Chương 26

Tôi đang ngồi ở một góc sân tennis và nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây: “Thời tiết thật đẹp.” Tôi lẩm bẩm một mình. Đúng vậy, thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, nhưng tâm trạng của tôi thì không. Cuộc thi xếp hạng ở Seigaku vừa mới kết thúc, Momo đã thua. Điều này có nghĩa là anh ấy — không phải là ứng cử viên phù hợp. Mặc dù anh ấy vẫn sẽ vào sân. Nhưng, hiện tại tâm trạng của anh ấy thế nào?

Tôi chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Cho nên tôi không biết được cảm giác đó ra sao. Tôi tựa vào cái cây bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, gió thổi nhẹ nhàng, cảm giác rất thư thái, dễ chịu. Bao lâu rồi tôi chưa thấy thoải mái như vậy?

Mỗi lần thả lỏng tâm tình của chính mình, đó là lúc tôi nhớ lại những chuyện của trước đây. Hiện tại, đối với tôi quá khứ đã được xem như là ‘kiếp trước’ rồi. Nhớ lại chuyện của trước kia, tôi bỗng nhiên muốn khóc.

Liên Nguyệt, cậu có khỏe không? Tớ rất nhớ cậu, cậu có biết không? Ngày trước, dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn ủng hộ tớ, nhưng hiện tại không phải quá khứ. Hiện tại tớ muốn gặp cậu cũng không thể được. Bởi vì, hiện tại chúng ta đã không ở cùng một thế giới nữa rồi. Cậu vẫn hạnh phúc như trước kia đúng không? Không có sự tồn tại của tớ cậu có vui vẻ như xưa không?

Liên Nguyệt mặc dù là tiểu thư nhà giàu. Nhưng mà cô ấy và tôi giống nhau, đều không có bạn bè. Chúng tôi là người bạn duy nhất của nhau.

Liên Nguyệt à, tuy rằng hiện tại tớ không còn bên cạnh cậu. Nhưng xin cậu nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải vui vẻ, nhất định phải sung sướиɠ. Thực xin lỗi, tớ không thể thực hiện được lời hứa sẽ luôn ở bên nhau, sẽ suốt đời làm bạn bè. Cậu sẽ trách tớ phải không? Tớ nghĩ cậu chắc chắn sẽ rất tức giận, bởi vì tớ đã đi mà không một lời từ biệt.

Rõ ràng tôi chơi thân với Ryoma và những người khác, rõ ràng mỗi ngày đều có thể gặp nhau, cùng nhau tập luyện. Thế nhưng sao tôi lại cảm thấy bọn họ dường như ở rất xa tôi chứ?

Tezuka Kunimitsu Đội trưởng câu lạc bộ Tennis học viện Seigaku, một người có tinh thần trách nhiệm rất cao. Anh ấy luôn ủng hộ toàn bộ câu lạc bộ Tennis, sự hiện diện của anh ấy là không thể thiếu. Thế nhưng, cũng chính vì trách nhiệm mà anh ấy đã hoàn toàn bỏ qua vết thương của chính mình. Tại sao? Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh ấy tại sao nhất định phải làm như vậy. Nếu đổi lại là tôi, tôi có thể không? Đội trưởng câu lạc bộ Yamato, anh ấy rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ và giao lại cho đàn anh Tezuka.Cái giá phải trả là đôi bàn tay của chính mình bị hủy hoại.

Fuji Syuusuke —— Một người rất mạnh mẽ. Anh ấy được mọi người gọi là thiên tài, thế nhưng, được gọi là thiên tài có thật sự tốt? Chỉ vì anh ấy là thiên tài, chỉ vì anh ấy được gọi là thiên tài, đã khiến người em trai duy nhất của anh ấy không dám nhận. Thử hỏi có ai chịu nổi việc cả ngày bị người khác so sánh? Kể cả người đó là anh trai của mình. Mặc dù Fuji luôn mỉm cười, nhưng không ai có thể biết được những nỗi buồn phía sau nụ cười ấy. Fuji Yuta à, xin anh đừng làm tổn thương anh của cậu nữa. Anh ấy là người anh trai yêu quý của anh mà?

Từ khi nào tôi trở nên cảm tính như vậy? Tôi nâng tay che đi ánh nắng chói chang của mặt trời. Mặt trời khiến người ta cảm thấy ấm áp nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thật chói mắt.

Hôm nay là thứ ba. Có lẽ Momoshiro đã suy nghĩ thông suốt rồi, anh ấy nhất định sẽ trở về. Mặc dù sau khi quay về anh ấy sẽ bị Tezuka phạt chạy 100 vòng.

“Lại muốn làm biếng hả? Đàn anh Momoshiro.” Một âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, hóa ra là Echizen Ryoma.

Mọi người tham đã đến đông đủ.

Đây là lần đầu tiên phía Ice Emperor gặp Ryoma.



“Ryoma, cậu tới đúng lúc thật đó…” Tachibana An vọt tới trước mặt Echizen Ryoma. Nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Atobe cắt ngang.

Atobe nhướng mày: “Cậu chính là thanh niên lớp 7 trong truyền thuyết của Seigaku đúng không?”

“Con quái vật Yakushi của Yamabuki cũng bị cậu ấy đánh bại?”

“Chính là tên nhóc này hả?”

Ninja coi thường nói: “Con quái vật Yakushi chẳng có gì đặc biệt, thua trận cũng đúng thôi.”

“Nói không sai, Yushi! Cái tên hút thuốc lá tệ hại đó không nên tồn tại lâu. Haha…” Mukahi nhảy lên bức tường cạnh sân bóng.

Nghe đến đó, Momoshiro rất tức giận. “Ồ! Cậu nói quá lên rồi đấy…” Momoshiro chưa nói xong, Mukahi đã nhảy qua đầu Momoshiro bằng một cú lộn về phía trước, sau đó đứng phía sau Momoshiro: “Tài nghệ không tồi.” Momoshiro quay đầu lại, sau đó liếc Mukahi.

Mukahi đưa tay, chỉ chỉ ngón tay cái về phía mình: “Để tôi xử lý chuyện này cho.”

Ryoma và Momoshiro nhăn mày nhìn Mukahi sau đó đồng thanh nói: “Không.”

“Hả?” Mọi người bối rối.

“Echizen đánh đôi thật tệ, nhìn bộ dạng của cậu ấy không giống đánh đôi chút nào!”

“Nói thì dễ, đàn anh Momoshiro thử đánh lộn xộn như vậy đi!”

“Này! Sao cậu dám cãi lại đàn anh…” Này, hai người đừng đừng ầm ĩ nữa? Bây giờ là lúc để cãi nhau sao? Đứng sau gốc cây nhìn mà tôi cảm thấy thật nhức đầu.



“…” Mukahi nhìn hai người bên kia đang cãi nhau, thì không nói nên lời.

Momoshiro nhắm mắt lại rồi nói: “Đúng vậy, chính là biểu cảm này. Nói tóm lại, tôi bằng long chung nhóm với đàn em An!”

Kết quả là Ryoma mặc kệ Momoshiro, quay đi: “Này… Vua khỉ ngồi đằng kia có muốn chơi không?”

Ha ha… Tôi vội vàng lấy tay che miệng, nghĩ thầm: “Không tồi, bọn họ vẫn chưa nhận ra, suýt nữa tôi đã cười ra tiếng. Vua khỉ, haha… Ryoma thật hài hước, vậy mà có thể nói ra được.

“Atobe cúi đầu nhìn Ryoma: “Đừng vội vàng như vậy!”

“Muốn trốn sao?” Ryoma giương mắt nhìn Atobe.

“Thằng nhóc này dám khıêυ khí©h Atobe trắng trợn vậy hả?”

“Thật không ngờ lại là một học sinh lớp 7 nha.”

“Không tồi.” Các thành viên của Ice Emperor không dám tin Ryoma sẽ khıêυ khí©h Atobe.

Momoshiro nhếch miệng cười. Tôi thầm nghĩ: “Echizen Ryoma, nhóc con này… Cho dù có ở đâu thì cũng đều thách thức đối phương trước.”

Atobe rõ ràng không để Ryoma vào mắt, quay đầu nói với Ryoma: “Đích thân tôi sẽ ở đánh bại cậu trong trận đấu ở Kanto, nhưng điều kiện là toàn bộ học sinh của học viên Seigaku cũng phải đến. Chúng ta đi thôi, Kawaji…”

“Wushi.”

Sau Khi nhóm người Ice Emperor rời đi, Momoshiro nhìn Ryoma: “Này Ryoma, sao cậu lại đến đây?”

Ryoma quay đầu đi rồi nói: “ Không có gì…” Momoshiro à, Ryoma người ta đang lo cho anh, ai kêu anh ba ngày rồi không thèm đến câu lạc bộ chứ.