Chương 6

Edit: Dĩnh Tiệp dư

Beta: Cát Sung dung

Thục phi sửng sốt, còn chưa kịp dò hỏi nguyên nhân thì đã nghe Hoàng đế có chút khó xử nói: "Nàng ấy sẽ không đồng ý!".

Thần sắc Thục phi trở nên phức tạp: "Hoàng thượng đang nói đến...Lệ Phi sao?"

Hoàng đế gật gật đầu.

Thục phi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, không diễn tả được cảm xúc lúc này là như thế nào. Xem ra Vinh Quý phi đã nói đúng, Hoàng thượng -- vẫn còn thương nhớ Lệ Phi.

Nàng khẽ mấp máy môi, thản nhiên nói: "Không dám giấu Hoàng thượng, cái này là do Lệ Phi đề nghị trước!"

"Có chuyện đó thật ư?" Hoàng đế theo bản năng hỏi lại.

Thục phi nghe được có chút bất mãn, không vui nói: "Thần thϊếp làm sao dám lừa dối Hoàng thượng chứ? Nếu ngài không tin thì có thể sai người đến lãnh cung hỏi Lệ Phi. Tuy rằng thần thϊếp không có Hoàng tử, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện cướp đoạt nhi tử của người khác!"

Hoàng đế thấy Thục phi nhăn nhó, vội vàng cầm tay Thục phi xoa dịu: "Xem tính tình nàng kìa, trẫm đâu có nói không tin nàng! Chỉ là trẫm không ngờ với tính tình của Lệ Phi lại chấp nhận chuyện này!"

"Thần thϊếp cũng đã hỏi qua Ân Tần, Ân Tần nói là bởi vì Thập nhị Hoàng tử sắp sáu tuổi, lo hắn ở trong lãnh cung sẽ làm chậm trễ việc học chữ, nên mới nghĩ đến nhờ thần thϊếp chăm sóc!"

Hoàng đế nghĩ nghĩ, trong lòng có chút nhẹ nhõm, không tiếc khen Thục phi mấy lời: "Trước nay nàng làm việc luôn thỏa đáng, dạy dỗ Lệnh Nghi cũng rất tốt, giao Thập nhị Hoàng tử cho nàng trẫm đương nhiên là yên tâm. Nhưng mà, suy cho cùng Hoàng hậu mới là đích mẫu của Thập nhị Hoàng tử, vấn đề này vẫn cần tới ý kiến của nàng ấy, trẫm muốn cùng nàng ấy bàn bạc một chút, rồi sẽ cho nàng câu trả lời!"

Thục phi hiểu chuyện vội đáp lại: "Đó là đương nhiên!"

Thục phi đi rồi, Hoàng thượng vẫn luôn để chuyện này trong lòng. Chạng vạng tối, khi Lộc Khang An tới hỏi đêm nay Hoàng đế muốn lâm hạnh phi tần nào, Hoàng đế mới suy nghĩ, cuối cùng thở dài, miễn cưỡng đáp: "Đến chỗ của Hoàng hậu!"

Hoàng hậu Chu thị là Vương phi của Hoàng đế từ khi còn ở vương phủ, nữ nhi duy nhất của Thái sư. Cho nên dù tốt dù xấu Chu thị và Hoàng đế cũng là phu thê lâu năm, ít nhất cũng nên lấy lễ kính trọng nhau, đáng tiếc hai người này lại không như vậy.

Lộc Khang An vâng một tiếng, định đi qua cung Hoàng hậu thông báo, đột nhiên bước chân khựng lại, chần chừ dò hỏi thánh ý: "Bệ hạ có muốn đến Khôn Nghi cung dùng cơm tối cùng Hoàng hậu không?"

Hắn chắc chắn nếu lúc này đi qua chỗ Hoàng hậu cũng sẽ bị hỏi như vậy.

Hoàng đế lắc đầu: "Ta muốn ăn cơm ở Càn Nguyên điện. Nói với Hoàng hậu, trẫm vẫn còn sự vụ phải xử lý, sẽ qua bên đó muộn một chút!"

Trong lòng Lộc Khang An thừa biết, tuy rằng Hoàng thượng không phải là loại hôn quân hoang da^ʍ vô độ, nhưng mấy chữ cần chính yêu dân hình như cũng không có. Hoàng đế nói như vậy đơn giản là vì không muốn phí quá nhiều thời gian ở cùng Hoàng hậu mà thôi.

Dùng xong cơm tối, đáng lẽ ra Hoàng đế phải đến Khôn Nghi cung. Chẳng hiểu sao đột nhiên có hứng thú muốn đi dạo một vòng.

Lộc Khang An vội nói: "Nếu bệ hạ muốn qua đó tản bộ, nô tài sẽ đi trước dọn đường[1]."

[1] Dọn đường: ý nói là đuổi bớt người đi.

Hoàng đế đưa tay ngăn cản, nói: "Không cần đâu! Trẫm chỉ là tùy ý, không cần làm kinh động!"

Lộc Khang An cúi đầu tuân lệnh, lớn mật suy đoán một chút ---- Hôm nay Thục phi đến gặp Hoàng thượng xin được nuôi dưỡng Thập nhị Hoàng tử, mặc dù Lệ Phi đã đồng ý, nhưng xem ra Hoàng thượng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Cái gọi là tùy ý này, e rằng không đơn giản như vậy.

Đằng tây, ánh mặt trời dần khuất bóng sau ngọn núi, tạo thành một dải mây trời đỏ hồng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lộc Khang An, Hoàng thượng đúng là muốn đi đến lãnh cung.

Lãnh cung nằm ở một góc phía Bắc Hoàng cung, khoảng cách từ Càn Nguyên điện đến đây không hề gần. Cũng may Lộc Khang An có chuẩn bị từ trước, phân phó thêm bốn thái giám âm thầm khiêng long liễn đi theo sau. Hoàng đế đi một đoạn liền cảm thấy mệt, đành ngồi lên long liễn, nhưng mãi vẫn không mở miệng nói muốn đi đâu. Lộc Khang An đã hầu hạ hắn nhiều năm, hiểu rất rõ thánh ý, nên hạ lệnh đi tới nơi Hoàng thượng muốn đi, căn bản không cần phải nhiều lời.

Hai chữ lãnh cung này, đơn giản chỉ là một cái tên thông thường để chỉ nơi giam giữ phi tần mà thôi, trên thực tế trước kia nơi này gọi là Hàn Hương điện. Bởi vì nằm ở nơi xa xôi lại hẻo lánh, thêm nhiều năm không tu sửa nên mới được dùng làm nơi nhốt các phi tần phạm lỗi.

Hoàng đế đứng trước cửa Hàn Hương điện, nhìn lên tấm bảng cũ nát, trong lòng không khỏi chua xót: "Bất tri bất giác liền đi đến nơi này. Nếu đã tới rồi, thì cũng nên gọi Lệ Phi ra tiếp giá!"

Lộc Khang An vội vàng tuân lệnh, ra hiệu cho tiểu thái giám canh cửa đi vào truyền lời.

Thật ra mấy năm gần đây Hoàng đế cũng đã tới Hàn Hương điện mấy lần. Lúc đầu Hoàng đế còn trực tiếp đi vào, nhưng không ngờ bị Lệ Phi lạnh lùng đuổi đi. Tuy rằng Hoàng đế rất yêu thương Lệ Phi, nhưng dù sao hắn cũng là thiên tử, cũng là nam nhân, cũng phải có tôn nghiêm. Sau vài lần bị đuổi thì không tự mình vào cửa nữa, mà là gọi Lệ Phi ra tiếp. Không ngờ đến gọi nàng mười lần thì cũng có tới bảy tám lần bị nàng sập cửa không gặp.

Riêng hôm nay, Hoàng đế biết Lệ Phi nhất định sẽ ra gặp hắn.

Quả nhiên, không bao lâu đã thấy Lệ Phi từ trong Hàn Hương điện đi ra. Nàng rũ mắt, lạnh nhạt đi đến trước mặt Hoàng đế hành lễ.

Từ nhỏ da của Lệ Phi đã trắng nõn, cho dù không trang điểm, cộng thêm kiểu váy đang mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn duy trì được dung mạo tựa thiên tiên, khiến người không thể rời mắt.

Hoàng đế vừa thấy nàng, tâm tình không khỏi kích động: "Hận Nguyệt, cuối cùng nàng cũng chịu gặp trẫm! Hình như nàng ốm đi rất nhiều, có phải vì mấy ngày trước vất vả chăm bệnh Thù nhi không?"

Nhắc tới chuyện Bùi Thanh Thù bị bệnh, sắc mặt Lệ Phi càng không tốt, lời nói ra tựa như đang châm chọc: "Đã phiền Hoàng thượng quan tâm! Cũng nhờ thánh ân mênh mông cuồn cuộn, trên dưới Hàn Hương điện này mới được bảo toàn. Nhũ mẫu của Thù nhi dùng chút ngân lượng van xin mấy lần, họ cũng chịu giúp Thù nhi tìm vài thứ dược liệu nấu thuốc!"

Lời nàng nói ra vân đạm phong khinh[2], nhưng lại khiến cho Hoàng đế hãi hùng khϊếp vía: "Cái gì? Sao lại có loại chuyện này xảy ra? Mấy tên cẩu nô tài này, Thù nhi là Hoàng tử, bị bệnh thì bọn chúng ắt phải dốc sức lo toan, đây là lẽ thường tình, cớ sao dám làm khó làm dễ, trẫm nhất định......."

[2] Vân đạm phong khinh: Như mây nhẹ trôi, như gió nhẹ thổi. Lời nói phát ra rất nhẹ nhàng.

Lệ Phi cười lạnh đáp lại: "Hoàng thượng nói lời này lại có ý tứ gì đây? Chỉ là một mạng Hoàng tử sinh ra trong lãnh cung, có thể được ai coi trọng chứ? Huống hồ ---- không phải Hoàng thượng cũng mong Thù nhi chết sớm hay sao?"

Hoàng đế lập tức hét lên: "Hận Nguyệt, tại sao nàng có thể nghĩ trẫm là loại người như vậy?"

"Hoàng thượng biết rõ Thù nhi ngã bệnh, nhưng chưa từng sai Thái y đến xem qua! Ngài nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao, không nhìn ra tâm tư của ngài!"

"Cái này...là do trẫm sơ sót!"

Hoàng đế không dám nói ra, hắn đã sai người định kỳ mùng một, mười lăm mỗi tháng báo cáo tin tức của mẫu tử hai người. Thời điểm Bùi Thanh Thù phát bệnh, đúng lúc không rơi vào ngày báo cáo, nên mới bỏ lỡ. Nhưng xét đến cùng, vẫn là do hắn không đủ coi trọng đối với Bùi Thanh Thù, thậm chí đến lúc này vẫn còn nghi ngờ Bùi Thanh Thù không phải huyết thống của hắn, nên mới lơ là.

Tận mắt chứng kiến thiên tử hạ mình tạ lỗi, Lộc Khang An cùng mấy tiểu thái giám đứng hầu đều cúi thấp người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm như không nghe thấy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Duy chỉ có Lệ Phi luôn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, không nói lời nào, không biểu thị ý tứ.

"Hận Nguyệt......" Hoàng đế tiến lên một bước, rất muốn nắm lấy tay Lệ Phi nhưng lại sợ nàng tức giận, đành phải duy trì khoảng cách, dịu dàng nói: "Hôm nay Thục phi có tới tìm trẫm, nói là nàng và Ân Tần đồng ý cho nàng ấy chăm sóc Thù nhi. Trẫm tin tưởng con người Thục phi, nhưng vẫn muốn đến đây hỏi trực tiếp nàng mới yên tâm. Việc này có thật không?"

"Thật!"

Hoàng đế không hề cảm thấy vui vẻ: "Trẫm biết việc năm đó là hiểu lầm, là trẫm trách oan nàng. Tại sao nàng không cùng với Thù nhi rời khỏi nơi này, tự mình chăm sóc cho Thù nhi, không phải là rất tốt sao?"

"Trước đây ta cũng đã nói, ta không thích cuộc sống ở trong cung. Đã không có cách rời khỏi hoàng cung, thì lãnh cung là nơi rất thích hợp với ta." Lệ Phi dừng một chút, rồi lại nhàn nhạt nói: "Nếu Hoàng thượng có thể khai ân, vậy hãy thả tỷ tỷ ta ra ngoài đi, để nàng ấy thay ta chăm sóc Thù nhi, như vậy ta sẽ rất yên tâm!"

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đã chuyển thành không vui: "Nàng ta cùng Chung thái y có tư tình, trẫm sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta!"

Tuy nói như vậy, nhưng cái này cũng chỉ là lý do ngoài mặt của Hoàng đế. Nguyên nhân chủ yếu chính là, nếu Ân Tần được rời khỏi lãnh cung, chắc chắn sẽ không còn việc gì có thể vướng bận Lệ Phi, như vậy Lệ Phi sẽ thật sự cả đời không muốn rời khỏi lãnh cung nữa.

Chỉ có cách bắt chẹt Bùi Thanh Thù, mới có thể khiến Lệ Phi nguyện ý trở về bên cạnh hắn.

"Hoàng thượng đã nghĩ như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói!". Biểu tình của Lệ Phi lúc này giống như đã biết rằng hắn sẽ nói như vậy, nhàn nhạt buông thêm một câu: "Ngài cũng đừng hy vọng ta sẽ vì Thù nhi mà van xin ngài thêm một lần nào nữa! Lần này Thù nhi rời khỏi lãnh cung, ta cực kì muốn xem rốt cuộc kẻ nào lại dốc lòng hại nó."

"Nàng....." Hai chữ "Kẻ nào" trong lời của Lệ Phi rõ ràng là đang ám chỉ Hoàng đế. Tâm tình hắn đang tốt cũng bị nàng làm cho khó chịu.

"Thôi, trẫm nghĩ Thù nhi đã lớn, cũng nên đi đọc sách viết chữ rồi. Nàng yên tâm, Thục phi không có nhi tử, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng nó. Trẫm.....tất nhiên cũng sẽ yêu thương nó!"

"Vậy đa tạ Hoàng thượng!" Lệ Phi vừa nói vừa hành lễ, không chần chừ liền xoay người rời đi, ý tứ chỉ là không muốn cùng Hoàng đế nhiều lời.

Hoàng đế nhất thời hụt hẫng chỉ biết đứng đờ tại chỗ, bất đắc dĩ thở dài.

Qua một lát, Lộc Khang An rất cẩn trọng đi đến bên cạnh, thấp giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, đã không còn sớm, nên đến chỗ Hoàng hậu rồi!"

Hoàng đế bất lực gật đầu, miễn cưỡng ngồi lên long liễn, đi đến Khôn Nghi cung.

Lúc Hoàng đế đến nơi, vừa đúng lúc gặp Tam Hoàng tử đi ra, phụ tử hai người mới ngồi xuống hàn huyên một lúc.

Tam Hoàng tử Bùi Thanh Duệ năm nay mười bốn tuổi, là đích tử duy nhất do Hoàng hậu thân sinh. Tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng cách hành sự lại giống y đúc với Hoàng hậu, nên trước giờ không thể khiến Hoàng đế yêu thích.

Hoàng đế đến đây vì có việc muốn thảo luận với Hoàng hậu, nên không có tâm tình nói nhiều với Tam Hoàng tử. Hỏi thăm vài câu đại loại như hôm nay hắn đọc qua sách gì, đã học được gì, xong xuôi lập tức cho hắn trở về.

Hoàng hậu trông thấy Hoàng đế lạnh nhạt với Tam Hoàng tử, tất nhiên trong lòng không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, hôm nay không phải mùng một hay mười lăm mà Hoàng đế vẫn đến nơi này nghỉ ngơi, bất mãn trong lòng liền tiêu tán đi mấy phần.

"Hoàng thượng bận rộn chính vụ cả một ngày, chắc đã mệt mỏi! Có cần thần thϊếp hầu hạ người tắm gội thay quần áo không?"

Mặc dù trên danh nghĩa hai người là phu thê, đáng tiếc mấy năm nay trở nên vô cùng xa cách. Cho nên việc đυ.ng chạm thân mật như tắm gội thay quần áo, Hoàng đế không muốn Hoàng hậu nhúng tay.

"Không cần, Hoàng hậu quản lý hậu cung vất vả, nên để cung nhân làm đi!"

Hoàng Hậu nghe Hoàng đế nói như vậy, cũng không thèm miễn cưỡng, thành ra mạnh ai nấy tắm gội.

Hoàng hậu chỉ kém Hoàng đế một tuổi, cho dù ngày thường luôn cố gắng bảo dưỡng nhan sắc nhưng cũng khó tránh khỏi bị năm tháng bạc đãi, sau khi tháo trang sức xiêm y xuống lập tức phát hiện đã già đi mấy phần. Cũng vì nguyên nhân đó mà Hoàng hậu vội vã tắt đèn, không dám để cho Hoàng thượng nhìn thấy dung nhan dần lão hóa của mình.

Mượn chút ánh sáng mặt trăng, phu thê hai người nói một chút chuyện của Tam Hoàng tử.

"Mấy ngày nay Duệ nhi cứ nhắc với thϊếp mãi, nói là Đại hoàng huynh được Hoàng thượng ân điển cho ra vào triều đình, có thể dốc sức vì quốc gia. Thần thϊếp thấy Duệ nhi so với Đại Hoàng tử chỉ nhỏ hơn hai tuổi, không biết Hoàng thượng định khi nào cho Duệ nhi lâm triều nghị sự?"

Hoàng đế nghe đến không khỏi nhíu mày: "Duệ nhi còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa sẽ tốt hơn!"

Trong lòng Hoàng đế sớm đã biết rõ Hoàng hậu cực kỳ không muốn Tam Hoàng tử bị thua kém Đại Hoàng tử. Nhưng thật ra Đại Hoàng tử không hề ưu tú, văn vẻ không tốt, chỉ có võ công là không đến mức tệ hại. Hoàng đế đã tính toán bồi dưỡng hắn trở thành một võ tướng. Còn Tam Hoàng tử, bản thân hắn là đích tử, theo lý nên học tập đạo trị nước, tương lai mới có thể kế thừa đại thống. Đáng tiếc Hoàng Hậu chỉ chăm chăm nhìn vào cái lợi trước mắt mà chưa từng nghĩ đến nỗi khổ tâm của Hoàng đế.

Không ngoài dự đoán, Hoàng hậu nghe xong lời này chỉ cảm thấy Hoàng đế bất công, nhất thời cao giọng: "Thần thϊếp chỉ lo, Đại Hoàng tử ở chiến trường lập nhiều công lao, một ngày nào đó sẽ nảy sinh dã tâm!"

Hoàng đế thở dài, bất lực nói: "Hoàng hậu, cho dù Thanh Đức không phải do ngươi thân sinh, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là đích mẫu của hắn, hà cớ gì không thể rộng lòng bao dung? Ngươi cảm thấy ngươi làm vậy là đúng sao?"

Hoàng hậu bị Hoàng thượng giáo huấn liền không kiềm được tính khí: "Thần thϊếp có chỗ nào không rộng lượng? Nếu như không rộng lượng, thần thϊếp sẽ để phi tử của ngài lần lượt từng người một sinh ra nhi tử hay sao?"

"Đủ rồi! Hôm nay trẫm đến không phải để cãi nhau với ngươi!"

Bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy, vào lúc căng thẳng này không thích hợp đề cập đến chuyện của Bùi Thanh Thù. Hoàng hậu đang nổi nóng, làm không tốt sẽ khiến nàng ta giận chó đánh mèo, e sẽ làm liên lụy tới mẫu tử Lệ Phi.

Hoàng đế chỉ đành nhịn xuống không tiếp tục đôi co với nàng ta, giọng điệu hòa hoãn nói: "Về việc sắp xếp công việc cho Duệ nhi, trẫm nhất định sẽ suy xét. Chuyện trên triều đình Hoàng hậu không cần phải nhọc lòng."