Edit: Thảo Hoàng Quý phiBeta: Vân Chiêu nghiBùi Thanh Thù kinh ngạc như thế, chủ yếu bởi vì giọng nói của thiếu niên kia thật sự quá quen thuộc.
Hắn chưa từng nghĩ đến, người ở chỗ này gặp lén nữ tử lại là Tứ ca hắn vô cùng kính trọng.
Giọng của Tứ Hoàng tử rất thấp, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn lập tức nghe ra người nói chuyện chính là huynh ấy.
“Chuyện này thật sự không có bất cứ cách cứu vãn nào sao?”
Nếu hôm nay Bùi Thanh Thù đυ.ng phải người khác, hắn nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng đối tượng là Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù thật sự rất tò mò, nữ tử đối diện Tứ Hoàng tử là ai, bọn họ lại đang nói chuyện gì…
Cho nên, Bùi Thanh Thù xua xua tay, ý bảo Phúc Quý và Tiểu Đức Tử trốn xa một chút trước, đừng để bại lộ sự tồn tại của hắn. Sau đó hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, thật cẩn thận ẩn thân mình trong bụi cỏ.
Tiểu Đức Tử thấy Bùi Thanh Thù không chỉ không đi, mà còn bảo bọn họ rời đi trước, gấp đến độ thiếu chút nữa há mồm nói chuyện. May Phúc Quý tương đối nghe lời Bùi Thanh Thù, bưng kín miệng Tiểu Đức Tử.
Tuy là như thế, nhưng lúc hai người họ rời đi vẫn phát ra một chút tiếng động rất nhỏ.
Tứ Hoàng tử cảnh giác lại đây xem xét, nhưng chỉ nhìn thấy hành lang dài trống rỗng và bụi cỏ bị gió thổi phất phơ.
“Có người tới sao?” Nữ tử áo đỏ kia theo lại đây, cách Bùi Thanh Thù cực gần, thậm chí Bùi Thanh Thù có thể nhìn thấy làn váy như lửa đỏ xẹt qua trước mắt mình.
Tứ Hoàng tử lắc đầu, xoay người đối diện với nàng ta, nói: “Hiện tại kể cả có người nhìn thấy, ta cũng không quan tâm nhiều như vậy. Hôm nay nàng phải cho ta một đáp án, nói cách khác…”
Nữ tử áo đỏ cười khổ ngắt lời hắn: “Bằng không thì sao? Thanh Mặc, ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta và ngươi không có khả năng. Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, ta chờ không nổi.”
Tứ Hoàng tử hiếm khi ngữ khí kích động: “Ta có thể xin phụ hoàng, xin ông ấy lập tức cho chúng ta tứ hôn!”
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Hôn sự của hai vị huynh trưởng ngươi còn chưa định, sao Hoàng thượng có thể cho ngươi lướt qua bọn họ? Huống chi, nguyên nhân chủ yếu khiến ta không thể gả cho ngươi… cũng không phải cái này. Trong lòng ngươi biết rõ ràng.”
Tứ Hoàng tử trầm mặc trong chốc lát, rồi đột nhiên đấm một quyền lên cây: “Điều này không công bằng! Trong cung chưa bao giờ có quy định Hoàng tử không được cưới nữ nhi Tả thị, vì sao hai chúng ta phải khuất phục loại lời đồn này chứ?”
Trong giọng nói của thiếu nữ tràn đầy tuyệt vọng: “Bởi vì ngươi và ta đều biết, đấy không phải lời đồn, mà là sự thật.”
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng ấy kéo tay Tứ Hoàng tử, dịu dàng nói: “Đừng lại tổn thương chính mình, cũng đừng đi làm khó dễ phụ hoàng ngươi, hoặc khắc khẩu với Vinh nương nương. Như bây giờ rất tốt, thật sự rất tốt.”
Tả cô nương dịu dàng nhìn Tứ Hoàng tử, đáy mắt mơ hồ ngân ngấn lệ, nhưng chỉ là lướt qua giây lát. Rất nhanh nàng ấy liền khôi phục như thường, nhìn quanh, trở lại là đích trưởng nữ Tả gia đoan trang nhàn nhã.
“Thanh Mặc, bảo trọng.” Sau khi nói xong mấy chữ này, nàng ấy nhìn thoáng qua Tứ Hoàng tử, bước nhanh rời đi.
Tứ Hoàng tử không nói gì mà đứng yên tại chỗ trong chốc lát, rồi cũng chậm rãi đi về hướng ngược lại với Tả cô nương.
Bùi Thanh Thù ngồi xổm nửa ngày, hai chân đã sớm tê đến mức sắp mất đi tri giác. Chờ sau khi Tứ Hoàng tử đi xa, hắn liền đặt mông ngồi dưới đất, nhe răng trợn mắt xoa chân mình.
Làm hắn không nghĩ tới chính là cách chỗ Bùi Thanh Thù không xa, đột nhiên truyền đến tiếng cười của một tiểu cô nương.
Vừa rồi nghe nói đối tượng Tứ Hoàng tử hẹn hò là Tả cô nương, Bùi Thanh Thù đã sợ tới mức trái tim đập thìch thịch. Lúc này vừa mới thả lỏng lại, hắn liền nghe được bên cạnh vang lên tiếng cười của một bé gái, kinh hãi thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Hắn dùng đôi tay chống thân mình, theo bản năng mà dịch vài bước về hướng trái ngược nơi phát ra thanh âm kia, lúc này mới nhìn lại phía người nọ. Chỉ thấy một bé gái choai choai mặc váy áo hồng nhạt, vỗ tay đứng lên từ bụi hoa, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Ngươi là ai, sao lại nghe lén người khác nói chuyện?”
Cô nương này đại khái lớn hơn hắn hai ba tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, da trắng như tuyết. Tuy trang sức châu báu trên đầu không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được, mọi thứ đều là tinh phẩm, chứng tỏ nàng ta xuất thân bất phàm.
Bùi Thanh Thù ổn định lại tâm thần, cố gắng trấn định nói: “Ngươi là ai, còn nói ta, không phải ngươi cũng nghe lén người khác nói chuyện sao?”
Một tay tiểu cô nương chống eo, không phục mà nói: “Ta cũng không phải người khác, ta là quan tâm tỷ tỷ của ta.”
Bùi Thanh Thù không cam lòng yếu thế: “Ta đây cũng là quan tâm ca ca ta!”
Tiểu cô nương vốn tưởng rằng hắn là tiểu thiếu gia nhà ai, vừa nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, có chút xấu hổ thay đổi sắc mặt: “Ngươi… Ngài cũng là Hoàng tử sao?”
Bùi Thanh Thù bị phản ứng của nàng ta chọc cười: “Vậy ngươi là Tả… Tam cô nương?”
Đồng lứa của Tả gia tổng cộng có bốn vị cô nương, hai vị cô nương con vợ lẽ Bùi Thanh Thù đều đã gặp qua. Căn cứ tuổi mà phỏng đoán, vị vừa rồi nói chuyện với Tứ Hoàng tử tất nhiên là đích trưởng nữ Tả gia. Nếu tiểu cô nương trước mắt này nói mình là muội muội của Tả đại tiểu thư, vậy chỉ có thể là Tam tiểu thư Tả gia.
Tả Tam cô nương gật đầu, nháy mắt khí thế giảm xuống vài phần: “Không biết Hoàng tử điện hạ ngài đứng hàng bao nhiêu, chuyện vừa rồi, ngài nhất định phải giữ kín.”
Bùi Thanh thù cười cười: “Ngươi chỉ chuyện tỷ tỷ và Tứ ca ta, hay là chuyện ngươi ở đây nghe lén?”
“Đều phải giữ kín.” Nàng ta cười tủm tỉm nói: “Nhìn dáng vẻ điện hạ ngài khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, vừa thấy chính là quân tử chân chính quang minh lỗi lạc, nhất định sẽ không làm chuyện mật báo không phẩm hạnh như vậy, đúng không?”
Bùi Thanh Thù cúi đầu nhìn đôi chân ngắn ngủn của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn tiểu tỷ tỷ cao hơn hắn một cái đầu, cảm giác cô nương này hoàn toàn đang coi hắn thành đứa ngốc mà dỗ dành.
Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không so đo với nàng ta: “Quan hệ của ta và Tứ ca rất tốt, tất nhiên ta sẽ không nói bậy khắp nơi. Chuyện hôm nay ta sẽ giữ kín, không riêng vì ngươi, cũng là vì Tứ ca.”
Tả Tam cô nương vừa lòng nói: “Vậy đa tạ Thập nhị điện hạ.”
Bùi Thanh Thù nghe nàng ta nói như vậy, không khỏi cảm thấy tò mò: “Sao ngươi biết ta đứng hàng mười hai?” Vừa rồi không phải là không biết sao?
“Nghe tỷ tỷ nhắc đến vài lần, nói là gần đây Tứ Hoàng tử và Thập nhị Hoàng tử tương đối thân thiết. Vừa rồi ngài nói quan hệ với Tứ điện hạ rất tốt, căn cứ vào tuổi, ta sẽ biết thôi.”
Thấy cô nương này còn nhỏ tuổi mà thông minh như thế, Bùi Thanh Thù đột nhiên có một loại xúc động muốn kết bạn với nàng ta, vì thế mở miệng nói: “Tuổi tác đều không cách biết lắm, cũng đừng một câu lại một câu "ngài", nghe kì quặc lắm.”
Tả Tam cô nương cũng không khách khí: “Được, về sau lúc không có người khác, ta sẽ không nói như vậy. Aida.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhắc váy muốn chạy, “Nên lên thuyền rồi, ta phải đi đây, hẹn gặp lại.”
Vừa lúc bên kia Phúc Quý và Tiểu Đức Tử đánh giá thời gian không sai biệt lắm, cũng quay lại tìm Bùi Thanh Thù, vừa lúc gặp gỡ Tả Tam cô nương.
Để đuổi kịp thời gian, vốn dĩ nàng ta nâng váy chạy nhanh. Nhìn thấy có hai thái giám lại đây, nàng liền buông làn váy, đôi tay nắm phía trước người, thả chậm bước chân, tư thái ưu nhã, mắt nhìn thẳng, đi về về phía trước.
Bùi Thanh Thù nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Quý nữ thế gia phủ Quốc công… Còn, còn có thể như vậy?
Nhưng tưởng tượng đến một Hoàng tử như hắn cũng có thể quỳ rạp trên mặt đất nghe lén, dường như có thể lý giải.
Gần đây, không còn nhiều loại người trong ngoài như một nữa rồi.
Tựa như Tứ Hoàng tử, nhìn dáng vẻ vô dục vô cầu với nữ nhân, mỗi lần Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử lấy hôn sự của huynh ấy ra ồn ào, Tứ Hoàng tử còn nghiêm trang tỏ vẻ chính mình say mê thi họa, không có lòng cưới thê tử.
Hiện tại xem ra, không phải huynh ấy không có ý muốn ở phương diện này, chỉ là huynh ấy thích người không cách nào có được, muốn mà không được thôi.
“Điện hạ, thời gian không còn sớm, cần phải trở về.” Đối với chuyện vừa rồi, Phúc Quý không hề đề cập, chỉ nhắc nhở Bùi Thanh Thù thời gian không còn sớm.
Rốt cuộc tuổi của Tiểu Đức Tử còn nhỏ, thiếu chút kiên nhẫn so với Phúc Quý, trên đường trở về liền nhịn không được trộm hỏi Bùi Thanh Thù: “Điện hạ, vừa rồi nô tài cách khá xa, không nhìn rõ ràng. Nữ tử hẹn hò với Tứ điện hạ… Rốt cuộc là ai?”
“Hẹn hò cái gì!” Thần trí Bùi Thanh Thù chợt động, đột nhiên nhớ tới Lệnh Nghi từng nói hôm nay nàng ấy muốn mặc y phục màu đỏ, nên hắn liền kéo nàng ấy ra làm bia đỡ. “Đó là Lệnh Nghi tỷ tỷ tới. Không phải sắp tới sinh thần Vinh nương nương sao, Lệnh Nghi tỷ tỷ muốn hỗ trợ Tứ ca một chút, xem nên tặng Vinh nương nương lễ vật gì thì tốt. Vừa rồi là chúng ta hiểu lầm, lúc sau trở về cũng không nên nói bậy đó.”
Tiểu Đức Tử gật đầu, làm ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ[1].
[1] bừng tỉnh đại ngộ (恍然大悟): thành ngữ tiếng Hán, đột nhiên hiểu ra một chuyện, hoàn toàn rõ ràng, thông suốt.
Bùi Thanh Thù cũng không biết chính mình nói dối vụng về như vậy, Tiểu Đức Tử thật sự tin hay là nhìn thấu nhưng không nói toạc ra. Chỉ là hắn biết, Phúc Quý nhất định là không tin.
Cũng may con người Phúc Quý tương đối trầm ổn, dù trong lòng có nghi hoặc, cũng không hỏi nhiều. Chỉ là trước khi Bùi Thanh Thù lên thuyền, hắn ta lén lút phủi đi bụi đất trên vạt áo giúp Bùi Thanh Thù.
Hôm nay ngoại trừ rất nhiều quý nữ thế gia, còn có rất nhiều đệ tử huân quý cũng vào cung, ngồi chung một thuyền với bọn Bùi Thanh Thù.
Phó Húc thân là con vợ cả của đệ đệ Thục phi cũng ở trong số đó.
Nhưng hắn ta không quên thân phận thư đồng của Bùi Thanh Thù, vẫn luôn ở bến thuyền chờ Bùi Thanh Thù. Đến khi Bùi Thanh Thù tới, hai người mới cùng nhau lên thuyền.
Thời gian Bùi Thanh Thù lên thuyền xem như tương đối trễ, thời điểm hắn tới, người trên thuyền đã túm năm tụm ba hàn huyên.
Khác với lúc đạp thanh[2] trước đó vài ngày chính là lúc ấy không ai hỏi thăm bên cạnh Thập Hoàng tử, hiện tại hắn ta được nhiều người vây quanh nhất.
[2] đạp thanh: chỉ việc tản bộ, dạo chơi, du ngoạn ngày xuân.
Phó Húc lặng lẽ nói cho hắn: “Đều là người nhà mẹ đẻ Đôn Tần, không mấy người thân phận cao quý, tám phần là lấy quan hệ để tiến vào.”
Bùi Thanh Thù hiểu ra. Đây là kẻ lừa gạt trong truyền thuyết.
Phó Húc lại nói: “Vốn định dẫn theo Hổ Nhi đệ đệ, nhưng hắn sợ chính mình rụt rè trước mặt người ngoài, làm mất mặt điện hạ và người Phó gia, nên không chịu tới.”
Bùi Thanh Thù gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hổ nhi thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhưng tâm tư tỉ mỉ. Trong trường hợp huyên quý tụ tập thế này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy một chút khó chịu.
“Điện hạ muốn đến chỗ Tứ điện hạ và Thất điện hạ không?” Phó Húc thấp giọng hỏi.
Bùi Thanh Thù sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía Tứ Hoàng tử.
Bộ dạng Tứ Hoàng tử thoạt nhìn không có gì khác thường, chỉ là không biết vì sao, hình tượng của hắn ta trong lòng Bùi Thanh Thù đã hoàn toàn không giống trước.
Hắn còn chưa kịp bước về phía bọn Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đã trước hắn một bước, vọt lại phía Bùi Thanh Thù, kích động hô: “Thập nhị đệ cuối cùng đệ cũng tới, đệ trốn chỗ nào vậy?”
Bùi Thanh Thù sợ Tứ Hoàng tử nghi ngờ hắn, không dám nói vừa rồi chính mình đi khắp nơi, liền nói vừa rồi mình có chút không thoải mái, cho nên mới đến chậm.
Cũng may Thất Hoàng tử cũng không hỏi cặn lẽ, mà lôi kéo Bùi Thanh Thù đi đến bàn bọn họ, tùy tiện nói: “Tới tới tới, ta giới thiệu cho đệ một chút. Tả Tam công tử đệ đã gặp qua, nhưng vị này, hẳn là đệ còn chưa biết là ai hả?”
Bùi Thanh Thù ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người kia là một thiếu niên mặc áo suông màu lam, dáng người cao thẳng tắp, môi hồng răng trắng, lại là một mỹ nam tử hiếm có. Chỉ bàn về dung mạo, hắn ta hoàn toàn không thua Thám hoa Tống Nghiêu, thậm chí còn bởi vì trẻ tuổi mà càng đẹp hơn.
Bùi Thanh Thù nghi hoặc nhìn về phía Thất Hoàng tử: “Vị này chính là…?”