Chương 1: Thiên tài
Một đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô.
Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ.
Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày.
Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc.
Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì…
Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh.
Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân.
Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý để nhận ra, quan hệ hai bên là gì…Tuy vậy, sống lưng Lạc Ân bỗng dưng lạnh toát. Đứa bé đó tính ra chưa tròn 8 tuổi, thế mà ánh mắt của nó nhìn cô lại vô cùng bình thản, như đang ngắm nghía một đồ vật gì đó. Hoàn toàn không phù hợp, hoàn toàn không phải là một đứa trẻ đang tuổi ăn, chơi, chưa quan tâm nhiều đến cuộc sống này.
- Cô là cô Lạc Ân à?
-Vâng.
-Cháu là Thiên Hằng. Thiệu Thiên Hằng, rất hân hạnh được biết cô…À không phải -Một nụ cười nhàn nhạt lại hiện lên bờ môi mỏng- Phải gọi là mẹ chứ. Dù là mẹ không nuôi con một ngày nào. Mẹ vẫn là mẹ của con…Mẹ ơi!
Hóa ra trên đời, sự trừng phạt lớn nhất đối với một số người không phải là nghèo đói hay bệnh tật. Đó là cảm giác tội lỗi. Tội lỗi mình đã bỏ rơi thứ quý giá trong đời, dù sự bỏ rơi đó là để đánh đổi nhiều điều khác, có ý nghĩa hơn.
Hầu như những người liên quan đến nhau đều có mặt đầy đủ. Thiệu Tỉnh, chủ gia đình. Phạm Uyển Dung – bà Thiệu. Thiệu Tường Phong. Thiệu Thiên Hằng.
Ánh mắt Thiệu Tường Phong quét qua Lạc Ân chỉ một lần nhưng lại làm cô rùng mình. 8 năm rồi, nhưng cô vẫn thấy sợ. Sợ ánh mắt lạnh như băng đó. Song, không chỉ có nỗi sợ, sự đau lòng trong lòng Lạc Ân ngày một nặng bởi một ánh mắt lạnh lùng không kém của đứa con trai.
-Mọi người đều đã biết chuyện. Vậy giờ định thế nào?
-Con không có ý kiến -Thiệu Tường Phong nhếch môi- Dù sao 8 năm trước cũng đâu có ai hỏi qua ý con.
Điều mà những người khác quan tâm khi ấy là ai sẽ kế thừa Thiệu thị? Thiệu Tỉnh chỉ có một đứa con trai. Dù là nó đồng tính, nhưng vẫn là con trai. Khi cần vẫn có thể sinh con được.
-Giờ thì ông bà nội hỏi ba đấy thôi. Dù sao ba cũng là người cung cấp một nửa gien mà. Lần này chắc sẽ không kém chất lượng như lần trước.
Đối với lời nói đầy vẻ giễu cợt của Thiên Hằng, không ai trong nhà họ Thiệu tỏ ra phật ý. Chỉ có Lạc Ân ngỡ ngàng nhìn nó. Đó là lời nói của một đứa bé sao?
-Mẹ đừng nhìn con như vậy- Thiên Hằng bình thản- Năm 3 tuổi, con đã biết đọc. Lên 5 tuổi thì thi đậu chứng chỉ tiếng Anh, nói được 3 thứ tiếng rồi….Thiên tài thường không giới hạn độ tuổi. Quan trọng là tài năng bộc lộ thế nào.
Thường các thiên tài lại không hạnh phúc. Kiểu cách, suy nghĩ, hành động của họ…Lạc Ân chỉ ước gì đứa bé này giống Tiểu Hoàng, Tiểu Đạt con nhà hàng xóm. Chúng cũng 7, 8 tuổi nhưng ham chơi chạy giỡn suốt ngày. Còn con cô, cũng 8 tuổi, thế mà…
-Đối với chuyện sinh thêm em bé, các con đều đồng ý chứ?
Ông Thiệu bây giờ mới lên tiếng. Không khí yên lặng lại một chút…Rồi cũng Thiên Hằng lẳng lặng cất lời:
-Sinh hay không là quyền của mẹ. Cung cấp gien hay không là chuyện của ba. Và nhận hay không, là quyền của con.
Lại ánh mắt đó. Giờ lại có thêm sự tự tin và cao ngạo… Thiệu Thiên Hằng đứng dậy. Dáng vẻ nhỏ bé nổi bật dưới ánh mặt trời.
-Con đã nói rồi. Nếu con không đồng ý mà mọi người cương quyết làm cũng không sao cả. Sinh em bé ra, dùng nó thay thế thừa hưởng tài sản cũng được. Còn nếu kiên quyết ép con làm chuyện con không muốn.Con sẽ chết, sẽ chết một cách đau đớn nhất trong mắt mọi người.
Nó lẳng lặng bước vào trong. Lạc Ân nhìn theo con mà lòng đau buốt. Cô muốn Thiên Hằng được sống, muốn lấy tình thương của mình ra bù đắp cho con. Muốn…
Muốn rất nhiều. Nhưng để làm được, không phải chỉ là lời nói và những quyết tâm.