- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
- Chương 27
Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
Chương 27
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Sung dung.
Bùi Thanh Thù đang vui vẻ nghe tin bát quái thì Tiểu Duyệt Tử đến thông truyền, nói là Nhị Công chúa đến thăm hắn.
Tính tình Lệnh Nghi và Thục phi giống nhau, bắt họ chờ đợi cũng không khác gì muốn mạng của họ. Bùi Thanh Thù vừa nói xong một câu “Mau mời”, Lệnh Nghi đã giống như gió vọt vào: “Sao đệ vẫn còn nằm trên giường vậy? Chẳng phải chỉ là trẹo chân thôi sao? Đúng là được chiều chuộng quá rồi!”
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ: “Đệ cũng rất muốn ra ngoài chơi mà, nhưng mẫu phi không cho!”
“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, ra ngoài phơi nắng một chút đi!” Lệnh Nghi đột nhiên vén tay áo, đi đến chỗ hắn: “Đi, ta bế đệ ra ngoài đi dạo!”
Bùi Thanh Thù khẩn trương: “Sao có thể làm phiền Hoàng tỷ!”.
Đùa hắn sao, cánh tay mảnh khảnh của Lệnh Nghi mà bế hắn, không làm hắn té chết mới là lạ.
Lệnh Nghi híp mắt, nguy hiểm nói: “Đệ dám xem thường bổn Công chúa sao? Trên người của đệ cùng lắm là hai cân thịt thôi, có thể nặng bao nhiêu chứ?”
Bùi Thanh Thù cười ha ha mà đáp lại: “Không dám không dám, chỉ là đệ sợ Hoàng tỷ mệt nhọc...”
Lệnh Nghi nhìn dáng vẻ hắn rõ ràng là sợ hãi nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, bỗng nhiên cười nói: “Bỏ đi, ta chỉ là trêu đệ một chút thôi! Muốn bổn Công chúa ôm đệ ra ngoài, đừng có mơ!”.
Biết được Bùi Thanh Thù nằm trên giường buồn chán, Lệnh Nghi cố ý đến nói chuyện với hắn một lát, còn kể cho hắn nghe những chuyện thú vị của mấy Công chúa, đại đa số là về nàng và Tam Công chúa.
“Bùi Xương Nghi này, việc tốt không thấy đâu, nóng nảy thì có thừa, cả ngày đều treo mấy lời như đích mẫu, thứ xuất ở bên miệng, thật sự là phiền chết người ta. Hận nhất là ta và nàng ta cùng một tuổi, nếu như nàng ta lớn hơn vài tuổi, thì có thể giống như Đại Hoàng tỷ gả ra ngoài, ta có thể cách nàng ta xa một chút.”
Đám nữ hài ngày ngày cãi nhau, đấu miệng đấu khí đều là những chuyện linh tinh nhỏ nhặt, Bùi Thanh Thù không cảm thấy hứng thú lắm. Chẳng qua nghe được một câu cuối cùng, hắn lại có chút tò mò: “Đại Hoàng tỷ phải thành thân sao?”
“Chỉ mới bắt đầu nghị thân thôi!” Bởi vì Thục phi cùng Vinh Quý phi qua lại hoà hợp, nên Lệnh Nghi và Đại Công chúa cũng thường xuyên qua lại: “Xem ý tứ của Vinh nương nương, hình như là muốn giữ Đại Hoàng tỷ ở lại trong kinh!”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Tuy nói các nước lân bang đều rục rịch, nhưng nữ nhi của đương kim Hoàng đế không nhiều lắm, cho dù phải hoà thân, thì cũng là các nữ nhi tông thất thay công chúa gả đi, chứ không thể nào để nữ nhi ruột thịt của Hoàng đế ra ngoài chịu khổ. Ở lại trong kinh thành, gả cho một tử đệ hoàng thất tôn quý an phận, chính là con đường tốt nhất dành cho các Công chúa.
“Đại Hoàng tỷ đã chọn được người tốt, nên bây giờ đến lượt Nhị Hoàng tỷ.” Bùi Thanh Thù cười hì hì nói: “Nhị tỷ, tỷ cũng muốn ở lại trong kinh sao?”.
“Đệ đừng nói bậy!”. Cho dù tuổi Lệnh Nghi còn nhỏ, nhưng nàng cũng có nguyệt sự, đã chân chính trở thành một thiếu nữ. Nhắc tới hôn sự của bản thân, Lệnh Nghi không khỏi có chút xấu hổ: “Vẫn còn sớm lắm! Đệ đừng hòng đuổi ta đi để độc chiếm sủng ái của mẫu phi!”.
Bùi Thanh Thù le lưỡi, tỏ vẻ không phục: “Nhị tỷ tỷ muốn biến người khác thành kẻ xấu!”
“Tiểu quỷ đệ, còn dám cùng bổn công chúa tranh luận!”. Lệnh Nghi luôn muốn véo cái má bánh bao của Bùi Thanh Thù, nhân cơ hội này liền động thủ, xoa đến nỗi Bùi Thanh Thù choáng váng đầu óc.
Giữa trưa, Thục phi cũng tới, ba mẹ con liền cùng nhau ăn trưa, ăn xong mới tiễn Lệnh Nghi đi.
Trước khi ngủ trưa, đột nhiên Bùi Thanh Thù nghĩ đến, ban ngày mấy Công chúa bọn họ đều ở Tuệ Diệu lâu học bài, trừ khi là lễ tiết hoặc sinh thần của ai đó, nếu không sao có thể tuỳ tiện ra ngoài? Xem ra gần đây Hoàng hậu bị bệnh, rồi hôn sự của Đại Công chúa ảnh hưởng đến bọn họ, hiện tại mấy người trong Tuệ Diệu lâu cũng không còn quản thúc họ nghiêm khắc nữa.
Từ trước đến nay, quy củ trong nội cung nghiêm ngặt, nhìn qua có vẻ hơi thái quá, nhưng thực chất lại là chuyện tốt. Vẫn thường nghe nói không có quy củ, sẽ không thành nề nếp. Một khi quy củ hoàng cung bị phá vỡ, quốc gia ắt sẽ loạn...
Rõ ràng đang là cuối mùa hè, nhưng Bùi Thanh Thù có cảm giác sau lưng phát lạnh.
Vừa mới thϊếp đi không lâu, thì Tứ Hoàng tử tới. Bùi Thanh Thù vội vàng vịn vai Phúc Quý đi tới thư phòng.
Tứ Hoàng tử đang nhăn nhó nhìn chữ viết của hắn.
Bùi Thanh Thù có hơi chột dạ cúi đầu. Những chữ này đều là tối hôm qua hắn vội vàng viết, nét chữ cực kỳ tầm thường, đoán chừng Tứ Hoàng tử đang muốn mắng hắn...
Quả nhiên, Tứ Hoàng tử rất nghiêm khắc mở miệng: “Thập nhị đệ!”
“Tứ tứ tứ....Tứ ca!”
“Sao đệ dám làm như vậy?” Tứ Hoàng tử ném quyển vở trong tay lên mặt bàn: “Đệ bị thương, xin nghỉ ta cũng có thể hiểu được. Đằng này đệ lại nhờ người khác giúp đệ hoàn thành bài tập!”
Đầu óc Bùi Thanh Thù mơ hồ, sửng sốt vài giây mới nhớ tới phải biện bạch: “Người khác? Không có mà, đây đều là tự đệ...”.
“Đệ còn dám nói dối!” Tứ Hoàng tử giận đến sắc mặt cũng thay đổi. Mang xấp giấy đặt trước mặt Bùi Thanh Thù: “Đệ nhìn kỹ đi, xem đây có phải nét chữ của đệ không?”.
Bùi Thanh Thù thoáng xem qua một lần, thật sự là...Không phải!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Ngay lúc hắn đang sững sờ, Ngọc Lan mới kiên quyết nói: “Khởi bẩm Tứ điện hạ, cái này thật sự không phải lỗi của Thập Nhị điện hạ, là tối hôm qua Thục phi nương nương...”
Nghe Ngọc Lan giải thích xong, Bùi Thanh Thù mới hiểu được, hoá ra đêm qua hắn đang viết thì ngủ gục, Thục phi thương xót hắn, cho nên giúp hắn viết tiếp những từ còn lại.
Đây...Đây là chuyện gì chứ?
Sau khi Tứ Hoàng tử nghe xong, sắc mặt hoà hoãn một chút, nhưng vẫn trầm mặt nói: “Các ngươi đều lui xuống đi. Ta có chuyện muốn nói riêng với Thập Nhị đệ.”
Ngọc Lan cùng Tiểu Đức Tử nghe vậy, liền nhìn Bùi Thanh Thù bằng ánh mắt lo lắng, nhưng thấy Bùi Thanh Thù nhẹ gật đầu, vẫn ngoan ngoãn đi ra khỏi thư phòng.
“Thập Nhị đệ, tuy rằng tuổi đệ còn nhỏ, nhưng trên bàn học, một ngày cũng không thể lười biếng. Nếu như bây giờ không luyện thành thói quen tốt, sau này đến Khánh Yên cung đệ sẽ không thể thích ứng nổi.”
Bùi Thanh Thù xấu hổ gật gật đầu: “Tứ ca nói rất đúng.”
“Mẹ nuông chiều thì con hư, tuy rằng Thục phi nương nương muốn tốt cho đệ, nhưng cũng là đang hại đệ. Đương nhiên, việc này cũng không thể hoàn toàn trách Thục phi nương nương được, một phần cũng là do đệ hồ đồ.”
Bùi Thanh Thù cúi mặt, tiếp tục gật đầu: “Tứ ca dạy dỗ đúng!”
Tứ Hoàng tử thở dài: “Tuy rằng Thục phi nương nương đối đãi với đệ tốt, nhưng đệ cũng phải tự lo tiền đồ của bản thân mới được. Chỉ khi chính đệ có bản lĩnh, thì mới có thể sống yên ổn.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tứ Hoàng tử.
Tứ Hoàng tử có thể nói những thứ này với hắn, thật sự đã xem hắn là đệ đệ ruột thịt.
Bùi Thanh Thù có chút cảm động.
Tiểu ca ca tốt tính, còn nhìn rất thuận mắt, nếu hắn là một nữ nhân thì sẽ gả cho huynh ấy.
Đáng tiếc bây giờ coi như tiêu, tuy mỹ nam tử tuấn lãng, nhưng Bùi Thanh Thù lại không có ý định làm một tên đoạn tụ[1]. Hắn nghe nói nam nhân đoạn tụ sẽ “đi cửa sau”, hắn thật sự không muốn chọc hoa cúc của người khác, càng không muốn người khác chọc hoa cúc của mình.
[1] đoạn tụ: gay, nam yêu nam
Về phần có thể chấp nhận sống cùng mấy tỷ tỷ hay không...chính là chuyện rất lâu sau này. Bây giờ hắn không cần quá bận tâm.
Vì muốn giúp cho Bùi Thanh Thù học tốt, sau khi thương thế của hắn lành lại, Tứ Hoàng tử liền dẫn hắn đi Bảo Văn các xem sách.
Lần đầu tiên Bùi Thanh Thù nhìn thấy nhiều sách như vậy, không khỏi có chút hưng phấn. Đáng tiếc bây giờ hắn là người “không biết bao nhiêu chữ”, chỉ mới học xong Tam Tự kinh, cho nên hắn phải tiếp tục giả vờ mù chữ, chỉ có thể thèm thuồng nhìn những... quyển sách thú vị kia.
Sau này Bùi Thanh Thù biết đường, nên không cần Bùi Thanh Mặc đi cùng nữa. Dù sao bọn họ cũng là Hoàng tử, hắn tự có khả năng một mình xem sách. Mỗi lần trở về, việc đầu tiên Bùi Thanh Thù sai hạ nhân làm chính là giúp mình bày tranh ở một bên, sau đó lại lén lút đọc cuốn sách hắn thích. Mấy lần như vậy, đều bình an vô sự, không có ai phát hiện.
Cho đến một lần, hắn đang say mê đọc, đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói ôn hoà: “Con cũng thích đọc sách sao?”
Bùi Thanh Thù phản ứng rất nhanh, lập tức đem quyển sách giấu xuống dưới đống tranh, sau đó mới quay lại nhìn người kia.
Hoàng cung lớn như vậy, có thể gặp được Hoàng đế ở Bảo Văn các là điều mà hắn không ngờ tới. Tuy nhiên đã giấu kỹ cuốn sách, Bùi Thanh Thù cũng không khẩn trương lắm: “Thù nhi thỉnh an phụ hoàng.”
“Con còn chưa có trả lời trẫm đó!” Hoàng đế cười híp mắt ngồi xổm xuống, đích thân đỡ Bùi Thanh Thù đứng lên: “Tuổi còn nhỏ nhưng lại không ở bên ngoài vui đùa, ngược lại trốn ở đây đọc sách...Rất giống Lục Hoàng huynh của con năm đó.”
“Lục Hoàng huynh?” Đối với vị Hoàng huynh “Thiên tài” trong truyền thuyến này, Bùi Thanh Thù không khỏi tò mò.
“Đúng vậy!” Hoàng đế liếc nhìn Bùi Thanh Thù đang xem sách, yêu thương cười cười: “Chỉ là Lục Hoàng huynh của con biết chữ rất sớm, ở tuổi này đã có thể đọc một vài quyền sách thánh hiền."
Bùi Thanh Thù nghe xong không khỏi có hơi xấu hổ. Nói thật lòng, hắn không có mấy hứng thú với Tứ thư ngũ kinh, nhưng rất thích xem sách lịch sử tạp văn, so với phong thái của Lục Hoàng tử đúng là kém xa.
“Chẳng qua... so với những đứa trẻ khác vẫn là hiếm thấy. Con và trẫm giống nhau, lúc trẫm lớn bằng con cũng rất thích xem những tranh vẽ thông thường dễ hiểu này.”
Thường nói, nếu như yêu thích một người, nhất định sẽ cố gắng tìm kiếm điểm chung với người đó. Trước kia Bùi Thanh Thù một mực lo lắng Hoàng đế sẽ đối xử với hắn không tốt, có điều sau khi trải qua mấy chuyện, còn có lúc này gặp được người ở đây, thoạt nhìn Hoàng đế thật sự thích hắn.
Vì vậy Bùi Thanh Thù bắt chước cún con, cười nịnh nọt với Hoàng đế.
Hắn đã sớm tính toán, bây giờ cách thời gian diệt quốc còn khoảng mười sáu năm. Trong mười sáu năm này, Hoàng đế chính là “cây kim lớn trong chân”, mặc kệ Bùi Thanh Thù muốn làm cái gì, nhất định phải qua được cửa ải của Hoàng đế.
Nếu có thể duy trì mối quan hệ tốt với người, Bùi Thanh Thù sẽ không còn sợ tương lai không có ngày tốt lành.
Ai ngờ Hoàng đế nhìn nụ cười của hắn xong, trong mắt lộ ra một chút ý vị thâm trường, trước đôi mắt khó hiểu của Bùi Thanh Thù, chột dạ đứng lên. Qua một hồi lâu, mới thở dài mở miệng: “Con sinh ra rất giống mẫu phi của con, nhất là đôi mắt kia...”
Thấy Bùi Thanh Thù ngây thơ chớp mắt nhìn mình, Hoàng đế cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói ra: “Nàng hình như chưa từng cười với trẫm như vậy!”
Bùi Thanh Thù lúng túng, giả vờ như không hiểu Hoàng đế đang nói gì.
Kỳ thật sau khi tiếp xúc Hoàng đế, Bùi Thanh Thù đã hiểu ra tại sao Lệ Phi lại chán ghét Hoàng đế như vậy. Với tư cách của một Hoàng đế mà nói, thế lực không quá lớn, văn tài võ học đều quá bình thường. Ngược lại nạp vào hậu cung quá nhiều mỹ nhân, con cái còn nhiều hơn sao trên trời.
Xét về cốt cách nam nhân, hắn tai to mặt lớn, thân hình có hơi béo, thoạt nhìn già hơn so với tuổi thật khoảng năm tuổi, hoàn toàn không có chút mị lực nam tính nào.
Bùi Thanh Thù cảm thấy, những người... nói hắn lớn lên có chút giống với Hoàng đế đều là trợn mắt nói dối.
Hắn thật sự giống với Lệ Phi hơn, cứ cho là giống với Hoàng đế đi, nhưng bởi vì mặt mũi Hoàng đế dữ tợn nên nhìn không ra.
Bùi Thanh Thù xem qua một chút nội dung trong sách do Lệ Phi viết, hắn cảm thấy dạng nam tử Lệ Phi thích phải là một người vừa thanh tú vừa phải có tài hoa.
Nếu phải miễn cưỡng lấy ví dụ, thì chắc là kiểu thiếu niên tuấn lãng như Tứ Hoàng tử, chứ không phải một đại thúc đầy mỡ như Hoàng đế.
Nếu như hắn đoán không sai, Hoàng đế so với cái người Chung thái y kia...
Rõ ràng là kém xa lắm!
Nhìn thấy Bùi Thanh Thù thất thần không nói lời nào, Hoàng đế không hứng thú lắm nhưng vẫn rất ôn hòa hỏi hắn: “Trẫm nói Lệ Phi như vậy con cũng cảm thấy đúng sao?”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu.
“Đừng quên mẫu phi của con là một người rất đặc biệt.” Vừa nhắc đến Lệ Phi, sâu trong ánh mắt của Hoàng đế bất giác vui vẻ. “Nguyên nhân chính là như thế, trẫm mới đặt cho con một chữ “Thù” này.”
Bùi Thanh Thù nghe xong lời này không khỏi chấn động.
Hắn không nghĩ tới, tên của mình là do Hoàng đế đặt mà Lệ Phi vẫn chấp nhận.
“Biết đánh cờ không?” Hoàng đế cho là hắn nghe không hiểu lời của mình liền đổi chủ đề khác.
Bùi Thanh Thù thành thật lắc đầu, lúc trước, Khánh Tần đưa cho hắn một bàn cờ bằng ngọc, nhưng hắn không cảm thấy hứng thú với việc đánh cờ, nên vẫn luôn để đó.
Hắn vốn tưởng Hoàng đế nghe vậy sẽ mất hứng, ai ngờ mấy ngày sau, Hoàng đế lại đến Quỳnh Hoa cung, còn gọi Bùi Thanh Thù tới chính điện, đích thân dạy hắn đánh cờ.
Thục phi ở bên cạnh, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
Bữa tối của Hoàng đế rất công phu, nên Thục phi tự mình đi phòng bếp nhỏ kiểm tra đồ ăn. Hoàng đế cùng Bùi Thanh Thù dựa một bên gối, phụ tử cùng nhau đánh cờ, câu được câu không trò chuyện.
“Thoạt nhìn Thục phi đối với con cũng không tệ, con thích nàng ấy không?”
Bùi Thanh Thù gật đầu: “Thích ạ!”
“Như vậy... so với thân mẫu của con thì thế nào?”
Bùi Thanh Thù không nói.
Hoàng đế thấp giọng nói: “Chuyện này chỉ hai người chúng ta nói với nhau, phụ hoàng không cho người khác biết, được không?”
Bùi Thanh Thù nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ của tiểu hài tử: “Hai người không giống nhau, chỉ là đều rất tốt với con, Thù nhi yêu thương như nhau.”
Hoàng đế nghe xong, dường như có hơi thất vọng, có điều vẫn cười xoa xoa đầu Bùi Thanh Thù: “Đứa nhỏ này... tính tình không giống Nguyệt nhi chút nào, so với nàng...” Hoàng đế muốn nói hai chữ thông minh, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy có chút không đúng: “Con may mắn hơn nàng ấy nhiều lắm.”
Thật tình Bùi Thanh Thù không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ có thể cười ngây ngô.
Hiện tại, xem như hắn hiểu được, Hoàng đế có vẻ rất yêu thích hắn, trên thực tế phải nói là “Yêu ai yêu cả đường đi” mới chính xác.
Phụ tử hai người ở cùng nhau, ngoại trừ hỏi Bùi Thanh Thù mấy câu về sinh hoạt hằng ngày, chủ đề chính vẫn là về Lệ Phi. Có lẽ là do Hoàng cung to lớn như vậy nhưng ngoài Lộc Khang An biết được hết bí mật của hắn ra, thì chỉ còn có Bùi Thanh Thù có thể cùng hắn nói chuyện về Lệ Phi.
Hoàng đế rất thích nghe ngóng những chuyện về Lệ Phi từ Bùi Thanh Thù, ví dụ như....
“Lúc con còn ở Hàn Hương điện có từng nghe mẫu phi nhắc tới trẫm không?”
Cái này là muốn hắn trả lời thế nào đây? Hắn ở Hàn Hương điện còn chưa quá một tháng, mà trong thời gian đó, Lệ Phi rất ít nói chuyện với hắn, càng huống hồ là những chuyện của Hoàng đế.
Có điều, cũng như những đứa trẻ khác, Bùi Thanh Thù không hy vọng tình cảm giữa phụ mẫu quá kém. Hơn nữa, nói thẳng ra, nếu như Lệ Phi có thể rời khỏi lãnh cung, là chuyện có lợi nhất đối với tương lại của Bùi Thanh Thù.
Hắn chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, hỏi ngược lại Hoàng đế một vấn đề: “Phụ hoàng rất để ý mẫu phi nghĩ gì sao?”
“Đó là tất nhiên.” Ở trước mặt hắn, Hoàng đế cũng không cần che giấu: “Mỗi giờ mỗi khắc trẫm đều mong ngóng đón mẫu phi con ra ngoài! Chẳng qua tính tình nàng ấy, không phải con không biết... Trẫm không muốn ép nàng, nên mới chậm chạp nhiều năm như vậy.”
“Phụ hoàng, thứ cho Thù nhi vô lễ, Thù nhi cảm thấy bao nhiêu năm nay những cố gắng của phụ hoàng đều đã đi sai hướng!”
Hoàng đế thấy hắn nói giống như một tiểu đại nhân, không khỏi hứng thú: “À? Vậy con nói, trẫm nên làm thế nào?”
Mấy năm qua, Hoàng đế đã nghĩ hết mọi cách, nói tất cả những lời tốt đẹp, nhưng vẫn không thể khiến Lệ Phi tâm phục. Thậm chí hắn đã nghĩ đến việc bắt hạ nhân của Lệ Phi để khống chế nàng, thế nhưng Hoàng đế lại không dám làm như vậy, hắn sợ Lệ Phi hoàng toàn trở mặt với hắn, nên mới một mực không động thủ cho đến hôm nay.
Bùi Thanh Thù đang muốn mở miệng, đã thấy Thục phi mỉm cười vào cửa, nói với bọn họ: “Vẫn còn nói chuyện sao? Bữa tối đã chuẩn bị xong, có cần truyền lên không?”
Nội tâm Hoàng đế khó chịu như ngứa, muốn Bùi Thanh Thù nhanh nói hết lời, nhưng chắc là kiêng dè Thục phi, đành nhịn xuống kích động, khẽ gật đầu.
Dùng qua bữa tối, Hoàng đế lấy lý do muốn kiểm tra chữ viết của Bùi Thanh Thù, liền cùng hắn đi vào thư phòng.
“Thù nhi, con mau nói cho phụ hoàng, rốt cuộc là nên làm thế nào mới có thể khiến mẫu phi con vui vẻ?”.
Hoàng đế đúng thật là khi tuyệt vọng liền làm liều, vậy mà có thể đi hỏi một đứa trẻ mới hơn năm tuổi.
Bùi Thanh Thù thấy hắn “tình sâu nghĩa nặng”, lại cầu mà không được, thật sự có chút đáng thương lại đáng hận.
“Ngày thường mẫu phi dùng bữa, trước giờ chỉ ăn bảy phần no.”
“A...?” Hoàng đế bị hắn nói bối rối, không biết tại sao Bùi Thanh Thù lại nhắc đến chuyện này.
“Vì muốn giữ vóc dáng mảnh mai đó!” Bùi Thanh Thù nói xong, cũng không nói thẳng là muốn Hoàng đế giảm béo, chẳng qua làm như lơ đãng nhìn thoáng qua cái bụng lớn của Hoàng đế.
Hoàng đế lập tức làm động tác hóp bụng, có điều vẫn không thể khiến cho bụng lớn nhiều năm nhỏ lại.
“Con nói là...Trẫm phải giảm béo? Cái này có tác dụng sao?” Hoàng đế không biết rõ ---trước kia chưa từng có phi tử nào ghét hắn béo, cho nên hắn chưa từng nghĩ đến. Chẳng lẽ Lệ Phi không thích hắn, thật sự xuất phát từ nguyên nhân này sao?”
Bùi Thanh Thù vuốt vuốt mái tóc, không khẳng định lắm: “Đây chỉ là nhi thần đoán thôi, hữu dụng hay không, còn phải chờ phụ hoàng thử qua mới biết được.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy, một nữ tử độc lập như Lệ Phi, cách thức theo đuổi nàng ắt hẳn không giống với người bình thường. Những phi tử khác chẳng qua là tranh đoạt tình cảm, thứ họ muốn chính là tiền tài cùng địa vị, cho nên bọn họ không hề để ý đến vẻ ngoài cũng như nội hàm của Hoàng đế, chỉ cần có thể khiến Hoàng đế sủng ái cùng nể trọng là được rồi.
Có thể Lệ Phi không giống họ. Nếu như nàng yêu một người, sẽ xem xét điều kiện bản thân của người đó, hoặc là nói, nàng dựa vào cảm giác, mà không phải là bất kỳ thứ nào khác.
Bởi vì cảm giác này rất hư vô mờ mịt, nên khiến nàng so với những phi tử khác không dễ nịnh nọt.
Bùi Thanh Thù thấy thần sắc Hoàng đế do dự, vội vàng phẩy tay nói: “Chẳng qua là Thù nhi nói bậy, phụ hoàng không cần để ở trong lòng.”
Thật ra chuyện giúp Hoàng đế nghĩ kế theo đuổi Lệ Phi này, Bùi Thanh Thù căn bản không nắm chắc, chỉ nói ra ý kiến bản thân mà thôi. Nếu Hoàng đế cố công cố sức để gầy đi rồi, mà Lệ Phi vẫn không đoái hoài tới, thì sợ là Hoàng đế sẽ trách đến trên người hắn mất. Cho nên khi thấy Hoàng đế do dự, Bùi Thanh Thù liền muốn rút lui.
Chỉ là khi nghe hắn nói như vậy, ngược lại Hoàng đế lại giống như nảy sinh quyết tâm, ánh mắt kiên định đứng lên: “Không, Thù nhi, Trẫm cảm thấy con nói rất có đạo lý. Dù sao bây giờ cũng không có cách khác, cứ thử một chút xem sao.”
Thật ra Bùi Thanh Thù rất muốn nói, muốn theo đuổi nữ nhân có rất nhiều biện pháp, chẳng qua từ nhỏ đến lớn Hoàng đế muốn nữ nhân nào mà chẳng có, căn bản không cần phí công theo đuổi, cho nên mới không biết phải làm thế nào.
Lệ Phi không thích Hoàng đế, không chỉ vì bề ngoài, mà còn là tính cách cùng năng lực... đó đều là những thứ nữ nhân coi trọng.
Cho tới giờ, Hoàng đế đã sai lầm lớn ở một chỗ, cho rằng chính mình là thiên tử, đối tốt với Lệ Phi, bản thân có địa vị cao hơn lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, nghĩ rằng nàng cũng nên đáp lại mình như vậy.
Hắn không hiểu được rằng, yêu không phải là quấn quít chặt chẽ, cũng không phải là mạnh mẽ chiếm đoạt, mà là hấp dẫn lẫn nhau.
Con đường theo đuổi thê tử của Hoàng đế... xem ra còn rất xa xôi...
Buổi tối, Hoàng đế theo lẽ thường ngủ lại tại Quỳnh Hoa cung. Bởi vì ngày hôm sau phải thiết triều, nên Hoàng đế thức dậy rất sớm. Lúc Bùi Thanh Thù đi chính điện thỉnh an, Hoàng đế cũng đã rời đi một lúc.
Sau khi ăn sáng xong, Thục phi cười híp mắt nói với hắn: “Hôm nay Y cục sẽ đến đo kích thước cho con, để may y phục mùa thu.”
“Nhanh vậy sao?” Bùi Thanh Thù cảm thấy mùa hè còn chưa trôi qua, vậy mà đã phải đón mùa thu rồi.
“Như vậy mà nhanh cái gì? Sau khi vào thu, nháy mắt là lại tới mùa đông, đó mới gọi là nhanh.” Nhắc tới hai chữ mùa đông, nội tâm Thục phi có chút nghẹn lại: “Đến lúc đó, con cũng phải đi Khánh Yên cung...”
“Mẫu phi.” Bùi Thanh Thù vội vàng an ủi nàng: “Con sẽ giống như Lệnh Nghi tỷ tỷ, rảnh rỗi sẽ về thỉnh an mẫu phi.”
“Đứa trẻ ngoan!” Thục phi cầm đũa, tự tay đút cho Bùi Thanh Thù ăn trứng cút luộc: “Mẫu phi không có phí công thương con.”
Bùi Thanh Thù nghe xong câu này, đột nhiên chóp mũi hơi cay. Không phải hài tử ruột thịt mà Thục phi còn có thể đối tốt với hắn như vậy, mặc kệ ban đầu xuất phát từ mục đích gì, vẫn là hiếm thấy.
Bất luận sau này Lệ Phi có thể rời khỏi lãnh cung hay không, ân tình của Thục phi, hắn vĩnh viễn không quên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
- Chương 27