“Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư đến rồi, xin mời xuống xe.” Tài xế mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, tôi đánh giá xung quanh. Wow... Ngôi nhà thật lớn. Phong cách Châu u cổ điển, nhìn rất sang trọng, nhưng lại không mất đi khí phái.
“Đây là đâu vậy ạ?”
“Đây là nhà của ngài chủ tịch tập đoàn Atobe.” Cái gì? Đây là nhà của hoa thủy tiên kia sao? Hừ, sớm biết thì đã không tới.
Tôi chắc tránh không thể chạy trốn được nên đành đi theo ba đẹp trai, mẹ xinh đẹp đi phía sau, cùng nhau bước vào đại sảnh nhà Atobe là nơi tổ chức bữa tiệc.
“Wow…tiểu thư nhà ai vậy? Thật xinh đẹp.”
“Chẳng lẽ đây là tiểu thư nhà Nhã Diệp, cô ấy chưa từng tham gia bất kỳ bữa tiệc nào?”
“Rất có khí chất nha.”
“Vẫn là mặt mũi nhà Atobe lớn, nhìn xem ngay cả chủ tịch Diệp cũng mang theo con gái bảo bối đến.”
Nơi này hợp tác, bàn bạc vô cùng ồn ào, nhiều người nhìn với ánh mắt ghen tị, tôi thật sự muốn ra khỏi nơi này lao thẳng về nhà. Thật buồn bực...
“Đến đây, đến đây tiểu Tuyết, sang đây gặp mặt chú Atobe.” Ba tôi đánh cắt đứt suy nghĩ của tôi. “Kenichi, anh xem đây là con gái tôi. Giờ anh sẽ không thể ở bên tai tôi cả một ngày khoe khoang con trai anh thế nào nữa rồi. Hahaha... lần này tôi thắng rồi.
“Chào chú Atobe, chào dì Atobe. Con là Nhã Diệp Xuy Tuyết, lần đầu gặp, xin được chiếu cố.” Ba, người chính là cố ý làm cho mẹ đem con tới đây sao?
“Được được được. Đứa nhỏ này thật sự xinh đẹp. Nhưng con trai ta cũng rất tuấn tú nha. Cho nên lần này cũng không thể tính là anh thắng.” Ngài Atobe nói.
“Thật là một cô gái ngoan, tôi đã luôn muốn có một đứa con gái. Thật là... A, tiểu Tuyết à, con có thời gian rảnh thì đến đây chơi.” Phu nhân Atobe nói.
“Được, dì Atobe.” Ba tôi và ngài Atobe, bọn họ nói thắng hay không thắng cái gì?
“Ba, mẹ, mọi người đều ở trong này. Chú Diệp, dì Diệp, chào mọi người.” Hóa ra là Atobe đến đây. Ông trời ơi, ngàn vạn lần đừng để anh ta nhận ra tôi.
Kết quả là ông trời thực sự không nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi.“Ồ, là cô.”
“Các con biết nhau?” Ba tôi cùng ngài Atobe đồng thanh hỏi.
“Gặp qua một lần.” Atobe nói.
“Nga, các con đã biết nhau vậy con đưa tiểu Tuyết đi nói chuyện đi. Bọn ta phải tiếp khách.” Nói xong, ngài Atobe liền kéo ba tôi đi.
“Tiểu Tuyết, chúng ta lát nữa sẽ đến tìm con.” Ba, người thấy chết không cứu sao.
“...” Tôi không nói gì.
“Người không phải là người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này cậu nói cho tôi biết tên của cô đi.”
“Anh mau ngậm miệng, mở miệng ra là nói người khác không phải là người đẹp, con mắt nào của anh thấy tôi đây không xinh đẹp. Hừ...” Hoa thủy tiên chết tiệt.
“Nói cho bổn đại gia biết tên của cô đi.” Tôi không muốn nói không được sao?
Tôi trừng mắt, liếc anh ta một cái. “Nhã Diệp Xuy Tuyết. Xin hỏi ngài Atobe đại gia còn chưa vừa lòng sao?” Khi nói tôi cố ý nhấn mạnh từ ‘ngài’.
“Atobe, ồ? Là cậu.” Hóa ra là sói Kansai và các cầu thủ chính thức của câu lạc bộ Tennis Ice Emperor. Nhưng tôi không thấy bé cừu Akutagawa Jiro, chắc là anh ấy đã tìm được nơi nào đó và ngủ rồi.
“Các cậu quen nhau à?” Atobe hỏi.
“Đã từng gặp qua một lần.” Câu này nghe có vẻ quen a, hình như trước đó vừa mới nghe qua. Thế nào mà lại được nghe lần nữa.
“Không ngờ ở chỗ này mà cũng gặp cô.” Ninja Yoshi nói.
“Tôi cũng không nghĩ tới tôi sẽ đến nơi này.” Tôi chính là bị lừa tới đây, tôi khổ quá mà.
“Không nghĩ tới?” Ninja Yoshi đẩy kính, có chút không hiểu.
“Đúng vậy, tôi bị bố mẹ lừa. Nếu sớm biết là nhà của thủy tiên, tôi sẽ không đến.” Tôi liếc Atobe trắng mắt, rồi quay đi.
“Cô không phải là người đẹp, còn nói bổn đại gia là hoa thủy tiên.”
“Tôi có chỉ đích danh anh đấy? Chính cậu tự nhận, không liên quan đến tôi.” Tức chết anh, hoa thủy tiên thối.
“Cô...” Atobe có vẻ tức giận.
“Quý cô xinh đẹp, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Ninja hỏi.
“Gọi tôi là Nhã Diệp Xuy Tuyết.” Tôi tức giận trả lời tên của mình. “Đều là những cầu thủ chính của câu lạc bộ Ice Emperor.” Tôi chỉ vào một vài người đứng đằng sau Ninja.
“Đúng vậy. Tôi là Ninja Yoshi, Ice Emperor lớp 9, xin hãy chiếu cố.” Sau đó bắt đầu giới thiệu vài người khác. “Cậu ấy là Mukahi Gakuto, Ice Emperor lớp 9.”
“Xin chào.”
“Đây là Shishido Ryo, Ice Emperor lớp 8.”
“Chào.”
“Cậu ấy là Ohtori Choutarou, Ice Emperor lớp 8.”
“Xin chào.”
“Cậu này là Hiyoshi Wakashi, Ice Emperor lớp 8.”
“Chào anh.”
“Kawaji chắc hẳn cô đã gặp qua.”
“Ừm, đúng là đã gặp qua. Có phải là còn một người là Akutagawa Jiro không?” Tôi muốn biết cừu cục cưng trong truyền thuyết có thật sự đáng yêu như vậy.
“Cô biết Jiro?” Atobe hỏi. A, đúng vậy. Tôi làm sao có thể quên được hoa thủy tiên xem mình như là ‘cha’ của Jiro.
“Không biết, tôi chỉ muốn xem Akutagawa Jiro có thật sự đáng yêu như lời đồn hay không.”
Mọi người đều cạn lời “…”
“Được rồi, tôi đi trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện, thật xin lỗi.” Tiếp tục đứng bên cạnh các anh, tôi sắp bị ánh mắt của các tiểu thư kia hại chết rồi. Nếu có thể gϊếŧ người bằng ánh mắt thì có lẽ tôi đã chết hàng trăm nghìn lần rồi.
“Cô đi đâu vậy?” Atobe hỏi.
“Bổn tiểu thư đi nhà vệ sinh, cô cũng muốn đi cùng sao?” Tôi không tin anh sẽ đi theo.
“…”
Sau khi tách khỏi đám bọn họ tôi không đi nhà vệ sinh mà đi đến ao cá trong vườn hoa.
“Cô là ai? Vừa nãy ai cho cô đến gần Atobe đại nhân?”
“Ai vậy?” Tôi quay người lại. A? Cô gái này là ai vậy?
“Cô không cần biết tôi là ai. Về sau không được phép thì đừng đến gần Atobe đại nhân, cũng không được cùng anh ấy nói chuyện.” Nhất định là fan của hoa thủy tiên kia. Ai… Sao loại chuyện này lại xảy ra với tôi vậy? Không phải chỉ là cùng hoa thủy tiên bọn họ nói vài câu thôi sao.
“Cô có tư cách gì mà quản tôi? Hơn nữa, tôi có đến gần cậu ta, nói chuyện với cậu ta cũng không liên quan đến cô. Cô mau đi đi, đừng chọc tức tôi. Tôi không thích kiểu phụ nữ này, thích người ta liền công khai theo dõi họ. Không nên dùng những chiêu trò bẩn, đâm sau lưng để làm gì.
“Cô…” Cô ta giơ tay lên muốn đánh tôi, tôi né được. Nhưng mà…
“Tủm…” Tôi trượt chân ngã xuống ao cá.
Cô gái kia thấy tôi ngã xuống đã quay lưng bỏ chạy. Hừ, sao tôi xui xẻo quá. Tôi tức điên cả lên, tất cả là tại hoa thủy tiên đó.
Tôi mới từ dưới ao cá bò lên chợt nghe thấy “Cô đang làm gì vậy, cô gái không xinh đẹp? Muốn dung ao cá nhà bổn đại gia làm bể bơi sao?” Tôi chịu thua, hoa thủy tiên đáng chết.
“…” Tôi nói không nên lời.
“Cô làm thế nào mà rơi vào ao cá?”. Atobe đưa tay sờ nốt ruồi lệ của mình.
“Không phải việc của anh, anh đừng quan tâm.” Là do anh, cái bông hoa thủy thiên đáng chết này làm hại.
“Cô ngã vào ao cá nhà tôi, tôi có thể không quan tâm sao?”
“Không cần anh lo. Anh giúp tôi chuyển lời với ba mẹ tôi, tôi về trước. Tôi về sẽ lại kêu tài xế đến đón họ.” Tôi xoay người muốn chạy lại bị Atobe túm lại.
“Cô muốn để như thế này mà về sao?” Cậu chỉ chỉ vào quần áo tôi.
Tôi nhìn xuống. Lập tức lấy tay che ngực. Quần áo bị dính nước nên có thể nhìn thấy bên trong.
“Mặc vào.” Atobe Keigo cởϊ áσ khoác ra đưa cho tôi.
“Không cần.” Tôi không muốn mặc áo khoác của anh ấy.
“Cô muốn bị mọi người nhìn thấy hết sao? Hả?”
“Cảm ơn, tôi đi trước đây. Áo tôi sẽ trả anh sau.” Tôi cầm áo, không đợi anh ấy nói chuyện mà hướng về phía cổng đi ra ngoài.
Thật là một ngày xui xẻo.