Chương 92

Ed: Jang Bò

Tiền Hành đang ngồi chơi bên ngoài, người phụ nữ bên cạnh cầm một ly rượu cười nói: "Hôm nay không phải là ngày bạn gái anh thi đấu sao, tại sao anh còn ở đây?"

Tiền Hành nhướn mày, rất tự nhiên hôn lên má người phụ nữ vừa mới uống ly rượu kia một cái, anh ta nói: "Một cái giải đấu cỏn con, anh vẫn thấy đi chơi với mọi người và em thoải mái hơn."

Người phụ nữ trợn mắt, nói: "Tại sao anh vẫn còn chưa đưa được cô ta lên giường vậy?"

Tiền Hành trả lời: "Còn không phải do cô ta không chịu, giả bộ giữ gìn trinh tiết, anh đã giúp cô ta bao nhiêu lần, vậy mà một chút hiểu biết cũng không có, anh cũng không biết lúc nào anh có hứng sẽ đá cô ta đấy."

Người phụ nữ quàng tay lên cổ anh ta, hôn lên môi anh ta một cái, nói: "Vậy hôm nay chúng ta ở đây chơi đùa nhé."

Tiền Hành cười nói: "Được."

Anh ta chơi đến tối, mở điện thoại di động lên mới phát hiện có năm sáu chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Phương Lộ, Tiền Hành gọi lại, chỉ nghe thấy âm thanh run rẩy của Phương Lộ: "Sao...... Sao...... Làm sao đây...... Tiền Hành...... Xảy ra, xảy ra...... Mạng người......" Cô ta nói xong có lẽ đã bắt đầu khóc to.

Tiền Hành ngẩn người, hỏi: "Có chuyện gì?"

Phương Lộ nói: "Anh...... Thuốc......Anh cho em......Một người uống…..uống ….uống..... sau đó ngã xuống sân khấu......"

Tay cô ta run rẩy.

Tiền Hành không chút hoang mang, hỏi: "Em đang ở đâu?"

Phương Lộ khóc nói: "Em đang ở khách sạn anh đã thuê."

Tiền Hành lúc còn trẻ đã làm không ít chuyện thất đức, chuyện Phương Lộ nói anh ta hoàn toàn không để ở trong lòng, có lẽ do uống rượu, nên nghe tiếng khóc của Phương Lộ ngược lại còn cảm thấy hưng phấn.

Tiền Hành bắt taxi tới, mở cửa ra đã nhìn thấy Phương Lộ nằm trên giường của mình khóc không thành tiếng, nhìn thấy anh ta giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nhào tới, ôm cổ Tiền Hành nói: "Làm thế nào đây? Tiền Hành, họ mà điều tra mấy người đó khai ra em...em chắc chắn sẽ ngồi tù."

Tiền Hành nhìn Phương Lộ trong ngực mình, anh ta cũng không để lời của cô trong lòng, vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Không có việc gì, đừng để ở trong lòng."

Phương Lộ khóc lớn, nói: "Tiền Hành, em thấy lần này mình chết chắc rồi, làm thế nào đây?"

Tiền Hành ôm Phương Lộ, nhỏ giọng nói: "Không sao cả, trước em cứ ở chỗ này của anh, yên tâm, sẽ không có việc gì." Anh ta cúi đầu hôn

lên gò má Phương Lộ.

Phương Lộ khóc đến mê muội, nói: "Đừng an ủi em, em không tin."

Tay Tiền Hành đã bắt đầu làm loạn, sờ xoạng trên người Phương Lộ, Phương Lộ đỏ mắt, nói với Tiền Hành: "Tiền Hành, em không tâm tình."

Tiền Hành hôn lên cổ Phương Lộ, nói: "Phương Lộ, em hãy nghĩ thông suốt, dù sao hiện giờ em cũng không có nơi để đi, ở chỗ này chơi một chút có gì không tốt."

Phương Lộ sững sờ, vươn tay đẩy Tiền Hành ra, nói: "Tiền Hành, anh nói lung tung gì vậy, em......"

Tiền Hành lại áp sát vào, nói: "Phương Lộ, em đã bắt anh nhịn lâu như vậy, dù thế nào cũng nên cho anh nếm thử một chút chứ, thuốc anh vất vả tìm cho em hiện giờ em cũng nên trả

thù lao đúng không?"

Phương Lộ thấy có gì đó không đúng, bắt đầu giằng co, nói: "Tiền Hành, anh, đồ súc sinh!"

Tiền Hành cười nói: "Súc sinh thì súc sinh, bây giờ em đang mang tội gϊếŧ người."

Phương Lộ sững sờ, nước mắt lại chảy xuống, không ngừng đánh lên ngực Tiền Hành, nói: "Anh không được đυ.ng vào em, nếu không phải tại anh, sao em có thể bỏ thuốc những người đó?"

Tiền Hành xé toạc áo trên người Phương Lộ ra, nói: "Phương Lộ, đây là đường do em tự chọn đừng trách người khác."

Tiếng khóc thảm thiết của Phương Lộ vang sang cả phòng bên cạnh.

Đáng tiếc mấy người ở phòng bên cạnh đã sớm biết quan hệ của hai người, nghĩ là bọn họ đang tìm tình thú, cũng không muốn xen vào việc của người khác, thậm chí còn gõ lên vách tường nói: "Anh trai, nhỏ giọng một chút."

Ác giả ác báo, Phương Lộ đến lúc này đã hiểu làm chuyện xấu quá nhiều, cuối cùng sẽ có báo ứng, bây giờ cô ta không dám về nhà cũng không dám đi đâu, chỉ có thể ở phòng mà Tiền Hành thuê.

Giống như là bị nuôi nhốt, mỗi lần Tiền Hành trở vể sẽ hành hạ cô ta một hồi.

Cô ta tựa vào giường nghĩ tới Tống Hiểu Hoa bây giờ thế nào, cô gái kia có phải đã chết rồi không, rốt cuộc mình đã làm gì? Vốn là một công chúa được nuông chiều, hôm nay tay đã dính đầy máu tươi.

Phương Lộ chỉ hận mình tại sao lại quen biết Tiền Hành.

Thậm chí cô còn hi vọng cảnh sát tìm được mình sớm một chút, nhốt mình lại, so với việc hiện tại phải đợi ở chỗ này còn tốt hơn nhiều, nhưng Tiền Hành nói, hai người bọn đã đứng chung một thuyền, nếu như Phương Lộ bỏ đi, anh ta nhất định sẽ nói chuyện cô bỏ thuốc ra hãm hại mọi người ra, đến lúc đó ai cũng không thoát.

Anh ta nhốt Phương Lộ trong phòng, bình thường khi trở về, sẽ mang thức ăn cho cô.

Cuộc sống như thế kéo dài đã gần được một tuần, ở bên kia cảnh sát đã kiểm tra mẫu máu của cô gái, phát hiện bị bỏ thuốc, mà cùng lúc đó lại không thấy bóng dáng Phương Lộ đâu, bố mẹ cô ta cũng tìm cô ta khắp nơi.

Bình thường cô không có nhiều bạn bè, cho nên bây giờ cũng không ai biết hành tung của cô.

Mà cô gái có quan hệ thân thiết với Phương Lộ ở phía sau sân khấu trong lòng vẫn còn sợ hãi, thời điểm cảnh sát đến tìm, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, hỏi tung tích của Phương Lộ, cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

Sau khi cô rời đi, Thẩm Cảnh tới tìm, Thẩm Cảnh hỏi lại toàn bộ quá trình xảy ra giữa Phương Lộ và cô, biết được Phương Lộ vẫn hay dẫn cô tới một quán rượu, nghe nói bạn trai cô ta cũng thường chơi ở đó.

Phương Lộ có bạn trai, nhưng cũng chưa bao giờ nhắc tới anh ta với mọi người.

Thẩm Cảnh không tin, lần lượt tìm hỏi nhưng cũng không hỏi được gì.

Tối nào Tiền Hành cũng đến quầy rượu chơi, từ người khác nghe được có người đang hỏi tìm mình, trong lòng anh ta bắt đầu có chút hoảng sợ, sau đó vội vã nói lời tạm biệt cùng mọi người, trở lại căn phòng đã thuê, nhìn Phương Lộ nằm chết lặng ở trên giường, dứt khoát thu dọn đồ đạc.

Phương Lộ ngẩng đầu lên, nhìn anh ta, nói: "Anh muốn đi đâu?"

Tiền Hành liếc mắt nhìn Phương Lộ, không nói gì.

Phương Lộ ngẩn người, sau đó bò dậy, chạy tới chỗ Tiền Hành, nói: "Anh muốn bỏ lại mình em chạy trốn sao?"

Tiền Hành đẩy cô ta ra, nói: "Anh còn chưa muốn bị em liên lụy."

Phương Lộ ngã xuống đất, không thể tin được mở to hai mắt nhìn Tiền Hành, nói: "Anh đã chà đạp em thành ra như vậy, bây giờ còn muốn bỏ em lại, một mình bỏ chạy."

Tiền Hành thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời đi, Phương Lộ lao tới, lớn tiếng hô: "Không được đi, cho dù phải ngồi tù em cũng phải bắt anh ngồi cùng em, là anh đã hại em!"

Mắt Phương Lộ đỏ vằn, cô tiếp tục lớn tiếng hét to: "Có người mang tội gϊếŧ người, có người mang tội gϊếŧ người!"

Nhưng đúng lúc hai người ở phòng cách vách lại không có ở đây, hơn nữa bình thường nếu gặp chuyện này căn bản cũng không quản, cũng sẽ không để ý, nơi này lại tương đối vắng vẻ, Tiền Hành đạp một cước đá văng Phương Lộ, Phương Lộ lại đưa tay kéo được hắn ta, Tiền Hành nóng nảy, quát: "Nếu cô còn không chịu buông tay, đừng trách tôi không khách khí."

Phương Lộ trả lời: "Em không buông, muốn chết cùng chết, anh đừng nghĩ có thể chạy một mình."

Tiền Hành hung ác, dứt khoát rút dao găm ra, đâm về phía Phương Lộ, Phương Lộ trợn to hai mắt, buông lỏng tay, khổ sở kêu gào thảm thiết.

Tiền Hành có lẽ đã mất kiểm soát hướng thẳng vào ngực Phương Lộ đâm xuống, đâm một nhát, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.

Chỉ là lúc chạy xuống cầu thang, Tiền Hành nhìn thấy một bóng người, đứng ở nơi đó, ánh đèn u ám chiếu lên mặt của người đó, giống như là quỷ đột nhiên xuất hiện, hắn bị sợ đến lùi lại một bước, không đứng vững trực tiếp ngã ngồi xuống.

Không biết từ khi nào Thẩm Cảnh đã tới đây, có lẽ là lúc Tiền Hành và Phương Lộ đang xô xát, có lẽ sớm hơn, anh báo cảnh sát sau đó liền tới đây.

"Cậu...... Là ai vậy?" Tiền Hành giật mình.

Thẩm Cảnh nâng môi, đáy mắt lạnh lẽo, anh bước tới, nói: "Sợ hãi điều gì sao? Mới vừa rồi đâm dao xuống không phải là không hề do dự sao?"

Tiền Hành sửng sốt: "Cậu vừa rồi là ở đâu?"

Hắn ta nhìn người thanh niên trước mặt, rõ ràng anh ta ở đó, tại sao lại không ngăn cản mình, ngược lại còn đợi mình giải quyết Phương Lộ xong mới xuất hiện.

Thẩm Cảnh nhún vai, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Tiền Hành, nói: "Đến lúc vén bức màn này lên rồi."

......