Chương 52: Bảo Bối

Từ Đông Uyển đi ra, Hoàng Phủ Nguyệt đi Từ An cung thỉnh an, bị Thái hậu lôi kéo tán gẫu rất lâu nói về chuyện cưới Thái tử phi, cùng lão nhân gia dùng xong bữa tối, sau đó trở về Đông cung trong bóng đêm.

Vừa bước vào hậu viện, chỉ thấy trong mắt những hoa nhài đón xuân theo gió lay động, nhao nhao rơi xuống, bất luận nhìn bao nhiêu lần hắn vẫn nhìn không đủ.

Không liên quan gì đến phong thủy, nó chỉ là cái cớ hắn tìm mà thôi.

Kiếp trước là vì muốn lấy lòng Tô Nghênh Xuân để nàng vui vẻ, kiếp này vì an ủi chính mình.

Bước vào nội điện, Lưu Huỳnh nghênh đón: "Thái tử có muốn nghỉ ngơi không?"

Ngày xưa hắn còn có thể đi thư phòng xử lý công việc một lát nhưng giờ phút này không có tâm tình gì.

"Được" Hắn gật đầu.

Lưu Huỳnh sai người đưa tới nước ấm, hầu hạ hắn cởi triều phục, lúc tay trắng sắp chạm đơn y, bị hắn giơ tay lên ngăn cản.

"Đều đi ra ngoài đi."

Lưu Huỳnh dừng một chút, buông tay dẫn cung nữ lui ra, đóng cửa phòng lại.

Điện của Thái tử rộng rãi xa hoa, chia làm nội phòng cùng ngoại phòng, ngoại phòng có giường nhỏ cho cung nữ ngủ nhưng Hoàng Phủ Nguyệt chưa bao giờ cần người trông đêm, cho nên nơi đó quanh năm trống rỗng vắng vẻ.

Trong phòng ngủ rộng lớn ngoại trừ tiếng nến thiêu đốt cháy lách tách, một mảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Hắn cởϊ áσ ra, mặc một thân đơn y màu trắng, giống như u hồn đi đến bên cạnh giường lớn ở bên trong phòng, kéo ngăn ở đầu giường ra, lấy ra một mặt nạ Thiên Hồ.

Từ sau khi trọng sinh, mỗi đêm hắn đều không thể an ổn ngủ, khi nhắm mắt lại có một mảnh đỏ tươi trong đầu hắn.



Tô Nghênh Xuân nói đúng, hắn có bệnh.

Đó là một loại cuồng loạn, thái y giỏi nhất không thể chữa khỏi, đó là bệnh tim.

May mắn thay, điều đó không xảy ra vào thời điểm bình thường, sẽ không dễ dàng phát tác, hắn đã tận lực tránh cảm xúc kích động, cũng có cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

Đem mặt nạ Thiên Hồ đặt sang một bên, hắn dựa vào giường, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến nụ cười ngây thơ của Tô Nghênh Xuân, hy vọng có thể có được một đêm ngủ ngon.

Lần thứ hai gặp nàng là trên đường Trường Phong của lễ hội đèn l*иg Thượng Nguyên.

Đêm đó, hắn cùng Hoàng Phủ Tân từ trong cung yến trộm chạy ra, tam đệ nói muốn đi uống rượu hoa nhưng hắn không có hứng thú, nhớ tới câu đố đèn mà phụ hoàng nhắc tới, liền một mình đi tới đường Trường Phong.

Hoa đăng trong cung thực càng thêm tinh xảo nhưng bầu không khí náo nhiệt của đường Trường Phong lại là nơi mà hoàng cung không có.

Một ven đường hắn đi dạo vừa mua, xong đi bộ đến trước một cửa hàng mặt nạ cảm thấy mặt nạ Thiên Hồ thập phần thú vị, ném bạc tiện tay đeo vào.

Vừa quay đầu hắn liền nhìn thấy nàng, tiểu mỹ nhân thích ăn bánh vừng kia.

Nàng lẻ loi đứng ở giao lộ, lo lắng nhìn ra trước sau, người đi đường thỉnh thoảng đυ.ng phải nàng, liền ngây ngốc nói "Xin lỗi", đồng thời một bên tận lực trốn về phía nơi ít người.

Có mấy người thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng, cố ý dùng thân thể đυ.ng vào.

Hắn cau mày, tiến lên vài bước đẩy những người đó ra.

Nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn, mấy người kia không dám nói cái gì, xám xịt chạy đi.



Hắn cúi đầu, nhìn về phía bộ dáng ngây dại của nàng, suy nghĩ một chút, tháo dây đeo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt vốn có:

"Tiểu cô nương lạc đường? Ta sẽ đưa muội về nhà."

Hắn đối với diện mạo của mình vẫn có vài phần tự tin, hẳn là có thể mê hoặc tiểu cô nương hồn nhiên này.

Nhưng tiểu mỹ nhân kia chỉ chớp chớp mắt một cái, nói: "Chúng ta có biết nhau không?" Đôi mắt đen láy nhìn vào mặt nạ trong tay hắn, giống như so với mặt hắn, càng thích mặt nạ kia hơn.

Hắn bật cười: " Đây là lần đầu tiên muội gặp ta." Nhưng hắn không phải.

"Vậy ta không thể để huynh đưa." Nàng lắc đầu.

Hắn nghĩ rằng phụ mẫu dạy nàng không thể cùng người xa lạ ở chung, vì thế hắn nói: "Ta là Hoàng Phủ Nguyệt, muội thì sao?"

Hoàng Phủ là quốc họ, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu diếm thân phận của mình.

Đáng tiếc tiểu cô nương hoàn toàn không có phản ứng, chỉ rụt rè sợ hãi trả lời: "Ta là Tô Nghênh Xuân."

Hắn không thể không muốn trêu chọc nàng : "Có tên nhỏ không?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Có, khi còn bé, nương sẽ gọi ta là bảo bối nhưng sau đó không có ai gọi như vậy."

Trong lòng hắn mềm mại, cười nói: "Vậy ta sẽ gọi muội là bảo bối, muội xem a, hiện tại chúng ta đã biết tên của nhau, không phải là người xa lạ, đúng không?"

——

hậu viện: đằng sau viện, sân sau