Nói thì nói như vậy, chứ Phạt Vũ Vương hắn không nỡ bỏ TV, nên chẳng có bỏ nhà đi thật đâu.
Đến cuối học kỳ, Thẩm Cảnh vẫn giữ phong độ như trước, đạt điểm tối đa, mà Tống Hiểu Hoa cũng không phụ lòng Thẩm Cảnh bỏ thời gian xem TV dạy học bé, môn ngữ văn thi được 100 điểm, toán học 98 điểm, Tống Hiểu Hoa vui sướиɠ hai tay cầm phiếu điểm dâng cho Phương Văn xem.
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp Thương Hợp Thuấn liền đem giấy khen học sinh xuất sắc và phần thưởng cuối kỳ phát cho mấy học sinh đạt điểm cao. Thẩm Cảnh mặt không chút thay đổi nhận giấy khen, tạo thành sự đối lập rõ rệt với đám bạn đang hứng phấn ở bên cạnh.
Thật ra, hắn không biết mấy thứ này có lợi ích gì, không bằng cho hắn một hộp sô co la thực tế hơn nhiều.
Thương Hợp Thuấn đem mọi phản ứng của hắn thu vào mắt, học kỳ này, anh đặc biệt quan tâm đến cậu nhóc, tuy rằng đứa nhỏ có thể không biết, nhưng không thể không nói, qua những quan sát ở học kỳ này, anh phát hiện tâm trí đứa nhỏ này khác mấy đứa trẻ khác rất nhiều.
Rất nhiều hành vi có xu hướng người lớn hóa, nếu vô tình cậu gặp chuyện phiền phức, sẽ không ngây ngốc như đứa trẻ khác, ngược lại sẽ suy nghĩ biện pháp giải quyết ngay.
Mặc dù trong lớp có nhiều đứa trẻ sợ cậu, nhưng khi gặp chuyện không giải quyết được thì lập tức tìm Thẩm Cảnh giúp đỡ.
Về mặt học tập, anh và các thầy cô khác đều giống nhau, trên cơ bản đứa nhỏ này lên lớp không có tập trung nghe giảng, nhưng mỗi khi hỏi cậu một vấn đề nào đó, cậu nhóc liền trả lời ngay, về phần bài tập cũng chưa bao giờ làm sai.
Hoàn toàn giống như một người lớn thu nhỏ.
Lúc gần tan học, Thương Hợp Thuấn đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh, nở nụ cười nói: “Thẩm Cảnh, sau khi tan học đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”
Thẩm Cảnh giơ mắt nhìn Thương Hợp Thuấn, gật đầu, đáy mắt mang theo nghi hoặc.
Hắn thu dọn tập sách xong, lúc ra khỏi lớp nói với Tống Hiểu Hoa một tiếng, kêu bé chờ Phương Văn ở cổng trường, trước khi mình quay lại.
Vào phòng làm việc, Thẩm Cảnh hô một tiếng ‘báo cáo’, đa số thầy cô ở phòng làm việc đã ra về, chỉ còn một mình Thương Hợp Thuấn đang ngồi ở bàn của mình, không biết đang nhìn cái gì.
Thương Hợp Thuấn gật đầu, đẩy mắt kính trên sống mũi: “Em vào đi.”
Thẩm Cảnh đi vào, ngẩng đầu nhìn Thương Hợp Thuấn, chờ anh nói.
Lại thấy Thương Hợp Thuấn im lặng tiếp tục xem quyển sách trên tay, thỉnh thoảng dùng bút viết viết một chút.
Phạt Vũ Vương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hắn không biết Thương Hợp Thuấn tìm hắn làm gì, nhưng hắn biết Thương Hợp Thuấn không đơn giản, không biết có phải gọi hắn đến thăm dò chuyện gì không?
Phạt Vũ Vương nhìn chằm chằm Thương Hợp Thuấn, lại thấy Thương Hợp Thuấn vẫn bình tĩnh xem sách.
Cái gì gọi là chiến tranh giữa đàn ông? Chính là đây. Hắn không nói, mình không nói, để xem ai là người công phá trước!
Ngón tay thon dài, cắt ngắn sạch sẽ của Thương Hợp Thuấn lật xem quyển sách sơ lược về giáo dục trẻ nhi đồng, khóe mắt anh liếc nhìn Thẩm Cảnh, đột nhiên gấp sách lại.
Anh quay đầu, nói với Thẩm Cảnh: “Thẩm Cảnh, hôm nay, thầy tìm em không phải để phê bình mà là tuyên dương em.”
Phạt Vũ Vương ngẩn người, chần chờ một chút, mới gật đầu.
“Thầy phát hiện em rất thông minh, rất hiểu chuyện, thầy gọi điện hỏi chuyện mẹ của em, mẹ em nói ở trong nhà em chẳng có chuyện gì để làm, thầy muốn tặng em mấy quyển sách, để ngày nghỉ của em thêm thú vị.”
Thẩm Cảnh: “…” Vòng vo cả ngày trời là vì muốn tặng trẫm mấy cuốn sách? Chọc trẫm à?
Thương Hợp Thuấn nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Thẩm Cảnh, cười cười, cầm mấy cuốn sách đưa cho Thẩm Cảnh: “Em về đọc kĩ nhé, thầy chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Thẩm Cảnh nhìn bìa sách, cư nhiên là chương trình học cấp năm thứ hai và năm thứ ba, hắn hoài nghi nhìn Thương Hợp Thuấn, không rõ ông thầy này có ý gì.
“Những quyển sách này… cho em?” Thẩm Cảnh không xác định nói.
Thương Hợp Thuấn mỉm cười nhìn hắn, nói: “Đương nhiên, em về xem kĩ nha, thầy rất coi trọng em.”
Thẩm Cảnh: ". . ." Sao trẫm cảm thấy nụ cười của người đàn ông tuấn tú trước mắt quỷ dị quá vậy?
Hắn định từ chối, lại bị Thương Hợp Thuấn chặn họng: “Thẩm Cảnh, sao không lợi dụng thời gian rãnh rỗi làm chuyện có ích?”
Thẩm Cảnh chần chờ một chút, đối mặt với cặp mắt hẹp dài của Thương Hợp Thuấn, gật đầu: “Cám ơn thầy.”
Thương Hợp Thuấn hài lòng gật đầu, nói: “Tốt, thời gian không còn sớm, em mau về đi, ngày nghỉ chơi vui nhé.”
Thẩm Cảnh: ". . . Dạ, cám ơn thầy.”
Ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Cảnh thở dài, hắn luôn cảm thấy mình tiếp xúc với Thương Hợp Thuấn giống như đang đấu đá với con hồ ly, cầm sách nặng trịch trên tay, hắn thật không hiểu nỗi, Thương Hợp Thuấn đang suy nghĩ cái gì?
Quả thật, Thương Hợp Thuấn nhắc nhở Thẩm Cảnh, hắn tới hiện đại, hoàn cảnh chung quanh và người thân yêu thương khiến hắn dần bắt đầu hưởng thụ, đồng thời tiếp nhận người bên ngoài bảo vệ, cứ như vậy hắn trải qua những ngày thoải mái, lãng phí không ít thời gian…
Hắn bắt đầu quên mọi chuyện, thậm chí quên mất thân phận vốn có của mình.
Nếu cứ như thế, có phải mình sẽ biến thành một người bình thường, sau đó trộn lẫn trong đám đông?
Chẳng lẽ đây là điều hắn mong muốn?
Sau khi Thẩm Cảnh về nhà, cơm nước xong thì luyện đàn, cư nhiên không ngồi sô pha xem TV, việc này làm bà Trần kinh ngạc, bà Trần nhìn Thẩm Cảnh ôm sách vào phòng: “Aiz, Thẩm Cảnh, không phải cháu thích xem Kiếm X kỳ duyên sao? Sắp kết thúc rồi.”
Thẩm Cảnh dừng ở cửa, lắc đầu, nói: “Cháu không xem.” Liền đi vào phòng, đóng lại cửa phòng của mình.
Bà Trần ngồi xem phim kinh ngạc liếc nhìn Khương Hồng Cầm, Khương Hồng Cầm cũng không dám tin, bình thường Thẩm Cảnh rất thích xem TV, sao hôm nay đột nhiên đổi tính vậy?
Vốn cho rằng thằng bé chỉ bị ấm đầu trong nhất thời, không ngờ chuyện này lại diễn ra liên tục một tuần, buổi tối đúng giờ Thẩm Cảnh sẽ vào phòng, không biết làm cái gì.
Bà Trần không nhịn được lo lắng, tranh thủ lúc ăn cơm chiều, hỏi: “Thẩm Cảnh, buổi tối cháu làm gì cái gì ở trong phòng vậy?”
Thẩm Cảnh im lặng bới cơm, đáp: “Đọc sách.”
Bà Trần giật mình: “Đọc sách gì?”
Thẩm Cảnh trả lời: “Thầy chủ nhiệm tặng sách chương trình học cấp năm thứ hai và năm thứ ba. (*)”
(*)二年级,三年级: Nhị niên cấp và tam niên cấp mình không hiểu rõ lắm nha.
Người lớn trên bàn ăn đều sợ ngây người, ông Thẩm há miệng rơi cả cơm: “Thẩm Cảnh, thầy cháu đưa cháu sách này để làm gì?”
Thẩm Cảnh bình tĩnh trả lời: “Bảo cháu xem.”
"Không không không. . ." Khương Hồng Cầm bắt được trọng điểm vấn đề: “Chủ yếu là, Thẩm Cảnh, con có thể đọc được à? Con chỉ mới năm nhất.”
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: “Có thể, rất dễ mà.”
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt khϊếp sợ, kế đó nhìn Thẩm Cảnh ăn xong bát cơm, cầm chén đi vào bếp, sau đó đi ra nói với Khương Hồng Cầm: “Đúng rồi, mẹ, ngày mai có thể dẫn con đi nhà sách không?”
Khương Hồng Cầm sửng sốt vài giây, nói: “Đi nhà sách làm gì?”
Thẩm Cảnh nghiêm túc trả lời: “Mua thêm sách để xem, sách thầy chủ nhiệm cho không đủ để con đọc, con muốn mua một ít đề để luyện tập.”
"A. . . Được. . ." Khương Hồn Cầm chưa kịp thích ứng với những thay đổi của Thẩm Cảnh.
Thừa dịp đứa trẻ về phòng, ba người lớn ngồi thảo luận những hành vi không bình thường của Thẩm Cảnh.
Bà Trần lo lắng nói: “Đứa nhỏ này trước còn tốt, sau bây giờ thay đổi bất thường vậy?”
Ông Thẩm liền vội vàng nói: “Bà già, có gì không tốt, ta nói Thẩm Cảnh là thiên tài, khi còn bé những chuyện kia chắc chắn không phải chúng ta nhìn lầm, tôi đoán IQ thằng nhóc này cao hơn bà.”
Bà Trần lườm ông Thẩm: “Ra chỗ khác ngồi hóng mát đi.”
Khương Hồng Cầm trả lời: “Đứa nhỏ thay đổi cũng là chuyện tốt… Chúng ta cứ nhìn một thời gian… Quan sát một chút, có lẽ đứa nhỏ muốn mình tiến bộ, cái này có gì không tốt.”
Bà Trần gật đầu.
Phạt Vũ Vương quyết chí tiến thủ đâu biết thế hệ trước lo lắng cho mình, bọn họ không biết rằng, Phạt Vũ Vương hiện tại đang trở về trạng thái lúc mới xuyên không đến đây thôi.
Thương Hợp Thuấn nói rất đúng, hắn có rất nhiều thời gian để làm giàu kiến thức cho mình, hiện tại hắn ở thời đại này tựa như tờ giấy trắng, hắn cần làm cái gì đó để tờ giấy trắng có thêm nhiều màu sắc phong phú.