Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 3: Mỹ nhân tâm kế

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Chúc mừng chủ tử.." đợi hoàng đế đi xa, hai nha hoàn thanh y, bạch y chạy đến bên cạnh, sắc mặt vui mừng quỳ xuống hướng Ứng Thải Mị nói lời tốt đẹp.

Thấy hồng sam trên người chủ tử nhà mình bị xé rách, vùng cổ và ngực lộ ra một chút, dấu hôn ái muội, hai thị tị không khỏi mắc cỡ, gò má đỏ ửng.

Ứng Thải Mị tùy ý gật đầu, đáy mắt cũng hàm chứa sự mừng thầm.

Nàng không nghĩ giống thị tỳ, cứ tâm tâm niệm niệm muốn đế vương sủng ái một lần nữa, nàng phải mau chóng tiêu hóa dương khí vừa hấp thu để chữa thương. Ứng Thải Mị nhíu mày liếc mắt nhìn sa y rách rưới trên người, nghĩ tới những phi tần bị vắng vẻ tại những cung điện xa xôi, cung nhân tất nhiên là phủng cao giẫm thấp, đừng nói một thân xiêm y, thức ăn bất quá cũng là cơm canh nguội lạnh.

Xiêm y này là Ứng Thải Mị tìm thấy dưới đáy hòm, hình như là lúc mới vào cung được lọt vào mắt xanh của hoàng đế mấy ngày, thưởng cho xiêm y tốt nhất.

" Bạch Mai, gọi người mang nước nóng vào. Thanh Mai, hầu hạ ta tắm rửa." Ứng Thải Mị thong thả cởi hồng sa bị xé rách ở trên người xuống

thần sắc thản nhiên.

Mỗi lần cùng nam nhân điên đảo loan phượng, nàng không thích trên người mình lưu lại mùi của đối phương, muốn nhanh chóng rửa sạch.

Thị nữ bạch y cúi người đáp ứng, qua đêm hôm nay, những nô tài luôn khinh thường chủ tử sẽ không dám trễ.

Trước đây, ba lần bốn lượt, Bạch Mai phải thúc giục nhiều lần mới chậm chạp đưa nước nóng tới để tắm. Bây giờ, mới một khắc đồng hồ, đã có bốn bà tử khỏe mạnh đưa nước nóng đến. Từng người một trên mặt đều tươi cười, trong miệng ngọt ngào gọi một tiếng " Bạch Mai cô nương".

Bạch Mai chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, xoay người trở về phòng.

Đúng là gió thổi chiều nào thì tiểu nhân theo chiều đó, nhìn thấy làm lòng người thấy phiền.

" Thế nào, ai chọc cho Bạch Mai mất hứng?" Được hầu hạ thoải mái, hương vị của hoàng đế trên người đã được rửa sạch, Ứng Thải Mị tựa vào thùng tắm, tùy ý để Thanh Mai phía sau nhẹ nhàng kỳ lưng, cúi đầu cười ra tiếng.

Bạch Mai cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: " Mấy loại nô tài này, trước đây tại sao mỗi lần gọi luôn bất động, hiện tại vội vàng tiến lên xum xoe."

" Ta còn tưởng rằng đại sự gì, hà tất gì phải để ý tới bọn họ?"

Ứng Thải Mị hơi nheo mắt lại, từ trước đến nay thị lực của nàng rất linh mẫn, đêm nay từ phía xa nàng nhận thấy có người đến gần Đào Nguyên điện. Nam nhân ở trong cung có thể tự do hành tẩu, ngoại trừ hoàng đế thì còn ai có thể?

Nàng liền sớm thu phục hai thị tỳ theo Ứng mỹ nhân tiến cung, tuy hai người này sống chung đã lâu, đối với Ứng mỹ nhân trung thành và tận tâm, nhưng không chừng đó lại là chuyện không tốt, chẳng thà sớm nên điều đi.

Dù sao Ứng Thải Mị nhan sắc giống nhau, nhưng tính tình cùng Ứng mỹ nhân lại bất đồng.

Nếu tối nay ở ngoài điện cùng hoàng đế triền mien, Ứng mỹ nhân trước kia phỏng chừng sớm vì quy tắc nữ giới mà xấu hộ và giận dữ, tức khắc da^ʍ vào cây đào tự tử, sao có thể tự nhiên hưởng thụ, thậm chí lấy được sự chú ý của đế vương?

Ứng Thải Mị ngâm mình trong cánh hoa được rải đầy trong bồn tắm, thích thú thở phào một cái.

Nếu hoàng đế nhạy cảm, sẽ không phát hiện được trong điện không trống trải. Bất quá được bày biện hơi đơn sơ, y phục của nàng mặc thường xuyên là y phục cũ của năm ngoái, ngay cả thái giám cửa điện nghênh đón thánh giá cũng không có, liền có thể thấy được rõ ràng hoàn cảnh của Ứng mỹ nhân.

Nam nhân nếu chưa đạt được mỹ nhân, ít nhiều sẽ đem nàng để trong lòng. Ứng Thải Mị một chút cũng không lo lắng, hoàng đế đối với Đào Nguyên điện sẽ không làm gì.

Thấy chủ tử nhà mình nhắm mắt lại, làm như đang ngủ, Thanh Mai liền làm cái thủ thế yên lặng, ý bảo Bạch Mai không nên nói nữa.

Từ lúc hoàng đế không lật bài tử của Ứng mỹ nhân, nàng bởi vì sai lầm nên bị hoàng hậu đưa tới Đào Nguyên điện hẻo lánh quạnh quẻ như lãnh cung này, chủ từ liền ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, tâm tình nóng nảy.

Khó có được tối nay hoàng đế giá lâm, cùng chủ tử triền mien, Ứng mỹ nhân liền có thể đông sơn tái khởi, lấy được tâm hoàng đế.

Bình thường trong lòng chủ tử rõ ràng như thế nào, tất nhiên không cần các thị tỳ như nàng lắm miệng.

Sau nửa canh giờ, hoàng đế nhanh chóng ban thưởng đến Đào Nguyên điện, Bạch Mai, Thanh Mai không khỏi lộ vẻ kinh hỉ, chỉ có Ứng Thải Mị là thờ ơ.

Thưởng cho đồ vật gì đó thường quý giá, thậm chí là vô giá, mà lại có ký hiệu hoàng cung. Nếu có lén mang ra ngoài, cũng chẳng ai giám mua, chỉ có thể đặt trong cung điện, ở trong mắt nàng không đáng giá để nhắc tới.

Ban thưởng tơ lụa tốt nhất, cắt ra may xiêm y đẹp, trừ mình ra cũng chỉ có một nam nhân là hoàng đế nhìn thấy.

Ứng Thải Mị chỉ liếc mắt một cái liền nheo mắt. Đó là hồng sa thất tiên, làm cho nàng nhớ lại tối nay triền miên như thế nào, hoàng đế ban thưởng cho nàng cũng không quên đùa giỡn nàng một phen?

" Chủ tử, đây là vân sa thượng hạng, nghe nói trên tay Thái hậu có bảy khúc, hoàng hậu có năm khúc." Bạch Mai từng li từng tí như đang cầm vật dễ vỡ, hoàng thượng cư nhiên ban thưởng vải vóc trân quý như thế cho Ứng mỹ nhân, có thể thấy được tối nay mỹ nhân hầu hạ làm cho Hoàng thượng thập phần thoải mái.

Tặng cho một rương hồng sa, chờ nàng mặc rồi cùng hắn lần thứ hai triền miên?

"Được rồi, toàn bộ đều thu thập vào trong kho đi." Dừng một chút, Ứng Thải Mị lại nghiến răng nghiến lợi nói: " Khúc vân sa này, liền may cho ta một bộ đồ mới, sao có thể cô phụ một mảnh hảo tâm của hoàng thượng?"

Hai chữ " Cô phụ", nàng đặc biệt nhấn mạnh.

Bạch Mai không nhận ra được ngụ ý của Ứng Thải Mị, lộ vẻ mặt chần chừ: " Chủ tử, trong điện bày biện đơn sơ, nếu hoàng thượng giá lâm, thật sự là..."

Nàng nói ấp a ấp úng, Ứng Thải Mị lại nghe rõ. Thì ra cảm thấy trong điện bày trí keo kiệt, rõ ràng sẽ làm hoàng đế mất mặt.

Thanh Mai cúi đầu, cũng không nhịn được nữa khuyên nàng: " Chủ tử, hoàng thượng thưởng rất hậu hĩnh, chắc chắn sẽ có phi tần đến chúc mừng."

Đến lúc đó phi tần nhất định sẽ đem việc bày biện phòng bình luận một phen, tất nhiên là đối với Ứng mỹ nhân có nhiều khinh thường, nói không chừng còn nói lời châm chọc.

Thanh Mai từ nhỏ đi theo bên người Ứng mỹ nhân, biết nàng có bao nhiêu tự ái. Nếu nàng bị các phi tần ngang hàng nhau trào phúng, sợ là sẽ tức giận, khiến mọi người không được hài lòng.

Nếu bị người truyền tới tai hoàng thượng, hình tượng ôn nhu bị hủy hoại, đối với một phen khổ tâm tối nay của chủ tử cũng tan như nước...

Ứng Thải Mị nghe được tâm lại thấy phiền, quả nhiên có bao nhiêu chủ tử thì bấy nhiêu nô tài.

Thảo nào Ứng mỹ nhân đã vào cung một năm, cũng không thể bắt được tâm của hoàng đế, bị vứt vào cung điện lạnh lẽo tự sinh tự diệt. Nhìn bộ dáng hai nô tài liền biết, suy nghĩ nhiều như vậy, không thấy mệt sao?

Xem lại bản thân, ngoại trừ luyện công, không có gì xứng đáng để nàng coi trọng.

Lại nói, đem những thứ hoàng đế ban cho bày ra, mấy phi tần trước mặt hoàng hậu trợn mắt vu khống, nói nàng tâm lớn, có ý đồ khıêυ khí©h địa vị hoàng hậu, chính mình không chỉ bị biếm ở Đào Nguyên điện, có khi sẽ đày vào lãnh cung.

Chẳng thà cúi đầu làm người, những phi tần huyên náo cũng chỉ có thể ngầm đối chọi gay gắt, dù sao các nàng quanh năm ngốc ở trong cung, so với bất cứ kẻ nào đều yêu quý bản thân mình, Ứng Thải Mị cần gì cùng với những người này tính toán?

Nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, không yên lòng nói: " Được rồi, hầu hạ ta đi ngủ đi."

Trời đất bao la, luyện công là lớn nhất!

Bạch Mai, Thanh Mai vẻ mặt bất đắc dĩ, một tháng trước Ứng mỹ nhân bệnh nặng một trận, tỉnh lại cả người rạng rỡ không ít, trong lòng các nàng vui mừng, chủ tử rốt cuộc cũng thông suốt mà tỉnh lại, chẳng biết tại sao tính tình trở nên đạm bạc rất nhiều, đối với người xung quanh bày bộ dáng không hứng thú.

Năm đó, Ứng mỹ nhân vào cung được hoàng đế sủng hạnh một thời gian, Chỉ từ khi Ứng tướng quân chết trận, Ứng mỹ nhân cũng không hiểu được thâm cung tàn khốc, đắc tội không ít người, dần dần bị đẩy xa tầm mắt hoàng đế, bị vắng vẻ cho tới nay.

Các nàng cùng Ứng mỹ nhân chỉ có thể lao tới trước, lui không được. Bây giờ xem ra, Ứng mỹ nhân mặc kệ chuyện gì xảy ra, quyết tâm theo ý mình, không thay đổi.

Lại bệnh nặng một trận, bi thương lớn như thế nào, mới có thể hờ hững như vậy?

Ứng Thải Mị nằm xuống, thấy hai thị tỳ nhẹ nhàng rời khỏi, bộ dáng lo lắng, nàng buồn cười lắc đầu, liền đứng dậy ngồi xếp bằng.

Trong lòng thầm niệm khẩu quyết, cẩn thận từng ly từng tí, đem toàn bộ dương khí của đế vương tối nay bao vây đan điền, chậm rãi lan truyền toàn thân.

Ứng Thải Mị đánh chủ ý, suy nghĩ sau này nên ứng phó hoàng đế thế nào.

Nam nhân này không đơn giản, đây là đối thủ lợi hại nhất nàng từng gặp trong mấy năm qua. Nếu đi sai một bước, sợ rằng chính mình sẽ vạn kiếp bất phục, Ứng Thải Mị tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »