Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tử Bóng Đêm

chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tập Quidditch đầu tiên Harry tham dự là kỉ niệm mà nó không thể nào quên. James cũng đã đến quan sát Harry luyện tập. Khi Harry và Damien bước vào phòng thay đồ, Harry biết rằng việc chơi cho đội Gryffindor thật không dễ dàng gì. Ba đứa nhà Weasley đang nhìn chằm chằm nó và hai đứa sinh đôi còn đang giơ gậy ra đe dọa. Harry chỉ ném cho chúng cái nháy mắt khıêυ khí©h và đi thay đồ. Bọn chúng chẳng làm Harry sợ chút nào, nó đã phải đối mặt với những thứ còn đáng sợ hơn thế này trong đời.

Ngay khi Harry cởϊ áσ choàng đồng phục để thay bằng áo Quidditch mà Lily đã vội vã đi mua ở Hogsmeade, cánh cửa mở ra và bước vào là người đội trưởng cùng với thành viên nữ khác trong đội, Ginny Weasley. Hai người con gái chắc chắn đã đi thay đồ trong một phòng khác và bây giờ qua đây để hội ý.

Lúc đầu Harry không hiểu hai người họ đang nhìn gì. Nhưng sau đó nó nhận ra nó đang cởi trần, với áo choàng Quidditch trên tay. Angelina và Ginny đang chăm chú nhìn cơ thể rắn chắc của Harry. Harry mỉm cười và mặc vào áo choàng. Hành động đó đánh thức Angelina và Ginny khỏi cơn mơ màng. Hai đứa nhìn nhau, mặt đỏ bừng. Cả hai không ai có thể nhìn Harry mà không đỏ mặt trong vài phút sau.

Sau thời gian hội ý, Angelina dẫn đội ra sân Quidditch. Harry một lần nữa rời khỏi sân. Nó lại bay bằng chiếc Nimbus 3000 của Damien. Harry cố gắng bảo Damien giữ cái chổi của nó. Nó không thích cảm giác mượn đồ của Damien, nhưng thằng bé khăng khăng rằng Harry nên sử dụng Nimbus vì nó là chiếc chổi nhanh nhất để bắt được trái snitch. Harry đã bay lên cao để có thể quan sát toàn sân. Nó không thấy quả bóng vàng đâu cả. Nó nhìn những đồng đội của mình bắt đầu ném những quả bóng Quaffle trong lúc Ron đang cố gắng hết sức để canh ba cái gôn ở cuối sân. Harry thấy Damien bay xung quanh trên chiếc Cleansweep 500. Mặc dù thứ đó trông rất cũ kỹ và không hoạt động tốt Damien vẫn bay rất giỏi. Một cảm giác lạ lùng trào dâng trong lòng nó. Đó là một cảm giác mà nó chưa có bao giờ. Là tự hào sao? Harry lắc đầu. Nó rất ghét khi Damien làm nó trải qua những cảm xúc như vậy. Harry bắt đầu tập trung tìm kiếm trái bóng vàng.

Một thứ đang tiến gần từ xa. Harry chỉ kịp né trong gang tấc khi một trái Bludger bay qua. Nó nhìn giận dữ về người nhắm về nó. Fred Weasley đang mỉm cười đắc ý. Harry rủa thầm, nó không nghĩ rằng bọn chúng sẽ ngu ngốc đến độ tấn công nó ngay giữa sân. Mấy người này trí thông minh thấp đến mức nào đây? Ngay lập tức Angelina bay về hướng Fred và la hét vào mặt nó. Kể cả khi người anh em sinh đôi đang bị mắng tới tấp về việc tấn công Harry thì George đã tiếp tục đánh trái bóng Bludger hướng thẳng Harry một lần nữa. Nhưng Harry đã sẵn sàng. Nó bay thẳng tới và đột ngột chuyển hướng chiếc chổi để đầu Nimbus đập vào trái Bludger đang lao tới và đánh bật nó lại về hướng George, người may mắn tránh kịp. Harry bắn nó nụ cười đắc ý, mặt George đỏ lên vì thất bại trong việc tấn công Harry.

Harry thấy Damien bay lại gần George và cãi nhau với anh ta. Ron và Ginny cũng bị xao nhãng, có thể thấy rằng trận đấu tập phải dừng lại. Angelina quay lại nhìn Damien người đang hét vào mặt George về việc tán công Harry. Như vậy đủ rồi. Angelina thổi cái còi nhỏ đeo trên cổ cô và nói mọi người bay xuống mặt đất. Tập luyện sẽ dừng lại cho đến khi cô tìm được nguyên nhân tại sao bọn họ lại thù ghét Harry nhiều vậy. Trước khi có ai kịp cản lại, Fred đánh một trái Bludger nữa về phía Harry. Nó không có ý định nhắm đến Harry, nó chỉ đang cực kì giận dữ vì bị la hét bởi Angelina và đánh đại về phía trái Bludger đang tiến đến. Harry lập tức né tránh, tức giận về việc bị nhắm tới lần nữa. Nhưng không ai nhận ra ngay lúc đó Ginny đang đáp xuống đất.Khi Harry né qua một bên thì trái banh Bludger đã tiến gần Ginny người đang không hay biết và đập mạnh vào chổi của cô bé làm cô bé bị hất ngã. Ginny hét lên khi thấy mình bị hất mạnh khỏi chổi. Nó đang rơi xuống, nó có thể đoán được cổ nó sẽ bị gãy nếu rơi từ độ cao này.

Harry phản ứng không suy nghĩ. Ngay khi nó nghe tiếng hét của Ginny nó bay nhanh về phía cô bé. Một cảm giác quen thuộc trào dâng trong nó khi tăng tốc về hướng người con gái tóc đỏ. Nó tiến nhanh về phía cô bé và mặt đất, biết rằng nếu nó không bắt kịp thì sẽ có một tai nạn khủng khϊếp xảy ra với cô bé khi nó không thể chuyển hướng rơi lúc này. Harry vươn tay nắm eo cô bé và cùng lúc chuyển hướng ngược lên, vừa kịp lúc.

Ginny đã nhắm chặt mắt và chỉ mở ra khi cảm nhận ai đó ôm lấy mình. Nó được ôm chặt vào bộ ngực rắn chắc và đầu nó ngay lập tức nằm trong lòng vị cứu tinh. Ginny ngước lên nhìn người đã cứu nó. Đôi mắt xanh lá lấp lánh chạm đôi mắt nâu và cô bé thấy tim mình như ngừng đập. Harry đang nhìn nó, đúng như cách cậu bé đã nhìn năm tháng trước. Một lần nữa nước mắt Ginny trào ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, Harry là người hùng bí ẩn của nó. Cậu là người đã mạo hiểm mạng sống của chính mình, hai lần, để cứu nó. Ginny dời tầm mắt khỏi cậu bé khi chạm đất. Nó cảm thấy thật xấu hổ về cách mà nó đã đối xử với cậu ta. Harry rời khỏi chổi và nhẹ nhàng đặt Ginny xuống đất, nơi cô bé ngồi trong run rẩy. Harry nghe được tiếng của năm người khác chạm đất và vội vã tiến về phía họ. Harry tránh qua một bên nhường chỗ cho ba thằng nhóc nhà Weasley ôm chầm lấy đứa em gái, nước mắt họ như trực trào ra. Bọn họ liên tục xin lỗi về hành động của mình. Angelina và Damien cũng tiến đến xoa dịu cô bé. James lập tức xuất hiện và la mắng Fred về hành động bất cẩn của nó. Ginny rời khỏi những vòng tay đang an ủi và tìm kiếm Harry.

Đến lúc này mọi người mới nhận ra rằng Harry đã rời khỏi. Damien và James kinh ngạc nhìn xung quanh và nhận ra Harry đã biến mất. Ba đứa nhà Weasley đang rất xấu hổ với chính mình. Người mà bọn nó tấn công cuối cùng lại là người cứu em gái chúng.

"Harry đâu rồi?" James hỏi, chuyển mắt về Damien.

"Con không biết, anh ấy tự nhiên biến mất." Damien nhìn về phía phòng thay đồ với hy vọng nhìn thấy hình dáng của anh trai.

"Em sẽ đi tìm cậu ta." Angelina lên tiếng, nhanh chóng chạy về phòng thay đồ.

"Là...là anh ấy." Ginny lắp bắp với giọng nói nhỏ xíu.

"Ai cơ?" Ron hỏi lại, xoa hai vai cô bé, Ginny vẫn còn đang run rẩy từ đầu đến chân.

"Anh ấy...Ron, là Harry. Anh ấy đã cứu em!" Ginny không thể dừng hai hàm răng va lập cập vào nhau.

"Anh biết Gin, mọi người đều thấy. Cậu ta như bắn thẳng về phía em. Anh chưa bao giờ thấy ai bay nhanh đến vậy." Ron đáp lại với cái nhìn ngưỡng mộ.

James cố kéo Damien đi để cho bốn anh em có không gian riêng với nhau. Bọn nó vẫn đang ngồi ở dưới đất, nhưng James nghĩ nên cho bọn nó một vài phút ổn định lại trước khi bảo quay lại lâu đài.

"Không, Ron em...em không nói về hôm nay. Đó là Harry! Người con trai đã cứu em từ trên mái nhà, ở Hogsmeade, đó là anh ấy Ron. Là Harry!" Ginny đang thật sự kích động.

Ba đứa con trai nhà Weasley kinh ngạc nhìn nhau. Điều đó không thể nào. James và Damien cũng chia sẻ nhau ánh mắt sửng sốt. Ginny chắc chỉ đang sốc thôi.

"Gin, chị chỉ đang bị ảo giác thôi. Ý em là chị đang trong một tình trạng tương tự, vì thế rất bình thường để nghĩ hai người đó là một, không sao đâu, Ginny." Damien an ủi cô bé.

Ginny đột nhiên đứng bật dậy. Tức giận hiện trên mặt.

"Nghe em nói! Đó là anh ấy! Em đã nói là em sẽ nhận ra mà. Em đã nghĩ anh ấy là người đó trong lần đầu tiên gặp gỡ nhưng sau khi nhận ra anh ấy là ai, em đã nghĩ điều đó là không thể. Nhưng chỉ vừa rồi, cái cách mà anh ta nhìn em và cách mà anh bắt lấy em. Em không còn nghi ngờ gì nữa! Harry là người đã cứu em."

James quyết định đây là lúc nên quay lại lâu đài. Đây không phải là cuộc hội thoại nên nói ở bên ngoài. Anh hối thúc mấy đứa trẻ đứng dậy và đến nơi mà bọn họ có thể tiếp tục bàn về điều này.

Khi bốn đứa trẻ nhà Weasley, Damien và James đã ngồi trong phòng khách của James, anh bảo Ginny tiếp tục giải thích.

Sau khi nghe câu chuyện từ phía Ginny, James quyết định rất có khả năng Harry đã cứu cô bé năm tháng trước tại Hogsmeade.

"Con có chắc cậu bé đó đeo mặt nạ bạc không?" James hỏi Ginny.

Ginny gật đầu xác nhận.

"Vậy chắc là Harry rồi, vì nó luôn đeo mặt nạ bạc khi đi ra ngoài." James nói với năm đứa trẻ ngồi xung quanh.

"Tại sao?" George hỏi.

"À, ta nghĩ Kẻ-ai-cũng-biết không muốn ai nhìn thấy mặt Harry và nhận ra cậu bé, nhất là cậu bé là con trai ta." James đáp lại, năm đứa nhóc có thể cảm nhận được đau buồn trong giọng nói ông.

"Thật kinh khủng, Harry phải mang mặt nạ bất cứ lúc nào cậu ta ra ngoài sao. Điều đó thật độc ác." Ron lên tiếng.

Damien tò mò nhìn người bạn của nó. Damien biết Ron thù ghét Harry đến thế nào. Nó nhận ra rằng chắc Ron đang cảm thấy tội lỗi do đã ghét Harry vì giờ đã quá rõ ràng em gái Ron nợ Harry mạng sống.

"Ta biết, nhưng nó đã là quá khứ rồi. Thật ngạc nhiên rằng Harry đã cứu con Ginny, bây giờ ta nghĩ lại điều đó cũng hợp lý." James đáp lại.

"Tại sao lại hợp lý?" Fred ngơ ngác nhìn James.

"À, Harry cũng đã cứu những đứa trẻ bà Pomfrey từ tay Tử thần thực tử vì thế ta đoán không khó khăn gì để tin rằng Harry cũng đã cứu Ginny."

Năm đứa trẻ lại bắt đầu bắn những câu hỏi về phía James, đại loại như chuyện gì đã xảy ra, Harry đã cứu những đứa trẻ của bà Pomfrey như thể nào. James cười lớn trước khuôn mặt của bọn nó và trả lời những thông tin rõ ràng hơn bây giờ không quan trọng. Điều quan trọng là tìm được Harry.

James quyết định sẽ nói chuyện với Dumbledore về điều này. Mọi thứ đang chuyển biến càng ngày càng tốt hơn về tự do của Harry.

Xxx

Ginny tìm thấy Hermione ở phòng sinh hoạt chung, bao bọc xung quanh là mười cuốn sách quen thuộc, tất cả đều đang mở ra. Ginny vội vã tiến về phía cô bé và kể về chuyện xảy ra với Harry và nó tại buổi tập Quidditch. Nói Hermione bị sốc là còn nhẹ. Mái tóc nâu quen thuộc của cô như dựng đứng cả lên khi nghe lời kể của Ginny. Ban đầu cô bé không tin nó, nhưng sau khi nghe Damien và Ron kể lại tai nạn với những đứa trẻ của bà y tá trong trường, cuối cùng Hermione mới miễn cưỡng tin điều đó. Cô bé trông không vui vẻ gì về việc vị cứu tinh là Harry. Không ai trách cô cả.

Ba đứa trẻ đi xuống sảnh dùng bữa tối. Khi tiến vào trong sảnh bọn nó nhìn thấy thằng bé tóc đen ngay lập tức. Ginny tiến về phía nó, trong lúc đó cố làm cho trái tim bình tĩnh lại. Cô bé ngồi xuống đối diện nhưng Harry không nhìn về phía cô. Ginny hít một hơi dài và nhìn thẳng về phía nó.

"Harry?"

Harry ngước lên nhìn cô bé với khuôn mặt vô cảm.

"Tại sao anh không nói bất cứ điều gì?" Ginny gần như thầm thì, không thể làm cho giọng nói nó bình tĩnh lại.

Harry nhếch miệng cười và đặt cái thìa xuống bàn.

"Cô Weasley, theo lời cô nói thì tôi không thể nào là người mà cô biết, vậy tại sao tôi phải tốn thời gian để chỉnh lại? Có khác biệt gì về điều đó chứ?"

"Khác biệt? Nó có thể thay đổi cả thể giới ấy chứ. Merlin Harry, anh đã cứu em! Em muốn cảm ơn anh." Ginny không thể tin được là Harry nghĩ chỉ ra điều đó là thừa thãi.

Harry nhìn như không biết phải nói gì trước khi điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

"À tôi không cần bất cứ lời cảm ơn nào, đặc biệt là từ cô!" nó gằn giọng.

"Anh có thể giả bộ tùy thích, Harry nhưng em có thể thấy anh bị ảnh hưởng vì điều đó. Anh đã nguy hiểm mạng sống để cứu em. Anh không thể nghĩ rằng em sẽ tin anh coi đó là một việc nhỏ chứ." Ginny mỉm cười trước khuôn mặt giận dữ của Harry.

"Đừng có những ý nghĩ ngu ngốc trong đầu, Weasley! Tôi cứu cô bây giờ không có nghĩa là tôi không thích thú tiêu diệt cô sau đâu."

Khuôn mặt kinh ngạc của người con gái tóc đỏ làm Harry mỉm cười. Cô bé nhìn như đang cố gắng để thốt lên lời để đáp lại lời đe dọa từ Harry.

"Anh có thể đe dọa sao tùy anh Harry, nhưng không có ai cứu một người hai lần để rồi tiêu diệt họ. Thật vô lý."

"Ai nói phải hợp lý là quan trọng với tôi?" Harry nhếch miệng đáp lại.

Ginny quyết định nói chuyện với người con trai tóc đen khi cậu ta đang trong tình trạng này là tốn hơi. Cô bé đứng lên và rời đi không nói thêm một lời nào. Ginny được thay thế bởi Ron và Damien ngay sau đó. Harry hít một hơi dài. Nó bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi.

"Cái gì?" Nó gắt lên với hai thằng nhà Gryffindor.

"Tôi chỉ muốn nói là...tôi nợ cậu một lời cảm ơn vì đã cứu em gái tôi và..." Ron dừng lại, bắn cho Damien ánh nhìn nhăn nhó. Sau khi nhận được cái gật đầu từ phía đứa nhóc nhỏ tuổi Ron tiếp tục "...và tôi muốn xin lỗi về việc...đã tấn công cậu. Tôi không nên tấn công cậu như vậy. Tôi xin lỗi."

Có thể thấy được thằng nhóc tóc đỏ phải chịu đau đớn thế nào để nói ra những lời đó với Harry. Harry cảm thấy thật sảng khoái. Nó bắn về phía Damien ánh mắt soi mói. Harry biết chính nó đã làm điều này. Nhưng Harry sẽ không cho hai đứa nó kết quả dễ dàng như vậy.

"Lời xin lỗi...không được chấp nhận." Harry đáp lại Ron một cách chậm rãi.

Ron ngước lên và sửng sốt nhìn Harry. Damien là người đầu tiên lên tiếng.

"Harry, anh đang nói gì vậy?"

Harry bình tĩnh chuyển ánh mắt về đứa em trai.

"Tao nói là tao chẳng quan tâm cái quái gì về cậu ta hết, về đứa em gái hay về lời xin lỗi nực cười đó! Không phải bởi vì tao không muốn con bé đó thành một đống máu ở trên mặt đất mà có nghĩa là tao có bất cứ cảm xúc nào cho nó, hay cũng như cho bọn mày."

Harry thưởng thức một cách tham lam khuôn mặt kinh hãi của hai đứa trước khi đứng dậy khỏi bàn.

"Thật thoải mái!" Harry nghĩ khi nó tiến về kí túc xá.

Xxx

Những ngày tiếp theo trôi qua. Harry chẳng thèm qua tâm những đứa nhà Weasley. Lúc tập luyện Quidditch là lúc duy nhất nó gặp mặt Ginny. Cô bé luôn cố gắng chào Harry và luôn bị nó làm lơ. Nó để ý rằng, dù cho lời nói thô lỗ của nó những đứa con trai nhà Weasley vẫn đối xử tốt hơn với Harry. Damien vẫn như vậy, liên tục làm phiền Harry. Harry không tin được là nó có nhiều kiên nhẫn đến vậy trong người đủ để không thật sự gây thương tích cho thằng nhóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »