưa chảy xuống, nàng không ngừng lau mồ hôi rơi xuống trên trán, tóc mai, nhưng cơ hồ là mới lau xong, mồ hôi lại tiếp tục chảy xuống.
Đoạn Tử Di cũng cả người đầy mồ hôi, nhưng bởi vì trên người không một mảnh vải, cho nên còn chịu đựng được.”Nóng đến không chịu được? Ngươi cũng nhanh cởϊ qυầи áo đi, kiên trì thêm nữa, đối với ngươi không có nửa điểm tốt đâu.”
Đoạn Tử Di nhìn nàng gò má đỏ rực, cả người nóng bức nhu nhược đã có dáng vẻ rất nhanh bất tỉnh, trong lòng thực thương xót.
Hắn thật muốn đẩy quần áo nàng ra, nhìn một chút thân thể trắng noãn như tuyết này, có phải hay không cũng giống như nàng má phấn một dạng đỏ rực mê người.
Hắn tham nhìn nàng mặt ửng hồng, bộ dáng kiều diễm động lòng người, không bỏ được diendamleuqydon.
Chỉ để cho hắn nhìn qua hai lần.
Thời gian không ngừng trôi qua, Trịnh Mẫn Chi cũng cảm giác tầm mắt của mình càng lúc càng mơ hồ; đến tột cùng là sương mù làm cho nàng nhìn không rõ ràng, haylà nàng đã sắp......
Nàng mãnh lực lắc đầu, cố gắng thức tỉnh ý chí của mình, không để cho mình ở trước mặt đối phương ngã xuống.
Mà Đoạn Tử Di phát hiện, sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ, thân thể cũng lảo đảo muốn ngã, nhất thời hô hấp cứng lại, vội vàng muốn chạy tới dìu nàng, nhưng Trịnh Mẫn Chi đã phịch một tiếng, ngã xuống đất.
“Mẫn Chi!” Hắn kinh hô, lập tức kêu người hầu mở cửa.”Mở cửa nhanh!”
Lấy được chỉ thị, cửa gỗ vừa dày vừa nặng lập tức mở ra, bên ngoài không khí trong lành ngay sau đó tràn vào.
Mấy tên đầy tớ hộ vệ nối đuôi tiến vào, theo chỉ thị của Đoạn Tử Di, đem Trịnh Mẫn Chi đến Tịnh Tâm biệt quán.