Mặc Chi liên tục đưa ra những con số và thiệt hại một cách chóng mặt làm ai nấy cũng ngán ngẫm.
"Chưa bao giờ muội thấy muội ấy nói nhiều như vậy!", Quách Ngọc Vân đổ mồ hôi hột cảm thán trả lời.
"Là do có kim tệ thì đúng hơn!", đám người đồng thanh trả lời. "Lần sau có mua đồ ta sẽ dẫn muội ấy theo để tiết kiệm bớt của cải của bản thân.", "Có dẫn phải là đệ mới đúng, ha ha."
Đây là lần đầu mọi người thấy một thánh chặc chém còn hơn cả gian thương. Làm cho người bỏ tiền cũng phải sức đầu mẻ trán.
"Ta đã nói xong, giờ thì đưa tiền đây.", Mặc Chi đi tới dùng quạt nâng mặt của Kiều Tiên cười một cách vô cùng thân thiện nhưng vì mang mặt nạ quỷ nên vẻ ngoài bây giờ của Mặc Chi ai cũng không biết được là như thế nào.
"Gì chứ! Một tiểu tử như ngươi mà dám đòi tiền của ta!", "Nga, đây là đòi lại tất cả tổn thất của học viện do ba người các vị gây ra thì mắc gì ta lại không đòi. Hay là muốn làm tâm trạng mọi người tệ hơn để tăng tiền tổn thất tinh thần.", Mặc Chi nở một nụ cười gian dụ dỗ con mồi béo bở dâng tiền.
"Ngươi dám!", "Ngươi cái gì! Giám thị ta vẫn còn ở đây còn định xù à. Mọi thứ ở đây hắn nói đúng chứ không sai. Không đưa tiền ta sẽ báo với sư phụ các ngươi!", giám thị Ngải Lệ Vy cũng nhân cơ hội này để kiếm một số món lời.
"Ba vị không đền, ngày sau ta nhất định sẽ đòi bằng được.", Mặc Chi cười thầm rồi quay người trở về lâu đài cùng với các vị sư huynh, sư tỷ.
Ba người Kiều Tiên, Thuyên Tiểu Kiều, Thuyên Tình Họa bị hai giám thị báo cáo với đại trưởng lão và nhị trưởng lão và viết bản kiểm điểm đồng thời phải đưa tiền để sửa chữa vật chất bị ba người này phá hủy.
"Mặt nạ quỷ đáng ghét! Thù này ta nhất định sẽ báo!", Thuyên Tiểu Kiều cầm bản kiểm điểm vò nát trên tay.
"Ta sẽ về mách với cha ta!", "Còn ta về sẽ mách mẫu phi để trừng trị hắn." Kiều Tiên cùng Thuyên Tình Họa cũng phẫn nộ đùng đùng trở về phòng.
Tại phòng của Mặc Chi.
'Đùng!!!', một tiếng nổ phát ra. Khói đen nghi ngút bay ra khỏi phòng của Mặc Chi.
"Có chuyện?!!", Quách Ngọc Vân và Hà Điều Huyên nghe tiếng nổ chạy qua phòng Mặc Chi.
"Khụ, khụ, muội có sao không Mặc Chi!", "Muội không sao, cho dư dược thôi!", Mặc Chi từ trong đám khói đen chạy ra, mặt mày lem luốc.
"Muội làm gì mà sử dụng dược liệu?", Hà Điều Huyên chạy vào mở tất cả cửa phòng để khói bay ra ngoài. Khi khói bay hết thì hắn thấy trên bàn là vô số thảo dược, dược tề và một lò luyện đơn bị vỡ tan nát.
"Thì ra là lò luyện đơn phát nổ.", Quách Ngọc Vân thở phào nhẹ nhỏm dùng khăn tay lau mặt cho Mặc Chi.
"À phải rồi, hai người không được để chuyện này cho người khác biết được không?", "Nhưng mà tại sao?"
Cả hai đều khó hiểu hỏi lại.
"Bởi vì chưa đạt được mong muốn thì muội không thể tiết lộ điều gì được!"
"Nhưng mà ta đã lỡ nhìn thấy rồi thì làm sao đây?", một thân ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt ba người.
"Sư phụ.", cả ba đều cúi đầu chào.
"Luyện dược mà không có lò thì có vẻ không ổn lắm! Hay là ngày mai ta dẫn con đi mua lò luyện tốt hơn.", "Hai tụi con có thể đi chung không?", Quách Ngọc Vân và Hà Điều Huyên xin ngũ trưởng lão cho đi cùng.
"Cũng được! Lâu rồi hai đưa cũng không được ra ngoài, sáng mai bốn người chúng ta sẽ đi!", Ngũ trưởng lão suy nghĩ một hồi rồi cùng đồng ý cho Quách Ngọc Vân và Hà Điều Huyên đi theo.
"À mà sư phụ, con muốn dẫn theo người nữa được chứ?!", Mặc Chi nghĩ lại thì nhớ đến hai anh em Vương Nhất Hào.
"Tùy con!", ngũ trưởng lão vui vẻ vò đầu Mặc Chi thành một đống rối mù rồi rời đi.
"Biết bao giờ ta mới có thể được như sư phụ nhỉ?", nhìn thân ảnh tiêu sái của ngũ trưởng lão làm cho Quách Ngọc Vân và Hà Điều Huyên hâm mộ.
"Rồi tỷ và huynh sẽ làm được thôi!", Mặc Chi mỉm cười đi vào phòng đóng kín cửa.
"Có gì thì kêu nhé Mặc Chi!", Quách Ngọc Vân và Hà Điều Huyên cũng trở về phòng.
"Chỉ cho dư một chút ít dược liệu vậy mà lại thất bại.", Mặc Chi nhặt những mảnh vỡ gom lại một chỗ phàn nàn nói, "Không có lò thì ngươi định luyện dược như thế nào?", Huyền Ly bây giờ muốn xem thử Mặc Chi không có lò luyện thì luyện dược thế nào.
"Nếu như luyện dược bằng lò thì phải tỷ mỉ từng chút một, thay vì vậy tại sao ta không tự sáng tạo ra cách luyện riêng của mình.", trong đầu Mặc Chi đột nhiên hiện lên một ý tưởng. Nàng liền niệm chú triệu hồi một ngọn hỏa diễm ra.
"Đừng nói với ta ngươi định...", Huyền Ly chợt nhận ra khuôn mặt vô cùng thích thú này của Mặc Chi thì biết là nàng sẽ làm việc gì đó hồ nháo.
Mặc Chi đem hết tất cả dược liệu quăng vào hỏa diễm và bắt đầu nhắm mắt cảm nhận từng loại nguyên tố các thảo dược mang trong nó.
"Đúng là cách này khó thật!", Mặc Chi tập trung cảm nhận nguyên tố.
Hai ánh sáng đỏ xanh phát ra từ thảo dược làm Mặc Chi vui mừng không xiết. "Hỏa, Mộc, ta thấy rồi!"
Mặc Chi ép hai tay vào nhau, hỏa diễm bắt đầu nóng chảy các loại thảo dược thành một chất lỏng màu xanh. Mặc Chi lấy một chiếc bình rót chất lỏng vào trong. Chất lỏng phát ra ánh sáng xanh và dao động.
"Là phẩm chất hoàn mĩ nga! Khen ta đi!",Mặc Chi trở nên tự tin hẳng với cách luyện dược này của mình.
"Tuy là cách này của ngươi có thể khiến những lão già luyện dược coi là hồ nháo mà tức chết nhưng mà cũng chúc mừng ngươi, luyện dược sư cấp tông sư một sao.", Huyền Ly tỏ vẻ hài lòng và tán thưởng.
"Vậy ta khỏi cần tốn tiền để mua lò luyện nữa rồi.", Mặc Chi bắt đầu cảm thấy chiếc lò như không cần thiết nhưng suy nghĩ đó liền bị đánh đổ bởi Huyền Ly.
"Không, được. Tuy là cách này của nha đầu ngươi có hiệu quả, nhưng muốn luyện những dược tề cấp bậc cao hơn thì lò luyện vẫn là thứ vô cùng cần thiết.", "Cũng phải, lần này phải lựa một cái khác tốt hơn."
"Ta khuyên ngươi, nếu ngươi có thể đột phá bản thân lên cấp Thần Quân thì luyện dược đối với ngươi dễ như ăn bánh.", Huyền Ly vừa nói xong thì cắt đứt liên lạc.
"Haiz, cũng tới giờ ăn rồi, buổi trưa vì luyện dược mất mấy canh giờ đến tối rồi mà bụng vẫn còn đói meo.", Mặc Chi cảm thấy bụng mình đáng réo lên vì đói. Luyện dược đúng là làm cho nàng mất sức và tu vi khá nhiều.
Nhà ăn.
Cao Hoành Thí và Hồ Ngọc Uyển đang tất bật dưới bếp nấu ăn. Chu Bác, Ngôn Hy Thành và Hữu Thanh Đằng thì chuẩn bị bàn ghế. Hà Thống Tinh, Cao Chu Lị, Hoàng Thống Tinh bày biện thức ăn. Quách Ngọc Phong và Quách Ngọc Vân đi gọi Ngũ trưởng lão. Chỉ còn Hà Điều Huyên không biết làm gì, cùng lúc đó con người chuyên càn quét đồ ăn đi tới.
"Hai tỷ làm món gì?", Mặc Chi đến gần nhìn thấy Hồ Ngọc Uyển múc đồ ăn ra đĩa.
"Ta làm há cảo a!", "Mặc Chi muội cũng nên ăn thử đi, Ngọc Uyển làm há cảo thì không thể nào chê được!", Hà Điều Huyên cũng khuyến khích bảo Mặc Chi nên thử.
Mặc Chi dùng đữa gắp một cái há cảo chấm nước tương bỏ vào miệng. Mùi vị của há cảo lan tỏa trong miệng làm cho Mặc Chi cảm thấy sung sướиɠ và hạnh phúc.
Đúng là khi đói thì ăn cái gì cũng là ngon nhất. Mặc Chi và Hà Điều Huyên cũng phụ bưng thức ăn ra ngoài bàn. Ngũ trưởng lão lúc ấy cũng vừa tới nhìn thấy Mặc Chi bưng đồ ăn lên liền chạy tới ôm chặc rồi tự dưng vẻ mặt lại hạnh phúc.
"Nga! Đồ nhi bảo bối đem thức ăn cho ta, cảm động quá!", lúc đó tự dưng ai nấy cũng đều tỏ vẻ xa lánh.
"Sư phụ đúng là làm mất hình tượng." Đám người Hữu Thanh Đằng tỏ vẻ hối tiếc.
Mặc Chi chui ra khỏi vòng tay của ngũ trưởng lão đứng bên phía sư huynh, sư tỷ.
"Đúng đấy! Sư phụ lúc ấy thật sự... ta không biết nên nói gì cho phải.", "Hình tượng sư phụ mẫu mực đâu rồi.", "Ta không muốn trở thành người như sư phụ."
Đám người đột nhiên xa lánh tỏ vẻ chán ghét.
"Hu hu, sư phụ mà các ngươi luôn luôn hâm mộ đây mà.", ngũ trưởng lão đột nhiên u ám ngồi xuống đất vẽ vòng tròn khóc không ra nước mắt.