Chương 47: Bọn họ ngắm hoa, trẫm cũng ngắm hoa

"Sao chàng lại tới đây?" Trong sương phòng hậu viện Thấm Mai Viên, Tạ Thanh Anh hỏi hắn.

"Gần đây chính sự không vội, trẫm nhân cơ hội này xuất cung thăm cô cô, nhân tiện gặp nàng."

Hai má Tạ Thanh Anh nhuốm màu hồng phấn, nàng sẵng giọng: Rồi sao chàng biết ta ở đây?"

"Trẫm tự có cách của trẫm."

Ồ. . . Tạ Thanh Anh nhớ đến nhóm thủ thị vệ ngày đêm tuần tra quanh Tạ phủ kia.

Cũng đúng, hắn là Hoàng đế, muốn điều tra tung tích một người có gì khó?

Vì thế, Tạ Thanh Anh chuyển sang chủ đề khác, nàng cười nói: "Thì ra Lăng Hương công chúa là cô cô của chàng."

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu giai thoại về chuyện tình công chúa và phò mã, không ngờ đến một ngày nàng có thể gặp bản thể, còn biến thành vãn bối của người.

Tiêu Trần Mạch cười đáp: "Bà là nữ nhi Văn Đức hoàng đế, muội muội tiên hoàng, đương nhiên là cô cô của trẫm."

Cũng đúng.

Nàng lại quên mất mối quan hệ này.

"Cô cô chàng trông trẻ tuổi quá, giống tỷ tỷ chàng hơn."

Lời Tạ Thanh Anh không phải lấy lòng, Lăng Hương công chúa có khí chất tao nhã, da thịt khi sương tái tuyết*, khóe mắt chẳng có chút nếp nhăn, nhìn thoáng qua không khác gì thiếu nữ đang độ xuân thì.

*Khi sương tái tuyết: Ý nói da dẻ đẹp, sương sớm, bông tuyết cũng không bằng.

"Thời trẻ cô cô chính là đại mỹ nhân tuyệt sắc của Đại Dận triều, mấy năm gần đây, tâm tính bình thản, quy ẩn trong Thấm Mai Viên pha trà phẩm thơ, tiêu dao tự tại sống qua ngày, đương nhiên lão hóa chậm rồi."

"Ra thế."

Khó trách, tuổi mẫu thân nàng cũng sắp xỉ Lăng Hương công chúa, nhưng mẫu thân nàng có phong cách lão thái thái hơn nhiều.

"Được rồi." Thấy nàng cứ nói chuyện người khác, hắn không hài lòng từ lâu, cho nên hắn dứt khoát cúi đầu hôn lên môi anh đào của nàng, chặn miệng nhỏ nàng lại.

Mấy ngày không gặp, Tạ Thanh Anh cũng rất nhớ hắn, nàng mềm mại tựa vào lòng hắn, để hắn hôn thoải mái.

Môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, Tiêu Trần Mạch mới thở hồng hộc buông nàng ra, giọng hắn khàn khàn: "Khó khăn lắm mới gặp mặt, vậy mà nàng cứ nói chuyện của người khác."

Nghe hắn oán trách, Tạ Thanh Anh cười phá lên, "Ta nói chuyện cô cô chàng mà, đâu phải người ngoài."

"Trẫm nói người ngoài, chính là người ngoài." Hắn ngang ngược nói.

Nghe thế, Tạ Thanh Anh càng cười to hơn.

"Hoàng thượng, đôi khi chàng thật giống tiểu hài tử."

"To gan! Nàng dám cười cợt trẫm?!" Tiêu Trần Mạch vờ giận dỗi.

Đẩy nàng ngã ra giường mềm sau lưng, Tiêu Trần Mạch cắn lên môi nàng mấy cái, giọng không hề che giấu du͙© vọиɠ: "Nàng nói xem, trẫm nên phạt nàng thế nào đây?"

Ánh mắt hắn sáng như đuốc, dường như có thể thấy ánh lửa lập lòe bên trong, muốn thiêu đốt nàng.

"Hoàng thượng," Tạ Thanh Anh ho khan mấy tiếng, tránh ánh mắt sáng rực của hắn, nàng nhắc nhở: "Công chúa vẫn đang bên ngoài đấy!"

"Không hề gì."

Dứt lời, Tiêu Trần Mạch bắt đầu cởϊ áσ y phục nàng ra.

Bởi vì đến ngắm hoa, lại không dám tranh giành vẻ tươi đẹp của hoa, hôm nay Tạ Thanh Anh chỉ mặc váy áo nhạt màu.

Bên trong là váy màu hồng cánh sen, bên ngoài khoát áo lông cáo trắng như tuyết.

Tiêu Trần Mạch vừa cởi dây lưng áo choàng lông cáo, vừa cười trêu: "Hôm nay hai chúng ta đều mặc màu trắng, vậy có tính là tâm linh tương thông hay không?"

"Hoàng thượng ~" Tạ Thanh Anh yêu kiều gọi một tiếng, xem như đáp lại.

Hiện tại, lòng nàng vô cùng khẩn trương.

Mỗi khi thừa hoan với hắn, lần dã ngoại kia là bất đắc dĩ, còn lần ở Tạ phủ là do nàng say rượu, còn lại đều ở trong cung, là địa bàn của hắn.

Song hôm nay thì khác, bên ngoài nội viện, Lăng Hương công chúa đang thưởng hoa vẽ tranh, bên ngoài nữa là hơn một ngàn khách nhân đang dạo bước.

Nơi này, thật sự quá nguy hiểm.

Đương nhiên, còn có. . .

Có điều, Tiêu Trần Mạch chỉ nghĩ nàng đang thẹn thùng, hắn từ tốn rút từng kiện y phục trên người nàng xuống, mãi đến khi nửa thân trên nàng hoàn toàn trần trụi, hắn mới kề sát vào ngực nàng, hít sâu một hơi.

"Thơm quá! Hôm nay nàng dùng hương gì thế?"

Tạ Thanh Anh lắc đầu, nàng xấu hổ cắn môi: "Không dùng, có lẽ hương hoa trong vườn ám vào người."

"Hay lắm! Bọn họ ngắm hoa, trẫm cũng ngắm hoa!"

Nói xong, Tiêu Trần Mạch há môi ngậm một bên nhũ thịt nàng vào miệng, hắn còn cười hỏi: "Trắng như vậy, đây là giống hoa gì?"

"Ưm ~ Hoàng thượng ~ Đừng ~"

Nàng cố giãy giụa, muốn né tránh môi hắn.

Nhưng sức Tiêu Trần Mạch rất lớn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng cố định tay nàng, là nàng không thể động đậy.

"Bạch mai?" Hắn duỗi đầu lưỡi liếʍ đầu nhũ, còn vòng quang quần nhũ mấy vòng.

Trong phòng đốt than ấm áp, nhưng Tạ Thanh Anh vẫn bị hắn trêu đến nổi gai óc khắp người.

Đầu nhủ hồng nhuận đã sớm đứng thẳng, áo choàng lông cáo mềm mại bao bọc xung quanh, trông giống như hai viên hồng bảo thạch.

"Trông bề ngoài có vẻ giống, nhưng có điều, bạch mai không mềm mại bằng nhũ thịt Thanh nhi."

Dứt lời, Tiêu Trần Mạch đưa tay vuốt ve.

Hai bầu ngực căng tròn, vừa mềm vừa to.

Càng sờ, hắn càng nghiện, tay không kiềm chế được lần xuống tìm kiếm phía dưới.

Nhưng mà, vừa mới đến eo, Tạ Thanh Anh đã duỗi tay đè tay hắn lại.

Hoàng thượng, hôm nay không được. . ." Giọng nàng mềm nhũn.

"Tại sao? Nàng thẹn thùng?" Hắn cười hỏi.

Tiểu mỹ nhân nằm trên giường, chẳng khác nào miếng bánh ngọt ngon miệng.

Nếu hắn không muốn làm thêm gì khác, mới kỳ lạ đó.

"Không phải." Tạ Thanh Anh lắc đầu.

"Vậy để trẫm xem thử, bông hoa giữa hai chân nàng là giống hoa quý hiếm nào?"

Nói xong, hắn khó dằn lòng cởϊ qυầи nàng ra.

"Hoàng thượng, đừng. . ."

Tạ Thanh Anh vội ngăn hắn lại, nhưng mà đã chậm một bước.

Tiêu Trần Mạch đen mặt cúi đầu nhìn tiết khố Tạ Thanh Anh.

Dưới đáy tiết khố được lót vải thật dày, bên trên có một mảng đỏ sậm.

"Ta đã nói là không được mà."

Tạ Thanh Anh cản hắn không kịp, nàng chỉ có thể bối rối mặc lại y phục."

Chỉnh y xong, thấy mặt hắn thất vọng tràn trề, vật lớn trong đũng quần phồng lên thật cao, nàng cắn môi dưới, duỗi tay sờ sờ vật kia rồi nhỏ giọng đề nghị: "Hay là, ta dùng miệng giúp chàng?"

Nàng biết hắn tính dục cao.

Lúc trước ở trong cung, ngày nào cũng phải làm ba bốn trận mới bỏ qua cho nàng, huống chi, đã mấy ngày không gặp, quả thật hắn nghẹn sắp hỏng rồi.

Tạ Thanh Anh vừa dứt lời, ánh mắt thất vọng của Tiêu Trần Mạch bỗng vụt sáng.

Nhưng mà rất nhanh, hắn lắc đầu.

Dịu dàng ôm lấy Tạ Thanh Anh, hắn còn chu đáo giúp nàng cài lại từng nút áo, sau đó mới nói: "Nguyệt sự đến, sao nàng không nói với trẫm?"

"Ta. . ."

Thật ra nàng hơi xấu hổ.

Dù sao, nguyệt sự của nữ tử được coi là không thanh khiết, không sạch sẽ.

Bình thường đến chùa thắp hương, nếu đến kỳ nguyệt sự, mẫu thân nàng sẽ không cho phép nàng bái phật.

Đang nghĩ ngợi, nàng chợt cảm thấy bụng vô cùng ấm áp, Tiêu Trần Mạch vén vạt áo nàng lên, đặt tay lên bụng nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.

"Bụng khó chịu không? Vừa rồi cởϊ áσ ra, không biết có nhiễm lạnh không." Hắn nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập lo lắng.

"Hoàng thượng. . ."

Mũi Tạ Thanh Anh chua xót, suýt chút nữa rơi lệ.

Ban nãy nàng nói sai rồi.

Hắn không phải tiểu hài tử.

Nào có tiểu hài tử biết quan tâm, còn cẩn thận như vậy chứ?

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau trong chốc lát, mãi đến khi cảm nhận được toàn thân nàng ấm lên, Tiêu Trần Mạch mới nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trò chuyện với cô cô."