Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Bởi vì nhất thời quyết định đi thăm hỏi Tứ Hoàng tử nên Bùi Thanh Thù đành tạm thời hủy bỏ kế hoạch về thăm Thục phi sau khi tan học.
Để đề phòng bản thân cất công đi tìm Tứ Hoàng tử lại không gặp, Bùi Thanh Thù sai người đi một chuyến trước, xác định Tứ Hoàng tử đang ở trong cung và cũng đang rãnh rỗi để gặp củ cải nhỏ là hắn đây, lúc này hắn mới cầm theo chữ đã viết mấy ngày nay đến Tu Trúc quán.
Giống như lời được kể lại, quả nhiên nơi ở của Tứ Hoàng tử có rất nhiều cây trúc. Bùi Thanh Thù đi từ cửa vào, đôi mắt lập tức trừng to, vất vả lắm mới ngậm miệng lại được.
Thật sự hắn không nhìn ra được, ngày thường Tứ Hoàng tử luôn nghiêm túc, dáng vẻ như là người không biết hưởng lạc, thế nhưng chỗ ở lại được bố trí rất có ý tứ. Rõ ràng là sân nhỏ kia cũng không khác biệt lắm so với nơi hắn ở, nhưng chỗ của người ta đã có núi giả, còn có hồ nước. Hoa cỏ sum suê, nào cây nào lá, nhìn thì không có gì đáng chú ý, nhưng lại vô tình tạo thành một bức tranh thống nhất, hẳn là đã được thiết kế tỉ mỉ.
Bùi Thanh Thù vừa vào cửa, nhịn không được quay sang cảm khái với Tứ Hoàng tử: “Tứ ca, Tu Trúc quán của huynh được bố trí tốt quá đi. Sao lại không chỉ bảo đệ đệ.”
Tứ Hoàng tử thấy hắn tới, nhếch môi cười nói: “Phụ hoàng chỉ giao cho ta dạy đệ đọc sách viết chữ, không có bảo ta dạy đệ mấy thứ bàng môn tả đạo [1].”
[1] Bàng môn Tả Đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà đạo, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính. Ở đây chỉ những thứ ngoài lề, không liên quan đến việc học tập hay rèn luyện đạo đức.
“Thế này sao có thể gọi là bàng môn tả đạo.” Nhìn chỗ ở của người ta, rồi lại nghĩ đến phòng của mình, nào là bình hoa cổ màu sắc tươi sáng, châu quang bảo khí hoàng kim treo đầy tường… Bỗng nhiên Bùi Thanh Thù rất muốn đâm đầu vào tường.
Cứ so sánh với nơi này của Tứ Hoàng tử, quả thực chỗ ở của hắn như nhà giàu mới nổi.
Bùi Thanh Thù ấm ức giữ chặt Tứ Hoàng tử nói: “Hôm nay đệ nhờ Tống tiên sinh giúp đỡ đặt tên chỗ ở của đệ, kết quả là Tống tiên sinh bảo chỗ ở của đệ quá mức loè loẹt, không có phong thái quân tử. Nghe nói nơi này của Tứ ca bày trí rất tốt, cho nên cố ý đến tìm huynh để lấy kinh nghiệm.”
“Ta còn cho là Thục Phi nương nương sợ đệ bị người khác coi thường nên cố ý cho người bày trí chỗ của đệ thành như vậy chứ.” Tứ Hoàng tử cười cười, sờ sờ đầu đệ đệ, “Không quan trọng, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì. Nếu đệ muốn sửa, trước hết cất những đồ vật quá mức hoa lệ kia đi đã. Chờ đầu xuân năm sau lại tốn chút công sức trang trí lại trong sân là được.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, lại tham quan trong ngoài tẩm cung của Tứ Hoàng tử một lần, còn ở lại ăn cơm chiều rồi mới thoả mãn vu0t ve cái bụng tròn trịa trở về tẩm cung.
Sau khi trở về, Bùi Thanh Thù khí thế bừng bừng lôi kéo các cung nhân tiến hành đại cải tạo chỗ ở của hắn.
Kết quả của việc bận rộn cả đêm chính là tên còn chưa tìm được mà buổi sáng hôm sau hắn thức dậy vô cùng khó khăn.
Tôn ma ma ôm hắn vào ngực, lắc qua lắc lại dụ dỗ hắn nửa ngày: “Ca nhi của ta, đã là giờ nào, còn không thức dậy sẽ bị muộn đấy.”
Bùi Thanh Thù nghiêng cười, ôm lấy eo của Tôn ma ma nói: “Cho ta ngủ thêm chốc lát…”
Nếu là đứa nhỏ nhà bình thường ngủ nướng như vậy thì đã sớm bị ăn đòn. Nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, đến cả lỗ tai của hắn thì cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng không có gan mà chạm vào.
Tôn ma ma chỉ có thể tiếp tục lựa lời khuyên hắn: “Hôm qua không phải ngài còn nói sau này sẽ không ngủ nướng sao? Sao nay lại giở trò xấu thế này.”
Tính tình Ngọc Tụ nóng nảy hơn một chút, thấy Tôn ma ma nuông chiều Bùi Thanh Thù như vậy, chậm chạp nửa ngày còn chưa gọi được người dậy liền tiến đến gần lỗ tai Bùi Thanh Thù nói: “Điện hạ, nếu ngài đến muộn cũng không sao, ngài là Hoàng tử, Tống tiên sinh không dám phạt ngài. Nhưng mà hai vị thư đồng của ngài thì… Bàn tay của hai người họ có thể sẽ bị đánh đấy nha.”
Bùi Thanh Thù vừa nghe lời này đột nhiên choàng to mắt, ngồi thẳng lên: “Ta dậy đây”.
Ngọc Tụ cười trộm, liếc nhìn Tôn ma ma một cái. Chỉ thấy Tôn ma ma hết sức chuyên chú giúp Bùi Thanh Thù thay quần áo, đã không còn vẻ bất an như hai ngày trước. Xem ra bà đã quen với việc Hổ nhi tiến cung, không còn lúc nào cũng lo lắng nhớ thương nữa.
Sau khi vừa lo lắng vừa hoảng hốt chạy đến Trường Hoa điện, Bùi Thanh Thù vào cửa vừa kịp thời gian.
Sau khi hữu kinh vô hiểm [2] trải qua một buổi sáng, Tống Nghiêu vẫn cho Bùi Thanh Thù tan học trước nửa canh giờ. Hôm nay Bùi Thanh Thù không có mặt mũi tiếp tục tìm Tống Nghiêu giúp đỡ, nên một mình đến Bảo Văn các tính lật sách, tự mình nghĩ ra mấy cái tên.
[2] Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm
“Dù cho cao hay thấp, núi có tiên ắt sẽ linh. Dù cho sâu hay cạn, sông có rồng ắt sẽ linh…”
“Núi cao trăng nhỏ, nước hạ đá phô…”
Bùi Thanh Thù lật nửa ngày, suy nghĩ nửa ngày, nhưng đến cả một chút linh cảm cũng không có.
Vào lúc hắn vắt hết óc, bắt đầu cảm thấy tức giận, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng: “A, Thù nhi của chúng ta còn đọc được văn chương à?”
Bùi Thanh Thù sửng sốt, vội vàng muốn bò dậy hành lễ.
Hoàng đế giơ tay, ngăn hắn lại: “Nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ.”
Bùi Thanh Thù cũng không khách khí, chuyển từ tư thế nửa nằm nửa ngồi trên sàn nhà thành ngồi, sau đó vẻ mặt buồn rầu nhìn về phía Hoàng đế.
“Làm sao vậy, nhìn mặt nhỏ nhăn nhó như cái bánh bao.” Hoàng đế cười xoa mặt Bùi Thanh Thù, “Nói cho phụ hoàng nghe, chuyện gì làm con khó xử như vậy?”
Bùi Thanh Thù cũng không gạt Hoàng đế chuyện mình không hiểu biết, một năm một mười kể lại hết những chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay. Sau khi Hoàng đế nghe xong, nhịn không được cười ha hả: “Con - đứa nhỏ này, mới mấy tuổi đầu mà quan tâm phong thái quân tử gì cơ chứ.”
“Thù nhi không thể để phụ hoàng và mẫu phi mất mặt được.” Bùi Thanh Thù nghiêm túc nói: “Thù nhi phải làm quân tử. Như vậy chờ sau khi Thù nhi trưởng thành, có thể bảo vệ mẫu phi và Lệnh Nghi tỷ tỷ.”
Hoàng đế nghe xong lời này, tươi cười bỗng nhiên pha thêm vài phần chua xót: “Thù nhi, có lẽ hiện tại con sẽ nghĩ như vậy, nhưng chờ sau khi con lớn lên sẽ hiểu rõ thế giới này không phải cứ là quân tử thì nhất định sẽ có tương lai. Đôi khi, lại là tiểu nhân đắc chí.”
Bùi Thanh Thù nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Phụ hoàng, Thù nhi không hiểu ý của ngài.”
Hoàng đế thở dài, dáng vẻ không muốn nói thêm về vấn đề này: “Thôi, con còn nhỏ, phụ hoàng không nên nói với con những chuyện dơ bẩn này. Chúng ta vẫn nên nghĩ tên cho tẩm cung của con đi.”
Bùi Thanh Thù vui mừng nói: “Phụ hoàng sẽ ban tên cho con sao?”
Hoàng đế cười sờ sờ gáy của hắn: “Con không thích?”
“Không phải, không phải, Thù nhi rất vui đó.” Bùi Thanh Thù ôm lấy eo của Hoàng đế, lấy lòng: “Phụ hoàng tốt với Thù nhi nhất.”
Một cái ôm như vậy, Bùi Thanh Thù liền phát hiện hình như bụng của Hoàng đế lại nhỏ thêm không ít.
Xem ra vì muốn chinh phục được trái tim của mỹ nhân, lần này Hoàng đế đã hạ quyết tâm rất lớn để thay đổi chính mình.
“Cái đứa nhỏ lanh lợi này, chỉ có con là dỗ cho phụ hoàng vui vẻ.” Hoàng đế cười sờ sờ đầu của nhi tử, hơi suy tư một chút liền nói: “Phụ hoàng suy nghĩ mấy cái tên, viết cho con nhìn thử một chút, xem con thích cái nào.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, vui sướиɠ “dạ” một tiếng.
Dưới lầu chỉ có sách, không có giấy và bút mực. Bùi Thanh Thù được Hoàng đế dẫn lên lầu hai của Bảo Văn các.
Kết quả không xem không biết, vừa nhìn lập tức bị doạ nhảy dựng.
Bùi Thanh Thù nhìn mấy cái tên Hoàng đế nghĩ ra cho hắn… Phát hiện chẳng có tên nào mình dùng được.
Cái gì mà Thần Quang điện, Nguyên Anh đường, Thừa Nghiệp hiên… Không có cái nào là không vượt quá thân phận hiện tại của hắn.
Chữ “Thần” là chỉ chỗ đế vương ở, chữ “Nguyên” lại trùng với Càn Nguyên điện của Hoàng đế đang ở.
Còn Thừa Nghiệp lại là cái quỷ gì? Là viết tắt của kế thừa nghiệp lớn sao?
Bùi Thanh Thù cảm thấy mấy cái tên Hoàng đế nghĩ ra cho hắn, quả thực như là muốn viết mấy chữ “ta muốn ngôi vua” lên mặt hắn vậy.
Nhưng mà bản thân Hoàng đế lại không phát hiện có chỗ nào không ổn. Bùi Thanh Thù chỉ có thể đầy đầu mồ hôi nói dối Hoàng đế, nói hắn cảm thấy mấy cái tên này quá mức nghiêm túc, hắn muốn cái tên mà hứng thú lâng lâng như Tu Trúc quán của Tứ Hoàng tử vậy.
“Cái này…” Hoàng đế tập trung nghĩ nghĩ, nói: “Vậy gọi là Cảnh Hành hiên thì thế nào?”
Bùi Thanh Thù nghe xong, quả thực muốn chảy nước mắt.
Ôi mẹ ơi. Cuối cùng cũng có một cái tương đối bình thường.
“Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.” Hoàng đế càng nói càng cảm thấy không tệ, còn giải thích cho Bùi Thanh Thù nghe: “Những lời này trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thi. Cảnh hành nghĩa là đường lớn, ý chỉ làm người phải quang minh chính đại, phẩm hạnh cao thượng.”
Bùi Thanh Thù quyết đoán gật đầu: “Chọn cái này đi. Đa tạ phụ hoàng ban tên.”
“Chỗ ở kia của con trẫm còn chưa đến, tên của sương phòng thì con cứ tự mình nghĩ đi.” Hoàng đế nháy mắt nhìn hắn nói: “Trước mắt cũng không cần đặt gấp, dù sao hiện tại cũng không có ai ở, còn khá lâu cho tới khi con cưới thê tử mà.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi hơi đỏ mặt. Lão cha này, có thể đứng đắn một chút được không hả?
Bởi vì hôm nay Bùi Thanh Thù hồi cung rất trễ cho nên hắn lệnh cho Tiểu Duyệt Tử buổi sáng ngày mai đi một chuyến đến Nội Vụ Tư, khai báo chuyện làm bảng tên.
Chuyện Bùi Thanh Thù không nghĩ đến chính là, qua mấy ngày, sau khi tấm biển của hắn làm xong, Lý Trung Ninh lại tự mình dẫn theo người của Nội Vụ Tư đến sân của hắn.
Đi theo phía sau còn có bốn tên thái giám cực kì cung kính đang nâng một vật gì đó được phủ vải đỏ.
Bùi Thanh Thù trợn tròn mắt, sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục lại tinh thần, đây chắc là… Bảng tên mà hắn muốn nhỉ.
Mỗi một Hoàng tử khi đặt tên cho sân của mình đều bày ra khí thế lớn như vậy sao?
Hay là tấm bảng tên này của hắn không giống với những tấm biển bình thường khác?
Chuyện Bùi Thanh Thù muốn đặt tên cho tẩm cung của mình, hắn chỉ nói với bọn người Ngọc Lan, những người khác còn chưa biết gì. Nếu không phải tin tức bị tiết lộ ra ngoài, vậy chỉ có thể là… Hoàng đế đã làm cái gì đó.
“Nô tài Lý Trung Ninh thỉnh an Thập nhị điện hạ.” Lý Trung Ninh tươi cười, những nếp nhăn dữ tợn trên mặt đều dồn lại một chỗ, “Chúc mừng Thập nhị điện hạ, chúc mừng Thập nhị điện hạ, tấm biển này chính là ngự bút Hoàng thượng ban cho, sau đó sai người đẩy nhanh tốc độ, ban riêng cho ngài. Vinh dự như vậy, ngài là người đầu tiên được nhận trong số các Hoàng tử đó.”
Bùi Thanh Thù ngây người trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, vội vàng hướng về phía Càn Nguyên điện hành lễ tạ ơn.
Trước khi treo bảng tên chính thức lên, Bùi Thanh Thù cho người vạch tấm vải đỏ ra trước, liếc mắt nhìn kỹ tấm biển kia một cái.
Thoạt nhìn thì tấm biển được làm bằng gỗ mun, trên bốn thanh khung được điêu khắc rất nhiều hoa cỏ và linh thú. Tuy rằng văn chương của Hoàng đế thuộc dạng thường thường, nhưng ít nhiều gì cũng được thừa hưởng sự giáo dục của hoàng thất, chữ viết không quá tệ, ít nhất so với trình độ hiện tại của Bùi Thanh Thù thì mạnh hơn nhiều.
Nhìn mặt trên của tấm biển có ngự ấn thϊếp vàng, Bùi Thanh Thù kiềm chế không được có chút kích động. Hắn chỉ muốn đặt một cái tên cho sân của mình thôi mà, nhưng hiện tại phụ hoàng lại cho hắn cái vinh dự như vậy, có phải là mọi chuyện sẽ ồn ào hơn chăng?
Cũng không biết mười mấy vị ca ca ở cùng trong tẩm cung sẽ phản ứng như thế nào đây?