Từ xưa đến nay, khi nữ tử nghe tin mình được phong Hậu, không phải nên hân hoan tạ ơn sao
Song, phản ứng của Tạ Thanh Anh là thế nào
Tiêu Trần Mạch cho rằng bản thân mình nghe lầm, hắn hỏi lại lần nữa, "Nàng mới vừa nói gì?"
Tạ Thanh Anh cắn môi, nàng rời khỏi ngực hắn quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, Tạ Thanh Anh không có tư cách làm hậu, xin ngài chọn người khác.
Bầu không khí vốn mập mờ ngọt ngào trong phòng, vì những lời của nàng mà trở nên đông cứng trong nháy mắt.
Tiêu Trần Mạch nhìn giai nhân đang quỳ trên đất, rõ ràng một khắc trước hai người vẫn còn triền miên lưu luyến, tại sao mới chớp mắt đó, giữa hai người như cách tình trời hận biển, khó với tới tay.
"Tạ Thanh Anh, nàng dám hối hận?" Giọng hắn vô cùng mất mát.
Hắn biết nàng không phải người tham vinh hoa phú quý, Hoàng hậu bảo tọa phượng trấn, đối với bất luận nữ tử nào trong thiên hạ mà nói, đó là vinh sủng đặc biệt, nhưng với Tạ Thanh Anh thì khác, chưa hẳn nàng để vào mắt.
Dù sao bên ngoài tường thành hoàng cung, là thế gian bao la rộng lớn.
Còn bên trong tường thành, lại là l*иg son ngột ngạt.
Điểm này, Tiêu Trần Mạch hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Ngoài dự đoán, hắn thấy Tạ Thanh Anh lắc đầu, "Hoàng thượng, Thanh Anh không hối hận, đêm qua Thanh Anh đã từng nói, nguyện cả đời ở trong cung bầu bạn với Hoàng thượng. Chỉ là. . .
Trong đáy mắt nàng, là ánh sáng đau đớn và tự chán ghét bản thân mình.
"Chỉ là cái gì?"
"Hoàng thượng, ngài đừng hỏi nữa, Thanh Anh không thể nói."
Tiêu Trần Mạch nghiến răng.
Tiểu nữ tử này, quả nhiên là khắc tinh của hắn.
"Nói, trẫm không trách tội nàng." Hắn thản nhiên phán, trong giọng nói còn mang theo vẻ uy nghiêm không cho người khướt từ của bậc quân vương.
Thấy hắn như vậy, Tạ Thanh Anh bối rối một lát, sau đó nàng mới nói: "Chẳng qua là, theo hiểu biết của ta qua các triều đại cho tới nay, các đời Hoàng hậu đều phải đầy đủ đức hạnh, mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương cho nữ tử trong thế gian, mà Thanh Anh đã mất đi tấm thân trong sạch, thật sự không có mặt mũi ngồi lên vị trí đó. . ."
Nàng còn nói gì phía sau, thế nhưng Tiêu Trần Mạch nghe không vào.
Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ quanh quẩn câu nói vừa rồi của nàng, tai ù lên chỉ có tiếng ong ong.
Mất đi tấm thân trong sạch. . .
Nàng nói mình không trong sạch. . .
"Tạ Thanh Anh!"
Tiêu Trần Mạch giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, hắn đứng bật dậy, cánh tay dài vung lên, lùa tất cả chăn gối trên giường xuống mặt đất, nhìn người vẫn đang quỳ, hắn lạnh giọng hỏi: "Nam nhân kia là ai?"
Ngày ấy tại vùng ngoại ô, đó là lần đầu của Tạ Thanh Anh, như vậy khoảng thời gian hai người xa cách kia. . .
"Là ai? Rốt cuộc là ai?"
Chẳng lẽ là . . . Thẩm Bân?
Trong nháy mắt, sát ý dâng lên trong lòng hắn.
Trong lúc hắn suýt phát điên, Tạ Thanh Anh vội nói tiếp: "Không phải Thẩm công tử! Là một thích khách, Thanh Anh không biết tên hắn, cũng không biết lai lịch của hắn thế nào. . . "
Nói rồi, dường như nàng không chịu nổi, cuối cùng mất khóc chế, khóc hết sức thương tâm.
"Tổng cộng hắn dùng sức mạnh ép buộc ta hai lần, một lần ở phòng tắm trong Ngọc Lộ Điện, còn một lần ở phòng ngủ của ta. Hắn cao lớn mạnh mẽ, ta không phải đối thủ của hắn, ta định lấy cái chết giữ gìn trong sạch, thế nhưng ta không yên tâm về người nhà, lại càng lo lắng hắn làm hại Hoàng thượng. Cho nên ta mới nhẫn nhục, trong đầu lúc nào cũng muốn bắt được hắn."
Nghe nàng nói xong, cơn giận trong lòng Tiêu Trần Mạch như bóng da xì hơi, tan biến không còn một mảnh, lửa giận tắt ngúm.
Không chỉ tan biến, thậm chí bây giờ hắn còn cảm thấy hơi chột dạ.
Đêm qua sau khi làm hòa, hắn đã vứt hai lần giả trang thích khách cường bạo nàng ra sau đầu từ lâu rồi.
Không ngờ rằng, nàng thẳng thắn thành khuẩn, chính miệng thừa nhận với hắn.
Nhất thời, trong đầu Tiêu Trần Mạch xoay chuyển muôn ngàn ý niệm, muốn nói với nàng hắn chính là thích khách kia, nhưng lời nói đến bên môi, cuối cùng cũng không dám thốt ra.
Hai người mới làm lành, hắn không muốn vì chuyện này mà nàng oán trách hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chẳng nghĩ ra ý gì hay.
Hắn âm thầm thở dài, tới đâu tính tới đó, hắn bế Tạ Thanh Anh lên, vừa lau nước mắt cho nàng vừa dịu dàng an ủi: "Ban nãy trẫm quá nặng lời, nàng bị ép buộc, không phải lỗi của nàng."
Mặt Tạ Thanh Anh đầy nước mắt, đáy mắt long lanh ngập nước, đáng thương động lòng người. Nghe Tiêu Trần Mạch nói thế, nàng không tự trách mình nữa, song đối với chuyện lập Hậu, nàng vẫn kiên quyết như cũ.
"Tuy không phải lỗi của ta, nhưng mà ta không có mặt mũi nào ngồi lên vị trí chính cung."
"Việc này. . ."
Mặc dù bên ngoài chỉ nhíu mày trầm tư, kỳ thật lòng của hắn đang như sóng biển gào thét.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được cái gì gọi là "Lấy đá đập chân mình."
Ngày đó, tại sao hắn lại làm ra chuyện không tưởng như vậy chứ?
Đường đường là vua một nước, muốn thân thiết với người mình yêu, không ngờ phải cải trang thành người khác đến trộm hương, lỡ việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ khắp thiên hạ sẽ cười chê.
"Ài. . ." Tiêu Trần Mạch buồn rầu than ngắn thở dài, hắn ôm Tạ Thanh Anh dịu dàng dụ dỗ: "Chuyện này không có ai biết cả, không có gì trở ngại. Nếu chỉ vì nguyên nhân này mà nàng không chịu làm Hoàng hậu, nàng nói xem, tương lai sao hoàng tử của chúng ta có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế đây?"
Hoàng tử. . .
Hai má Tạ Thanh Anh đỏ bừng.
Nàng nhỏ giọng lí nhí: "Bây giờ còn sớm. . ."
"Không sớm," Tiêu Trần Mạch nói tiếp: "Trẫm đã đăng cơ năm năm, đến nay hậu cung vẫn chưa có con nối dõi, mấy năm trước do bận rộn quốc sự cho nên miễn cưỡng qua loa tắc trách, hiện tại các lão thần đã dâng không biết bao nhiêu tấu chương rồi."
Nghe thế, Tạ Thanh Anh không khỏi chậc lưỡi, nàng đã xem qua rất nhiều sử ký các triều đại, biết rõ đối với quân vương mà nói, con nối dõi là chuyện vô cùng hệ trọng.
Song Tiêu Trần Mạch thì. . . Trong suy nghĩ của Tạ Thanh Anh, nàng cảm thấy một quân vương trẻ tuổi như hắn, hai chữ phụ thân này, hẳn là cách hắn rất xa.
Suy nghĩ một lát, Tạ Thanh Anh cười nói: "Hậu cung của Hoàng thượng nhiều mỹ nhân đến thế, nói không chừng trong bụng vị phi tử nào đó đã có hoàng tử rồi cũng nên."
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Trần Mạch đã u oán liếc nàng, hắn thản nhiên đáp: "Gần hai năm nay trẫm chưa từng sủng hạnh cung phi, Thanh nhi, nàng nguyền rủa trẫm bị người đội nón xanh phải không?"
"Hoàng thượng, ý ngài là. . ."
Nghe hắn nói vậy, lòng Tạ Thanh Anh chấn động không thôi, nàng khó có thể tin nhìn hắn.
Điều này. . . Sao có thể?
Đêm qua và vừa rồi, nàng đều tự mình kiểm nghiệm, chỗ kia của hắn cực kỳ có tinh thần, uy vũ kinh người, hơn nữa cũng không phải có bệnh không tiện nói.
Từ xưa thực sắc tính dã, nhân chi đại luân*.
*Thực sắc tính dã, nhân chi đại luân: Ăn uống, sắc dục là ham muốn của con người.Ngay cả một nữ tử như nàng cũng vì tò mà mà tự an ủi, đừng nói đến chuyện hắn có nhiều phi tần đến thế, những người đó còn là thϊếp thất danh chính ngôn thuận của hắn.
Trong lòng có hổ thẹn, giờ khắc này nhắc đến chuyện đó Tiêu Trần Mạch cũng không thấy mất mặt, ngược lại còn muốn nhân cơ hội lấy lòng nàng, hắn hôn nhẹ lên chóp mũi nàng một cái rồi thản nhiên thừa nhận: "Không sai, vì yêu nàng, cho nên trẫm không bao giờ muốn chạm vào nữ nhân khác nữa."
Hắn nói gì cơ?!
Bỗng dưng Tạ Thanh Anh trợn mắt.
Ban nãy hắn nói gần hai năm không sủng hạnh hậu cung, bây giờ còn nói nguyên nhân là vì yêu nàng.
Nhưng mà. . .
"Hoàng thượng, khi đó ta là nam tử đấy!"
Nói đến đây, Tiêu Trần Mạch có chút tủi thân.
Hắn cắn cánh môi xinh xắn của nàng, sau đó oán trách: "Tất cả đều tại nàng hết! Nếu nàng nói rõ thân phận sớm một chút, tội gì trẫm phải cấm dục lâu đến thế chứ!"
Nói tới chuyện này, Tạ Thanh Anh lại xấu hổ, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, rũ mi xuống, nàng nói: "Ta sợ ta nói ra, Hoàng thượng sẽ xử Tạ phủ tội khi quân, Hoàng thượng ngài là minh quân, chấp pháp công bằng theo lẽ phải, không thể có tư tình riêng."
Nói vậy còn nghe được, Tiêu Trần Mạch nhíu mày, sau đó hắn sung sướиɠ cười nói: "Vì nàng, trẫm không ngại làm hôn quân một lần!"