Minh Đức năm thứ năm, mười chín tháng tám, trước kỳ lập đông.
Ngày hôm nay, từ trong ra ngoài Tạ phủ giăng đèn kết hoa, mọi người trong phủ tiến hành bước chuẩn bị cuối cùng trước khi tiểu thư đại hôn vào ngày mai.
Nha hoàn Thanh Uyển đều bị quản gia gọi đi, mục đích là để dặn dò lần cuối những chuyện ngày mai phải làm.
Thân là nhân vật chính trong đại hôn ngày mai, thế nhưng Tạ Thanh Anh lại hết sức nhàn rỗi.
Nói là nhàn rỗi, song lòng của nàng thật sự chẳng khá hơn chút nào.
Nàng thật lòng không muốn xuất giá.
Gả cho người, chẳng bằng ở nhà tự do tự tại.
Nếu gả cho người mình yêu thích thì không còn gì phải nói, còn gả cho người không thích, từ nay về sau, cả đời không thể nào vui nổi.
Cho dù tướng mạo Thẩm công tử kia tuấn tú như Phan An, tài hơn Lý Thái Bạch, nhưng Tạ Thanh Anh biết rõ, nàng không thể nào yêu mến.
Làm sao có thể yêu mến được?
Trên đời này nam nhân tốt còn nghìn nghìn vạn vạn, thế nhưng chỉ có một Tiêu Trần Mạch.
Nghĩ đến Tiêu Trần Mạch, Tạ Thanh Anh vô thức lấy ngọc bội nhỏ trong ngực ra tỉ mỉ vuốt ve.
Khối ngọc này được khắc từ bạch ngọc, toàn thân sáng óng ánh, chẳng chút tạp chất.
Phía trên khắc một nhành hoa lan, lá màu xanh biếc, thanh nhã hào phóng.
Nàng vẫn nhớ rõ, khi Tiêu Trần Mạch tặng cho nàng khối ngọc bội này, hắn đã mỉm cười nói: "Trong lòng Trẫm, Tạ khanh giống như cành hoa lan này, có phong thái quân tử, có thanh cao nho nhã."
Khi ấy, nàng đáp lại như thế nào?
Tạ Thanh Anh không nhớ rõ lắm.
Dường như là kính cẩn tạ ơn, sau đó nơm nớp lo sợ, trong lòng chỉ ngóng trông hắn mau cho mình lui xuống.
Nàng đã từng hạnh phúc như vậy, gần gũi hắn như vậy.
Có điều nàng không biết quý trọng, dần dần đẩy hắn ra xa.
Mỗi người đều phải trả giá thật nhiều vì sai lầm của chính mình, từ ngày Tạ Thanh Anh thay ca ca tham dự khoa cử, nàng đã biết cuộc sống sau này nhất định sẽ bất an lo sợ, ngày ngày đều treo tính mạng trên đai lưng.
Song nàng tuyệt đối không ngờ, cái giá nàng phải trả lại lớn đến thế.
Đó là tình yêu của nàng.
Có lẽ đó là tình yêu duy nhất của nàng.
Nàng cứ chậm rãi vuốt ve ngọc bội như vậy, nhớ đến từng thời khắc trong quá khứ, bỗng nhiên khóc, bỗng nhiên cười.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài chợt vang lên tiếng động hỗn loạn quấy nhiễu dòng hồi tưởng của nàng.
Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, còn có tiếng quát tháo nghiêm nghị, ầm ĩ ồn ào.
Tạ Thanh Anh nhíu mày, sau khi cẩn thận cất ngọc bội vào ngực, nàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Động tĩnh truyền đến từ bên ngoài Thanh Uyển, nàng theo tiếng động đi đến, không bao lâu, nàng nhìn thấy một đám người trong tiền viện Tạ phủ.
"Phụ thân, mẫu thân," Nàng chạy đến bên cạnh phụ mẫu, sắc mặt Tạ đại học sĩ ngập tràn lo lắng, còn Tạ phu nhân đã che khăn khóc không thành tiếng, "Xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Viễn nhi bị bắt."
Nghe xong, Tạ Thanh Anh biến sắc, nàng vội hỏi: "Ca ca là mệnh quan triều đình, ai có gan lớn như vậy, dám cả gan đến Tạ phủ bắt người."
"Là Ngụy công công ở Đông Xưởng." Mặt Tạ đại học sĩ xám như tro.
Tạ Thanh Anh sợ hãi hoảng hốt.
Đông Xưởng, từ khi Thái Tổ khai triều đến nay, nơi này chính là một phần tồn tại của Hoàng Đế.
Trảm tham quan, trừng trị tham ô, điều tra mưu phản, bất luận là chuyện gì, chỉ cần Đông Xưởng nhúng tay, vậy thì không chết không được.
Lúc này, Tạ Thanh Anh ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hiển nhiên, từng hạ nhân trong phủ đều bàng hoàng, nàng nhíu mày nói với quản gia Tạ Khang, "Trước hết thúc hãy di tản mọi người, không cho bọn họ bàn tán sau lưng, tất cả ai làm việc nấy."
Tạ Khang đáp lời rồi bề bộn đi an bài.
Tạ Thanh Anh lại gọi Tú Xuân và Lan Hinh, "Đỡ lão gia và phu nhân vào thư phòng."
Giờ khắc này, Tạ đại học sĩ hết sức hoang mang lo sợ, tất nhiên toàn bộ nghe theo sắp xếp của nữ nhi.
Đến thư phòng, Tạ Thanh Anh an ủi Tạ phu nhân một chút rồi mới hỏi: "Sao người của Đông Xưởng lại đột nhiên đến bắt ca ca? Họ có nói vì chuyện gì không ạ?"
Tuy Đông Xưởng khiến quan viên lo sợ, nhưng thứ bọn họ đại diện chính là hoàng quyền chí cao vô thượng, xưa nay phong cách làm việc công bằng chấp pháp, chưa bao giờ lạm dụng chức quyền, tối nay đến đây là vì điều gì?
Tạ đại học sĩ uống hớp trà lấy lại tinh thần, nghe nữ nhi hỏi, ông lập tức thở dài.
Một lát sau, ông mới nói: "Ngụy đại nhân nói với ta, có người tố cáo ca ca con có liên quan đến chuyện Cảnh vương mưu phản. Mấy ngày trước, Hoàng thượng gặp chuyện ở tửu lâu trong kinh thành, khi ấy đúng lúc ca ca con có mặt, cho nên mới nghi ngờ ca ca con báo tin."
Nghe thế, Tạ Thanh Anh hít sâu một hơi.
Thì ra là vì sự kiện kia.
Nhóm người đó quả nhiên là người của Cảnh vương, khó trách gần đây động tĩnh trong kinh lớn đến thế.
Nhưng mà, chuyện này làm sao đổ lên đầu ca ca được?
Ngày đó, rõ ràng là nàng chứ không phải ca ca!
Hơn nữa, nếu không được Tiêu Trần Mạch cứu, suýt chút nữa nàng đã chết oan mạng rồi.
Sao nàng có thể là người của Cảnh vương được?
Tạ Thanh Anh đang tập trung suy xét mọi chuyện, ở bên cạnh, Tạ phu nhân nắm chặt tay Tạ đại học sĩ khóc ròng, "Lão gia, ông mau nghĩ cách đi."
"Ta có thể nghĩ cách gì? Viễn nhi và Cảnh vương chưa từng liên hệ, nhất định nó không liên quan đến việc này, đợi họ tra rõ, tự nhiên sẽ thả người."
"Điều tra rõ? Vậy phải đợi đến khi nào? Ai không biết thủ đoạn dùng hình của Đông Xưởng, chỉ sợ đợi đến ngày đó, Viễn nhi đã chịu không nổi rồi."
Mấy lời của Tạ phu nhân khiến lòng Tạ Thanh Anh trầm xuống.
Đúng vậy, sức khỏe ca ca không tốt, làm sao chịu nổi tra tấn của Đông Xưởng?
Làm thế nào bây giờ? Nàng nên làm thế nào bây giờ?
Ba người đều mang tâm trạng nặng nề không yên, bỗng nhiên Tạ Khang tiến vào bẩm báo: "Lão gia, Lý công công ở nội cung đến, hiện tại đang ở tiền sảnh, ngài ấy nói nếu muốn cứu thiếu gia, vậy chỉ có một cách, chính là lập tức để tiểu thư theo ngài ấy tiến cung.
Tiến cung?
Lời ấy khiến Tạ học sĩ, Tạ phu nhân lộ vẻ hết sức ngạc nhiên.
Còn Tạ Thanh Anh thì giật mình.
Nàng biết tai họa ca ca gánh từ đâu mà tới rồi.
Hắn đã biết.
Tiêu Trần Mạch đã biết chuyện nàng nữ phẫn nam trang.
Nghĩ như thế, ngược lại Tạ Thanh Anh thở dài một hơi.
Nếu việc này vì nàng mà đến, như vậy, ca ca được cứu rồi.
Bởi thế, nàng nói với song thân: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi trở về phòng chuẩn bị một chút, sau đó sẽ theo Lý công công vào cung."
Tạ phu nhân vẫn khóc như trước, chỉ có Tạ học sĩ lập tức tỉnh táo lại.
Ông trầm giọng nói: "Không được, con không thể vào cung, ngày mai là đại hỉ của con, con cần ở lại trong phủ đợi gả."
"Phụ thân" Tạ Thanh Anh cười cay đắng, "Để cho nữ nhi đi thôi. Còn nữa, phụ thân hãy trả lại sính lễ cho Thẩm phủ, hôn sự này, e rằng không thành được rồi."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Thôi xong, ngày anh biết sự thật cũng là ngày chị đợi gả, thấy cảnh rồi há.
Ngược, ngược nữa ngược mãi, ngược cả tâm lẫn thân.