Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tử Rắn

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“TA SẼ KHÔNG CHỨA ANH TA TRONG NHÀ CỦA TA” – thuyền trưởng Craddock-Hayes thông báo, hai tay bắt chéo trước ngực, chân chống lên như thể đang đứng trên boong tàu lắc lư. Cái đầu đội tóc giả của ông ta ngẩng cao, đôi mắt màu xanh nước biển thì nhìn thẳng về chân trời phía xa.

Ông đang đứng trong đại sảnh dẫn vào ngôi nhà của nhà Craddock-Hayes. Bình thường đại sảnh này cũng khá rộng, đủ cho những nhu cầu của họ. Nhưng ngay lúc này, cái sảnh dường như bị thu nhỏ lại tỷ lệ với số lượng người trong đó, Lucy nghĩ một cách rầu rĩ, và ngài thuyền trưởng đang đứng ở ngay giữa trung tâm sảnh.

“Vâng, thưa cha.” – Lucy di chuyển lắt léo xung quanh ông và vẫy gọi một người đàn ông mang người cha lạ lùng của nàng vào. “Tôi nghĩ là căn phòng ngủ của anh trai tôi trên lầu. Bà có đồng ý thế không, bà Brodie?”

“Tất nhiên rồi, thưa cô.” – Người quản gia của Craddock-Hayes gật đầu. Những nếp gấp của cái mũ trùm kín bao lấy gò má đỏ của bà, đung đưa theo động tác gật đầu. “Chiếc giường đã được chuẩn bị xong, và tôi có thể nhóm lửa trong giây lát.”

“Tốt” – Lucy mỉm cười đồng ý. “Cảm ơn bà Brodie”

Bà quản gia vội vã đi lên cầu thang. Phần thân dưới to đùng của bà lắc lư theo mỗi bước chân.

“Thậm chí còn không biết tên quấy rầy là ai.” – Cha nàng tiếp tục – “Có thể là một tên lang thang hoặc một kẻ gϊếŧ người. Hedge nói anh ta bị đâm từ phía sau. Cha hỏi con, kiểu người nào mà lại bị người ta đâm từ sau lưng? Hả? Hả?”

« Con chắc là không biết ạ » – Lucy tự động trả lời – “Nhưng cha có vui lòng dịch sang bên cạnh để mọi người có thể đưa anh ta vào không?”

Cha nàng ngoan ngoãn lê bước dịch vào gần tường.

Những người làm thuê thở hổn hển đánh vật với người lạ mặt bị thương đem vào bên trong. Anh ta vẫn nằm im lìm thật kinh khủng, khuôn mặt nhợt nhạt như sắp chết. Lucy cắn môi và cố gắng không thể hiện sự lo lắng của mình. Nàng không hề biết anh ta, thậm chí không biết màu mắt của anh nhưng điều cực kì quan trọng là anh ta còn sống. Anh ta được đặt trên một cánh cửa để dễ dàng hơn trong việc di chuyển, nhưng rõ ràng rằng trọng lượng và cân nặng của anh ta làm công việc khó khăn hơn. Một trong những người đàn ông đã chửi thề.

“Không được phép có thứ ngôn ngữ như vậy trong nhà ta” – Ngài thuyền trưởng nhìn trừng trừng vào người phạm tội.

Người đàn ông đỏ mặt và lầm bầm một lời xin lỗi.

Ngài gật đầu “Ta sẽ là loại cha như thế nào nếu ta cho phép một tên di gan hay một kẻ lang thang vào nhà của ta? Với một cô con gái chưa lấy chồng trong nhà? Hả? Một lời chê trách sa đọa, vậy đó!”

“Vâng thưa cha” – Lucy nín thở khi những người đàn ông trao đổi với nhau trên cầu thang.

“Đó là lý do tại sao tên quấy rầy này phải được chuyển đi nơi khác – như nhà của Fremont. Anh ta là bác sĩ. Hay là trại tế bần. Hoặc có thể là nhà của cha xứ – Penweeble có thể có cơ hội để thể hiện lòng nhân ái của Công giáo. Ha!”

“Có lẽ cha nói đúng, nhưng anh ta đã ở đây rồi.” – Lucy nói dỗ dành – “Thật là xấu hổ nếu chuyển anh ta đi lần nữa.”

Một trong những người đàn ông trên cầu thang gửi cho nàng một cái nhìn không chắc chắn.

Lucy mỉm cười đảm bảo với anh ta.

“Có lẽ không sống được lâu đâu” – Cha nàng cau có – “Còn làm hỏng những tấm khăn trải giường.”

“Con chắc chắn là những tấm khăn trải giường sẽ còn nguyên vẹn” – Lucy bắt đầu đi lên cầu thang.

“Vậy còn bữa tối của ta?” – Cha nàng càu nhàu – “ Ê? Có ai để ý không khi mà tất cả mọi người vội vã đi chuẩn bị phòng cho tên côn đồ đó?”

Lucy nghiêng người qua lan can cầu thang “Chúng ta sẽ có bữa tối trên bàn ngay khi nào con thấy anh ta đã được sắp đặt ổn thoả.”

Cha nàng lầm bầm “Chuyện hay là chủ nhà lại phải chờ đợi sự thoải mái của tên côn đồ”

“Cha đang cực kỳ biết thông cảm đấy” – Lucy cười với cha mình

“ Hừm!”

Nàng quay lại để tiếp tục đi lên cầu thang.

“Bé con à?”

Lucy ngó đầu lại qua lan can.

Cha nàng cau mày lại với nàng, đôi lông mày trắng rậm rạp cau lại với nhau phía trên chiếc mũi đỏ hình củ hành của ông “Cẩn thận với gã đó đấy”

“Vâng, thưa cha”

“Hừm” – Cha nàng lại càu nhàu đằng sau lưng nàng.

Nhưng Lucy đã nhanh chóng đi lên cầu thang và đi vào căn phòng ngủ màu xanh. Những người đàn ông đã đặt được người lạ kia lên giường. Họ huỳnh huỵch bước ra khỏi phòng đúng lúc Lucy đi vào, để lại một vết bùn dài trên đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »