Chương 5: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

Đây chính là lúc nghiệt duyên của Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa bắt đầu, người này hận đến nghiến răng, người kia lại mang vẻ mặt ngây thơ, nói ngắn gọn, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa kết thù.

Thật vất vả mới chờ tới buổi chiều, Phương Văn tan sở đón Tống Hiểu Hoa về, ánh mắt kinh diễm của Phạt Vũ Vương khi thấy Phương Văn hồi sáng đã đổi thành ghét bỏ, ánh mắt như đang nói, mau mau đem ‘cái đồ’ kia đi đi, đừng có xuất hiện trước mặt trẫm nữa.

Vậy mà Khương Hồng Cầm ở bên cạnh cười rộ lên: “Em xem kìa, Thẩm Cảnh vẫn nhìn Hiểu Hoa, ngủ chung có một ngày thôi mà tình cảm đã tăng lên nhiều như vậy rồi.”

Phạt Vũ Vương: “…” Ai nói?

Phương Văn đưa tay sờ sờ gương mặt mịn màn của Thẩm Cảnh, khóe môi nhếch lên: “Hiểu Hoa nhà em hình như rấ thích Thẩm Cảnh.”

Tống Hiểu Hoa nằm trong ngực Phương Văn phản ứng y như lời cô nói, bé con chớp đôi mắt to tròn, cười khanh khách, tay nhỏ không ngừng quơ loạn.

Phương Văn và Khương Hồng Cầm không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.

Phạt Vũ Vương nhắm mắt giả vờ ngủ, các người nói gì, gió lớn quá, trẫm không nghe rõ.

Phương Văn và Tống Hiểu Hoa về rồi, Phạt Vũ Vương thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng được ngủ một giấc rồi, lại nghe Khương Hồng Cầm dịu dàng nói: “Thẩm Cảnh, sau này dì Phương chính là hàng xóm của chúng ta, con phải sống hòa thuận với Hiểu Hoa, biết không?” Cô mặc kệ Thẩm Cảnh có nghe hiểu hay không, cô nói xong, liền đưa tay sửa lại đệm giường của Thẩm Cảnh, sau đó lại đi ra ngoài bận rộn.

Bỏ lại một mình Phạt Vũ Vương trơ mắt ếch!

Nếu như trẫm nghe không lầm, ý của Khương Hồng Cầm nói chính là…. ‘cái thứ’ kia còn quay lại!?

Thôi, hết ngủ rồi, lần đầu tiên kể từ sau khi biến thành con nít, Phạt Vũ Vương mất ngủ!



Cũng may, gần nửa tháng sau, Phương Văn không có bế Tống Hiểu Hoa tới, cái này đối với Phạt Vũ Vương là một chuyện mừng, đáng tiếc gần đây có một chuyện khiến hắn không vui.

Nguyên nhân chính là, ‘Vương triều XX’ mà hắn theo dõi gần hai tháng đã hết phim vào ngày hôm trước. Nam chính sau khi trở thành vị minh quân nổi tiếng trong sách sử, vị phi tử vẫn đi theo hắn giúp đỡ, bày mưu tính kế cho hắn thuận lợi trở thành hoàng hậu. Ban đầu, hắn cho rằng bị phim này chưa có kết thúc, thầm nghĩ đã đến lúc hắn lên sân khấu, nhưng ngày hôm sau, Khương Hồng Cẩm mở TV, ca khúc mở màn khí thế hào hùng đổi thành ca khúc ấm áp, thùy mị. Hắn liền nghe Khương Hồng Cầm nhỏ giọng tự nói: “À, đúng rồi, hôm qua đã kết thúc phim rồi.”

Cái gì? Diễn xong?

Trẫm đâu? Vì sao ‘Vương triều XX’ không có nhân vật quan trọng như trẫm? Trẫm cực khổ theo dõi suốt hai tháng, cũng chỉ vì cái này, hiện tại lại nói cho trẫm biết, hết phim rồi.

Trẫm! Không! Vui! Nổi!

Bản thân hắn mặc dù không phải là minh quân được lưu danh trong sách sử, nhưng hắn cũng không trụy lạc đến nỗi không có xuất hiện trong TV chứ.

Vì thế, Phạt Vũ Vương buồn bực suốt một tuần, may mắn, không lâu sau hắn đã tìm được bộ phim khác để theo dõi.

Bởi vì hắn không có quyền cầm điều khiển trong tay, cho nên Khương Hồng Cầm xem cái gì thì hắn xem cái đó.

Dạo này, Khương Hồng Cầm xem phim Hàn Quốc, Phạt Vũ Vương vừa nhìn liền khinh bỉ, phun riết thành thói quen.

Nhân vật nữ chính luôn gọi nam chính là ‘ô ba’ (*oppa í), ban đầu Phạt Vũ Vương còn buồn bực, hai người này thoạt nhìn có độ tuổi xấp xỉ nhau, cô gái kia hở một tí lại kêu ‘ba’, rốt cuộc có ngụ ý gì? Về sau, cuối cùng hắn cũng hiểu, vậy có ‘ô mẹ’, ‘ô em’ hay không?

Sau đó, mẹ của nữ chính đột nhiên xuất hiện, lại phát hiện người mẹ này cũng chính là mẹ kế của nam chính, tình yêu của hai người không được người chung quanh chúc phúc, bất đắc dĩ mà chia tay. (Tịch Ngữ: hoàng đế nằm xem phim Hàn đầu tiên J)))))

Phạt Vũ Vương xem rất vui vẻ, lí do hắn vui vẻ chính là do hắn đoán trúng, khi hai người quen nhau rất suông sẻ, trên thực tế làm gì có chuyện hoàn mĩ như vậy, về sau hai người này tất nhiên sẽ xa nhau.

Nhìn xem đều là ngụy biện.

Tốt lắm, trẫm phê chuẩn cho bộ phim này chấm dứt tại đây.

Đáng tiếc, chuyện này không thể dựa theo lời hắn nói, mấy ngày tiếp theo bộ phim này lại có bước ngoặt, nữ chính mắc bênh hiểm nghèo, nam chính luôn ở bên cạnh cô ta, cuối cùng cảm động cha mẹ hai bên, hai người cuối cùng được ở bên nhau, đến lúc đó bệnh của nữ chính cũng khá lên, kết thúc hoàn mĩ.

Phạt Vũ Vương lại buồn bực!

Tục ngữ nói rất hay, người xui xẻo uống nước cũng vướn răng.

Một tháng gần đây, Tống Hiểu Hoa đã lâu không gặp lại đến chơi. Bởi vì công ty của Phương Văn bắt đi huấn luyện nên không có thời gian ở nhà, chồng của cô ta cũng không có thời gian rãnh, lo sợ để đứa trẻ ở nhà không có người chăm sóc, nhờ người ngoài thì lại lo lắng, tất cả đều rơi vào đường cùng, đành đến nhà Khương Hồng Cầm làm phiền người ta.

Phương Văn và Khương Hồng Cầm là bạn thời đại học, Khương Hồng Cầm không phải không hiểu con người của Phương Văn, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, cô ấy tuyệt đối sẽ không tìm đến mình nhờ giúp đỡ.

Khương Hồng Cầm không nói một lời liền đồng ý.

Chỉ khổ cho Phạt Vũ Vương nằm trong nôi em bé, lúc hắn nhìn thấy con quái vật lớn nằm bên cạnh hắn, trong lòng liền lộp bộp một tiếng.

Mặc dù, Tống Hiểu Hoa sinh ra sau Phạt Vũ Vương hơn mười ngày. Thế nhưng thân hình lại lớn hơn Phạt Vũ Vương một chút, hai đứa bé nằm chung một chỗ, đúng là không nhìn ra Thẩm Cảnh là anh.

Phương Văn liền mới đi một lát thôi, Tống Hiểu Hoa nằm trong nôi liền di chuyển, có kinh nghiệm lần trước, Phạt Vũ Vương liền cố gắng cử động thân thể rời xa Tống Hiểu Hoa một chút. Đề phòng con nhóc này ‘tè bậy rồi vu oan’ cho hắn.

Nhưng, không hiểu vì sao Phạt Vũ Vương nhích người tới đâu, Tống Hiểu Hoa liền theo sát phía sau, di chuyển thân hình to con của mình, cho tới khi tay chân của bé con khoát lên người Phạt Vũ Vương mới chịu dừng lại.

Phạt Vũ Vương nổi sùng, liền quyết định tấn công, dùng gậy ông đập lưng ông.

Hắn vươn tay, cố gắng rút một chân của mình, dùng sức đè một cái, đè lên mặt Tống Hiểu Hoa.

Cho nhà ngươi ngửi mùi vị của chân trẫm nè!

Hắn đang vênh vang đắc ý, đột nhiên cảm thấy chân mình truyền tới cảm giác hơi đau đớn, mở to hai mắt tò mò nhìn, liền thấy Tống Hiểu Hoa đang ngậm ngón chân của mình, đang cố gắng cắn.

Tống Hiểu Hoa lớn nhanh, mới ba bốn tháng liền dần dần mọc răng, lúc cắn người, mặc dù không có đau điếng nhưng không thể xem nhẹ nha.

Phạt Vũ Vương chưa kịp nổi giận, lại thấy Tống Hiểu Hoa nhả ngón chân của hắn ra, mở to miệng, khóa oa oa.

Phạt Vũ Vương trợn tròn mắt.

Nhóc cắn trẫm? Trẫm còn chưa có khóc? Ngược lại, nhóc lại khóc ầm lên.

Nghe tiếng khóc om sòm, Khương Hồng Cầm vội vàng chạy lên bế Tống Hiểu Hoa, nhỏ giọng dỗ dành. Phạt Vũ Vương im lặng nằm một bên dùng ánh mắt oán giận.

“Ngoan, ngoan, ngoan, không khóc, không khóc nữa nè, dì ôm một cái.”

Khương Hồng Cầm kiểm tra tả lót, phát hiện Tống Hiểu Hoa không có tè cũng không có ị, đem bình sữa chuẩn bị sẵn cho Thẩm Cảnh đưa đến miệng bé, lại thấy bé không chịu ăn, xem bộ dạng không phải đói.

Khương Hồng Cầm nhíu mày, nói: “Vẫn tốt mà, sao lại khóc chứ?”

Nàng nhìn về phía Phạt Vũ Vương.

Phạt Vũ Vương: “. . .”

Trên thực tế, trẫm phải chết oan! Ăn trộm gà không thành, còn mất luôn nắm gạo, nhìn chân trẫm kìa, chân của trẫm đều đỏ hết cả rồi!

Dứt lời, hắn làm bộ giơ lên cái chân nhỏ của mình, muốn cho Khương Hồng Cầm nhìn chỗ bị Tống Hiểu Hoa cắn.

Đáng tiếc, Khương Hồng Cầm không thèm nhìn hắn, chỉ lo dỗ dành Tống Hiểu Hoa đang khóc nỉ non, Phạt Vũ Vương giơ một hồi thấy mỏi, cũng giận dỗi luôn. Để chân xuống, trợn tròn mắt nhìn Khương Hồng Cầm, vừa liếc liền thấy Khương Hồng Cầm ôm Tống Hiểu Hoa dỗ dành, trong lòng có chút chua!!! =]]]

Nói thật, từ lúc Phạt Vũ Vương được sinh ra tới bây giờ, trước giờ rất ít khóc, cho nên Khương Hồng Cầm rất ít có cảm xúc dỗ dành con nhỏ.

Giọng điệu dịu dàng của Khương Hồng Cầm, cả người liền tỏa ra vầng sáng dịu dàng của người mẹ, mặc dù không tính là đẹp, nhưng trên người có ý vị rất hấp dẫn lòng người.

Cái này đúng là có chút giống với mẫu phi đã qua đời của hắn.

Phạt Vũ Vương lắc lắc đầu, nghiêng người, không thèm suy nghĩ chuyện này nữa, nhắm mắt lại, ngủ.

Vừa tỉnh lại, Tống Hiểu Hoa đã được Phương Văn ẳm đi, Phạt Vũ Vương liền vui vẻ, lại bị âm thanh ở bên ngoài cắt ngang niềm vui nho nhỏ của hắn.

Bà Trần cười híp mắt nói: “Mẹ thấy bé con nhà Phương Văn đúng là đáng yêu, hơn nữa con với Phương Văn lại là bạn thời đại học, không bằng cho hai đứa bé đính hôn từ nhỏ cũng không tệ.”

Phạt Vũ Vương: “. . .”

Trẫm không có nghe lầm chớ? Nói cho trẫm biết, đây không phải là sự thật!