Editor: Sa HạSáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Cảnh Duệ đến Di Xuân điện, vẻ mặt vẫn bình thường, làm như không biết tối qua có người xông vào tẩm điện của Ứng Thải Mị.
Hai lão ma ma bên người sợ đã sớm đem mọi chuyện bẩm báo cho hắn.
Chỉ là Hoắc Cảnh Duệ không mở miệng, làm như không có chuyện gì, ngược lại Ứng Thải Mị cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác như nàng lén lút vụиɠ ŧяộʍ với Liên Tiêu.
Hoàng đế không nói, Ứng Thải Mị cũng sẽ nhắc nhở: "Hoàng thượng, sư phụ nói cho cùng cũng là nam nhân, ở trong cung lâu cũng không ổn, vẫn nên khuyên người quay về sư môn thôi."
Hoắc Cảnh Duệ liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt lắc đầu: "Không phải trẫm không đồng ý, mà hắn không chịu đi."
Ứng Thải Mị ngẩn ra, nghĩ tới lời nói không đầu không đuôi của Liên Tiêu trước khi rời đi, trong lòng nhịn không được mà lạnh run.
Cảm thấy sư phụ có ẩn ý về cái gì đó, nàng không dám nghĩ sâu.
"Thϊếp đi khuyên sư phụ, người chắc sẽ chịu nghe." Ứng Thải Mị nhỏ giọng nói như đang tự an ủi mình. Nhìn thái độ của Liên Tiêu ngày hôm qua, sợ là rất khó khuyên hắn rời khỏi hoàng cung.
Thế nhưng điều nàng lo lắng hơn chính là sư phụ sẽ làm chuyện ngốc.
"Người không muốn rời đi, cho dù nàng phí bao nhiêu tâm tư, cũng rất khó khuyên nhủ." Hoàng đến cười cười, nói một cách không để tâm: "Dù sao hoàng cung cũng không đến mức nuôi không nổi một người nhàn rỗi, chỉ nhiều hơn một bộ chén đũa mà thôi, không có gì đáng ngại."
Nghe thấy Hoắc Cảnh Duệ không quan tâm, trong lòng Ứng Thải Mị càng lo lắng hơn.
Tâm tư hoàng đế khó đoán, với tình hình bây giờ sợ là không để Liên Tiêu vào mắt.
Bất kể là mưu lược hay công lực, Hoắc Cảnh Duệ đều lợi hại hơn Liên Tiêu nhiều lắm.
Người như Liên Tiêu, sợ là Hoắc Cảnh Duệ không coi là đối thủ xứng tầm.
"Đêm nay ái phi dời đến tẩm cung của trẫm đi, đêm rất dài, có trẫm bên cạnh, không lo ái phi ngủ không ngon." Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy đầu vai của nàng, nghe như đang hỏi, nhưng thật ra là đã quyết định.
Chuyện đêm qua không phải hắn không biết, cũng không phải không quan tâm, chỉ là nhiều năm đã quen, không có thể hiện vui giận trên mặt, tóm lại vẫn chú ý.
Ứng Thải Mị trầm ngâm, khóe miệng cong lên, rất nhanh liền biến mất.
Còn tưởng rằng hoàng thượng trở nên rộng lượng, thì ra lòng dạ vẫn còn hẹp hòi, chờ nàng ở chỗ này!
"Nếu thϊếp không muốn chuyển thì sao? Dù sao cũng đã ở Di Xuân điện lâu, thực sự đã quen, thay đổi sợ là không ngủ được." Ứng Thải Mị mở mắt nói mò, nàng là người trong giang hồ, chỗ nào cũng có thể ăn ngon ngủ tốt, bằng không sao có thể xuất môn du ngoạn?
Nàng không phải tiểu thư quan gia nũng nịu, đi được ba bước liền thở dốc, phía sau phải có nha hoàn bà tử đi theo thật nhiều, sợ đi nhanh quá sẽ bị ngã.
Chỉ là nàng muốn Hoắc Cảnh Duệ khó xử một chút, không cho hắn được thuận lợi.
Hoắc Cảnh Duệ khẽ cười, dường như đã biết trước được phản ứng của nàng, cúi đầu hôn lên môi của Ứng Thải Mị, thấp giọng ở bên tai: "Trẫm nhớ nàng, có ái phi ở bên cạnh thì trẫm mới ngủ ngon được........ Ái phi mặc kệ trẫm ăn không ngon ngủ không yên, một mình trong phòng tới sáng sao?"
Ứng Thải Mị nhịn không được liền bị chọc cười, hoàng đế thật sự đang nói hươu nói vượn, nhưng lời này khiến cho lòng nàng cảm thấy thoải mái.
Còn khó ăn khó ngủ, một mình trông phòng?
Rõ ràng hắn cùng các triều thần nghị sự đến nửa đêm, tùy ý nghỉ ngơi ở nhuyễn tháp một chút liền đứng dậy lâm triều. Một mình một đêm, làm gì có chỗ nào giống người quanh năm không có nàng bên cạnh?
Bản lĩnh nói mò của hắn, Ứng Thải Mị thực sự mặc cảm.
Nàng liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, hừ hừ: "Lúc đó hoàng thượng với sư phụ có chuyện gì gạt thϊếp?"
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, cười yếu ớt như trước: "Vì sao ái phi hỏi như vậy?"
Tâm sự của Ứng Thải Mị nặng nề, thật sự biểu hiện tối hôm qua của Liên Tiêu khác thường, khiến cho nàng lo lắng. Chỉ muốn moi được chân tướng từ trong miệng hoàng đế, thực sự so với lên trời càng khó hơn.
Nam nhân này nếu như không muốn nói, dù cho xuất toàn lực cũng khó khăn.
Ứng Thải Mị còn chưa từ bỏ ý định, suy nghĩ lại nói bóng nói gió, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối, nhưng Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy eo của nàng, mặt chôn ở đầu vai của nàng cọ cọ, hơi thở nóng hổi phả lên cơ thể làm cho nàng thấy mẫn cảm mà run rẩy.
Trở tay đẩy hắn ra, hai gò má của Ứng Thải Mị ửng đỏ: "Hoàng thượng, chàng đè nặng ta."
Hoắc Cảnh Duệ không có lui lại, ngược lại càng ôm chặt hơn, cánh tay đặt trên người nàng càng thêm cẩn thận, tránh bụng dưới của nàng: "Ái phi, trẫm khó chịu."
Ứng Thải Mị thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn hắn: "Hoàng thượng nói khó chịu, hay là triệu thái y tới xem?"
Vừa dứt lời, Hoắc Cảnh Duệ cầm lấy tay của nàng đi xuống dưới, Ứng Thải Mị liền biến sắc, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng đế này, trước mặt người khác thì ngọc thụ lâm phong, ở chỗ nàng như một tên đăng đồ tử, một thân giang hồ thô bỉ!
Nàng chớp mắt, mím môi cười, chân mày hàm chứa nét quyến rũ, nhẹ tay phủ lên, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hắn bên tai, nàng liền thấy vui vẻ.
Nàng dùng móng tay nhẹ nhàng trêu chọc, cảm giác được lòng bàn tay ngày càng nóng rực, thờ ơ thu tay về.
Hoàng đế đang cảm giác sự mềm mại vuốt ve từ bàn tay kia, toàn thân nóng lên như muốn lêи đỉиɦ, khoái hoạt liền bị rút đi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đáy mặt lộ ra vẻ bất lực.
Từ sau khi Ứng Thải Mị mang thai, tính tình càng thay đổi.
Mà trước đây Hoắc Cảnh Duệ không muốn chọc nàng, bây giờ càng thêm không dám, không khỏi đưa mắt đến gần: "Sao ái phi đột nhiên ngừng? Thân thể của trẫm không thoải mái được ngay............"
Ứng Thải Mị hừ hừ, quay mặt qua một bên: "Hoàng thượng, thái y nói bây giờ thϊếp không được vất vả."
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Duệ liền tái đi, cái này có thể coi là vất vả sao?
Một bụng phiền muộn không có chỗ để phát tiết, trong lòng biết Ứng Thải Mị không vui vì chuyện của Liên Tiêu, nên mới tìm cách lăn lộn hắn.
Trong lòng Hoắc Cảnh Duệ thở dài, ai bỏi hắn coi trọng Ứng Thải Mị, coi như kịch độc mà cũng phải vui vẻ chịu đựng.
"Vậy ái phi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đến ngự thư phòng xử lý quốc sự."
Cả người đầy tinh lực không có chỗ phát tiết, chỉ có thể lăn qua lăn lại triều thần.
Hoàng đế phái người gọi những thần tử mới trở về nhà còn chưa kịp ngồi nóng ghế uống một chén trà, nói là trao đổi quốc sự, thật ra chỉ muốn hành hạ các thần tử.
Bây giờ Định quốc mưa thuận gió hòa, làm gì có nhiều quốc sự cần phải xử lý?
Vẻ mặt các thần tử đau khổ, đêm qua đã không thể ôm mỹ nhân để ngủ, có lẽ tối nay cũng không thể về nhà, đành phải lưu luyến tạm biệt thê thϊếp xinh đẹp, ngoài cười trong đau đến hoàng cung gặp vua.
Hoàng đế đi một chuyến đến Di Xuân điện không nhắc tới, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài rõ ràng tăng thêm không ít. Hai lão ma ma canh giữ nội điện không dám ly khai một bước, không nói một lời, còn phái thêm hai y nữ có một chút võ công.
Ứng Thải Mị nhìn hai cung nữ này không giống những nô tài rụt rè khác, giống như là thị vệ, người đầy sát khí, ngay cả lão ma ma cũng không dám quát lớn, hiển nhiên là tâm phúc mà hoàng thượng coi trọng.
Cũng không biết hắn tìm ở chỗ nào nhiều nhân thủ như vậy, lặng lẽ sắp xếp vào Di Xuân điện.
Bây giờ Liên Tiêu lén đến Di Xuân điện, sợ là càng thêm khó khăn.
Ứng Thải Mị buồn cười, thực sự Hoắc Cảnh Duệ lòng dạ hẹp hòi, sư phụ ở trong cung, hai người gặp mặt không dễ, hiện tại lén nói hai câu cũng không được, vại giấm chua này thật lợi hại.
Nhưng hắn càng như vậy, lại không đuổi Liên Tiêu đi, chỉ phái người canh chừng nàng, Ứng Thải Mị càng cảm thấy có chút bất an.
Nhìn Hoắc Cảnh Duệ ăn nhiều giấm, nhưng không đuổi Liên Tiêu ra khỏi cung đầu tiên, nói cái gì mà cứ để người lưu lại, đây mới là chỗ kỳ lạ nhất.
Đem từng sát thủ đến bên cạnh nàng canh giữ, giống như dụng tâm kín đáo.
Ứng Thải Mị không lo lắng hắn sẽ hại nàng, ngược lại lo lắng cho sư phụ gặp nguy hiểm.
Ai bảo một bụng của Hoắc Cảnh Duệ đầy ý xấu, Liên Tiêu căn bản không phải là đối thủ của hắn?
Thanh Mai ở Đào Nguyên điện mỗi ngày đều phái người đến đây truyền lời nhắn, cũng không biết phải qua bao nhiêu người, lời truyền tới tai nàng có bị thay đổi hay không, trong lòng của Ứng Thải Mị phiền muộn, nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, trực tiếp ra cửa.
Hoàng đế để cho nàng dưỡng thai chứ không nói là giam cầm nàng, chẳng lẽ không cho nàng đi ra một chút?
Lão ma ma không lên tiếng, hai cung nữ làm hết phận sự canh giữ bên người nàng cũng không nói tiếng nào. Dù mệnh lệnh của hoàng đế là bảo vệ an toàn cho nàng, không được để nàng có một chút thương tổn, cái khác thì mặc kệ.
Ứng Thải Mị đi đến ngự hoa viên, nghe thấy phía xa có tiếng đánh nhau.
Trong cung đến có cấm vệ quân, người có thể cầm kiếm rất ít, hơn nữa không được tùy ý động võ, rốt cuộc là ai?
Hai cung nữ vỗn dĩ kinh ngạc ngẩng đầu, nghe thấy tiếng động cách rất xa liền không hé răng.
Ứng Thải Mị lại không bình tĩnh như vậy, tập trung lắng nghe, đáy lòng của nàng dâng lên một cảm giác quen thuộc, không khỏi bước chân tới.
Cung nữ muốn ngăn lại, nàng nhanh chóng bỏ qua.
Các nàng không dám làm kinh động, chỉ có thể đuổi theo Ứng Thải Mị đã đi xa, rất nhanh liền tới chỗ vang lên tiếng động.
Ứng Thải Mị kinh ngạc nhìn hai người đang giao đấu, một bên là hoàng đế mặc long bào, trên tay cầm nhuyễn kiếm, từng chiêu đều sắc bén nghiêm nghị. Bên kia là bạch y Liên Tiêu, giống như giao long, dáng người nhanh nhẹn, trên tay cầm đại đao, từng chiêu quyết liệt.
Nàng nhìn ra được hai người đều dùng hết toàn lực, chỉ sợ không phải là luận bàn bình thường, mà là trận đấu sinh tử. Tiếng đao kiếm phát ra âm thanh thanh thúy, sát khí ở phía cũng ập vào mặt.
Hai vị lão ma ma không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt té ngã ở cách đó không xa, hai chân mềm nhũn không đứng dậy được.
Cung nữ cũng cau mày, thành thật đứng ở phía sau Ứng Thải Mị, nhưng vẫn cẩn thận che chở cho nàng, để không bị thương vì đao kiếm vô tình.
Mái tóc của nàng khẽ bay, ngẩng đầu nhìn hai người, trong mắt càng tối lại.
Bọn họ thật sự gạt nàng, chạy đến chỗ vắng người để giao thủ, có lẽ không muốn cho nàng biết.
Đúng lúc hôm nay nàng ra ngoài, lúc này mới vô ý phát hiện.
Bằng không tới lúc đó ai bị thương ai chết, sợ là cả đời cũng không biết...
Dùng hết toàn lực giao đấu, không phải nói dừng là dừng, cũng lo sợ quấy nhiễu.
Ứng Thải Mị yên tĩnh đứng một bên, không xuất thủ giúp đỡ, cũng không lớn tiếng kêu dừng.
Thứ nhất, nàng hiểu rõ đây là quyết định giữa hai người, tùy tiện ngăn cản có thể khiến họ bị thương.
Thứ hai, đây là trận tử đấu, chỉ sợ sớm đã tính xong, đây cũng là Hoắc Cảnh Duệ cam tâm cho Liên Tiêu ở trong cung, hơn nữa không so đo vụ Liên Tiêu lấy hết âm khí của Bạch Mai.
Thứ ba, sợ là lòng tự trọng của Liên Tiêu không cho phép thua kém trước mặt hoàng đế!
Ứng Thải Mị không có xoắn xuýt ai thua ai thắng, chỉ chăm chú nhìn, dường như muốn khắc sâu thân ảnh của họ vào trong lòng.
Từng chiêu thức đặc sắc giữa những cao thủ quyết đấu, nàng không muốn bỏ qua!
Không có bất kỳ chiêu thức hoa lệ hư ảo, chỉ có sạch sẽ lưu loát, dứt khoát, không chút do dự!