Edit: Phương Thục viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Có lẽ vì Bùi Thanh Thù đã sớm biết trước sau gì ngôi vị Hoàng hậu cũng đổi người, vậy nên đối với chuyện trở mặt cùng Hoàng hậu, thật ra Bùi Thanh Thù không cảm thấy quá sợ hãi, hạnh phúc của Lệnh Nghi mới thật sự quan trọng. Chẳng qua hắn không biết nên làm thế nào mới nói rõ được với Thục phi.
Cũng may Thục phi không trông đợi gì vào câu trả lời của hắn, chỉ lầm bầm lầu bầu nói: “Thôi, ngày mai ta lại đến chỗ Vinh tỷ tỷ, nói rõ ràng chuyện này với tỷ ấy, dù sao cũng không thể vô cớ hại người khác.”
Nghe Thục phi nói vậy, Bùi Thanh Thù không tránh khỏi lo lắng.
Liệu Vinh Quý phi có vì chuyện giao hảo với Hoàng hậu mà nhường mối hôn sự này lại cho Tam Công chúa? Nếu chuyện đó xảy ra, Lệnh Nghi nhất định sẽ vô cùng uất ức.
Vì chuyện này, mỗi ngày Bùi Thanh Thù đều chạy đến Quỳnh Hoa cung, thay Lệnh Nghi tìm hiểu tin tức.
Thục phi thấy hắn một lòng lo cho Lệnh Nghi, tuy rằng trong lòng vô cùng vui vẻ, trên mặt lại hiện lên vẻ mệt mỏi: “Đừng nhìn ta, Vinh tỷ tỷ nói tỷ ấy không sợ đắc tội Hoàng hậu và Tam Công chúa, chẳng qua Dung phu nhân nói không thể làm chủ hôn sự của nhi tử, cần phải về thương lượng với người nhà, vậy nên chuyện ra sao còn chưa biết được. Ta nhìn dáng vẻ này, hẳn vẫn chưa giải quyết được.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, lòng liền chùng xuống.
Nhưng không ngờ chuyện làm người khác kinh hoàng còn ở phía sau.
Hôm nay, người của Càn Nguyên điện tới truyền Bùi Thanh Thù đến chơi cờ với Hoàng đế.
Bình thường Hoàng đế vẫn phái người truyền Bùi Thanh Thù đến Càn Nguyên điện chơi cờ, vậy nên Bùi Thanh Thù không ngạc nhiên lắm. Điều làm hắn kinh ngạc chính là, khi hai cha con hắn đang chơi cờ vô cùng vui vẻ, hạ nhân đột nhiên tiến vào báo rằng Tam Công chúa đến.
Đối với nữ nhi cực kỳ giống Hoàng hậu này, trước nay Hoàng đế vô cùng lạnh nhạt, cũng không đặc biệt yêu thích nhưng niệm tình thời tiết oi bức, nàng lại đi xa như vậy, Hoàng đế đành đồng ý để nàng tiến vào.
Không ngờ Tam Công chúa vừa bước qua bậc cửa đã trực tiếp quỳ gối xuống đất, làm hoảng sợ hai cha con Bùi Thanh Thù.
Hoàng đế theo bản năng đứng dậy, nói: "Xương Nghi, con làm gì vậy?"
"Phụ hoàng, mong phụ hoàng làm chủ cho nữ nhi..." Đến khi Tam Công chúa ngẩng đầu, Bùi Thanh Thù mới phát hiện nước mắt nàng đã sớm rơi đầy mặt: "Cầu phụ hoàng tứ hôn cho nữ nhi!"
Hoàng đế nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Xương Nghi gặp chuyện gì ấm ức lắm mới khóc như vậy, ai ngờ nàng vừa mở miệng đã đề cập đến hôn sự của mình.
Cho dù tính tình của Hoàng đế tốt, nghe như vậy cũng không tự chủ được mà nhíu mày: "Xương Nghi, con nói hươu nói vượn gì vậy! Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên sẽ có phụ mẫu làm chủ, sao đến lượt con nói chuyện? Học quy củ nhiều năm như vậy đều vô ích cả sao?"
Lúc này Tam Công chúa mới phát hiện Bùi Thanh Thù cũng ở đây, tuy rằng thật mất mặt nhưng những lời cần nói nàng đều đã nói, cũng không rảnh lo nhiều như vậy: "Phụ hoàng, con biết làm như vậy không hợp quy củ, nhưng mà... nhưng mà con muốn gả cho hắn... Ngài giúp con đi phụ hoàng!"
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, vẫn trầm mặt nói: "Con mới lớn bao nhiêu đã đòi thành hôn! Nhị Hoàng tỷ lớn hơn con một tuổi vậy mà hôn sự vẫn chưa quyết định đâu! Con là muội muội, sao trẫm có thể tứ hôn cho con trước?"
"Nhị Hoàng tỷ, Nhị Hoàng tỷ, phụ hoàng chỉ biết Nhị Hoàng tỷ, chẳng lẽ vì con sinh muộn hơn nàng một năm nên cái gì cũng phải lấy cái dư của nàng sao? Phụ hoàng đừng quên, con mới là Công chúa con vợ cả!"
"Làm càn!" Hoàng đế lạnh giọng nói: "Con luôn miệng nói mình là con vợ cả nhưng trẫm thấy dáng vẻ của con chẳng có chút nào là giống cả! Hoàng hậu dạy con như vậy sao? Người đâu, truyền Hoàng hậu đến, mau đem nữ nhi bất hiếu này về!"
"Phụ hoàng, ngài đừng gọi mẫu hậu tới!" Nhắc tới Hoàng hậu, Tam Công chúa liền sốt ruột, vội vàng dùng đầu gối tiến lên, nói: "Chính bởi vì mẫu hậu không đồng ý hôn sự này, nữ nhi mới tìm đến ngài..."
Ý trung nhân của Tam Công chúa là ai, Hoàng đế cũng chẳng muốn hỏi, chỉ cảm thấy nữ nhi này thật sự quá kỳ cục.
Hắn cau mày nói: "Nếu con không muốn làm lớn chuyện thì mau trở về đi, trẫm và đệ đệ con sẽ coi như chưa từng nghe thấy lời này. Lộc Khang An, mau dẫn Tam Công chúa ra ngoài."
Lộc Khang An thở dài, khó xử tới gần Tam Công chúa.
Tam Công chúa đột nhiên thay đổi sắc mặt, phất tay áo nói: "Đừng chạm vào ta!"
Nói xong liền tự mình đứng dậy rời đi.
Lộc Khang An xấu hổ nhìn Hoàng đế một cái rồi đi sau Tam Công chúa đưa nàng ra ngoài.
Bùi Thanh Thù thấy Hoàng đế mặt ủ mày chau, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phụ hoàng, ngài đừng quá tức giận. Tam Hoàng tỷ cũng chỉ vì Hoàng hậu nương nương nuông chiều mà sinh hư, không phải bản tính vốn là như thế."
Vừa nói xong, Bùi Thanh Thù liền tự mắng thầm mình thật là xấu xa, cực kỳ giống mấy tiểu nhân buông lời gièm pha với Hoàng đế, đổi biện pháp châm ngòi quan hệ giữa đế hậu.
Chẳng qua, ai bảo Hoàng hậu và hắn lại đối đầu nhau chứ. Có cơ hội công kích đối thủ, Bùi Thanh Thù hiển nhiên không thể nương tay.
Hoàng đế nghe xong lời này, quả nhiên không hề nguôi giận mà còn trở nên bực bội hơn: "Gia môn bất hạnh, quốc gia bất hạnh! Sao trẫm có thể có một Hoàng hậu như vậy! Đã vậy còn dạy ra một nữ nhi không hiểu chuyện!"
Bùi Thanh Thù nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng không muốn biết ý trung nhân của Tam Hoàng tỷ là ai sao?"
Hoàng đế thở dài nói: "Trẫm nghe người ta nói Xương Nghi cầm cây quạt của Dung lão nhị rêu rao khắp cung. Mấy hôm trước đến chỗ Hoàng hậu, trẫm còn chỉ dạy một hai câu. Vốn tưởng rằng Xương Nghi sẽ biết tiết chế lại, ai ngờ nó lại làm trầm trọng thêm, còn chạy đến nơi này khóc lóc, thật là không biết xấu hổ."
Bùi Thanh Thù nghe vậy bỗng cảm thấy thật may mắn, may mắn lúc trước hắn không cổ vũ Lệnh Nghi trực tiếp đến chỗ Hoàng đế xin tứ hôn.
Xem ra vị Hoàng đế được gọi là từ phụ (người cha hiền từ) này cũng luôn phân rõ mọi chuyện. Trong rất nhiều chuyện, hắn vẫn là người rất truyền thống, ví như việc hắn không hy vọng nữ nhi của mình tự đưa ra ý kiến về chuyện hôn sự.
Nói như vậy, cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào Vinh Quý phi sẽ truyền đến tin tức tốt.
Phía Dung gia còn chưa hồi âm, hôn sự của Đại Hoàng tử đã đến trước một bước. Bùi Thanh Thù là đệ đệ, hiển nhiên cũng được mời tham dự tiệc cưới. Lần này hắn vẫn ngồi chung một chiếc xe ngựa với Thất Hoàng tử, đi đến phủ Đại Hoàng tử mới xây xong ngoài hoàng cung.
Sau đợt nắng nóng qua đi, oán khí của Thất Hoàng tử cũng tiêu giảm không ít. Đến khi gặp lại Bùi Thanh Thù, Thất Hoàng tử không còn luôn miệng oán giận Tứ Hoàng tử nữa.
"Đệ xem chúng ta ở trong cung đã làm hàng xóm với các hoàng huynh, chờ đến lúc rời cung cũng tiếp tục phải làm hàng xóm với bọn họ. Ngày nào cũng gặp, có phiền không chứ." Rồi Thất Hoàng tử lắc đầu nói: "Quy củ này thật không hợp lý, nhất định phải sửa!"
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: "Đông thành lớn như vậy, phủ đệ lại không gần nhau, đến lúc đó cứ việc đóng cửa lại, ai còn có thể làm phiền huynh nữa chứ."
"Haha, Thập nhị đệ, ta thật thích đệ. Chờ sau này đệ cưới thê tử, được rời cung xây phủ, nhất định phải ở gần ta mới được."
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lúc liền đến phủ Đại Hoàng tử. Lúc Bùi Thanh Thù nhảy xuống xe ngựa liền thấy một bóng thiếu nữ áo đỏ, không khỏi ngẩn ra.
"Thất ca, đó không phải Nhị Hoàng tỷ sao? Sao nàng cũng tới?"
Thất Hoàng tử lắc đầu, nói không chắc chắn lắm: "Ai biết được, có thể là phụ hoàng hoặc mẫu hậu đã đồng ý. Dù sao cũng không quan trọng, hôm nay Đại Hoàng tỷ cũng tới, đến lúc đó Nhị Hoàng tỷ đi tìm nàng, sau đó đến hậu viện nói chuyện với nữ quyến là được rồi."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, không biết vì sao khi nhìn thấy Lệnh Nghi ở đây, hắn lại vô cớ cảm thấy bất an.
Hắn vốn tưởng rằng qua một lúc sẽ tốt hơn nhưng không ngờ, thời gian trôi qua, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, làm hắn ngồi không yên.
"Đệ đi "giải quyết" một chút." Bùi Thanh Thù nhỏ giọng nói với Thất Hoàng tử một câu, sau đó liền đứng lên đi về phía hậu viện.
Ngoại trừ Thập Hoàng tử liếc mắt nhìn hắn một cái, những người khác đều uống rượu dùng bữa, không ai chú ý đến chuyện Bùi Thanh Thù rời đi.
Bùi Thanh Thù chưa từng tới phủ Đại Hoàng tử, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy về phía hậu viện. Tiểu thái giám dẫn đường cho hắn vô cùng luống cuống, vội vàng đuổi theo nói: "Thập nhị điện hạ, ngài đi đâu vậy, tịnh phòng ở bên kia..."
"Không đi "giải quyết", nhóm nữ quyến ở đâu? Ta có việc tìm Hoàng tỷ của ta, ngươi mau dẫn ta đi."
"Chuyện này..." Tiếu thái giám khó xử nhìn hắn: "Thập nhị gia, chuyện này có chút không hợp quy củ?"
"Cái gì mà gia, ta mới lớn bao nhiêu chứ!" Bùi Thanh Thù vô cùng nóng vội, còn muốn c0i quần cho hắn nhìn một chút, chứng minh hắn vẫn chưa lớn. "Nhanh lên đi, làm chuyện bị chậm trễ, ta sẽ xử đẹp ngươi!"
Sự thật chứng minh, lúc tự cao tự đại nên bày ra cái giá của thân phận Hoàng tử. Bùi Thanh Thù uy hϊếp như vậy, tiểu thái giám quả nhiên sợ hãi, lập tức nghe lời dẫn đường cho Bùi Thanh Thù.
Kết quả, khi đến hậu viện, sau khi quét mắt nhìn khắp nơi vài vòng vẫn không thấy bóng dáng Lệnh Nghi, Bùi Thanh Thù càng thêm lo lắng.
Đại Công chúa tinh mắt thấy dáng vẻ hoảng hốt sốt ruột của Bùi Thanh Thù liền tới hỏi hắn: "Thù nhi, đệ làm sao vậy, có phải đang lạc đường không?"
Bùi Thanh Thù lắc đầu hỏi nàng: "Đại Hoàng tỷ, tỷ có thấy Nhị Hoàng tỷ không?"
"Lệnh Nghi? Váy của nàng bị ướt nên phải đi thay, vừa mới đi một lát." Đại Công chúa không rõ nguyên nhân nhìn hắn: "Đệ tìm nàng có việc gì sao, có muốn tỷ chuyển lời giúp đệ không?"
"Không cần, cảm ơn Đại Hoàng tỷ." Cảm giác bất thường trong lòng Bùi Thanh Thù càng lúc càng mãnh liệt: "Tỷ có biết tỷ ấy đi đâu không?"
Đại Công chúa nghĩ nghĩ rồi nói: "Nàng đi theo nha đầu trong phủ, còn cụ thể ở nơi nào tỷ không rõ ràng lắm, hình như nơi đó gọi là Thải Điệp hiên."
Bùi Thanh Thù nói cảm ơn xong liền bắt tiểu thái giám lúc nãy dẫn đường cho hắn.
Vẻ mặt tiểu thái giám như đi đưa đám, nhìn hắn nói: "Thập nhị gia, đó là nơi nữ quyến thay quần áo, ngài đi vào thật sự không thích hợp!"
"Ngươi im miệng, ta tìm tỷ tỷ ta có việc!"
Bị hắn quát như vậy, tiểu thái giám không dám lắm miệng nữa, chỉ có thể ấm ức dẫn đường cho hắn.
Sau khi đến nơi, Bùi Thanh Thù cũng không dám gọi lớn, chỉ có thể để Tiểu Đức tử gõ cửa đi vào, tìm hết phòng này đến phòng khác.
Nhưng sau khi tìm hết một vòng lớn, phần lớn đều là phòng trống, căn bản không thấy bóng dáng của Lệnh Nghi.
Chẳng lẽ do hắn suy nghĩ nhiều, Lệnh Nghi thay quần áo xong đã quay trở lại?
Hay là nói, Lệnh Nghi đi thay quần áo chỉ là một lời ngụy trang, nơi nàng đi lại là nơi khác?
Đúng lúc này, Bùi Thanh Thù bỗng phát hiện sau cửa có một nữ tử đang đứng, rất giống cung nữ Ngọc Trúc bên người Lệnh Nghi.
Bùi Thanh Thù vội vàng chạy tới kêu lên: "Ngọc Trúc! Tỷ tỷ của ta đâu?"
Ngọc Trúc đột nhiên bị gọi tên nên vô cùng khϊếp sợ, ngẩn người một lúc mời hồi phục tinh thần mà nói: "Thập nhị điện hạ..." Vừa nói vừa nhìn hai thái giám sau lưng hắn, nàng biết một người là Tiểu Đức tử, nguời còn lại thì vô cùng lạ mắt.
Chờ bọn họ đi xa, lúc này Ngọc Trúc mới giậm chân nói: "Điện hạ, hôm nay Công chúa nhận được một phong thư, nói là Dung gia Nhị công tử hẹn gặp nàng ở phủ Đại Hoàng tử. Nô tỳ thật sự không ngăn nàng lại được..."
Bùi Thanh Thù nghe xong liền hãi hùng khϊếp vía: "Vậy bây giờ nàng đang ở đâu? Sao ngươi lại không đi theo!"
Ngọc Trúc liền khóc lên: "Ngay ở phía trước. Nô tỳ cũng muốn đi nhưng Công chúa không cho, bắt nô tỳ đứng đợi ở chỗ này..."
"Đừng nhiều lời nữa, mau dẫn ta đến."
Bùi Thanh Thù vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp.
Dung nhị công tử và Lệnh Nghi chỉ mới gặp mặt mấy lần, sao có thể viết thư muốn gặp lén nàng chứ?
Lừa dối rồi khéo léo lợi dụng lòng tin của mọi người làm bẫy rập, thật sự rất giống âm mưu của bảy năm trước!
Nhưng dù biết rõ phía trước là bẫy rập, Bùi Thanh Thù vẫn quyết định đến ngăn cản Lệnh Nghi.
Cũng may hắn là một Hoàng tử, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không đến mức phải rơi vào hoàn cảnh giống với Lệ Phi năm đó.
Bùi Thanh Thù và Ngọc Trúc vội vàng chạy đến một tiểu viện bên trong Bảo Nguyệt hiên, rất nhanh đã phát hiện ra bóng dáng của Lệnh Nghi bên cây hoè già trong sân.
Nhưng điều làm hắn giật mình là, thiếu niên mặc bạch y đang đứng đối diện với Lệnh Nghi lại đúng là Dung nhị công tử hàng thật giá thật!
Chuyện này... là sao vậy?
Chẳng lẽ do hắn suy nghĩ phức tạp? Thật sự là Dung nhị công tử viết thư, hẹn Lệnh Nghi ra đây gặp mặt?!
Sao có thể như vậy?
Nhưng rất nhanh, Bùi Thanh Thù đã phát hiện ra một nam tử ngã trên mặt đất, dáng vẻ có vài phần quen mắt, nhưng hắn lại không nghĩ ra là ai.
Nếu hắn đoán không sai thì... bức thư kia chắc chắn không phải Dung nhị công tử viết, có điều không biết vì lý do gì, Dung nhị công tử lại đúng lúc cứu được Lệnh Nghi.
Dung nhị công tử thấy bọn họ tới cũng không kinh ngạc, chỉ lãnh đạm nói: "Công chúa yên tâm, việc ở đây cứ giao cho Dung mỗ giải quyết, ngài và điện hạ mau rời khỏi nơi này đi."
Lệnh Nghi vừa định mở miệng nói mấy lời cảm kích với Dung nhị công tử, Bùi Thanh Thù đã chờ không kịp, trực tiếp kéo nàng chạy ra ngoài, một hơi chạy về Thải Điệp hiên, đến lúc nhìn thấy Tiểu Đức tử mới dừng lại.
"Tỷ, mau cùng đệ hồi cung." Bùi Thanh Thù tức giận nói: "Tiệc rượu cũng không cần ăn nữa!"
Lệnh Nghi có chút không phục, nói: "Đệ mới lớn bao nhiêu, còn dám quản chuyện của tỷ!"
Nếu không phải còn có người khác ở đây, Bùi Thanh Thù đã sớm rống lên: "Tỷ có biết lúc nãy nguy hiểm lắm hay không? Nếu để mẫu phi biết..."
"Không được nói cho mẫu phi!" Lệnh Nghi vội nói: "Tỷ sai rồi, tỷ sai rồi được chưa, tỷ sẽ hồi cung."
Lệnh Nghi khó có khi nghe lời một lần, ngoan ngoãn cùng Bùi Thanh Thù hồi cung.
Bùi Thanh Thù biết lúc này lòng nàng vô cùng hoảng loạn, trên đường đi cũng không ép hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Sau khi trở về Tuệ Diêu lâu, hắn để Lệnh Nghi về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó lôi kéo Ngọc Trúc hỏi kỹ càng một phen.
Theo lời Ngọc Trúc, người truyền tin là một tiểu thái giám lạ mặt, theo như hắn ta nói thì hắn là tiểu thái giám sai vặt ở Ngự Hoa viên, nhận tiền của Dung nhị công tử, vậy nên mới giúp Dung nhị công tử chạy một chuyến. Bởi vì sợ bị người khác phát hiện, làm xong việc hắn liền chạy đi, thế nên dáng vẻ như thế nào thì Ngọc Trúc cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mơ hồ là một tiểu thái giám chừng mười tuổi.
Manh mối như vậy, căn bản không có giá trị gì.
Hơn nữa, để đảm bảo an toàn, lá thư kia đã bị Lệnh Nghi tiêu hủy, bằng không, Bùi Thanh Thù có thể nghiên cứu một chút, xem là ai đã giả mạo bút tích của Dung nhị công tử.
Sau khi hỏi hồi lâu, Bùi Thanh Thù vẫn chẳng có được chút manh mối nào về kẻ đã lập bẫy hãm hại Lệnh Nghi.
Xét về động cơ, hiển nhiên Tam Công chúa là hiềm nghi lớn nhất nhưng hắn lại không có bằng chứng, căn bản không thể xác thực được việc này. Bùi Thanh Thù bất lực nhận ra một điều, với tai mắt hiện tại của hắn trong hậu cung, hoàn toàn không có cách nào điều tra ra chuyện này mà không làm tổn hại đến danh dự của Lệnh Nghi.
Nếu Lệnh Nghi kiên trì không chịu nói cho Thục phi biết, chuyện này cũng chỉ có thể để như vậy.
Hắn rất muốn trách cứ Lệnh Nghi, sao nàng có thể dễ dàng trúng phải cạm bẫy của người khác như vậy. Nhưng hắn nghĩ lại, thiếu nữ đang yêu, kỳ vọng ý trung nhân của mình cũng thích mình là chuyện rất bình thường, nhất thời làm chuyện hồ đồ, dù sao cũng hợp tình hợp lý.
Cũng may Dung nhị công tử đến kịp thời, mọi chuyện chưa kịp xảy ra, Bùi Thanhh Thù cũng tới kịp lúc, xem như trong cái rủi lại có cái may.
Sau khi để Lệnh Nghi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, Bùi Thanh Thù liền chạy tới Tuệ Diêu lâu, hỏi xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Lệnh Nghi mở miệng nói: "Đệ đảm bảo không nói cho mẫu phi, tỷ sẽ nói cho đệ biết."
Bùi Thanh Thù chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lệnh Nghi oán hận nói: "Nhất định là tiểu tiện nhân Xương Nghi kia làm! Nam tử muốn khinh bạc ta trong phủ Đại Hoàng huynh chính là một tên cháu trai họ hàng xa của Hoàng hậu, là biểu ca của Xương Nghi!"
"Vậy... Tỷ, hắn chưa làm gì tỷ chứ?"
"Chưa." Lệnh Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hắn vừa muốn bắt ta lại, Dung nhị công tử liền xuất hiện. Không ngờ người hào hoa phong nhã như Dung công tử lại có võ công tốt như vậy, chỉ vài chiêu đã đánh gục tên đầu heo kia..."
Bùi Thanh Thù nghi hoặc nói: "Sao Dung nhị công tử lại đến đó được?"
Lệnh Nghi lắc đầu, dáng vẻ thiếu nữ mộng mơ: "Tỷ cũng không biết, có lẽ đây chính là duyên phận..."
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: "Nếu tỷ đã biết chuyện này do Tam Hoàng tỷ làm, vậy vì sao không cho đệ nói với mẫu phi, để mẫu phi tìm nàng ta tính sổ?"
"Bởi vì tỷ có biện pháp tốt hơn để trả thù nàng ta." Sau đó Lệnh Nghi đột nhiên dùng tay che kín mặt: "Tỷ không nói cho đệ."
Bùi Thanh Thù: ???
Lệnh Nghi thẹn thùng nói: "Chờ mấy ngày nữa đệ sẽ biết."
Bùi Thanh Thù nghe vậy chỉ có thể kìm lại lòng hiếu kỳ của mình, kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nữa.
Ba ngày sau, hắn biết được một tin động trời từ chỗ Thục phi - Dung gia đã đồng ý cuộc hôn nhân này.
Không chỉ Thục phi, ngay cả Vinh Quý phi cũng không ngờ nhà mình lại đồng ý cuộc hôn nhân này, tất cả đều khϊếp sợ.
Nàng vốn tưởng rằng Dung Dạng sẽ vô cùng bắt bẻ, đưa đẩy như những cuộc hôn nhân khác, sau đó sẽ uyển chuyển từ chối Lệnh Nghi.
Nhưng cho dù nói gì đi nữa, Lệnh Nghi vẫn là Công chúa, ngoại trừ việc hơi nhỏ tuổi một chút, các phương diện, điều kiện khác vẫn vô cùng thích hợp với Dung Dạng.
Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, sau khi Dung gia hồi âm, Thục phi và Vinh Quý phi liền đến Càn Nguyên điện xin Hoàng đế tứ hôn.
Hoàng đế thấy Vinh Quý phi đại diện cho Dung gia cũng tới thì không nói thêm lời nào, vui vẻ hạ thánh chỉ.
Ý chỉ tứ hôn vừa đưa ra, không chỉ hậu cung mà toàn kinh thành đều sôi trào.
Ai cũng không ngờ tới, một người như lan như ngọc, không màng danh lợi như Dung nhị công tử cuối cùng lại chọn một vị thê tử là Công chúa nhỏ tuổi hơn như vậy, chỉ sợ trong vòng hai năm nữa cũng chưa thể thành hôn.
Không khoa trương chút nào khi nói vào một ngày này, hơn phân nửa thiếu nữ trong kinh thành đều thất tình.
Biết tin tứ hôn, Tam Công chúa khóc vang trời, thậm chí hơn nửa đêm còn chạy như điên đến gõ cửa phòng Lệnh Nghi.
Lệnh Nghi ngại phiền, ngày hôm sau liền dọn đến Quỳnh Hoa cung. Hoàng hậu biết là do nữ nhi mình sai trước, cũng không nói gì, cứ để Lệnh Nghi đi.
Bùi Thanh Thù không ngờ Lệnh Nghi lại gặp phúc trong họa, có thể gả cho người nàng yêu như ý nguyện.
Lúc này, Bùi Thanh Thù cảm thấy dường như mình chính là đệ đệ ruột thịt của nàng. Thấy nàng vui vẻ hạnh phúc, Bùi Thanh Thù cũng thấy vui vẻ như nàng, giống như đã buông xuống tâm sự, cuối cùng cũng có thể an ổn ngủ ngon một giấc, thậm chí ngay cả trong mơ cũng cảm thấy ngọt ngào.
Bùi Thanh Thù cảm thấy, trong chuyện này, hắn nhất định là đại công thần lớn nhất.
Lệnh Nghi cũng cảm nhận được tấm lòng của hắn, mấy ngày nay không ngừng đưa đồ ăn ngon, những thứ thú vị cho Bùi Thanh Thù. Nếu không phải Bùi Thanh Thù tốt bụng, nói Lệnh Nghi đừng tặng nữa, nếu không hắn còn cho rằng Lệnh Nghi sẽ lấy luôn của hồi môn của nàng cho hắn.
Trong những lễ vật Lệnh Nghi đưa qua, Bùi Thanh Thù thích nhất là một cái kính viễn vọng do người ngoại quốc làm ra. Hắn chưa bao giờ thấy qua thứ tốt như vậy, cảm thấy vô cùng mới lạ, đi nơi nào cũng mang theo, nếu nói là yêu thích không muốn rời tay cũng không phải lời nói quá.
Có một lần đang lên lớp, hắn thừa dịp Chu tiên sinh không để ý liền lén cầm kính viễn vọng, muốn nhìn xem Cửu Hoàng tử đang mải mê viết cái gì ở phía trước. Kết quả, không ngờ Chu tiên sinh lại ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào hắn: "Thập nhị điện hạ, ngài đang làm gì vậy!"
Bùi Thanh Thù bị bắt tại trận, xấu hổ gãi gãi đầu.
Chu tiên sinh xụ mặt, lắc đầu nói: "Xem ra ngày thường ta quá dung túng cho các ngài, ngay cả đồ chơi cũng dám mang lên lớp học! Thư đồng của Thập nhị Hoàng tử đâu?"
Bùi Thạnh Thù nghe vậy trong lòng liền lộp bộp một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Hổ nhi ngoan ngoãn đứng lên.
Chu tiên sinh nghiêm túc nói: "Lại đây, vươn tay ra!"
Bùi Thanh Thù đã từng thấy Chu tiên sinh phạt thư đồng của các Hoàng tử khác, nghe vậy liền biết hắn muốn đánh vào lòng bàn tay Hổ nhi.
Hắn vội đứng lên nói: "Tiên sinh, ngài đừng đánh hắn, là ta sai, lần sau ta không như vậy nữa."
Nhưng Chu tiên sinh lại giống như không nghe thấy, không biết từ đâu rút ra một cây thước thật dài, chỉ vào Hổ nhi rồi nói: "Còn không nhanh lại đây, cọ tới cọ lui làm gì!"
Bùi Thanh Thù không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hổ nhi ăn mười thước vào tay.
Nhìn Hổ nhi cau mày mà không dám than một tiếng, Bùi Thạnh Thù còn cảm thấy khó chịu hơn so với khi tự mình bị đánh.
Chiêu này của Chu tiên sinh... thật sự quá độc ác.
Lúc tan học giữa trưa, Bùi Thạnh Thù liền kêu Hổ nhi đến phòng thuốc nhưng hắn không ngờ Hổ nhi lại không muốn đi cùng hắn, chỉ nói muốn nghỉ bệnh nửa ngày, trở về nghỉ ngơi.
Mới đầu Bùi Thanh Thù còn cảm thấy kỳ lạ, thường ngày Hổ nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh như vậy, va va đập đập là chuyện bình thường, trước nay đều không kêu đau, sao hôm nay lại muốn nghỉ bệnh?
Chờ đến lúc hắn trở về phòng, thấy Tôn ma ma ra đón mình mới suy nghĩ cẩn thận, chắc là Hổ nhi... không muốn để Tôn ma ma nhìn thấy Hổ nhi bị thương vì hắn.
Trong nháy mắt đó, Bùi Thanh Thù cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Ai nói giữa hậu cung này chỉ có một mình hắn đang ngày ngày phấn đấu? Hắn còn có dưỡng mẫu, có nhũ mẫu, có tỷ tỷ, có phụ hoàng, còn có một vị huynh đệ tuy không nói nhiều lắm, nhưng luôn lặng lẽ suy nghĩ cho hắn.
Có nhiều người quan trọng như vậy, gánh nặng trên vai Bùi Thanh Thù càng lúc càng nặng thêm.
Ngẫm lại mấy ngày trước hắn còn thầm trách Lệnh Nghi suy nghĩ không cẩn thận, hôm nay chính hắn cũng phạm phải lỗi như vậy, làm Hổ nhi phải chịu đòn thay hắn, Bùi Thanh Thù cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.
Sau này... hắn phải học cách trở nên cẩn thận hơn nữa.