* ý là đoạn tụ- nam x nam
Đỗ Nhược nhận lệnh mời Tạ Lan Viễn ngồi xuống, sau đó xem mạch cho y.
Tạ Chương đứng bên cạnh quan sát, quả thật là hãi hùng khϊếp vía.
Ông kiềm chế không được lén liếc nhìn Tiết Tử Tô, sau khi nhận được ánh mắt trấn an của đối phương, ông mới thoáng bình tâm một chút.
Một lát sau, Đỗ Nhược thả tay Tạ Lan Viễn ra rồi đi đến trước mặt Tiêu Trần Mạch, khom lưng nói: "Hồi Hoàng Thượng, Tạ đại nhân đúng là có bệnh quấn thân, có điều từ mạch đập phán đoán, bệnh của ngài ấy được khám và chữa trị thỏa đáng, qua mấy ngày nữa là khỏe thôi ạ."
Đỗ thái y vừa dứt lời, phụ tử Tạ thị và Tiết Tử Tô không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Nghe được Tạ Lan Viễn chỉ bệnh nhẹ, Tiêu Trần Mạch cũng thật cao hứng.
Chẳng qua là xét thấy trong phòng có quá nhiều người, hắn cảm thấy thể hiện gì đó quả không tiện.
Vì thế, hắn xua tay nói: "Mọi người lui ra chờ bên ngoài đi, Trẫm muốn nói chuyện với Tạ khanh một chút."
"Dạ." Vì vậy mọi người khom lưng lui ra ngoài.
Vượt qua bình phong đi ra ngoài, còn chưa rời khỏi Thanh Uyển, trên hành lang bỗng truyền đến tiếng người cười nói: "Ca ca, muội thay xong rồi, huynh mau nhìn thử xem."
Là một giọng nữ cực kỳ êm tai.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người nói, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Hồ đồ!" Tạ Chương đi trước một bước ra ngoài, lớn tiếng mắng Tạ Thanh Anh đang diện bộ váy áo màu xanh thanh nhã, "Ca ca đang bệnh, sao con lại đến đây quấy rầy nó?"
"Phụ thân?" Tạ Thanh Anh không biết xảy ra chuyện gì, đã mấy năm không mặc nữ trang, nàng đang vô cùng cao hứng, thấy Tạ đại học sĩ, nàng nhịn không được nhấc váy lên xoay vòng tròn, sau đó cười hỏi: "Đây là váy ca ca cho con đấy, đẹp không phụ thân?"
Đương nhiên là đẹp rồi.
Nhưng mà, bây giờ đâu phải lúc nói chuyện này.
Tạ Chương hết sức sốt ruột, cho nên không hề cho nữ nhi sắc mặt tốt.
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ông lạnh lùng nói: "Lời vi phụ vừa nói con không nghe thấy sao? Mau trở về phòng!"
"Phụ nhân, người sao thế ạ?" Tạ Thanh Anh khó hiểu nhìn ông.
Đúng lúc này, Lý Mậu Toàn đứng nghe một lát cũng đi ra.
Y muốn nói phụ nữ hai người muốn cãi nhau thì cãi nhau, nhưng mà ảnh hưởng Hoàng Thượng và Tạ đại nhân tâm sự thì không hay lắm.
Lúc định lên tiếng khuyên bọn họ đổi địa phương khác, có điều vừa nhìn thấy mặt Tạ Thanh Anh, lời muốn nói Lý Mậu Toàn đều để quên ở sau đầu.
"Đây là. . ." Lý Mậu Toàn không dám tin nhìn Tạ Thanh Anh mặc nữ trang trước mặt, "Tạ. . . Tạ đại nhân?"
Y vừa nói xong, lại không nhịn được dụi mắt mấy lần, trong lòng thầm nghĩ giữa ban ngày ban mặt, sao lại gặp quỷ rồi?
Bên này, Tạ Thanh Anh cũng khϊếp sợ không kém y.
Khi nhìn thấy Lý Mậu Toàn, nàng lập tức hiểu được vì sao phụ thân lại nghiêm nghị trách mắng nàng như vậy.
Nàng vô thức muốn thốt lên một tiếng "Lý công công", lời đến bên môi, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng nhún gối hành lễ với Lý Mẫu Toàn, sau đó nũng nịu nói với Tạ Chương: "Phụ thân, thì ra nhà có khách, sao phụ thân không nói sớm? Vậy nữ nhi về phòng trước ạ."
Nói xong, không chờ Tạ Chương đồng ý, nàng vội vàng dẫn nha hoàn Lan Hinh chạy trối chết.
Đợi khi nữ nhi đi khuất bóng, Tạ Chương mới cười nói với Lý Mậu Toàn: "Khiến công công chê cười, đây là nữ nhi của Tạ mỗ, cũng là thai long phượng với khuyển tử, nó vẫn luôn ở trong phủ, bị phu nhân ta sủng ái đến không biết trên dưới, làm ồn đến công công, xin công công chớ trách."
Tạ Chương nói như vậy, Lý Mậu Toàn mới vỡ lẽ.
"Ồ, thai long phượng à? Khó trách giống nhau đến thế!"
Dứt lời, Lý Mậu Toàn cười nói tiếp: "Tạ đại nhân, ngài đúng là vô cùng may mắn!"
"Dạ." Tạ Chương cười đáp lại.
Lại nói, tuy bên ngoài gà bay chó chạy, nhưng bên trong phòng ngược lại rất yên tĩnh.
Tiêu Trần Mạch đứng dậy dạo bước trong phòng một vòng, sau đó cười nói với Tạ Lan Viễn: "Tạ khanh, phòng khanh được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã."
Kỳ thật giờ khắc này trong lòng Tạ Lan Viễn cực kỳ khẩn trương, mặc dù Tạ Chương và Tạ Thanh Anh đều đã kể cho y nghe về tính tình hoàng đế cũng như sở thích, nhưng y vẫn không dám nói lời nào, thậm chí không dám nhúc nhích, sợ xảy ra sai lầm.
Bây giờ nghe Tiêu Trần Mạch nói như vậy, y vội đáp: "Đa tạ Hoàng Thượng tán dương."
Tiêu Trần Mạch cảm thấy hôm nay Tạ Lan Viễn trước mặt hắn có thêm mấy phần xa cách, khác hẳn ngày xưa, hắn suy nghĩ một chút, cho rằng Tạ Lan Viễn vẫn còn giận chuyện ngày đó, cho nên nói: "Chuyện Trẫm làm hôm đó, ái khanh đừng để trong lòng."
Chuyện ngày đó?
Nghe được mấy lời này, Tạ Lan Viễn hoàn toàn mịt mờ.
Theo lý mà nói, hễ trong triều xảy ra chuyện gì , muội muội đều sẽ kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho y nghe.
Nhưng giờ phút này y lại không hiểu được ý Hoàng Đế.
Không cho y có thời gian suy xét, Tiêu Trần Mạch nhẹ nhàng vuốt ve chậu hoa phong lan đặt trước cửa sổ, hắn cười nhạt: "Quân tử không ép buộc, ái khanh không không tình nguyện, sau này Trẫm sẽ buông tha niệm tưởng."
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Tạ Lan Viễn đang chấp tay đứng nơi đó, muốn tìm được chút khổ sở từ trên mặt y.
Nhưng hắn thất vọng rồi.
Nghe xong những lời hắn nói, Tạ Lan Viễn chỉ tỏ vẻ nghi ngờ một chút, song sau đó nhanh chóng bày ra dáng vẻ càng thêm cung kính cúi đầu, rồi dùng giọng điệu cung kính không kém nói: "Vi thần tuân chỉ."
Thoáng mất mát không rõ cảm giác gì, Tiêu Trần Mạch thản nhiên nói tiếp: "Ái khanh nghỉ ngơi cho khỏe, mong khanh sớm vào triều."
"Thần cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tạ Lan Viên vội quỳ xuống dập đầu tiễn đưa.
Tiêu Trần Mạch rời khỏi Thanh Uyển, tất nhiên Tạ Chương cố hết sức giữ lại, mời hắn dùng bữa cơm đạm bạc rồi hãy hồi cung.
Thế nhưng lúc này tâm trạng hắn thật sự không tốt, trong lòng người ta chỉ giữ lễ quân thần, hoàn toàn không có ý tứ gì với hắn, dù hắn có đau lòng cũng không thể để người ngoài biết được, hơn nữa hắn làm gì còn tâm trí ăn cơm? Hiển nhiên là phải từ chối rồi.
Mãi cho đến lúc tiễn hắn ra cửa phủ, Tạ Chương mới miễn cưỡng thu hồi nụ cười, vội vàng ra lệnh cho người đóng chặt cửa, sau đó nhanh chóng đi về phía Thanh Uyển của Tạ Lan Viễn.
Lúc đến nơi, mọi người đã tề tụ đông đủ.
Ngoại trừ Tạ Lan Viễn, còn có Tạ phu nhân, Tạ Thanh Anh.
"Viễn Nhi, vừa rồi có bại lộ không?" Tạ Chương hỏi.
Tạ Lan Viễn lắc đầu.
"Phụ thân, sao bỗng nhiên Hoàng Thượng lại đến đây ạ?" Tạ Thanh Anh hỏi.
"Haizz, ta cũng không biết tại sao hắn lại có nhã hứng đến đây."
Nói xong, Tạ Chương bỗng có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Vì thế ông nhìn chằm chằm nữ nhi rồi trầm giọng: "Thanh Nhi, nói thật cho vi phụ nghe, có phải con gạt chúng ta chuyện gì không?"
Hoàng Đế Đại Dận triều là minh quân, quan tâm thần tử bệnh nặng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng thần tử đó phải là nguyên lão tam triều, tuổi ngoài bảy mươi.
Mà Tạ Thanh Anh cải trang thành Tạ Lan Viễn, chẳng qua chỉ là một viên quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện mà thôi.
Nghĩ như thế nào cũng thấy sai sai.
Tạ Chương dứt lời, Tạ Lan Viễn cũng nhìn muội muội, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, "Thanh Nhi, vừa rồi Hoàng Thượng nói với ta <> Mấy lời này, muội hiểu ý gì phải không?"
Giống như một giọng nước rơi vào chiếc chảo nóng hổi, Tạ Lan Viễn vừa nói xong, nhất thời Tạ Chương và Tạ phu nhân càng thêm giật mình.
"Thanh Nhi," Tạ phu nhân nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình, kinh hoảng đến nỗi rơi nước mắt, giọng bà run run: "Hoàng Thượng. . . Hoàng Thượng đã phát hiện thân phận của con?"
"Mẫu thân, không phải."
Không ngờ nàng đau đầu che giấu, thế mà vẫn bị người nhà phát hiện.
Tạ Thanh Anh lúng túng đáp: "Hoàng Thượng cho rằng nữ nhi là nam tử, nên đối với con. . . Đối với con có ý Long Dương chi hảo."
Nháy mắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhanh, Tạ Lan Viễn bắt đầu kịch liệt ho khan.