" Trân muội muội đến thật sớm a.." Sáng sớm phi tần đến Nhân Minh điện của hoàng hậu để thỉnh an, Trinh phi cũng đang ở đó. Nàng mặc một thân y phục xanh biếc với chiếc quần lụa mỏng, tư thái thướt tha, bàn tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ngập nước, xinh đẹp động lòng người.
Trinh Phi tới rất sớm, lại không nghĩ sẽ gặp mặt Trân mỹ nhân. Nghĩ đến nàng đên qua được hoàng thượng tuyên triệu thị tẩm, liên tục hai ngày, tháng này đã là ngày thứ sáu. Ngay cả bản thân mình nhiều nhất cũng chỉ ba bốn ngày, nhất là khi nhìn dung mạo có mấy phần tương tự giống mình, đáy lòng Trinh phi cảm thấy rất không thoải mái.
Dù là ai bị một người có thân phận thua xa mình về tướng mạo cùng tài hoa lợi dụng, lại cưỡi trên đầu mình, cũng sẽ không có bất cứ sự cao hứng nào.
Trinh phi khó chịu nhất chính là trong tộc đưa vi muội muội này vào cung phụ trợ nàng, chọn người có tướng mạo tương tự nàng, tính tình lại tương đồng mấy phần. Không giúp gì được cho nàng, trái lại còn leo lên hoàng hậu, dã tâm lớn, muốn cùng hoàng hậu chèn ép chính mình.
Thực sự không biết tự lượng sức mình! Tộc trưởng không biết nghe lời gièm pha từ đâu, cư nhiên lại đưa một nữ nhân không có đầu óc tiến cung.
" Muội muội bái kiến Trinh tỷ tỷ." Trân mỹ nhân miễn cưỡng cười cười, trên mặt son phấn dày đặc không che dấu được vẻ tiền tụy.
Trinh phi nhíu mày, chân thành hướng về phía hoàng hậu hành lễ, ngồi đối diện với Trân mỹ nhân: " Đêm qua Trân muội muội hầu hạ hoàng thượng, thế nhưng thấy có vẻ mệt mỏi? Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sáng sớm lại đến chỗ hoàng hậu thỉnh an, thật là có tâm."
Sau khi thị tẩm, sáng sớm còn đến bái kiến hoàng hậu, rõ ràng là tâm bất chính, là muốn gặp hoàng hậu thị uy?
" Tỷ tỷ quá lời, hầu hạ hoàng thượng là bổn phận của bọn muội." Trân mỹ nhân rũ mắt xuống, quy củ trả lời, đúng là ngoài ý muốn của Trinh phi.
Nha đầu chết tiệt kia lần nào cũng giẫm nàng một cái thật đau, bày ra bộ dáng giả bộ. Không biết Trân mỹ nhân có thân phận địa vị như bây giờ, tất cả là nhờ chính nàng mới có được, lại cùng hoàng hậu đối địch với nàng.
Bây giờ lại bày ra bộ dáng mảnh mai yếu đuối, là để cho ai nhìn?
Mắt phượng Trinh phi thoáng nhìn, liếc mắt nhìn làn váy của hoàng hậu. Cũng không biết là hoàng hậu thật rộng lượng, để Trân mỹ nhân lung lạc tâm hoàng đế, hay là dùng nàng làm bia đỡ đạn?
Nàng cũng không tin, Trân mỹ nhân này là bạch nhãn lang, nếu được thuần phục, hoàng hậu cuối cùng cũng sẽ bị cắn ngược lại một cái...
Trân mỹ nhân cúp mi mắt, trong lòng lại phẫn hận không ngớt, chiếc khăn ngọc trong tay áo cơ hồ muốn bị xé nát. Đêm qua được thị tẩm, nàng đã sớm tắm rửa thay y phục, toàn thân thoa dầu thơm, ngồi trong điện đau khổ chờ đợi hai canh giờ, hoàng thượng mới khoan thai đến muộn.
Nàng chỉ mặc một thân sa y mỏng, bị đông lạnh đến môi cũng trắng bệch, toàn thân rét run.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoàng thượng, nước mắt Trân mỹ nhân liền rơi xuống, lại ngửi được trên người hoàng đế nhàn nhạt vị thuốc.
Trong hai canh giờ, hoàng thượng rốt cuộc đi nơi nào, Trân mỹ nhân không thể biết được.
Sau khi hoàng thượng đến, khóe miệng còn giương một nụ cười yếu ớt, làm như rất hài lòng. Trân mỹ nhân biết, kẻ ngăn chặn hoàng đế, chắc chắn là phi tần hậu cung.
Là hoàng hậu, Trinh phi hay là phi tần khác?
Trân mỹ nhân âm thầm quan sát mấy vị phi tần ngồi trong điện, trong lòng âm thầm suy đoán, đến tột cùng là ai đã to gan như vậy, cư nhiên chiếm hoàng thượng, làm cho nàng phòng không gối chiếc đến nửa đêm.
Trinh phi giống như trước đây, lời nói mang theo gai, xem ra nàng không giống người đã làm như vậy.
Hoàng hậu thần thái đang ung dung trầm tĩnh, nghe Trinh phi nói xong, liền nhíu mày, không giống như là cảm kích.
Trân mỹ nhân mím môi thật chặt, nàng tuyệt đối không thể để người khác biết, đêm qua hoàng thượng khoan thai đến muộn, lại không cho mình thị tẩm mà trực tiếp nằm xuống đi ngủ!
Nếu bị người khác biết được, như vậy vô cùng nhục nhã, nàng làm sao có thể cư xử hành động trong cung này được?
Hoàng hậu nghe vậy, tay bưng chén trà dùng sức nắm chặt, rất nhanh liền buông lỏng.
Trân mỹ nhân đến đây sớm để vấn an, không bởi vì đêm qua hầu hạ hoàng thượng mà kiêu căng vô lễ, thật ra là rất cảm kích biết điều. Chỉ là nhìn sắc mặt tiền tụy của nàng, nhìn rất giống tối qua thị tẩm vất vả, lại dùng son phấn dày đặc để che giấu, miễn cho chính mình không vui.
Nghe Trinh phi nói, trong lòng hoàng hậu không thoải mái.
Mặc dù biết rõ Trinh phi cố ý gây xích mích để ly gián quan hệ giữa nàng cùng Trân mỹ nhân, trong lòng hoàng hậu như có một cây gai, ẩn ẩn làm đau.
Nếu nàng cùng hoàng thượng có con nối dõi, mẫu bằng tử quý, cần gì phải dùng đến phi tần?
Hoàng hậu âm thầm thở dài, đáng tiếc bụng nàng không tốt, bằng không sao nàng lại lâm vào hoàn cảnh như thế này?
" Được rồi, Trinh phi ngươi cũng ít trêu ghẹo Trân mỹ nhân, nhìn nàng sợ đến mặt mũi trắng bệch. Trân mỹ nhân cố tình đến sớm để thỉnh an bổn cung." Hoàng hậu ngọc thủ vừa nhấc, trên mặt khéo léo mỉn cười:
" Đây là trâm hồng ngọc, liền thưởng cho Trân mỹ nhân đi."
" Tạ ơn hoàng hậu nương nương ban thưởng." Trên mặt Trân mỹ nhân lộ rõ nét vui mừng, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, cây trâm này chính là cống phẩm của năm nay, hoàng hậu lại ban thưởng nó cho nàng.
Trinh phi cười nhạo, chỉ là một cây trâm hồng ngọc mà thôi, liền mua được tâm của muội muội, để bán mạng cho hoàng hậu?
Nàng lười nhìn trò khôi hài này, liền nhắm mắt làm ngơ, đơn giản hành lễ cáo lui.
Muốn là có thể, Trinh phi cũng muốn viết thư cho tộc trưởng nhìn, đây chính là nử tử tốt đẹp trong vạn người mà họ chọn!
Thanh Mai một năm một mười đem chuyện trong Nhân Minh điện nói ra, Bạch Mai nháy mắt không hiểu: " Hoàng hậu cư nhiên lại thưởng cho Trân mỹ nhân, có hoàng hậu là chỗ dựa, sau này Trân mỹ nhân sẽ càng lớn lối hay sao?"
Nàng vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: " May là Trân mỹ nhân không phát hiện chuyện hoàng thượng đến Đào Nguyên điện, bằng không..."
Thanh Mai lại nhíu mày: " Chủ tử, sau khi Trân mỹ nhân thỉnh an, cùng hoàng hậu nương nương đi dạo ngự hoa viên một hồi. Xung quanh Nhân Minh điện có cung nhân canh chừng, các nàng lại trú mưa trong đình, nô tỳ không hỏi thăm được."
" Có thể nghe được tới đây cũng rất tốt, hơn nữa các nàng trú mưa trong đình ở nơi vắng vẻ thì có thể nói cái gì?" Ứng Thải Mị cười nhạo, có thể là đang bàn bạc cách đả kích các phi tần, cướp đi sự chú ý của hoàng thượng.
Để có thể áp chế những người khác, hai vị này chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác nhau.
Hai con gà cùng hợp tác, một con giun bé nhỏ cũng có thể bị hủy diệt, huống chi hoàng đế đâu phải là giun, mà là một nam tử mị lực bất phàm, đằng sau đại diện cho quyền lợi cùng địa vị.
Một người như vậy, không ai là không muốn tranh thủ.
Bất quá tạm thời liên thủ, một người ngoài sáng, một kẻ trong tối, thật khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Về chuyện mà Bạch Mai lo lắng, Ứng Thải Mị căn bản không để ý.
Trân mỹ nhân muốn mặt mũi, tuyệt đối sẽ không cùng bất cứ ai nhắc tới chuyện này. Nàng bị hoàng thượng tuyên triệu thị tẩm, lại ngồi đợi đến nửa đêm, theo hiểu biết của Ứng Thải Mị hoặc Hoắc Cảnh Duệ, các phi tần khác mà biết được, chắc chắn sẽ rất phấn khích.
Trân mỹ nhân mong đợi trong một đêm, lại là công dã tràng, làm sao dám để người khác biết?
Coi như nàng là đồng minh của hoàng hậu, Trân mỹ nhân tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài miệng, nhất định cho đến chết cũng sẽ giữ bí mật này, trực tiếp chôn sâu vào trong bụng.
Trân mỹ nhân cho dù không cam lòng, nàng ta cũng phải nuốt xuống.
Thanh Mai nhìn bộ dáng bình tĩnh của chủ tử nhà mình, so với bộ dạng buồn bã bi thương lúc trước, trong lòng nàng dần an tĩnh lại. Ứng mỹ nhân bất tri bất giác có tâm phúc của mình trong Đào Nguyên điện, chỉ cần nàng không loạn thì những người khác liền an ổn.
Ứng Thải Mị không ngờ, Trân mỹ nhân so với tưởng tượng của nàng lại không cam lòng, thật đùng là óc heo.
Nghe thấy Thanh Mai lẩm bẩm, Trân mỹ nhân mấy ngày nay đến chỗ các phi tần khác, hình như tìm kiếm cái gì. Không cần phải nói, tất nhiên là muốn tìm ra đêm đó hoàng thượng đã cùng người nào hẹn hò.
Toàn bộ hậu cung bị Trân mỹ nhân làm loạn đến gà bay chó sủa, Thanh Mai thấy vậy bĩu môi. Chỉ vì hoàng thượng tuyên triệu nhiều lần, được thăng vị, liền lập tức không an phận?
Ứng Thải Mị buồn cười, thật sự không sợ đối thủ giỏi, chỉ sợ Trân mỹ nhân là đồng đội như heo. Có Trân mỹ nhân ở đó, cuộc sống sau này của hoàng hậu chắc chắn sẽ phong phú không ít.
Những phi tần khác xem ra không biết chuyện này, còn tưởng rằng Trân mỹ nhân khıêυ khí©h tới cửa, ngầm hận nàng ta không biết bao nhiêu. Trân mỹ nhân hiện tại đang được hoàng thượng sủng ái, nếu một ngày nào đó bị vắng vẻ, chỉ sợ kết quả sẽ không quá tốt.
Bất quá, việc này có quan hệ gì với nàng đâu?
Ứng Thải Mị ngủ đến trưa mới tỉnh lại, liền thấy Thanh Mai đen mặt đến bẩm báo: " Chủ tử, Trân mỹ nhân đến."
" Nga, nhanh như vậy?" Ứng Thải Mị còn tưởng rằng Trân mỹ nhân tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Đào Nguyên điện, dù sao hoàng hậu cũng đã gỡ bỏ bài tử của mình, có thể nói giống như giam cầm trong điện, nàng cũng chưa bao giờ bước ra khỏi cung.
Trân mỹ nhân lại muốn đến Đào Nguyên điện, không lẽ nàng ta muốn tìm được người đó bằng bất cứ giá nào?
Xem ra mị lực của hoàng đế quả nhiên là lợi hại, một hai phi tần không muốn sống mà đâm đầu vào, vì muốn ngủ cùng nam nhân kia một đêm. Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Ứng Thải Mị cho Thanh Mai đem nước đến hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm, thoa phấn để mặt nàng trắng bệch, tháo búi tóc xuống, làm cho nó rối tung lên, nhìn có mấy phần bệnh nặng.
Mặc kệ Trân mỹ nhân vì cái gì mà đến, lo trước họa luôn tốt.
Nếu bị nàng ta nắm thóp, sau đó chạy tới hoàng hậu cáo trạng, ngày lành của Ứng Thải Mị liền chấm dứt: " Thỉnh Trân mỹ nhân vào đi."
Sắc mặt Trân mỹ nhân so với lần trước đến Đào Nguyên điện tiền tụy không ít, trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng. Trong mắt Ứng Thải Mị, tự ái của nàng ta quá nặng, lại không chịu thua kém, mới đem chính mình dằn vặt như vậy.
Nếu thực sự tìm được người kia, thì sẽ thế nào?
Trân mỹ nhân cũng không thể ngăn cản hoàng đế tiếp tục như vậy, lại không có biện pháp lưu lại tâm hoàng đế, cuối cùng lại càng mang thêm bi thương cho chính mình.
Phỏng chừng người này lúc nhập cung thuận lợi, trong vòng một năm lại thăng thêm hai bậc, lại được hoàng đế sủng, nhất thời liền quên bản thân có bao nhiêu phân lượng.
Người không tự hiểu lấy mình, trước giờ đều sống không lâu.
Ứng Thải Mị thở dài, khó có được một mỹ nhân xinh đẹp, hà tất phải lãng phí chính mình như vậy?
" Bệnh phong hàn của Ứng mỹ nhân như thế nào? Mấy ngày nay muội muội vội vàng, chưa kịp tới thăm." Trân mỹ nhân đứng lại cách giường vài trượng, không có ý tứ lại gần.
Ứng Thải Mị cảm thấy nữ nhân này không phải tới thăm, giống như là vội vàng tới bắt gian.
Nàng cũng không thèm để ý, cùng người sắp chết không cần tính toán so đo!
" Làm phiền muội tới thăm, ta uống vào bát thuốc thái y kê, cảm giác khá hơn nhiều." Ứng Thải Mị cho Bạch Mai thỉnh Trân mỹ nhân ngồi trên chiếc ghế quý phi cách đó không xa, châm trà: " Muội muội tới đây thăm, ta đã rất cảm kích."
" Ứng tỷ tỷ đừng nói như vậy, chúng ta một trước một sau vào cung, so với các phi tần khác thân thiết hơn một chút." Trân mỹ nhân mím môi cười cười, khóe mắt liếc xung quanh điện một vòng, chỉ hỏi: " Tỷ tỷ mấy ngày nay buổi tối ngủ có ngon giấc không?"
" Thái y khai phương thuốc trong đó có thuốc an thần, ban đêm cũng ngủ rất an ổn. Chỉ là tỷ tỷ cảm thấy muội muội hình như tiền tụy không ít?"
Ứng Thải Mị trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, mỉm cười nói:
" Muội muội cũng nên kiềm chế, đừng để mệt nhọc. Vừa đúng lúc ta có mang theo hộp nhân sâm từ phủ, không tính là cực phẩm, muội muội cũng có thể đem về bồi bổ thân thể."
Dù sao nàng cũng không dùng được, không để ý đưa Trân mỹ nhân dùng.
Bị Ứng Thải Mị hữu tình đoạt lý chen ngang, làm như nói nàng mấy ngày nay thị tẩm không được thỏa mãn, sự nghi ngờ dưới đáy lòng Trân mỹ nhân rốt cuộc cũng bỏ đi.
Tuy thấy Ứng mỹ nhân cười, nhưng rất miễn cưỡng, khuôn mặt trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như lúc đầu, hoàng đế sẽ để ý đến sao?
Trong lòng đã thông suốt, ý cười trên mặt Trân mỹ nhân không khỏi sâu thêm vài phần: " Nếu như vậy muội muội từ chối thì sẽ bất kính..."
Trân mỹ nhân như trút được gánh nặng, mang theo hộp nhân sâm rời khỏi.
Hoàng thượng đêm đó thưởng cho không ít, Ứng mỹ nhân đem hết vào khố phòng, không dám lấy ra, trước sau như một nhu nhược, thảo nào bị hoàng đế vắng vẻ.
Hoàng đế bước vào Đào Nguyên điện, cũng là do say rượu trong thọ yến mà đi lầm, Ứng mỹ nhân ngẫu nhiên gặp vận may mà thôi.
Bây giờ bị hoàng hậu giam cầm, sức khỏe còn không tốt nổi thì lấy gì mà tranh!