Edit: Thẩm Tiệp dư
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lời nói của Ngọc Tụ tuy hơi khắc nghiệt, nhưng cũng không phải không có lý. Bùi Thanh Thù hoàn toàn có thể không quan tâm ân tình mấy năm nay của Tôn ma ma, mặc kệ con trai của bà ở ngoài cung tự sinh tự diệt.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy, Tôn ma ma không phải hạ nhân, lại có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng hắn, hắn không thể máu lạnh vô tình như vậy. Huống chi hắn cũng không phải loại người lợi dụng người tốt. Hiện tại hắn không thể rời khỏi Tôn ma ma, lại không có cách nào giúp Tôn ma ma xuất cung để mẫu tử đoàn tụ, càng không thể dằn lòng thấy Tôn ma ma chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử chịu khổ. Hiện tại làm như vậy, là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ đến. Nếu như xử lý tốt, có thể khiến mẹ con Tôn ma ma càng trung thành với hắn, lại có thể khiến Thục phi và Phó gia tin tưởng bọn họ hơn... Thật ra là một chuyện có lợi với hắn.
“Đừng nói như vậy, Tôn ma ma xem ta giống như con ruột, nếu không có bà ấy, có lẽ ta đã sớm đói chết ở lãnh cung.” Đối với Ngọc Tụ, Bùi Thanh Thù cũng không đối xử lạnh nhạt. Bởi vì hắn biết, Ngọc Tụ cũng là đứng từ vị trí của hắn mà suy nghĩ, thực lòng xem hắn là chủ tử của chính mình, mới có thể nói ra lời như vậy. Nếu vừa rồi Ngọc Tụ không nói không rằng, mặc cho Bùi Thanh Thù muốn làm gì thì làm, nhìn như quy củ, trên thực tế căn bản là không có lòng hầu hạ hắn, như vậy mới là chuyện xấu.
Ngọc Tụ nghe xong, bĩu môi nói: “Người nói cái gì thì chính là cái đó. Chỉ mong vị huynh đệ kết nghĩa của người có lương tâm, sau này nếu có bản lĩnh, có thể trung thành giúp đỡ điện hạ là được.”
“Đừng ở chỗ này khua môi múa mép, ta sắp muộn rồi.” Bùi Thanh Thù thức dậy quá sớm, cũng không có gì để ăn. Hắn ngồi trước bàn, thuận miệng ăn hai viên sủi cảo tôm và một chút đồ ăn khác đã nói no rồi.
Tiểu Đức Tử nóng lòng khuyên hắn: “Điện hạ tốt xấu gì cũng nên ăn thêm một ít cháo đi, không biết Tống tiên sinh có nghiêm khắc không, nếu dựa theo quy củ, cho đến đầu giờ ngọ người không thể rảnh rỗi đâu.”
“Ngươi yên tâm đi, ta cảm thấy Tống tiên sinh rất ôn hòa, sẽ không nghiêm khắc như vậy đối với ta đâu.”
Tuy nói như thế, Bùi Thanh Thù vẫn làm theo lời của Tiểu Đức Tử, lại ăn thêm một ít cháo đậu đỏ thơm ngon.
Sau khi ngồi noãn kiệu đến Trường Hoa điện, Bùi Thanh Thù phát hiện mình đến sớm, Tống Nghiêu còn chưa tới. Vì thế hắn tới vị trí của bản thân ngồi xuống trước.
Hai người Phó Húc và Hổ nhi một trái một phải đứng ở phía sau Bùi Thanh Thù. Hổ nhi chưa có kinh nghiệm nên không bày biện giấy và bút mực, đứng một bên học hỏi Phó Húc làm như thế nào.
Phó Húc học vỡ lòng sớm, ngày thường ở nhà tuy có hạ nhân hầu hạ, nhưng đã thấy nhiều lần, những việc này sớm đã quen thuộc, làm việc vô cùng trôi chảy.
Chờ sau khi Phó Húc giúp Bùi Thanh Thù bày biện xong, rốt cuộc Tống tiên sinh cũng tới. Bùi Thanh Thù đứng lên, phía sau hai tiểu tuỳ tùng đi theo hắn, ba người cùng nhau hành lễ với Tống tiên sinh.Tống Nghiêu đáp lễ xong thì mời Bùi Thanh Thù ngồi. Sau khi Bùi Thanh Thù ngồi xuống, Phó Húc và Hổ nhi mới ngồi xuống ở phía sau hắn.
Tối hôm qua trước khi ngủ, Bùi Thanh Thù đã lo lắng hồi lâu, sợ mình không thông minh, không có thiên phú đọc sách. Nhưng hôm nay đi học, hắn phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều. Tuy hiện tại hắn đã được Tứ Hoàng tử dạy một ít cơ bản, nhưng Tống Nghiêu hoàn toàn coi hắn như học sinh chưa biết gì mà đối đãi.
Trước tiên hắn nhẫn nại nói chuyện với Bùi Thanh Thù một lát, nghiên cứu một chút năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Bùi Thanh Thù, sau đó mới bảo hắn viết mấy chữ để chính mình nhìn xem.
Bùi Thanh Thù nhớ kỹ mấy chữ Tứ Hoàng tử đã dạy, nhưng những chữ Tứ Hoàng tử chưa dạy, dù một chữ hắn cũng không viết. Hắn không phải không hâm mộ “thần đồng” Lục Hoàng tử, chỉ là hắn càng sợ lúc vừa mới bắt đầu học chữ biểu hiện xuất sắc, sau đó viết văn làm thơ lại rối tinh rối mù, nếu như vậy hắn chắc chắn sẽ bị người ta chê cười đến chết.
Chẳng bằng ngay từ đầu hắn làm đâu chắc đấy, cho mọi người thấy hắn kiên trì nỗ lực, không phải thiên tài, nhưng cũng không ngu ngốc. Nếu như vậy, tương lai không gian phát triển của hắn sẽ lớn hơn.
Sau khi Tống Nghiêu xem chữ viết của hắn thì thản nhiên gật gật đầu. Trước tiên hắn ta cầm tay hướng dẫn Bùi Thanh Thù viết mấy chữ, chỉ bảo một vài chỗ, sau đó lại dạy Bùi Thanh Thù nhận biết thêm vài chữ mới. Cứ như vậy, mới học được nửa canh giờ[1], Tống Nghiêu nói: “Điện hạ hãy nghỉ ngơi một chút, sau thời gian một nén nhang chúng ta lại tiếp tục.”
[1] nửa canh giờ: tương đương với một tiếng đồng hồ
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ “quả nhiên”. Hắn đứng dậy hành lễ với Tống Nghiêu rồi dẫn theo Phó Húc và Hổ nhi ra ngoài nghỉ ngơi.
Sau khi dùng xong tịnh phòng, Bùi Thanh Thù rửa sạch tay, cùng với hai thư đồng đến sương phòng ăn điểm tâm.
Buổi sáng hắn ăn không nhiều lắm, mới học được một lát, nhưng lại cảm thấy đói bụng. Tiểu Đức Tử nhanh nhẹn, thấy buổi sáng hắn ăn ít, đã chuẩn bị thêm điểm tâm. Không chỉ có bánh hồ điệp* chiên giòn vàng óng thơm ngon, bánh gạo kê* phủ đường mềm mại thơm ngon mà còn có canh táo ngọt đang bốc hơi nóng.
Không thể không nói Tiểu Đức Tử cũng thật siêu. Vừa rồi tranh thủ lúc đám Bùi Thanh Thù đang đọc sách, hắn đã về Khánh Ninh cung lấy cái bếp lò đến đây, chỉ vì để Bùi Thanh Thù được ăn đồ ăn nóng.
Trường Hoa điện là cung điện các Hoàng tử đọc sách, không có phòng bếp nhưng vẫn có sương phòng cho các vị Hoàng tử nghỉ ngơi.
Từ bố cục mà nói, toàn bộ Trường Hoa điện chia làm bốn khu. Khu thứ nhất cũng chính là phía mặt tiền, chính điện thờ phụng Khổng Tử, hai sương phòng hai bên là nơi đọc sách của các đại Hoàng tử và các tiểu Hoàng tử.
Khu thứ hai là Diệu Âm các, cung điện để các Hoàng tử học tập âm luật và các tài nghệ khác.
Khu thứ ba, là vị trí hiện tại của Bùi Thanh Thù. Mỗi Hoàng tử đều được phân ít nhất ba gian phòng, một gian dùng để đọc sách, một gian dùng để nghỉ ngơi, một gian còn lại dành cho thư đồng hoặc hạ nhân sử dụng.
Một bãi đất trống còn lại chính là trường bắn. Trường bắn chiếm diện tích rất lớn, ngày hôm qua Bùi Thanh Thù đã đến xem, cảm thấy ít nhất cũng lớn bằng tẩm cung hiện tại của hắn. Nhưng mà cho dù là như vậy, ở trường bắn lại không thể cưỡi ngựa. Cho nên nếu muốn nghiêm túc học tập kỵ xạ, thì phải đến trại chuyên nuôi ngựa mới được.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi điều chỉnh lại trạng thái thật tốt, Bùi Thanh Thù trở về sớm một chút, tiếp tục học.
Tống Nghiêu thấy hắn không cần thúc giục, tự trở về sớm hơn thời gian quy định, không khỏi có cái nhìn tán thưởng về Bùi Thanh Thù.
Sau khi trải qua một buổi sáng học tập, Bùi Thanh Thù phát hiện quy luật thời gian đi dạy của Tống Nghiêu, buổi sáng học nửa canh giờ, rồi cho nghỉ một nén nhang, sau đó lại học một canh giờ, rồi cho hắn tan học trước nửa canh giờ.
Đối với chuyện này, Tống Nghiêu giải thích: “Hiện tại tuổi điện hạ còn nhỏ, nếu thần dạy quá nhiều trong chốc lát, ngược lại bất lợi với việc học của điện hạ. Điện hạ có thể dùng thời gian nửa canh giờ này, hồi cung nghỉ ngơi sớm một chút, hoặc xem một ít sách người cảm thấy hứng thú, không cần câu nệ ở nơi này.”
Kỳ thật Tống Nghiêu làm người ôn hòa nhẫn nại, học thức lại uyên bác, Bùi Thanh Thù rất thích cảm giác đi theo Tống Nghiêu học tập. Nhưng mà, Tống Nghiêu cho hắn tan học sớm, hắn lại không tiện ngăn cản Tống Nghiêu không cho hắn ta rời đi.
Chủ yếu là Bùi Thanh Thù còn rất ngượng ngùng.
Ngẫm lại xem, cả nước nhiều người tham gia khoa cử như vậy, thế nhưng Tống Nghiêu lại có thể ở trong đó trổ hết tài năng, trúng nhất giáp đệ tam.
Đây chính là thám hoa lang đó! Bùi Thanh Thù tưởng tượng một tài tử giỏi như vậy, dạy chính mình học chữ, học những việc của trẻ con, đã cảm thấy thật lãng phí nhân tài.
Nếu hắn là Tống Nghiêu... Chỉ sợ sẽ không cam tâm dạy vỡ lòng cho một đứa trẻ năm tuổi không biết gì?
Kết thúc giờ học đã được một lúc, Bùi Thanh Thù không nhịn được nói: “Thù nhi còn nhỏ, hiểu biết quá ít, phiền toái tiên sinh.”
Ai ngờ Tống Nghiêu lại không cảm thấy gì mà nói: “Điện hạ thật khiêm tốn. Người có thiên tư thông minh, vừa dạy đã hiểu, ngộ tính rất cao. Vi thần cho rằng cứ tiếp tục như vậy thì không lâu sau người có thể học chung với các vị Hoàng tử khác.”
Nghe Tống Nghiêu nói như vậy, Bùi Thanh Thù không khỏi sửng sốt.
Thật ra hắn cảm thấy như hiện tại học một kèm một thật sự khá tốt. Học tập hiệu suất cao, người cũng chuyên chú, khiến cho hắn không muốn đi học cùng các vị Hoàng tử khác.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Huống chi nếu hoàng thất quy định để cho huynh đệ cùng nhau đọc sách, khẳng định là có đạo lý của nó. Ví dụ như để cho bọn họ học tập lẫn nhau, cạnh tranh với nhau, xúc tiến một chút tình cảm huynh đệ?
Lúc Bùi Thanh Thù miên man suy nghĩ, phát hiện thư đồng của Tống Nghiêu đã thu thập tốt mọi thứ, chuẩn bị rời đi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Tống tiên sinh xin dừng bước.”
Tống Nghiêu ngẩng đầu, cười ôn hoà với hắn: “Điện hạ còn có chuyện gì sao?”
Bùi Thanh Thù ngượng ngùng gãi đầu nói: “Ta mới dọn tới đây, trong viện còn thiếu cái tên. Nếu tiên sinh rảnh rỗi, có thể giúp ta nhìn xem, lấy cái tên nào hay một chút được không?”
Tống Nghiêu còn cho là chuyện gì, sau khi nghe Bùi Thanh Thù nói thì không khỏi mỉm cười.
“Đặt tên là chức trách của chủ nhân, nếu vi thần giúp đỡ làm thay, hình như không được tốt lắm?”
Bùi Thanh Thù hơi đỏ mặt nói: “Chỉ là ta còn nhỏ, không biết nhiều chữ...”
Tống Nghiêu nói: “Đã như vậy, vi thần sẽ đi một chuyến, đưa ra ý kiến giúp Điện hạ. Nếu như có thể, thần sẽ cố gắng chọn những chữ mà Điện hạ biết.”
Bùi Thanh Thù như tìm được cứu tinh, dùng sức gật đầu.
Nơi ở hiện tại của Bùi Thanh Thù chủ yếu là do đại cung nữ Ngọc Lan, Ngọc Tụ chọn đồ vật từ trong cung của Thục phi để bài trí. Bởi vậy về mặt phong cách thì trông vẫn diễm lệ, đẹp đẽ quý giá như ở Quỳnh Hoa cung.
Lúc mới vừa tiến vào sân, sắc mặt Tống Nghiêu còn bình thường. Chờ sau khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng, sắc mặt Tống Nghiêu đã có chút thay đổi.
Bùi Thanh Thù vội hỏi: “Tiên sinh, có chỗ nào không ổn sao?”
Tống Nghiêu cũng không gạt hắn, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thứ cho vi thần nói thẳng, chỗ ở sinh hoạt hiện tại của điện hạ, tuy rằng thoải mái hoa lệ, nhưng lại loè loẹt, không phải là chỗ ở của quân tử.”
Bùi Thanh Thù nghe Tống Nghiêu nói thẳng chính mình không phải là quân tử, mặt không khỏi ửng hồng.
Thật ra cũng không thể trách hắn, nếu sau khi Bùi Thanh Thù được thả ra khỏi Hàn Hương điện, trực tiếp đến ở nơi này mà nói, tám phần sẽ có ý tưởng tương tự với Tống Nghiêu. Chỉ là hắn ở trong Quỳnh Hoa cung nửa năm, đã bị thẩm mỹ của Thục phi ảnh hưởng. Cho nên nếu Tống Nghiêu không đề cập tới, Bùi Thanh Thù thật sự không cảm thấy nơi này có chỗ không thích hợp.
“Tiên sinh, người nói rất đúng, ta không phải quân tử, mà là tiểu nhân.” Bùi Thanh Thù chu miệng, tỏ vẻ với Tống Nghiêu chính mình vẫn là tiểu hài tử: “Ta không hiểu những chuyện này, người có thể giúp ta không?”
Nhìn hài tử đáng yêu trước mắt, bỗng nhiên Tống Nghiêu xúc động muốn sờ đầu hắn. Nhưng bận tâm đến thân phận của Bùi Thanh Thù, Tống Nghiêu vẫn nhịn xuống.
Hắn ta an ủi Bùi Thanh Thù: “Đều nói nét chữ là nết người. Vi thần thấy chữ của điện hạ tuy rằng lực cổ tay không đủ, lại bằng phẳng, nhẹ nhàng tự nhiên. Điện hạ cũng không cần quá mức tự trách. Vi thần nghe nói, Tứ Hoàng tử ở bên trong Tu Trúc quán, lại có rừng trúc, vô cùng lịch sự tao nhã. Lúc điện hạ rảnh rỗi, đừng ngại đến thăm chỗ ở của Tứ Hoàng tử, có lẽ đến lúc đó người sẽ hiểu.”
“Nhưng hiện tại……” Tống Nghiêu nhìn cách bài trí kim quang lấp lánh trong phòng, thật sự không có biện pháp mạnh mẽ đặt ra một cái tên hay. Nếu đặt tên cho chỗ ở của Bùi Thanh Thù giống như khuê phòng của nữ tử, thà không lấy thì hơn. “Sợ rằng còn chưa đến lúc.”
Bùi Thanh Thù vội nói: “Trò đã hiểu, đa tạ tiên sinh chỉ điểm.”
Tống Nghiêu gật gật đầu, mỉm cười cáo từ.
*bánh hồ điệp:
*bánh gạo kê