Một tháng sau, Khương Hồng Cầm trở lại công ty làm việc, nhân viên trong bộ phận thấy cô như thấy người thân, bắt đầu hỏi lung tung, lúc cô nằm viện bọn họ thường kết bạn đến thăm cô, sau khi cô trở về lại được vây quanh an ủi, biếu quà đủ loại.
Đương nhiên, chuyện khiến cô bất ngờ nhất là, lúc cô nằm viện, Thương Hợp Thuấn từ giáo viên tiểu học đến công ty cô làm nhân viên bộ tiêu thụ.
Trong lúc Khương Hồng Cầm nằm viện, quan hệ với Thương Hợp Thuấn và cô thay đổi không ít, cho nên khi gặp Thương Hợp Thuấn, cô liền hỏi thẳng: “Sao cậu lại ở đây? Không phải công việc trong trường tiểu học rất tốt sao?”
Thương Hợp Thuấn đẩy gọng kính một cái: “Thay đổi công việc để tự thử nghiệm một chút.”
Khương Hồng Cầm hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của Thương Hợp Thuấn, đầu tiên là từ bỏ tiền đồ sáng lạn ở nước ngoài về nước làm thầy giáo tiểu học, khi đã gầy dựng được danh tiếng trong dạy học, lại quay về công ty làm công nhân viên nho nhỏ, đúng là muốn làm gì thì làm nấy mà, cô thật sự không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi.”
Khương Hồng Cầm thở dài một hơi, cảm thấy mình già rồi.
Tóm lại chuyện của Thương Hợp Thuấn, Khương Hồng Cầm sẽ không ngăn cản hay nhúng tay vào, hắn muốn làm gì là chuyện của hắn, không liên quan gì đến cô.
Hiện tại, cô đặt hết chú ý vào Thẩm Cảnh.
Sau khi Thẩm Cảnh học xong lớp bốn, liền nhảy một lớp, trực tiếp lên lớp sáu, bây giờ chuẩn bị sang tháng sáu, đứa nhỏ sắp sửa thi vào trung học, sự chú ý của mọi người đều đặt lên người bé. (*)
(*) Tiểu học bên Trung Quốc là 6 năm.
Trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến Thẩm Cảnh thi trung học.
Mấy trường trung học ở thành phố A cũng không phải tốt lắm, lấy thành tích của Thẩm Cảnh, giáo viên chủ nhiệm và Thương Hợp Thuấn đều đề nghị nên cho Thẩm Cảnh đi tỉnh khác học tập. Dù sao thì đối với đứa nhỏ, tri thức trung học và cao trung (*) so với tiểu học khó hơn nhiều. Quá trình học tập ở giai đoạn cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với tương lai của đứa nhỏ, đứa nhỏ này vốn thông minh, nên ra bên ngoài học tập thêm nhiều kiến thức mới. Gần đây, trường trung học X ở thành phố B rất có tiếng, trung học cơ sở cũng có thể thẳng lên cao trung; mỗi năm, số người cử đi học cũng đứng hàng toàn quốc.
(*) Trường trung học bậc cao đẳng
Thẩm Cảnh từng bốn năm lần đoạt giải nhất nhì các cuộc thi Olympic toán học quốc gia, trường học lựa chọn học sinh sẽ cân nhắc chuyện này… Cho nên, đối với Thẩm Cảnh mà nói rất có lợi.
Thái độ Khương Hồng Cầm là ủng hộ Thẩm Cảnh, có thể vào trường học tốt đương nhiên rất tốt, đồng thời ở bên ngoài cũng có thể tự rèn luyện bản thân.
Nhưng, bà Trần không muốn như vậy, bà cảm thấy Thẩm Cảnh tốt nghiệp tiểu học xong cũng chỉ mới chín tuổi, một đứa nhỏ chín tuổi đi xa học tập, không ai ở bên cạnh chăm sóc, phải chịu bao nhiêu cực khổ, tóm lại bà nhìn không được, tuyệt đối không đồng ý.
Bà nghĩ như vậy không phải không có nguyên nhân, đứa nhỏ mới bây lớn thì hiểu cái gì, nếu hiện tại Thẩm Cảnh mười hai tuổi, có lẽ bà sẽ đồng ý, nhưng bây giờ Thẩm Cảnh quá nhỏ, để đứa nhỏ lẻ loi một mình đến nơi xa lạ, nếu bị bắt nạt thì làm sao. Dù Thẩm Cảnh có là thần đồng nhưng bé vẫn là đứa trẻ, luôn sống bên cạnh bọn họ, ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng không tới lượt bé làm, tóm lại bà không đồng ý.
Ông Thẩm giữ thái độ trung lập, đứa nhỏ lựa chọn như thế nào, ông cũng ủng hộ.
Cuối cùng, ba người quyết định, xem suy nghĩ của Thẩm Cảnh.
Người lớn xoắn xuýt nửa ngày, Thẩm Cảnh hoàn toàn không để ở trong lòng, hắn chỉ thuận theo tự nhiên, nói chung đối với hắn đều giống nhau, hắn thi đậu thì đi lên đó, thi không đậu thì học ở bản địa.
Chỉ là, chuyện duy nhất khiến hắn không yên lòng chính là Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa vẫn cho rằng sau khi tốt nghiệp tiểu học, cũng sẽ học chung trường với hắn, cho dù hai người không học cùng trường cũng có thể thường gặp mặt nhau.
Bé vẫn luôn nghĩ như vậy.
Theo tuổi tác tăng trưởng, Tống Hiểu Hoa càng ỷ lại vào Thẩm Cảnh, thay vì nói hai người là thanh mai trúc mã, còn không bằng nói một tay Thẩm Cảnh chăm sóc Tống Hiểu Hoa, hắn vẫn phủng Tống Hiểu Hoa trong lòng bàn tay, không muốn thấy bé chịu bất kì uất ức gì, ngộ nhỡ sau khi tốt nghiệp phải đi xa, Tống Hiểu Hoa phải làm sao đây?
Thẩm Cảnh cảm thấy mình sắp trở thành mẹ của Tống Hiểu Hoa rồi, mấu chốt là hắn từng không muốn gặp Tống Hiểu Hoa, hiện tại trở thành như vậy… Thế nhưng, mỗi lần Tống Hiểu Hoa giòn giã gọi tên mình, hắn liền không có biện pháp, đưa mắt nhìn khắp tiền triều chưa từng có cô gái nào khiến hắn như vậy.
Về phần vì sao? Chính hắn cũng không rõ, vì vậy liền cố gắng quên những chuyện nhỏ nhặt này.
“He he, Thẩm Cảnh, vợ bé nhỏ của cậu tới tìm kìa.” Bạn cùng bàn quay sang nháy mắt, vỗ vỗ vai hắn.
Lớp sáu, phần lớn đứa nhỏ đều mười hai tuổi, khái niệm nam nữ khác biệt ngày càng rõ ràng, đề tài trò chuyện về các trò chơi của nam sinh biến thành cô bé nào xinh nhất lớp, thậm chí nhiều nam nữ đều hết sức mập mờ, nam sinh dũng cảm sẽ hô to thích bạn gái nào đó trong lớp học.
Mặc dù Thẩm Cảnh nhỏ hơn bọn hắn, nhưng bọn hắn đã sớm xem Thẩm Cảnh trở thành thành viên của lớp, khi thấy Tống Hiểu Hoa đến tìm Thẩm Cảnh sẽ trêu chọc một chút.
Nhưng chỉ nhỏ giọng nói lén thôi, không để Tống Hiểu Hoa nghe được.
Thẩm Cảnh để sách xuống, nhíu mày, quay sang nói với bạn học: “Đừng nói bừa.”
Bạn ngồi cùng bàn cười ngây ngô, nháy mắt mờ ám.
Thẩm Cảnh đi về phía Tống Hiểu Hoa, không thể không nói hiện tại hắn đứng bên cạnh Tống Hiểu Hoa thực sự là áp lực lớn, Tống Hiểu Hoa thừa kế gen của Tống Đông, dù bé mới chín tuổi, bé đã cao hơn một mét tư; còn Thẩm Cảnh, vóc dáng thấp bé nhất lớp, chiều cao miễn cưỡng đến một mét hai mươi lăm.
Theo lý thuyết, vóc dáng Khương Hồng Cầm là một mét sáu mươi tám, Thẩm Hạo một mét tám mươi mốt, đứa nhỏ trổ mã không thể thấp hơn mấy bạn đồng lứa chứ, bình thường nên tẩm bổ, nên ăn đều không thiếu, nhưng vẫn không thấy hắn cao lên.
Vừa nghĩ tới ngày sau, mình chỉ cao tới một mét sáu mươi mấy, Thẩm Cảnh không thể thả lòng.
Tuy nói Tống Hiểu Hoa cao hơn, nhưng thể trọng không có giảm xuống, bé thuộc loại không quá tròn cũng không gầy, khuôn mặt tròn trịa đều là thịt, dù vậy so với các bạn đồng tuổi Tống Hiểu Hoa cũng xem là đẹp, diện mạo mũm mĩm đáng yêu.
"Làm sao vậy?" Thẩm Cảnh đi tới, dò hỏi.
Tuy tuổi Tống Hiểu Hoa lớn, nhưng tính cách vẫn như cũ, thấy Thẩm Cảnh liền nhoẻn miệng cười, cầm tờ giấy đưa tới: “Anh Thẩm Cảnh, em có đề không hiểu, anh có thể dạy em không?”
Thẩm Cảnh nhận tờ giấy bé đưa, mặt liền đen. Mỗi lần Tống Hiểu Hoa đều đem hết đề mình không hiểu ra, hiện tại nhìn một cái, trên tờ giấy đều là tranh vẽ phác họa, hắn nhíu mày.
Tống Hiểu Hoa nhìn bộ dạng này của Thẩm Cảnh, liền xoay người bỏ chạy, bé không muốn cho Thẩm Cảnh có cơ hội đổi ý: “Buổi tối em tới tìm anh.”
Thẩm Cảnh thở dài một hơi, trở lại chỗ ngồi, vài người có quan hệ khá tốt với hắn nhìn sang, cười he he rất gian: “Anh Thẩm Cảnh, buổi tối chúng ta gặp lại.”
“Anh Thẩm Cảnh ~ ha ha ha .” Một đám cười đến toe toét.
“Đi đi đi.” Thẩm Cảnh không thèm liếc bọn họ một cái, ngồi xuống cầm bút trả lời câu hỏi đề mà Tống Hiểu Hoa đưa.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn không muốn, nhưng lúc Tống Hiểu Hoa tới, hắn vẫn lấy đề ra giảng giải cho bé.
Phương diện học tập của Tống Hiểu Hoa không quá thành thạo, Thẩm Cảnh phụ đạo cho bé đã thành thói quen.
Sau khi dạy Tống Hiểu Hoa xong, bé không lập tức về nhà, mà mở to mắt, cẩn thận nhìn Thẩm Cảnh, nhẹ giọng hỏi: “Anh Thẩm Cảnh, hôm qua em nghe ba mẹ nói, anh muốn đi đến thành phố khác học trung học cơ sở sao?”
Thẩm Cảnh ngẩn người, suy nghĩ một chút trả lời: “Còn chưa xác định, nếu thi đậu, tôi sẽ đi.”
Tống Hiểu Hoa cũng trưởng thành, dù không muốn rời xa Thẩm Cảnh, nhưng bé biết Thẩm Cảnh là nhân vật có tiếng trong trường, Thẩm Cảnh liên tục nhảy lớp thì thôi, còn nhiều lần đứng nhất, giành không ít giải thưởng thi đấu về cho trường, theo lời mẹ nói, anh ở lại nơi này học tập quả là chuyện uất ức.
Bé mím môi, gật đầu: “Thi đậu, sau này anh có còn trở về đây không?”
Thẩm Cảnh nói: “Nhất định trở về. Hai tuần về một lần, nghỉ hè và nghỉ đông tôi cũng sẽ về.”
Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu, rốt cục cũng có chút vui sướиɠ: “Nếu thế thì tốt, em sợ anh Thẩm Cảnh rời đi sẽ quên em, hiện tại không còn gì phải lo lắng, sau này, khi anh Thẩm Cảnh về, em sẽ đến tìm anh.”
Thẩm Cảnh gật đầu.
Không thể không phủ nhận, dù Phạt Vũ Vương ở tiền triều hay hiện đại, hắn đều xác định mục tiêu của mình. Mặc kệ ai cũng không thể ảnh hưởng quyết định của hắn, hắn tự nhận sẽ không có người ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, thế nhưng…
Lúc Tống Hiểu Hoa cúi đầu khổ sở, hắn thừa nhận một khắc kia chỉnh mình có chút dao động.
Hắn cảm thấy chính mình đã thay đổi, hắn không biết thay đổi là tốt hay xấu, nhưng trong lòng loáng thoáng có âm thanh như muốn nói ----
Sớm muộn gì Tống Hiểu Hoa cũng biến thành một phần quan trọng trong lòng hắn, trở thành điểm yếu của hắn.