Chương 13: Chương 13: Thôi Thì Đành Buông !

Do mệt nên cô ngủ đến sáng. Sáng nay, cô quyết định một ngày cuối cùng ở bên anh, sau này có muốn bên cạnh anh chắc hẳng sẽ không còn cơ hội nữa. Nghĩ đến thì cô càng đau, bây giờ cô sẽ dẹp cái ý nghĩ qua một bên để tập trung đi chơi với anh lần cuối. Cô dậy vệ sinh cá nhân xong cô thay quần áo hôm nay cô rất mộc mạc giản dị với chiếc đầm màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, đánh một ít phấn son để cho da vẻ hồng hào hơn không trăng bệch như lúc sáng nữa. Cô bước xuống phòng khách thì thấy anh đang ngồi nhâm nhi tách cafe cùng với tờ báo mới, anh đang đọc báo linh cảm thấy ai nhìn anh ngước lên thì bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, anh cười hỏi:

- Em đi đâu mà đồ đẹp vậy

Cô thấy anh tỏ vẻ tươi cười chạy lại ngồi cạnh anh và ôm cánh tay anh nũng nịu :

- Anh ! hôm nay mình đi chơi hak

Anh nhíu mi đáp:

- Sao hôm nay có tâm trạng rủ anh đi chơi vậy

- Anh không chở em đi chơi được sao - Cô vờ giận

- Không có em muốn đi khi nào cũng được anh chở em đi mà- Anh sợ cô giận

- Vậy giờ anh lên thay đồ đi hak. Em ngồi đây đợi anh nha- Cô nói

- OK. đợi anh 10 phút- Anh cười nói

- Nhanh lên anh cứ như rùa ấy - cô đùa

Anh bước lên cô ngồi đây lặng thầm cô có nỗi buồn sâu thẳm không thể nói ra, làm sao cô phải làm sao, tự nói với bản thân sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa sẽ chuyên tâm vào đi chơi với anh để không làm anh buồn nhưng cô cứ sợ, sợ lần đi chơi này xong sẽ không gặp anh nữa, sợ cái cảm giác cô đơn nói lại cô sợ đủ thứ. Cô đang nghĩ thì anh xuống đập vào vai cô làm cô giật mình, anh thấy vậy nên hói :

- Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy

Cô cười như khóc nói : - Em có nghĩ gì đâu? Anh xong rồi thì mình đi.

Cả ngày hôm đó hai người đi chơi rất vui vẻ đến chiều tối thì anh đưa cô đến một núi cao hai người ngồi trên tảng đá ngắm hoàng hôn cô tựa đầu vào vai anh và hỏi:

- Anh này!

- Hả - anh đáp

Cô cười khổ nói: - Nếu sao này em không còn hay là em đi đâu xa không thể trở lại anh có yêu người con gái khác không hay chỉ có mình em thôi

- Anh chỉ có mình em thôi sẽ không yêu ai khác ngoài LÂM HUYỀN ANH này đâu- Anh nói đến tên cô thì hét to lên

Cô như muốn không nhưng bản thân không cho, khóc cũng chỉ làm anh lo thêm.

- Anh ngốc quá nếu như không có em anh hãy yêu người khác tốt hơn em người mà cho anh hạnh phúc hơn em. Anh nhé ! - Tới đây thì cô khóc thật rồi không kiềm chế được nữa. Anh nhìn lại cô thấy cô khóc và lời cô nói lúc nảy nên anh gặn hỏi:

- Em có chuyện gì vậy ? sao lại nói như vậy có chuyện gì

- Không. Không có gì em chỉ nói là nếu thôi mà - Cô vừa nói vừa lau nước mắt

- Vậy tại sao em lại khóc- anh nghi ngờ

- Gió thỏi qua nên em chảy nước mắt thôi không có khóc- cô biện minh

Anh chỉ biết ừ nhẹ cô không nói thôi thì anh cũng không ép. Đến tối 2 người mới về tới nhà, cô lên phòng mình thì hoảng hốt. Hiện trong phòng cô rất đầy đủ những người thân của cô chỉ trừ anh hôi, nó hắn và cả Minh Khánh. Cô chớp mắt hỏi :

- Ủa sao mọi người đông đủ vậy, có chuyện gì sao - cô vẫn cười cười để cho mọi người biết cô ổn

- Họ đã biết- Câu nói của Minh Khánh làm cô đứng người, biết rồi sao họ biết rồi sao chỉ còn anh là người không biết. Hắn cũng rất sốc với chuyện này nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh và lạnh lùng Hắn nói:

- Em à ! sao em lại giấu mọi người, em có xem anh là anh trai không hả hả- hắn mất khống chế

- Còn mày có xem tao là bạn không- Nó vừa nói nước mắt chảy dài

- Hai à em xinh lỗi. Linh à tao cũng xin lỗi mày tao không có ý định giấu mọi người mà là chưa phải lúc để nói mày hiểu không mày phải hiểu cho tao. Sao không ai chịu hiểu cho tôi vậy hả- cô vừa nói vừa đánh vào người hắn, Hắn ôm cô vào lòng vỗ về vì nóng nên hắn đã làm tổn thương đến người em gái này. Hắn bình tĩnh ôn nhu lại hổi cô:

- Bây giờ em tính sao với thằng An đây

- Em sẽ tự lo em nhờ 2 người một chuyện về điện cho anh Khánh An về và bảo lên phòng em còn anh Minh Khánh ở lại với em có chút chuyện- cô nói trong vẻ đau đớn cô dự định là mai kia mới thực hiện nhưng bây giờ có lẽ sẽ phải đi sớm hơn dự đoán rồi.

Hắn về thì điện cho anh bảo Cô đang bị đau sốt ở nhà nhờ anh về chăm sóc cho cô. Anh hốt hoảng bỏ công việc với đối tác chạy về nhà với cô nhưng vừa về lên tới phòng cô thì nghe có giọng nam nữ vang ra trong phòng cô:

- Em đã chia tay anh ta chưa? - giọng nam phát ra từ phòng cô

- Chưa. Em định mai em sẽ nói, không sớm thì muộn thôi mà anh

- Ừ nhanh lên nha anh đợi em về với anh

Rõ rồi tai cũng đã nghe rõ từng chữ từng chữ phát ra của 2 người trong phòng, đối với cô anh chỉ đến mức vậy thôi sao, bệnh của cô đó sao, sốt của cô đó sao, giả tạo, dù không thấy mặt nhưng anh cũng đủ biết trong phòng kia là ai anh không ngu đến mức mù quán như vậy. Anh bỏ đi giờ anh chẳng còn gì mất cô anh có thể làm được những gì nữa chứ đời anh từ giờ sẽ trở nên lạnh nhạt vô vọng lắm đây. Cô nghe tiếng bước chân cũng đủ để biết anh đã đi cô ngồi bệch xuống sàn nước mắt lăn dài, cô mệt mỏi rồi ngất đi. Minh Khánh hoảng hốt đưa cô vào bệnh viện sau đó điện hắn và nó tới, Còn anh thì đâm đầu vào bar anh bây giờ hận lắm hận cô lừa dối anh hận cô bỏ rơi hận nói chung lại là anh hận đàn bà hận cái con người đã làm anh đau. Sau khi đưa cô vào bệnh viện thì Minh Khánh cứ đi qua đi lại phần đợi bác sĩ ra phần đợi nó và hắn tới. Bác sĩ vừa bước ra cũng là lúc hắn và nó chạy tới. Bác sĩ nói to;

- Ai là người nhà bệnh nhân

- Là tôi - hắn nhanh đáp

- Bệnh nhân hiện giờ phải nhanh chóng phẫu thuật nội trong tuần nay nếu không khó kéo dài thời gian sống- bác sĩ nói

- Nếu phẫu thuật thì khi nào sẽ tiến hành được vậy bác sĩ - Hắn hỏi

- Theo như tôi thì anh nên đưa bệnh nhân đi nước ngoài ví dụ như Anh Mỹ bởi vì bên đó chuyên về ung thư này hơn và có tỉ lệ sống cao hơn, còn phẫu thuật ở đây tôi nghĩ tỉ lệ thành công còn thấp hơn so với các nước khác - bác sĩ nói

- Tôi biết rồi cảm ơn ông - Nghe bác sĩ nói xong thì cả 3 không đi nỗi, cô có tội gì mà ông trời lại xử phạt cô như vậy, kiếp trước cô mắt nợ gì chăng

Hắn bây giờ không biết làm gì cho em gái mình cả giờ cái đầu của hắn rối băng, chắc có lẽ phải đưa cô qua Mĩ ở với ba mẹ để chữa bệnh thôi. Hắn nói với nó và Minh Khánh thì ai cũng tán thành và mai là sẽ cô sẽ đi. Vào nữa đêm thì cô dậy thấy mình đã ở bệnh viện nghĩ lại những việc xảy ra cô không tả được đau lắm nhưng phải cố vì hạnh phúc của cô và anh. Ngồi nghĩ vu vơ thì hắn bước vào cô tưởng mọi người đã về nhưng không ngờ lại còn hắn

- Anh hai - cô kêu

- Ừ sao em không nghĩ thêm đi- Hắn hỏi

- Em không sao. Sao anh vào đây giờ này- cô nói

- À anh vào là thông báo với em . Mai em sẽ qua Mĩ ở với ba mẹ để trị bệnh em thấy sao - Hắn nói

- Dạ vậy cũng được để quên đi bớt nỗi đau- Cô nói buồn

- Ừ thôi em nghĩ đi anh về- Hắn nói

Cô nằm hắn đắp chăn cho cô sau đó hắn về

MỌI NGƯỜI ƠI ỦNG HỘ MINH VỚI .. :)))