Chương 29

“Này, hoa thủy tiên. Anh nghĩ như thế nào về bộ đôi ba người vừa rồi?” Tôi đi tới bên cạnh Atobe rồi ngồi xuống.

“Lại là người xấu xí. Sao cô lại chạy sang đây? Chẳng lẽ đến xem bổn… xem tôi? Tôi biết mà. Này, Kawaji.” Atobe lộ ra ý cười, nhẹ nhàng đưa tay sờ nốt ruồi ở đuôi mắt. Có điều anh ta giờ vẫn còn cười được sao?

“Wushi.” Kabaji đứng phía sau khán đài mặt không chút biểu cảm trả lời. Tôi nghi ngờ có phải mặt của anh chàng này bị liệt hay không.

Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, bổn tiểu thư muốn sang đây để gặp anh.” Tôi thấy được bộ dạng đắc ý của Atobe, kìm nén không cười: “Chẳng qua, bổn tiểu thư sang đây nhìn xem anh đã chết chưa.” Biểu cảm trên mặt Atobe lập tức thay đổi, thật sự rất thú vị nha. Anh ấy tham gia cuộc thi lật mặt được rồi đấy, hahaha…

“Cô…” Atobe chỉ tay vào tôi, không nói nên lời.

“Tôi nói này Atobe đại gia à, anh đừng tức giận. Không tốt đâu, cẩn thận rụng hết răng. Răng rụng hết rồi anh — vẫn đẹp trai đúng chứ?” Tôi đưa tay chống cằm, giả vờ làm ra vẻ đang suy nghĩ.

“Cô… Cô… Cô là đồ đáng ghét.” Atobe đã tức đến nỗi mặt xám xịt, nói năng lộn xộn.

“Ồ? Tại sao Atobe đại nhân lại dùng từ “đáng ghét”, phải nói là xấu xí chứ? Anh tức giận quá hóa điên rồi sao? Có muốn tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho anh không?” Tôi làm bộ ngạc nhiên, nhưng trong lòng thật ra đã cười đến mức nở hoa rồi: “Này, Ninja, hoa thủy tiên nhà anh muốn cắn người.” Tôi né tránh bàn tay đang cố tóm lấy tôi của Atobe, sau đó chạy ra sau lưng Ninja, thò đầu ra nhìn Atobe.

Ninja không còn cách nào, đẩy kính nói: “Tiểu Tuyết, cô đừng chọc cậu ấy nữa, cậu ấy tức lắm rồi.”

“Hừ, không đùa thì không đùa. Ai bảo anh ấy lòng dạ hẹp hòi, không biết đùa.” Tôi khoanh tay, bĩu môi với bên kia và nói.

Ninja thấy mặt Atobe càng ngày càng đen, thở dài rồi nói tiếp: “Đúng đúng đúng, cậu ấy lòng dạ hòi, cô là người rộng lượng, đừng tính toán với cậu ấy.”

“Mặc dù tôi không phải “người rộng lượng” nhưng tôi cũng sẽ quên “người đàn ông hẹp hòi” này. Tôi chơi đủ rồi, tạm biệt sói Kansai, hoa thủy tiên.” Không đợi hai người bọn họ nói, tôi liền chuồn về khu của Seigaku.



Ninja lẩm bẩm: “Sói Kansai? Tại sao cô ấy lại gọi mình là sói Kansai?”

Atobe tức giận giậm chân: “Cái người xấu xí này, lần sau đừng để bổn đại gia tôi gặp lại cô, bằng không tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt.”





Ngay sau khi tôi trở về Kikumaru lập tức leo trên người tôi: “Nè nè, Tiểu Tuyết. Em quen người của Ice Emperor hả, meo?” Mặc dù biểu cảm của Kikumaru rất đáng yêu. Nhưng sẽ còn đáng yêu hơn nữa nếu anh ấy không bám lấy tôi.

Tôi đen mặt, hơi lạnh bắt đầu tỏa ra: “Có quen… Nhưng mà, đàn anh Oishi! Phiền anh đem con mèo nhà anh đi chỗ khác!” Sau đó nở một nụ cười thật tươi nhìn Kikumaru: “Đàn anh Kikumaru, sau này anh còn tự ý bám lấy tôi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu nha.”

Người Kikumaru lập tức cứng ngắc, khóe miệng giật giật. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể buông tôi ra, sau đó trốn phía sau Oishi. Kikumaru nghĩ thầm: “Thiếu chút nữa là tiêu đời rồi, meo. Tiểu Tuyết dễ thương như vậy, tại sao mình lại thấy kinh khủng vậy chứ, meo?”

“Đừng làm loạn, tập trung xem thi đấu.” Siêu đội trưởng đại nhân lạnh lùng mở miệng nói.

Tôi méo miệng: “Rồi, đã biết.”





Mặc dù trận đánh đôi đầu tiên của Seigaku, Inui đã thua, nhưng phải công nhận đó là một trận đấu rất xuất sắc. Nhưng mà câu nói của Inui quá… Kinh điển: “Vừa nãy, cú đập của tôi đã ngoài mức 5,3 mét.” Ôi mẹ ơi… Sao anh ấy có thể tính được vậy, thậm chí còn tự nộp mình cho trọng tài. Hóa ra đàn anh Inui khô khan của chúng ta lại là một bé cưng ngoan ngoãn.