Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Thật ra mối quan hệ giữa Toàn Hoàng Quý phi và Hoài Dương Trưởng công chúa cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Toàn Hoàng Quý phi thông qua thư đồng của Tứ Hoàng tử đã tra ra được Tả Đại cô nương và Tứ Hoàng tử có quan hệ, sau đó bà ta lén lút tìm Hoài Dương Trưởng công chúa, cùng nhau bí mật bàn bạc một cuộc giao dịch.
Toàn Hoàng Quý phi biết rõ bản tính Hoài Dương Trưởng công chúa hiếu thắng, không thể dùng thủ đoạn uy hϊếp với nàng, nếu không sẽ gây tác dụng ngược.
Cho nên bà ta đã nhẹ nhàng dò hỏi Hoài Dương Trưởng công chúa xem nàng có đồng ý giúp bà ta một chuyện không.
Để đền đáp, Toàn Hoàng Quý phi hứa hẹn sau khi Nhị Hoàng tử đăng cơ sẽ gia phong Khác Tĩnh Hầu làm Tĩnh Quốc công.
Cứ như vậy, chờ đến khi Khác Tĩnh Hầu nhắm mắt, con thứ của Hoài Dương Trưởng công chúa có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành Quốc công. Không chỉ có vậy, nhờ Hoài Dương Trưởng công chúa phò vua đăng cơ mà lập đại công, hắn sẽ được tân đế trọng dụng.
Mặc dù Tống Đại công tử Tống Trì và Nhị công tử Tống Ương đều là con ruột của Hoài Dương Trưởng công chúa, nhưng một người là con của tiên phu[1], người còn lại là con của phu quân hiện tại, dùng lợi ích để so sánh, nghiễm nhiên Hoài Dương Trưởng công chúa sẽ thiên vị con thứ hơn.
[1]Tiên phu: chồng đã chết.
Tuy rằng kế hoạch của Toàn Hoàng Quý phi sẽ khiến Tống Đại công tử trở thành trò cười cho cả kinh thành, nhưng so với việc bản thân trở thành trò cười thì Hoài Dương Trưởng công chúa thà lựa chọn hy sinh thanh danh của Tống Đại công tử.
Ở trong lòng nàng, bản thân nàng và đứa con thứ mới là quan trọng nhất. Tuy rằng Tống gia là nhà chồng của nàng, nhưng cũng chỉ có vậy, không hơn. Từ bản chất mà nói, Hoài Dương Trưởng công chúa luôn cho rằng bản thân là người họ Bùi. Tống gia dù có tốt đến mấy đối với nàng không quan trọng lắm. Chỉ cần nàng yêu thương đứa con thứ tương lai có quyền có thế là được.
Hoài Dương Trưởng công chúa tưởng rằng, Khác Tĩnh Hầu dù ít dù nhiều cũng đã đoán được một chút rồi. Nếu không phải bây giờ Hoài Dương Trưởng Công chúa quá đáng thì hắn vốn dĩ không định nói thẳng thừng ra như vậy, mà là giả vờ như không biết gì cả.
Chỉ là bây giờ, để chu toàn cho cả Tống gia, hắn không thể không mở miệng khuyên Hoài Dương Trưởng công chúa mấy câu.
“Hoài Dương, sự việc năm đó chúng ta đừng nhắc lại nữa. Hãy tính hiện tại đi. Gia hòa vạn sự hưng, đây là đạo lý đơn giản nhất, chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao? Nghe lời ta khuyên, đừng tiếp tục náo loạn nữa.”
“Nhưng mà.....Trì nhi không thể có con chính là sự thật không thể nghi ngờ.”
“Dù vậy cũng không thể thay đổi Thế tử.” Khác Tĩnh Hầu kiên định mà nói: “Như vầy đi, chẳng phải Ương nhi có ba đứa con sao? Suy cho cùng hai đứa nó cũng là anh em, thương lượng với chúng đưa một đứa qua làm con của Trì nhi trên danh nghĩa không phải là xong rồi sao?”
Hoài Dương Trưởng công chúa nghe xong, trong tâm lập tức phản đối.
Nàng vất vả trù tính nhiều như vậy còn không phải vì tương lai của con thứ hay sao?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng lần này nàng không hoàn toàn giúp được mẫu tử Hoàng Quý phi tống Tứ Hoàng tử vào đại lao nhưng Tứ Hoàng tử đã bị tước đoạt quyền lực cùng giam cầm, có khác gì một phế nhân đâu. Chỉ cần Nhị Hoàng tử thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng đế, mẫu tử hai người đó sẽ nể mặt nàng mà phong thưởng cho Tống Ương.
Cho nên dưới sự khuyên bảo của Khác Tĩnh Hầu, Hoài Dương Trưởng công chúa cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, tạm thời đồng ý với phương án của Khác Tĩnh Hầu.
---------------------
Tháng ba năm Duyên Hòa thứ hai mươi sáu, ngay lúc hai mẹ con Hoàng Quý phi cho rằng Tứ Hoàng tử đã không còn uy hϊếp được họ nữa, Nhị Hoàng tử có thể vẹn tình vẹn lý ngồi lên ngôi vị Thái tử thì Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ, tấn phong Thập nhị hoàng tử Bùi Thanh Thù làm Hằng Thân vương, thăng lên làm Nhị phẩm Binh bộ Thị lang.
Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ có các đại thần trong triều cảm thấy ngoài dự đoán, mà ngay cả bản thân Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Bởi vì trong chuyến Nam tuần, Bùi Thanh Thù từng vạch trần một đám nghịch tặc, hắn đã nghĩ rằng có khả năng sau khi hồi kinh Hoàng đế sẽ phong hắn làm Thân vương.
Nhưng đột nhiên Hoàng đế lại điều hắn đến Binh bộ, còn phong làm Binh bộ Thị lang, chuyện này Bùi Thanh Thù không hề nghĩ đến.
Lấy tính cách của Hoàng đế ngày thường, nếu như muốn điều động Bùi Thanh Thù thì ắt hẳn sẽ thương lượng với hắn trước.
Thế nhưng lần này Hoàng đế không hề tiết lộ bất kỳ cái gì, trực tiếp hạ thánh chỉ, khiến cho mọi người không kịp trở tay.
Không chỉ Bùi Thanh Thù, lần tấn phong này còn có thêm mấy vị Hoàng tử mà trước đây chưa được phong vương, nhưng ngoại trừ Thập Hoàng tử.
Tuy rằng tước vị của Thất Hoàng tử không thay đổi, nhưng vẫn được tấn phong thành Chính tam phẩm Đô thống đội quân hỏa lực. Bát Hoàng tử phong làm Cảnh Quận vương, Thập nhất Hoàng tử phong làm Cung Quận vương, Thập tam Hoàng tử phong làm Thuần Quận vương, ngay cả người nhỏ tuổi nhất là Thập tứ Hoàng tử cũng được phá lệ phong làm Bảo Quận Vương.
Trước đây khi các huynh đệ khác còn chưa được phong vương, Thập Hoàng tử có thể tự an ủi bản thân rằng không phải chỉ có một mình hắn thua kém Bùi Thanh Thù.
Chỉ là bây giờ, ngay cả Thập tứ nhỏ tuổi nhất cũng đã là Quận vương, Thập Hoàng tử vẫn là một Hoàng tử bình thường không có tước vị. Thập Hoàng tử cảm thấy mặt mũi của bản thân đều bị mất hết, không chỉ ở trong phủ khóc lớn một buổi mà còn chạy vào cung kêu oan, kết quả bị Hoàng đế mắng một trận đuổi khỏi Càn Nguyên điện.
Thập Hoàng tử quá tuyệt vọng rồi, chỉ biết đi Cẩn Nhân cung tìm mẫu phi Đôn Tần, nhờ bà giúp hắn nghĩ cách.
Lúc này Đôn Tần cũng đang vì chuyện Thập Hoàng tử không được phong vương mà lòng như lửa đốt. Thấy dáng vẻ không biết cố gắng của con trai, Đôn Tần tức giận nói: “Khóc, bây giờ khóc còn có ích lợi gì! Ai kêu ngươi không có đầu óc, chạy đi trêu chọc mấy con tiểu tiện nhân đó! Bây giờ thì tốt rồi, miệng nhanh hơn não nên đã chọc giận phụ hoàng ngươi rồi đó.”
Thập Hoàng tử ủy khuất nói: “Mẫu phi à, con cũng là dựa theo lời người mới cố ý làm bộ làm tịch bày ra dáng vẻ vô tâm vô phổi! Không phải người nói như vậy không chỉ có thể bảo vệ bản thân, còn đạt được mục đích hay sao?”
Đôn Tần hận rèn sắt không thành thép, tức giận mắng: “Đồ ngu xuẩn này! Vô tâm vô phổi cũng phải có mức độ, một khi vượt qua khỏi hạn mức, đó gọi là ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được, trong lòng phụ hoàng ngươi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tăng Vân Nhi và Ninh phi sao? Kết quả ngươi lại trêu ghẹo hai người bọn họ, đây không phải đang tự tìm phiền phức à?”
Thập Hoàng tử mở miệng, muốn phản bác lại lời mẫu thân nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Đôn Tần nhìn dáng vẻ này của Thập Hoàng tử liền tức giận hơn: “Nếu ngươi trêu ghẹo hai người đó mà có thể mang đến lợi ích thì cũng thôi. Đằng này, ngươi nói xem lúc trước ngươi làm như vậy được cái gì?”
Thập Hoàng tử nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì con thấy lão Thập nhị ... dáng vẻ giương giương đắc ý của hắn quá chướng mắt, mà con lại không nói lại hắn ....Thấy hắn và Ninh phi vừa nói vừa cười, con liền châm chọc hai câu. Ai ngờ được trắc phi của hắn nhìn thì nhu nhược yếu đuối lại có thể bày cách cho Ninh phi, để Ninh phi giả vờ ngất xỉu ... Thật sự làm con tức chết!”
“Có gì mà phải tức giận, nếu tài cán không bằng người khác thì hãy nhận thua hoặc là nghĩ cách hòa nhau một ván, ở chỗ của ta giận dỗi thì có ích gì?”
Thập Hoàng tử bị Đôn Tần nói đến không thể phản bác được gì. Một người già đầu như vậy, chỉ có thể ủy khuất mà ngồi một chỗ, thật ra cũng có chút đáng thương.
Dù sao cũng là con trai của mình, Đôn Tần cũng không nỡ tàn nhẫn mắng hắn. Sau khi giáo huấn Thập Hoàng tử một chút, nàng liền giúp Thập Hoàng tử nghĩ cách: “Ta thấy phụ hoàng của ngươi cũng già rồi, càng ngày càng coi trọng cốt nhục tình thân. Ai biết kính huynh nhường đệ ông ấy sẽ thích người đó. Nếu không làm sao lão Thập nhị có thể đắc ý như vậy? Ngoại trừ nguyên nhân của Lệ Phi, ta cảm thấy quan trọng nhất là do hắn trọng tình nghĩa, hoặc là nói, hắn biết thể hiện ra dáng vẻ trọng tình nghĩa.”
Thấy Thập Hoàng tử nghiêm túc nhìn mình, Đôn Tần tiếp tục phân tích: “Ngươi nhìn đi, năm đó Đại Hoàng tử và lão Thất ra chiến trường, thời điểm không có tin tức, lão Thập nhị là người duy nhất ra kế sách dẫn binh chi viện. Bây giờ Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện, mấy người các ngươi đều không dám đến thăm hỏi, chỉ có Thất Hoàng tử và Thập nhị Hoàng tử là ngoại lệ. Cho nên bây giờ, Hoàng thượng mới phá lệ trọng dụng lão Thất và lão Thập nhị.”
Thập Hoàng tử ngờ vực nói: “Mẫu phi, điều người nói là thật sao?”
“Là thật hay là giả, ngươi thử một lần không phải sẽ biết sao?” Đôn Tần thấp giọng nói: “Bên phía lão Tứ e rằng có tai mắt của Hoàng Quý phi, chúng ta không nên thân cận quá. Còn bên phía Tăng Vân Nhi và Ninh phi, chúng ta hoàn toàn có thể qua lại nhiều một chút. Tăng Vân Nhi mới mấy tuổi chứ? Ngươi đối tốt với nó một chút, những chuyện không tốt ở quá khứ nó sẽ quên nhanh thôi. Nếu như nó và Ninh Phi có thể ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp cho ngươi vài câu tốt đẹp, vậy vị trí Quận vương ngươi muốn có không phải dễ như trở bàn tay thôi sao?”
“Cái này.....” Cứ nghĩ đến chuyện hắn phải xuống nước đi lấy lòng một nh đầu mới mấy tuổi, Thập Hoàng tử mười phần khó chịu. Nhưng suy xét đến tương lai của hắn, Thập Hoàng tử chỉ đành nghe theo kiến nghị của Đôn Tần, ôm một đống lớn lễ vật đến Hoa Dương cung, lôi kéo làm quen với Tiểu Vân Nhi.
Vốn dĩ lúc đầu Thập Hoàng tử nghĩ bản thân đã đắc tội lớn như vậy với nha đầu này, Tiểu Vân Nhi sẽ sợ hãi hắn, thậm chí là chán ghét hắn mới đúng.
Khộng ngờ rằng Tiểu Vân Nhi này ngoại trừ có chút sợ người lạ ra, đối với hắn không hề có bài xích, chuyện này khiến hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Trong lúc Thập Hoàng tử đang bận lấy lòng một đứa trẻ con, trong Bảo Từ cung, Toàn Hoàng Quý phi nổi giận đùng đùng, hung hăng lật đổ bình hoa mà thường ngày bà ta thích nhất.
Hòa trong tiếng đổ vỡ trong trẻo của đồ sứ, Nhị Hoàng tử thở dài, ngồi ở một chỗ bất đắc dĩ nói: “Mẫu phi, bây giờ người nổi giận thì có ích gì? Ta đã nói với người từ sớm, lão Thập nhị không phải loại “cá nằm trong ao”, nhưng người lại không tin ta. Bây giờ thì tốt rồi, lão Tứ ngã xuống, phụ hoàng lại nâng đỡ lão Thập nhị lên.”
“Rốt cuộc Hoàng thượng làm vậy là có ý gì?” Trước đây Hoàng Quý phi còn tưởng rằng Hoàng đế đang do dự giữa Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, nên mới chậm chạp không lập Thái tử.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên Hoàng Quý phi cảm thấy có một loại dự cảm không lành --
“Hắn làm những chuyện này, không lẽ là vì muốn lót đường cho lão Thập nhị sao?”
Hoàng Quý phi càng nói càng cảm thấy suy đoán của bản thân rất có khả năng sẽ trở thành sự thật: “Ta suýt chút nữa đã quên, năm đó Hoàng thượng vốn dĩ rất thích lão Thập nhị. Sau đó lão Lục xảy ra chuyện, Lệ Phi lại sinh Thập tứ, lão Thập nhị mới dần dần không còn nổi bật nữa. Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ Hoàng thượng đã có ý định lập lão Thập nhị làm Thái tử từ lâu rồi?”
Nhị Hoàng tử nghe xong, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh: “Ý của mẫu phi là sở dĩ phụ hoàng cất nhắc ta, cất nhắc lão Tứ, đều chỉ để .... chắn gió thay Thập nhị đệ sao?”