Edit: Thảo Hoàng Quý phiBeta: Vân Chiêu nghiCon thứ của Lễ Thân Vương - Bùi Thanh Vân vừa nghe cũng không nhịn được cười: “Ca, vì sao Thập Hoàng tử nói như vậy, chuyện này cũng quá buồn cười!”
“Đúng vậy.” Bùi Thanh Huyên cũng không hiểu lắm rốt cuộc bịa ra lời nói dối như vậy thì có chỗ tốt gì cho Thập Hoàng tử.
“Vậy huynh có hỏi hắn vì sao không?”
Bùi Thanh Huyên gật đầu: “Có hỏi, lúc ấy ta thuận miệng hỏi. Hắn nói là bởi vì có một lần hắn muốn cùng "đi ngoài" với Thập nhị Hoàng tử, so xem ai tiểu cao hơn. Kết quả Thập nhị Hoàng tử không vui, thế nào cũng không chịu cởϊ qυầи, lúc ấy Thập Hoàng tử liền hoài nghi Thập nhị Hoàng tử. Sau đó hắn lại còn nói với ta dung mạo Thập nhị Hoàng tử xinh xắn đáng yêu, trang điểm lên cũng đẹp, hoàn toàn không thua kém nữ hài tử.”
“Hắn có bệnh.” Bùi Thanh Vân không nhịn được, nói: “Trong cung ai không biết dung mạo Thập nhị Hoàng tử đẹp là do thừa hưởng từ Lệ Phi…”
Nhắc tới Lệ Phi, trưởng tử của Lễ Thân Vương bỗng nhớ tới điều gì đó: “À, đúng rồi, Thập Hoàng tử còn nói thật ra Thập nhị Hoàng tử không phải con của hoàng bá bá mà là trước khi tiến cung, Lệ Phi làm loạn với người khác nên có thai. Hắn còn nói lúc trước để khiến cho hoàng bá bá chú ý, sớm ra khỏi lãnh cung nên Lệ Phi mới cố ý nói mình sinh Hoàng tử mà không phải Công chúa…”
Bùi Thanh Vân lắc đầu: “Ca, Thập Hoàng tử coi huynh là đứa ngốc à, loại chuyện này cũng có thể sao? Cái gì mà lấy mèo rừng đổi Thái tử, nữ giả nam trang, đây đều là chuyện xưa tích cũ thôi, sao có thể xảy ra trong cung chứ.”
Bùi Thanh Huyên tỏ vẻ tán đồng: “Đúng vậy. Lệ Phi là một phế phi ở lãnh cung, sao có thể một tay che trời làm Tông Chính điện nhận sai Công chúa thành Hoàng tử. Dù là Hoàng hậu nương nương cũng không có loại bản lĩnh này.”
Bùi Thanh Vân không cầm lòng được mà cảm khái: “Ca, nghe ca nói như vậy ta cảm thấy Thập Hoàng tử này thật là đáng sợ. Trước kia ta còn cảm thấy chỉ là tính cách của hắn không làm cho người ta thích mà thôi, hiện tại xem ra quả thực hắn chính là kẻ tiểu nhân trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu! Trước mặt hắn tỏ vẻ thân mật với Thập nhị Hoàng tử, quay đầu đã bịa đặt Thập nhị Hoàng tử như vậy… Ta cũng có chút sợ hãi, huynh nói chúng ta cũng không thể làm gì hắn, có khi nào hắn cũng bịa đặt nói xấu sau lưng chúng ta không?”
Bùi Thanh Huyên lớn hơn đệ đệ ba tuổi, ít nhiều cũng trầm ổn hơn một chút. Sợ đệ đệ quá mức lo lắng, Bùi Thanh Huyên an ủi xoa đầu đệ đệ: “Yên tâm đi, tất cả mọi người đều biết Bùi Thanh Phong là loại người gì, sẽ không có ai tin tưởng hắn.”
Thứ tử của Lễ Thân Vương nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì con nối dõi của Tiên đế còn lại không nhiều, trên đời chỉ còn ba người là đương kim Hoàng đế, Trung Thân Vương và Lễ Thân Vương cho nên Bùi Thanh Thù có thể nhớ rõ tên, tên của các đường huynh đệ cũng hoàn toàn không nhiều. Bởi vì những đường huynh đã mất phụ thân đó, nếu không phải tuổi đã rất lớn được phân ra bên ngoài làm việc, hoặc là không có phụ thân chống lưng, ở trong cung không đủ tự tin, gần như không có cảm giác tồn tại.
Cho nên Bùi Thanh Thù quen thuộc nhất vẫn là đường huynh đệ trong nhà Bát hoàng thúc và Cửu hoàng thúc.
Trừ hai vị này nhà Lễ Thân Vương, dưới gối Trung Thân Vương tổng cộng có bốn nhi tử. Năm nay trưởng tử mười sáu tuổi, đầu năm sẽ bắt đầu vào Lễ bộ làm việc. Thứ tử bằng tuổi với Tứ Hoàng tử, hiện tại cũng đọc sách ở Trường Hoa điện cùng các Hoàng tử nhưng hôm nay có việc nên không tới.
Con thứ ba tuổi tác xấp xỉ với Thất Hoàng tử, nghe nói sinh nhật chỉ kém mấy ngày. Nhưng hắn ta khá ít nói, tính tình rất hiền lành, quan hệ với Thất Hoàng tử không tệ.
Hôm nay nhà bọn họ chỉ có một mình hắn tới, Bùi Thanh Thù sợ hắn một mình nhàm chán nên đã kêu vị đường huynh này tới, tâm sự lung tung với hắn.
“Thanh Hồng ca, Thanh Đống ca bận công cán không tới cũng đành, sao hôm nay Thanh Lương ca cũng không tới?”
Lúc trước Bùi Thanh Thù còn chẳng nhớ tên bọn huynh đệ ruột, khi lần đầu phát hiện mình có nhiều đường huynh đệ như vậy, nội tâm quả thực bất ổn. Nhưng sau đó hắn bỗng nhiên phát hiện, tên của các đường huynh đệ nhà Bát hoàng thúc vẫn rất dễ nhớ. Từ lão Đại đến lão Tứ, lần lượt là “Lương Đống”* và “Hồng Phẩm”*, chỉ cần nhớ kỹ hai từ ngữ mấu chốt này là được.
*Lương đống: rường cột, trụ cột
* Hồng phẩm: tài năng xuất sắc
Bùi Thanh Thù thật lòng cảm thấy phụ hoàng hắn nên học tập cách đặt tên của Bát hoàng thúc, mà không phải giống như bây giờ, đặt đại tên của các Hoàng tử tùy theo tâm tình.
Con thứ ba của Trung Thân Vương nghe được câu hỏi của Bùi Thanh Thù, cười nói: “Hôm nay tên của tiểu đệ sẽ được chính thức ghi vào Ngọc Điệp. Nhị ca và tiểu đệ cùng mẹ sinh ra, chắc là được di nương giao phó cùng đi Tông Chính điện với phụ thân rồi.”
Đối với những quy củ của hoàng gia, Bùi Thanh Thù vẫn không hiểu nhiều lắm, vừa lúc nhân cơ hội hiểu biết một chút: “Hôm nay mới chính thức ghi danh sao? Đây là vì sao?”
Bùi Thanh Hồng kiên nhẫn giải thích: “Đây là quy củ của hoàng thất chúng ta, bất luận là Hoàng tử hay con cháu hoàng thất đều phải đầy một tuổi mới có thể được chính thức ghi danh.”
Bùi Thanh Thù như hiểu ra điều gì, hạ giọng nói: “Là bởi vì… trẻ con có khả năng sẽ chết non phải không?”
Bùi Thanh Hồng gật đầu, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Thất Hoàng tử chen vào: “Ta nghe người ta nói quy củ này là được phụ hoàng chúng ta sửa lại đó!”
Bùi Thanh Thù ngạc nhiên nói: “Phụ hoàng? Phụ hoàng sửa lại cái gì?”
“Trước kia quy củ của tổ tông là trẻ con đầy năm tuổi mới có thể ghi danh, trước khi đầy năm tuổi đều không cần ghi danh.”
Bùi Thanh Thù tò mò mà truy hỏi: “Vậy vì sao phụ hoàng sửa lại?”
Lấy hiểu biết của hắn đối với Hoàng đế, Hoàng đế không giống như người sẽ dễ dàng bỏ đi quy củ của tổ tông.
Thất Hoàng tử thấy Bùi Thanh Hồng không nói lời nào, vẻ mặt Bùi Thanh Thù tò mò nhìn về phía mình, mang theo chút kiêu ngạo chỉ một mình hắn biết đáp án mà trả lời: “Bởi vì trước đó, trẻ nhỏ ba bốn tuổi thường mắc bệnh đậu mùa, có thể vượt qua hay không còn rất khó nói. Hiện tại không giống vậy, từ mười mấy năm trước Công Tôn gia đã tìm ra bệnh đậu mùa, hiện tại trẻ con có thể chích ngừa đậu từ lúc rất nhỏ, cho nên tỷ lệ chết non giảm xuống rất nhiều.”
“Bệnh đậu mùa?” Bùi Thanh Thù kinh ngạc mở to hai mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới chuyện này.
Đây… Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Rõ ràng hắn là người trở về từ hơn hai mươi năm sau, trình độ chữa bệnh hẳn phải cao hơn hiện tại mới đúng.
Nhưng vì sao hắn sống ở thời đại kia chỉ nghe nói bệnh đậu mùa rất nguy hiểm, căn bản là không có cách chữa bệnh đậu mùa?
Rốt cuộc xuất hiện lệch lạc ở đâu?
"Thập nhị đệ, đệ làm sao vậy? Lại nghĩ cái gì đó?”
“À, không có gì.” Bùi Thanh Thù cười có lệ: “Ta cảm thấy Thất ca hiểu biết thật nhiều, thật là lợi hại.”
Thất Hoàng tử rất thỏa mãn gãi đầu cười cười: “Ha ha, không có gì, ta cũng lợi hại hơn người bình thường một chút mà thôi.”
Thật đúng là đủ khiêm tốn.
Từ sau khi biết chuyện bệnh đậu mùa, Bùi Thanh Thù cũng không còn tâm tư ngắm phong cảnh, chơi đùa với các huynh đệ nữa.
Sau khi trở lại trong cung, hắn lập tức gọi bọn Phúc Quý và Tiểu Đức Tử, hỏi thăm về chuyện bệnh đậu mùa.
Sau khi hiểu ra, Bùi Thanh Thù phát hiện cách nói của bọn họ và Thất hoàng tử không khác nhau là mấy.
Nói như vậy, thân thể hiện tại của hắn cũng đã được chủng ngừa bệnh đậu mùa.
Bùi Thanh Thù cảm giác tâm tình của mình có hơi phức tạp.
Hắn cảm thấy vui mừng vì y học tiến bộ, lại có một chút sợ hãi mờ hồ, sợ cảm giác mất khống chế vì hiện thực này không giống với nhận thức của mình.
Thế giới này… Rõ ràng có bối cảnh tương đồng với thời đại kia của hắn nhưng lại có một chút điểm bất đồng, đây rốt cuộc là vì sao?
Rốt cuộc là xuất hiện sai lệch ở chỗ nào?
Trực giác nói cho Bùi Thanh Thù rằng Công Tôn gia tìm ra cách chữa bệnh đậu mùa sắm vai vô cùng mấu chốt trong đó.
“Các ngươi đều nói Công Tôn gia, Công Tôn gia, chẳng lẽ cách chữa bệnh đậu mùa không phải do một người tìm ra mà một gia tộc cùng nhau nghiên cứu ra sao? Rốt cuộc gia tộc này đã làm gì? Bọn họ nghiên cứu ra cách chữa bệnh đậu mùa như thế nào?”
Bùi Thanh Thù làm bộ trẻ nhỏ hiếu kỳ, một lượt đưa ra liền mấy câu hỏi.
Những hạ nhân ở Cảnh Hành hiên này, ngoại trừ Tôn ma ma, chỉ còn Phúc Quý lớn tuổi nhất, hiểu biết đối với quan viên tiền triều cũng nhiều nhất, cho nên sẽ do hắn trả lời câu hỏi của Bùi Thanh Thù.
“Tựa như Chung gia là thế gia về y dược, tầng tầng lớp lớp con cháu Công Tôn gia đều nhậm chức ở Khâm Thiên giám.” Phúc Quý dùng giọng điệu thành thật từ từ kể cho Bùi Thanh Thù: “Vốn là sau khi giám chính Khâm Thiên giám đương nhiệm - Công Tôn đại nhân nói ra phương pháp chữa bệnh đậu mùa, Hoàng thượng cũng cho rằng đây là biện pháp một mình hắn nghĩ ra. Nhưng Công Tôn đại nhân kiên trì nói cách chữa bệnh đậu mùa là ý tưởng tổ tiên hắn sớm đã nảy ra. Hơn nữa xác nhận cách chữa bệnh đậu mùa có thể thực hành trên người là phu nhân hắn và hắn cùng nhau hoàn thành. Cho nên mới nói, cách chữa bệnh đậu mùa là Công Tôn gia chứ không phải Công Tôn đại nhân nghiên cứu ra.”
“Thì ra là như thế…” Bùi Thanh Thù đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò với vị Công Tôn đại nhân này, còn có phu nhân của hắn nữa: “Bọn họ nghiên cứu ra biện pháp cứu tính mạng nhiều người như vậy, phụ hoàng hẳn là rất vui mừng?”
“Đó là đương nhiên.” Phúc Quý lâm vào hồi ức, theo bản năng nhẹ nhàng nheo mắt, nhìn về phía xa: “Đó là chuyện xảy ra khi Hoàng thượng vừa đăng cơ chưa bao lâu… Khi đó nô tài còn chưa làm việc ở Càn Nguyên điện nhưng nô tài nghe nói, lúc ấy Hoàng thượng mặt rồng đại duyệt (cực kỳ vui mừng), muốn phong Công Tôn tiên sinh làm Quốc sư! Nhưng Công Tôn tiên sinh nói, Quốc sư là phong hào mà Hoàng đế các đời ban cho cao nhân trong số các giáo đồ tôn giáo, hắn vừa không tin Phật, cũng không phải Đạo sĩ, thật sự không đảm đương nổi danh hiệu Quốc sư, kiên quyết từ chối không chịu.”
“Vậy phụ hoàng ban thưởng cho hắn cái gì?” Hiện tại Bùi Thanh Thù đã tạm thời quên mất sợ hãi vì hiện thực và ký ức không đồng nhất, chuyên tâm nghe truyền kỳ về Công Tôn đại nhân.
“Hình như là một ít vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi có chút thất vọng: “Vậy cũng quá tầm thường rồi.”
“Nghe nói đây là Công Tôn đại nhân chủ động yêu cầu.” Phúc Quý thấp giọng nói: “Hoàng thượng muốn ban thưởng tước vị cho hắn, cho hắn thăng quan tiến chức, hắn cũng không muốn.”
Bùi Thanh Thù suy nghĩ, dường như có chút hiểu ra. Công Tôn đại nhân đột nhiên lập công lao lớn như thế, hẳn là sợ người khác đỏ mắt, sẽ vì ghen ghét mà gây ra bất lợi với người nhà hắn.
“Sau đó thì sao? Công Tôn đại nhân vẫn luôn làm việc ở Khâm Thiên giám sao?”
“Sau đó Công Tôn đại nhân rời khỏi kinh thành, đi khắp nơi trong nước thi hành phương pháp chữa bệnh đậu mùa. Nghe nói bởi vì điều này, hắn và Công Tôn phu nhân đã nhiều năm rồi còn chưa có con.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, không khỏi có chút cảm thấy đáng tiếc cho Công Tôn đại nhân: “À? Như vậy sao? Vậy nếu Công Tôn đại nhân không có con, tương lai ai sẽ kế thừa sự nghiệp của hắn, cháu trai hắn à?”
Phúc Quý lắc đầu nói: “Không giấu gì điện hạ, chuyện về Công Tôn đại nhân nô tài cũng cảm thấy rất hứng thú. Nô tài nghe người ta nói là trời cao rủ lòng thương, đại khái năm sáu năm trước, rốt cuộc Công Tôn đại nhân đã có con. Tính về tuổi tác, hẳn là xấp xỉ với điện hạ!”