Tạ Thanh Anh vừa hồi phủ, hạ nhân trong nhà đến bẩm báo: "Thiếu gia, lão gia và phu nhân đang chờ người ở thư phòng."
"Biết rồi." Nàng gật đầu, đầu tiên trở về phòng thay triều phục rồi khoác vào trường bào màu trắng thêu trúc xanh bên cạnh, sau đó mới đi đến thư phòng.
Vừa bước vào cửa, đại quả gia Tạ Khang đã đóng cửa thư phòng lại rồi tự giác đi ra ngoài canh chừng.
"Thanh nhi."
Tạ phu nhân mặc váy áo trang nhã đi tới kéo tay nàng, sau đó cẩn thận quan sát.
"Nghe nói Hoàng Thượng triệu kiến con hả?" Giọng Tạ phu nhân không giấu nổi lo lắng.
Phía sau bà, Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, phụ thân Tạ Thanh Anh ---- Tạ Chương, cũng dùng sắc mặt lo lắng nhìn nàng.
Trải qua chuyện sau giờ ngọ ban nãy, kỳ thật nàng cũng sợ hãi cùng cực.
Song trước mặt phụ mẫu, nàng không muốn làm bọn họ lo lắng.
"Dạ," Nàng gật đầu cười nói: "Không có chuyện gì lớn, Hoàng thượng chỉ hỏi con mấy câu, sau đó bảo nữ nhi ở lại dùng bữa trưa với ngài ấy."
"Dùng bữa trưa?" Nghe thế, đôi lông mày Tạ Chương nhíu chặt, "Đang êm đẹp, sao lại gọi con đến hầu dùng bữa?"
"Việc này. . ." Nhớ đến chuyện hoang đường trên long sàn sau giờ ngọ, Tạ Thanh Anh khó có thể giải thích, nàng đành phải lấp liếʍ che giấu, "Nữ nhi cũng không biết."
Thấy nàng như vậy, Tạ Chương biết rõ có hỏi cũng chẳng được gì.
Mà thôi, chỉ cần Hoàng Thượng không phát hiện chuyện nữ nhi nữ cải nam trang, những chuyện khác không quan trọng.
Cho nên ông nói: "Hôm nay Tiết đại phu có nói, qua mấy ngày nữa ca ca con có thể xuất môn, ta thấy ngày mai con hãy xin nghỉ ở nhà, tạm thời đừng vào triều nữa. Cách vài ngày, mặc dù giữa con và Viễn nhi có sự khác biệt nhỏ, nhưng có thể mượn cớ sinh bệnh mà che giấu."
Nghe thế, Tạ Thanh Anh mừng như bắt được vàng.
Nàng đang rất lo lắng về chuyện ngày mai, hiện tại cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Chẳng còn tâm trạng nào trò chuyện cùng song thân nữa, nàng cười nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đi thăm ca ca."
"Đi đi." Tạ phu nhân sờ sờ đầu nàng, yêu thương cười nói.
Diện tích Tạ phủ không lớn, tiểu viện của Tạ Lan Viễn nằm ở hướng bắc, tọa bắc hướng nam, lấy ánh sáng tốt, bốn bề yên tĩnh, thích hợp để người bệnh tĩnh dưỡng.
Tạ Thanh Anh từng bước thoải mái đi đến, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra hai tiếng "Mời vào."
"Ca ca." Bước vào cửa, nàng đi vòng qua tấm bình phong ngăn cách, đến trước giường Tạ Lan Viễn, giòn giã gọi ca ca.
Khi đối ngoại, nàng luôn giảm bớt sự tồn tại của mình, là một Tạ đại nhân cẩn thận tỉ mỉ, đối nội trước mặt phụ mẫu, nàng là nữ nhi nghe lời hiểu chuyện.
Chỉ có ở trước mặt Tạ Lan Viễn, nàng mới có thể không cố kỵ, là một thiếu nữ vô âu vô lo.
Nàng và Tạ Lan Viễn là thai long phượng, tuy cùng tuổi, nhưng từ trước đến nay Tạ Lan Viễn thành thục chững chạc hơn nàng không ít. Từ nhỏ đến lớn, dù làm chuyện gì cũng nghĩ đến nàng đầu tiên, có món ăn ngon gì cũng nhường cho nàng, bởi vậy tình cảm giữa hai huynh muội rất tốt.
"Thanh nhi." Tạ Lan Viễn tựu lưng vào gối mềm, cười nhìn nàng.
Tuy hai người khác giới tình, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ giống nhau.
Bất kể là hình dáng gương mặt, ánh mắt, mũi, miệng, đều giống như được đúc cùng một khuôn.
Nhất là giờ khắc này, Tạ Thanh Anh lại đang mặc trang phục nam tử, lông mày vẽ theo đường nét lông mày Tạ Lan Viễn, bởi thế nhìn hai người như hai giọt nước.
Nếu không cẩn thận phân biệt, tuyệt đối không biết ai thật ai giả.
Đây cũng là nguyên nhân trước kia Tạ Thanh Anh dám thế thân ca ca mạo danh tham gia khoa cử.
Ngày thơ ấu, mỗi khi muốn ra ngoài chơi, nàng thường mặc nam trang giả làm ca ca, nhiều lúc hồi phủ, ngay cả hạ nhân cũng nhận sai nàng là Tạ Lan Viễn.
Nhìn muội muội giả trang thành mình, trong lòng Tạ Lan Viễn tràn ngập yêu thương và áy náy.
"Sao hôm nay muội hồi phủ muộn thế? Chẳng phải hôm nay được nghỉ sao?"
"À, tạm thời có việc đột xuất." Tạ Thanh Anh đáp.
Nàng không muốn đề cập đến đề tài này nữa cho nên vội chuyển chủ đề, "Ca ca, nghe phụ thân nói bệnh của huynh có chuyển biến tốt?"
"Đúng thế." Tạ Lan Viễn gật đầu cười khẽ, "Mấy năm nay vất vả cho muội rồi, là ca ca không tốt, chẳng những không bảo vệ muội, còn khiến muội suốt ngày lo lắng hãi hùng."
"Ca ca, sao huynh lại nói mấy lời này? Muội đã nói rồi, tất cả là do muội cam tâm tình nguyện."
Nhìn muội muội cười làm nũng, Tạ Lan Viễn không khỏi cảm khái.
"Qua tháng sau muội đã mười bảy, các cô nương khác bằng tuổi muội đã làm mẫu thân rồi, là ca ca khiến muội chậm trễ."
Nghe thế, Tạ Thanh Anh hơi xấu hổ, nàng nghịch ngợm thè lưỡi, "Ca ca đừng nói muội, huynh cũng mau tìm đại tẩu cho muội đi, muội thấy Tiết tỷ tỷ rất không tồi nha."
Nàng vừa nhắc đến Tiết Tử Tô, đổi lại là Tạ Lan Viễn ngượng ngùng.
Y mất tự nhiên trách nhẹ, "Là tiểu cô nương nhà gia giáo, muội nói bậy bạ gì thế hả?"
"Muội nói bậy hồi nào? Tiết tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, xuất thân từ thần y gia thế, tính tình cũng tốt, muội rất thích, phụ thân và mẫu thân cũng rất tôn trọng nàng, ca ca, nếu huynh có thể lấy được tỷ ấy, đó là may mắn của Tạ phủ chúng ta."
Tạ Thanh Anh vừa dứt lời, sau lưng bỗng truyền tới tiếng ho khan.
Huynh muội hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Tử Tô đang bưng một chén thuốc đi vào.
Có lẽ đã nghe được mấy lời Tạ Thanh Anh vừa nói, hai má Tiết Tử Tô hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng Tạ Lan Viễn.
"Tiết tỷ tỷ," Tạ Thanh Anh gật đầu chào hỏi rồi cười nói: "Đến giờ ca ca uống thuốc rồi ạ? Vậy muội ra ngoài trước, hai người từ từ trò chuyện."
Nói xong, không đợi Tạ Lan Viễn lên tiếng, nàng cười vui vẻ đi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại giúp bọn họ.
Chưa bao lâu trời đã sụp tối, bởi vì hôm nay là trung thu, một nhà bốn người Tạ phủ đúng giờ tập trung dùng bữa.
Cân nhắc tình hình sức khỏe Tạ Lan Viễn, các món ăn hôm nay cực kỳ thanh đạm, bất quá tâm trạng mọi người không tệ, ăn cơm xong, mọi người cùng nhau ngắm trăng một lát mới ai làm việc đó.
Mệt mỏi suốt một ngày, lúc trở lại Thanh Uyển của mình, nha hoàn thϊếp thân Lan Hinh đã chu đáo chuẩn bị nước ấm cho Tạ Thanh Anh, để nàng thoải mái tắm rửa.
Khác với mấy tiểu thư nhà quan trong kinh thành, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Tạ Thanh Anh không thích phơi bày thân thể mình trước mặt người khác.
Vì thế mỗi lần tắm rửa, Lan Hinh đều hầu hạ ở gian ngoài, dành không gian riêng cho nàng.
Cởi sạch y phục, Tạ Thanh Anh nâng chân ngọc, bước vào thùng tắm rải đầy hoa thơm.
Thân thể nàng lả lướt hấp dẫn, đôi gò bồng đào không phải đặc biệt đầy đặn, nhưng thắng ở chỗ cao ngất trắng nõn, vòng eo nho nhỏ, giống như cành liễu tháng ba, vô cùng uyển chuyển, còn có cặp mông trắng như tuyết hết sức ngạo nghễ ưỡn cao, đường cong xinh đẹp, đôi chân cũng thế, bởi vì quanh năm ẩn nấp sau lớp y phục, không thấy ánh nắng, dưới ánh nến mờ ảo càng thêm sáng óng ánh như bạch ngọc.
Xoa bồ kết lên toàn thân thể, tỉ mỉ tắm kỹ từng bộ phận, Tạ Thanh Anh mới bắt đầu đưa tay đến trước ngực, dùng lực đạo vừa phải xoa bóp đôi gò bồng đào bản thân.
Đây là đề nghị của Tiết Tử Tô, nguyên nhân là vì mỗi ngày nàng đều buộc ngực, không có lợi cho sự tuần hoàn máu, thời gian kéo dài chỉ sợ tích tụ máu bầm, tốt nhất là định kỳ xoa bóp, kí©h thí©ɧ huyệt vị.
Xoa xoa một lát, Tạ Thanh Anh bỗng nhớ đến chuyện ban ngày.
"Vậy chắc hẳn ái khanh không biết, giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể hoan hảo, cộng hưởng niềm yêu thích khi mây mưa đấy."
Nhớ tới đôi mắt sáng rực của Tiêu Trần Mạch, còn có giọng điệu bá đạo của hắn, ở trong làn nước ấm áp, đột nhiên Tạ Thanh Anh rùng mình một cái.