Edit: Thẩm Tiệp dư
Beta: Nhã Chiêu viện
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Bùi Thanh Thù, hắn còn chưa kịp nghe Tiểu Đức Tử kể chuyện bát quái [1]. Lúc này nghe Thất Hoàng tử nói như vậy, thuận miệng hỏi: "Sao Thất ca lại nói thế?"
[1] bát quái: ý nói tám chuyện, nhiều chuyện
Thất Hoàng tử đắc ý nói: "Nghe nói Toàn Quý phi đề nghị với Nhị ca, bồi thường bốn cung nữ xinh đẹp như hoa cho Tam ca." Thất Hoàng tử vừa nói vừa đưa ra “bốn” ngón tay. "Tam ca được tặng mỹ nhân cũng không nổi giận, nhưng sau khi Hoàng hậu nương nương biết chuyện lại rất tức giận. Nghe nói bà ấy gọi Toàn Quý phi đến Khôn Nghi cung mắng một trận, nói là mẫu tử bọn họ cố ý dùng sắc đẹp mê hoặc Tam ca, khiến Tam ca học theo thói xấu."
Bùi Thanh Thù nghe vậy trợn mắt há mồm, không nghĩ tới tranh đấu giữa Hoàng tử và hậu phi đặc sắc như vậy.
"Nhị ca muốn tạ tội, huynh có thể hiểu được, nhưng Tam ca mới mười bốn tuổi, Nhị ca lại tặng huynh ấy bốn mỹ nhân..."
Bùi Thanh Thù đột nhiên cảm thấy, Hoàng hậu nổi giận cũng rất có lý. Tam Hoàng tử mới mười bốn tuổi, cần phải rèn luyện bản lĩnh. Nếu huynh ấy bị mỹ nhân Nhị Hoàng tử đưa đến mê hoặc, tâm tư không đặt ở chính sự, chẳng phải tương lai của Tam Hoàng tử sẽ bị hủy hoại sao?
Thất Hoàng tử lại không coi trọng bốn mỹ nhân, nói: "Ai da, thật ra chuyện này cũng không có gì quá đáng. Thập nhị đệ còn nhỏ chắc không biết, lúc Tam Hoàng tử mười ba tuổi đã có nha hoàn thông phòng. Chờ đến năm mười lăm tuổi, Hoàng hậu nương nương sẽ đưa mấy cơ thϊếp đến hầu hạ. Nói đến chuyện này, bên nào cũng có chỗ đúng, chỗ sai, chỉ là không biết người khác nghĩ thế nào. "
Bỗng nhiên Bùi Thanh Thù lại chú ý đến một việc khác: "Mười ba tuổi đã có nha hoàn thông phòng? Sao lại sớm như vậy?"
Bùi Thanh Thù nói như vậy là vì hắn không biết, việc cưới gả ở dân gian diễn ra trễ hơn hoàng thất một chút, nam tử thành hôn trễ hơn nữ tử một chút. Kiếp trước Bùi Thanh Thù mười lăm tuổi định hôn sự, mười tám tuổi lấy chồng, ở dân gian là một chuyện rất bình thường. Nhưng ở hoàng thất là tương đối trễ.
Đại Công chúa mười sáu tuổi định hôn sự, mười bảy tuổi lấy chồng cũng thuộc loại hơi trễ. Nhưng Công chúa khác với Hoàng tử. Công chúa gả muộn là do phụ mẫu sủng ái, không nỡ để nữ nhi xuất giá sớm. Dù sao nữ nhi của Hoàng đế không lo không gả được, Công chúa gả trễ một chút cũng không có ai dám nói gì.
Lúc đầu Bùi Thanh Thù nghĩ ít nhất phải chờ đến lúc mình mười lăm mười sáu tuổi mới cần suy nghĩ đến chuyện cưới vợ, nhưng lại không nghĩ đến sự khác biệt của Hoàng tử và Công Chúa, đó là trước khi Hoàng tử thành hôn, còn phải có nha hoàn thông phòng.
Tuy nói nam tử một thê nhiều thϊếp cũng không phải chuyện lạ, nhưng ở dân gian, nhất là nam tử bình thường, rất ít người trước khi cưới vợ có tiểu thϊếp và nha hoàn thông phòng. Kiếp trước, lúc phụ mẫu Bùi Thanh Thù thành hôn, phụ thân vẫn còn trong sạch. Chuyện này không chỉ là do bản thân nam tử đó có háo sắc hay không mà còn do hoàn cảnh gia đình quyết định.
Bùi Thanh Thù đã từng nghe nói, rất nhiều thiếu gia thượng lưu đều có nha hoàn thông phòng, nhưng cũng có người không có. Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra Hoàng tử và những con cháu quý tộc không giống nhau, còn có chuyện nha hoàn thông phòng.
Nếu Hoàng hậu đưa người đến, dù hắn không muốn, chỉ sợ cũng không phải do hắn quyết định.
"Thập nhị đệ cảm thấy sớm sao?" Thất Hoàng tử buồn cười nói: "Huynh từng nghe Thập đệ nói, lúc Nhị ca bằng tuổi huynh, đã nghiên cứu chuyện ấy với các cung nữ... "
Bùi Thanh Thù đỏ mặt nói: "Thất ca, lời này không thể nói lung tung!" Nói xong, hắn lại sợ Thất Hoàng tử xấu hổ, vội vàng bổ sung một câu "Không phải huynh không thích Thập ca sao, sao còn nghe huynh ấy nói những lời này?"
Vừa nhắc đến Thập Hoàng tử, Thất Hoàng tử đã tức giận: "Huynh không muốn nghe, là tự đệ ấy nói với huynh. Ai da, thôi được rồi, nói đến hắn đầu của huynh lại bắt đầu đau."
Sau khi dùng bữa, tám chuyện, Thất Hoàng tử liền cáo từ, thoắt cái đã chạy mất tăm.
Bùi Thanh Thù buồn cười nhìn ra cổng nói: "Thất ca thật thú vị."
Tiểu Đức Tử thấp giọng, cười nói: "Điện hạ, chuyện của Nhị Điện hạ và Tam điện hạ, nô tài cũng nghe ngóng được một chút, người có muốn nghe không?"
"Nói đi." Bùi Thanh Thù cảm thấy hiểu rõ các ca ca cũng là một chuyện tốt. Dù sao cổ nhân từng nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tiểu Đức Tử kể chuyện vô cùng sinh động: "Nghe nói lúc Hoàng hậu nương nương gọi Toàn Quý phi đến Khôn Nghi cung mắng, Toàn Quý phi quỳ trước chân Hoàng hậu, cầu xin Hoàng hậu nương nương đừng bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng."
Tin tức Tiểu Đức Tử nghe được, từ trước đến nay đều nửa thật nửa giả, rất nhiều chuyện là do cung nhân trong hậu cung truyền đi. Nghe hắn nói như vậy, Bùi Thanh Thù có chút không tin: "Chuyện này đến chúng ta cũng biết, sao phụ hoàng có thể không biết?"
Bùi Thanh Thù cảm thấy, chuyện đã lớn đến như vậy, Toàn Quý phi cũng không cần quỳ xuống cầu xin Hoàng hậu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, khắp nơi đều là tai mắt, chỉ sợ giấy không gói được lửa.
Tiểu Đức Tử nhìn Phúc Quý một chút, vẻ mặt Phúc Quý lúng túng nói: "Điện hạ, thật ra... Việc này cũng không hẳn là không có. Nói một câu thật lòng, bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc, đối với chuyện của các Hoàng tử, có đôi khi cũng không chú ý đến nhiều..."
Nghe Phúc Quý nói chuyện, Bùi Thanh Thù mới biết được, thì ra trước kia lúc Phúc Quý ở Càn Nguyên điện, rất ít khi thấy Hoàng đế hỏi đến chuyện của các Hoàng tử. Người được Hoàng Đế hỏi đến, trừ Bùi Thanh Thù ra, cũng chỉ có hai người là Lục Hoàng tử và Thập tam Hoàng tử thôi.
Lục Hoàng tử tư chất thông minh, văn chương nổi bật, mỗi lần Hoàng đế nghe người nói giờ học của hắn tốt bao nhiêu, lại làm thơ hay thế nào, Hoàng đế đều sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
Thập tam Hoàng tử là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất, lại thêm Định Phi trẻ tuổi xinh đẹp, rất được sủng ái, cho nên thỉnh thoảng Hoàng đế cũng sẽ hỏi về Thập tam Hoàng tử một chút. Nhưng cũng chỉ là lúc nhắc đến Định Phi, hắn mới nghĩ tới Thập tam Hoàng tử thôi.
Còn những người khác...
"Hiện tại Đại Hoàng tử nhận một ít việc, thường xuyên ở bên ngoài, Hoàng thượng cũng chỉ hỏi thăm công việc của ngài ấy. Tam Hoàng tử tuy là trưởng tử, nhưng Hoàng thượng đối với ngài ấy cũng không phải đặc biệt yêu thích."
Phúc Quý hầu hạ Bùi Thanh Thù cũng được một thời gian, hiện tại hắn đã hoàn toàn thích ứng với thân phận đại thái giám bên người Thập nhị Hoàng tử, không còn kín miệng như lúc làm cung nhân ở Càn Nguyên điện. Bùi Thanh Thù muốn biết cái gì, Phúc Quý sẽ nói cho hắn biết cái đó.
Lúc Bùi Thanh Thù nghe Phúc Quý nói như vậy, còn có chút không dám tin. Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, nhi tử của Hoàng đế thực sự quá nhiều, nếu hắn là Hoàng đế, chỉ sợ cũng không đoái hoài đến, nhất là hài tử không được sủng ái.
Cho nên mới nói, việc Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử đánh nhau, nếu không có người đi cáo trạng, thật sự có khả năng Hoàng đế sẽ không hay biết gì.
Phúc Quý thấy hắn giống như không tin, lại nói thêm một câu: "Về phía Nhị Hoàng tử, số lần hắn gặp Hoàng thượng, sợ là còn ít hơn Nhị Công chúa."
"A! Thật sao?"
Bùi Thanh Thù đột nhiên phát hiện, thì ra trong số các hoàng tự, Lệnh Nghi vẫn rất được sủng ái.
Về phần Nhị hoàng huynh, hắn là người có khả năng được chọn làm người kế vị rồi làm mất nước sau này, cảm giác tồn tại của hắn còn kém hơn một Công chúa sao?
Bùi Thanh Thù bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Người như vậy... Hoàng đế sao có thể truyền ngôi cho hắn?
Chẳng lẽ là lúc trước hắn đoán sai?
Chuyện này, Bùi Thanh Thù suy nghĩ một lúc lâu, ban đêm lúc luyện chữ trong đầu cũng không an tĩnh được.
Nhưng hiện tại hiểu biết của hắn về các hoàng huynh còn quá ít, không có cách nào suy luận, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Nhưng lúc Phúc Quý so sánh Lệnh Nghi và Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù đột nhiên cảm thấy, hắn có chút nhớ Lệnh Nghi và Thục phi.
Nếu ngày mai tan học sớm, hắn sẽ về thăm Quỳnh Hoa cung. Cho dù không gặp được Lệnh Nghi, thì thỉnh an Thục phi cũng tốt.
Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ phải chính thức đi học, Bùi Thanh Thù không khỏi có chút kích động.
Ban đêm trước khi ngủ, hắn không biết vì sao, bỗng nhiên căng thẳng đến nỗi không ngủ được.
Kiếp trước dù hắn biết chữ, nhưng văn chương lại dốt đặc cán mai, Tứ thư lại càng chưa đọc qua. Lúc này sắp chính thức đọc sách, còn không biết sẽ đọc thành cái gì.
Nếu hắn không phải là người thích đọc sách, thì hắn có thể giống Đại Hoàng tử, hướng tới con đường võ tướng để phát triển không? Thế nhưng thân thể này của hắn da mịn thịt mềm, vai không thể gánh, tay không thể nâng, có thể lãnh binh đánh giặc sao?
Hơn nữa bóng ma tâm lí diệt quốc ở kiếp trước... Bùi Thanh Thù chỉ cần vừa nghĩ tới những người mang theo đại đao cưỡi trên lưng ngựa, nhìn là biết binh sĩ của Hung Nô vô cùng hung tàn, thì cả người đã vô thức run lên.
Hắn thật không có tiền đồ! Bùi Thanh Thù dùng chăn mền bọc thân mình thành một cái kén, trong lòng mặc niệm, hắn nhất định phải học cho giỏi, học tốt binh pháp, cố gắng bày mưu nghĩ kế, quyết sách cách xa ngàn dặm mà không cần tự thân lên chiến trường chém gϊếŧ người.
Hoảng hốt mơ thấy ác mộng cả đêm, Bùi Thanh Thù không cần người khác gọi đã tự tỉnh dậy.
Ngọc Tụ bưng thau vàng tới, mỉm cười nói: "Hôm nay Điện hạ dậy thật sớm, người đi học có khác, cũng không thích ngủ nướng nữa."
"Ngươi lại giễu cợt ta!" Bùi Thanh Thù trừng mắt nhìn nàng một chút, còn chưa kịp nổi giận, đã bị Ngọc Tụ đắp một cái khăn ấm lên mặt. Bùi Thanh Thù chỉ có thể ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để nàng lau mặt cho mình.
Chờ rửa mặt xong, Bùi Thanh Thù nói: "Về sau ta sẽ không ngủ nướng, nhất định phải đi học đúng giờ, không thể tới trễ."
Ngọc Tụ có vẻ không tin, lạnh nhạt cổ vũ hắn: "Điện hạ thật giỏi."
Bùi Thanh Thù vờ tức giận, hét lên với Tôn ma ma: "Ma ma, người nhìn nàng ấy kìa!"
Nếu là ngày thường, Tôn ma ma chắc chắn sẽ che chở Bùi Thanh Thù. Thế nhưng hôm nay, bà ấy có chút không yên lòng, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Thanh Thù vừa thấy đã hiểu, Tôn ma ma chắc đang nhớ tới Hổ nhi của bà.
"Ma ma, ta cho người dọn bữa ở thiên điện, cũng không biết Phó gia ca ca và Hổ nhi ca ca ăn có quen không, người giúp ta đi hỏi thăm một chút đi."
"A, được rồi." Tôn ma ma vội vàng đồng ý, đi xem bọn người Hổ nhi.
Ngọc Tụ thấy vậy, đột nhiên thu lại nụ cười, nói với Bùi Thanh Thù: "Điện hạ thật tốt, có thể cất nhắc nhi tử của Tôn ma ma chỉ vì để mẩu tử họ đoàn tụ. Nói một câu thật lòng, Tôn ma ma hầu hạ người là bổn phận, dù trong nội tâm bà ấy nhớ nhi tử thế nào cũng không phải chuyện của người."