" Chủ tử, hoa hải đường nở rất nhiều đúng không?" Bạch Mai cao hứng bừng bừng đỡ Ứng Thải Mị đến ngự hoa viên, sợ nàng ở Di Xuân điện sẽ sinh bệnh.
Liên tiếp mấy ngày này hoàng thượng đều ở chỗ khác, nhìn Ứng chiêu nghi vô tình, Thanh Mai có chút bận tâm, Bạch Mai liền xung phong nhận việc kéo nàng đến xem hoa nở để tâm tình có thể khá hơn một chút.
" Đúng là rất đẹp, đáng tiếc lại thiếu người ngắm hoa." Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hoa hải đường nở rộ, những người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc cũng là để cho phi tần hậu cung cùng hoàng đế thỉnh thoảng sẽ đến xem.
Hoa nở đẹp thế này chắc cũng sẽ không muốn lẳng lặng chờ héo rũ?
Bạch Mai che miệng cảm giác chủ tử nhà mình thiếu tình thú. Hoa nở hoa tàn là chuyện thường, miễn là nó khiến cho mọi người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ứng Thải Mị cười nhạo, như thế cùng phi tần hậu cung giống nhau, từng người một đều thiên kiều bá mị, nếu thế lực gia tộc không đủ mạnh, tự thân không hiểu mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Kết quả bộ dạng cũng tạm được thì cũng chỉ ở trong cung điện quạnh quẽ đến già mà đợi chết.
Dù sao hoàng đế chỉ có một, phi tần hậu cung ngày càng nhiều, mưa móc chia đều bất quá cũng chỉ nói ngoài mặt mà thôi.
" Chủ tử, đó là Diệp mỹ nhân." Bạch Mai liếc mắt nhìn giai nhân đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở Ứng Thải Mị.
Nàng sớm nghe nói tới vị Diệp mỹ nhân này, liên tiếp mấy ngày được hoàng thượng tuyên triệu, đúng là rất hiếu kì.
Bây giờ khó có được gặp gỡ, Ứng Thải Mị không khỏi kinh ngạc.
Diệp mỹ nhân mặc quần áo màu trắng, mặt tròn có một đôi mắt xếch rất đẹp, dáng người thon gầy nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Chỉ là vì sao lại có cảm giác quen thuộc?
Ứng Thải Mị bỗng nhiên cười. Đúng rồi, vị Diệp mỹ nhân này có khí chất và trang điểm có vài phần tương tự Trinh phi.
Xem ra hoàng đế sủng ái Trinh phi nhiều năm, Trinh phi đã trở thành đối tượng để phi tần hậu cung học tập. Mặc dù chán ghét Trinh phi độc chiếm hoàng đế, lại học cử chỉ, cách trang điểm, bày ra bộ dáng giống nàng ta.
Bạch Mai hiển nhiên cũng phát hiện, mím môi không hé răng. Trinh phi ở hậu cung chỉ có một, học có giống thế nào đi nữa, bất quá cũng chỉ hấp dẫn được hoàng đế mấy ngày, rất nhanh sẽ bị chán ghét...
" Ứng chiêu nghi cũng tới ngắm hoa?" Diệp mỹ nhân ôn nhu cười, nhìn cũng dễ ở chung.
Đương nhiên, trong lòng Diệp mỹ nhân có muốn bóp chết mình hay không cũng không biết được.
Ứng Thải Mị gật đầu: " Diệp mỹ nhân cũng thích hải đường?"
" Thϊếp thích thủy tiên ở hồ nước, đáng tiếc bây giờ chưa nở." Diệp mỹ nhân yếu ớt đáp, lộ ra mấy phần tiếc nuối.
Đây là muốn bắt đầu biểu diễn hả?
Ứng Thải Mị cảm thấy rất thú vị, phi tần hậu cung từng người một thú vị, một chuyến đến hoàng cung này đúng là không uổng phí cuộc đời.
Thân thể Diệp mỹ nhân bỗng nhiên lảo đảo, liền muốn ngã xuống. Ứng Thải Mị thuận tay đỡ lấy nàng, theo thói quen nắm lấy vị trí mạch đạp trên cổ tay. Trong chớp mắt thật khiến cho nàng kinh ngạc.
Thể chất của Diệp mỹ nhân này thuần âm.
Nếu sư phụ có ở đây, nàng đem Diệp mỹ nhân dâng lên, chắc là rất cao hứng.
" Không có sao chứ?" Ứng Thải Mị nghĩ đến sư phụ, bất giác toát lên mấy phần mềm mại.
" Không có gì đáng ngại, bệnh cũ mà thôi." Sắc mặt Diệp mỹ nhân trắng bệch, sau đó liền hành lễ rồi được cung nữ nâng đợ chậm rãi rời đi.
Bạch Mai liền nói: " Vị Diệp mỹ nhân này học ba bốn phần của Trinh phi, cũng không biết có phải là người có thủ đoạn..."
" Được rồi, nàng thật đúng là không thoải mái, không phải giả vờ." Bệnh thật hay giả, Ứng Thải Mị liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Hoàng đế cũng rất kì quái, phi tần khỏe mạnh không thích, lại thích ôn nhu yếu ớt, gió thổi cũng bay.
Qủa nhiên, đam mê của hoàng đế cùng thường dân không giống nhau?
- -----------------------------------------------------------------------------------
Đột nhiên bị hoàng hậu tuyên triệu, Bạch Mai nhanh chóng hầu hạ Ứng Thải Mị thay quần áo, Thanh Mai nhíu mày
Không hề báo trước, hoàng hậu đột nhiên gọi tới, đến tột cùng là có chuyện gì?
" Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta tới nhìn nhìn liền biết."
Ứng Thải Mị xuất phát chỉ mang theo Thanh Mai, suy nghĩ gần đây có làm chuyện gì khác người, hoàng hậu trịnh trọng phái người tới tuyên triệu, chắc chắn xảy ra chuyện không đơn giản.
Có thể là có trò hay để xem?
Thanh Mai nhìn chủ tử nhà mình thong dong bình tĩnh thì thập phần bội phục, đáy lòng đang lo lắng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Đưa Ứng Thải Mị bước vào Nhân Minh điện, thoáng nhìn thấy hai hàng phi tần nũng nịu, hoàng đế ngồi ở chủ vị, liền có chút kỳ quái. Ngoại trừ cung yến, nàng chưa từng thấy tất cả phi tần tề tựu đủ như vậy.
" Thϊếp bái kiến hoàng thượng, gặp qua hoàng hậu nương nương."
" Đứng lên đi." Vẻ mặt hoàng đế coi như ôn hòa, hoàng hậu bên người phụng phịu, làm như thập phần mất hứng.
Đáng mừng chính là hoàng hậu không thoải mái không phải vì mình.
Ứng Thải Mị thông minh tạ ơn, liền nghe hoàng hậu hỏi nàng: " Mấy ngày hôm trước Ứng chiêu nghi có đến ngự hoa viên?"
Ngự hoa viên?
Nàng gật đầu trả lời: " Hồi nương nương, thϊếp thường xuyên đi ngự hoa viên ngắm hoa một chút."
Đối với Ứng chiêu nghi thức thời, hoàng hậu hết sức hài lòng, lại hỏi:
" Có từng gặp qua Trân chiêu nghi?"
Ứng Thải Mị lúc này mới dùng khóe mắt liếc một vòng, chỗ mấy phi tấn thiếu một vài người. Một là Trinh phi, hai là Trân chiêu nghi, liền ngoan ngoãn đáp: " Hồi nương nương, thϊếp xác thực gặp qua Trân chiêu nghi."
" Gặp ở nơi nào? Có ở chung một chỗ với người ngoài?"
Hoàng hậu vội vàng truy vấn, Ứng Thải Mị liền hiểu. Nàng còn nghĩ lúc nào hoàng hậu mới bắt đầu gây khó dễ, thì ra đợi Trân chiêu nghi vào bẫy rồi mới chèn ép.
Một chiêu này đủ ngoan, đầu tiên là nâng lên trời, sau đó hung hăng kéo xuống. Như vậy, Trân chiêu nghi muốn xoay người cũng khó khăn.
" Này..." Ứng Thải Mị lộ ra vẻ mặt chần chừ, lặng lẽ liếc hoàng đế một cái, trong mắt tràn đầy bất lực.
" Mạnh dạn nói đi, trẫm nghe." Hoàng đế mở miệng vàng ngọc, muốn giải quyết dứt khoát.
Trong lòng Ứng Thải Mị nổi lên một trận đồng tình với Trân chiêu nghi, không chỉ hoàng hậu xuất thủ, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng tính toán giẫm một cước: " Thϊếp nhìn thấy Trân chiêu nghi cùng Khánh vương gia trong ở trong lương đình ngự hoa viên."
" Khánh vương gia?" Hoàng hậu sửng sốt, vô ý liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, thấy Hoắc Cảnh Duệ hai mắt âm trầm, dồn nén tức giận, không khỏi nhíu mày.
Ngự hoa viên là nơi phi tần hậu cung đi dạo, Khánh vương gia lười nhác đã quen, thế điểm ý thức ấy lại không biết, chạy tới hổ nháo?
" Cho Diệp mỹ nhân qua đây."
Ứng Thải Mị cảm thấy nhiệm vụ của mình đã kết thúc, nhìn những phi tần khác đang bày ra biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa, nàng lặng lẽ ngồi trong góc, yên tĩnh đợi kết quả tốt.
Qủa nhiên, sau khi Diệp mỹ nhân hành lễ, cũng nói như Ứng Thải Mị.
Không có thêm mắm thêm muối, chỉ trần thuật sự thật, làm cho người khác tin phục.
Như vậy, tội trạng của Trân chiêu nghi đã định xuống.
" Oan uổng, hoàng thượng —— thϊếp là oan uổng, thϊếp đối với hoàng thượng là ái mộ, như thế nào sẽ..." Trân chiêu nghi bị hai bà tử khỏe mạnh áp giải đến, khóc lóc vô lực, vẻ mặt toàn nước mắt, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hoàng đế.
Hoàng đế khẽ rũ mắt xuống, chỉ hỏi: " Ngươi cùng Khánh vương ở ngự hoa viên gặp mặt, lại có người tận mắt thấy, ngươi còn gì để nói?"
Trân chiêu nghi thấy Diệp mỹ nhân đứng dậy, liền biết người nàng ta tận mắt nhìn thấy, ánh mắt tràn đầy thù hận hung hăng nhìn một cái:
" Hoàng thượng, thϊếp ở ngự hoa viên vô tình gặp được Khánh vương gia, hành lễ đơn giản rồi rời đi, thϊếp không có phản bội hoàng thượng."
Hoàng hậu bày ra bộ dáng công chính, cũng kỳ quái: " Khánh vương gia làm sao tự nhiên lại đến ngự hoa viên, lại chỉ đυ.ng phải Trân chiêu nghi?"
Ngụ ý, Khánh vương gia không phải do Trân chiêu nghi lén gọi tới đi?
Trân chiêu nghi tức đến đỏ mặt, hận không thể xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hoàng hậu: " Hoàng thượng, thϊếp đích thực là đến ngự hoa viên ngắm hoa, sao biết Khánh vương gia ở đó! Thϊếp có gan lớn hơn trời, cũng không dám cũng nam tử lặng lẽ gặp mặt!"
Thoáng nhìn bên môi hoàng hậu cười lạnh, Trân chiêu nghi bất chấp, một tay ôm bụng, chậm rãi quỳ bên chân hoàng đế khóc lóc kể lể:
" Hoàng thượng, thϊếp còn mang long tự, làm sao có thể làm ra loại việc này?"
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, chỉ nói: " Thai của Trân chiêu nghi bất quá cũng chỉ mới một tháng mà thôi."
Chưa đủ một tháng, lúc đó vừa mới gặp qua Khánh vương gia, ai biết đứa nhỏ là của ai?
Hoàng đế hiển nhiên nghe lọt, một cước đá văng Trân chiêu nghi, vẻ mặt đầy giận dữ: " Người tới, đem Trân chiêu nghi lôi ra ngoài. Nể tình ngươi hầu hạ trẫm, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Hoắc Cảnh Duệ quay đầu, tựa có chút không đành lòng, nhàn nhạt nói:
" Hoàng hậu, Trân chiêu nghi liền giao cho ngươi xử trí."
" Vâng." Hoàng hậu thấp giọng đáp, nhưng lại hỏi: " Hoàng thượng, hài tử trong bụng Trân chiêu nghi nên xử lý thế nào?"
" Còn không biết là của ai, sinh ra để làm mất mặt hoàng gia?" Hoàng đế nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Trân chiêu nghi một cái, rất nhanh rời đi. Rất xa, còn nghe tiếng hắn kêu tổng quản triệu Khánh vương gia tiến cung gặp vua.
Ứng Thải Mị nheo mắt lại, Trân chiêu nghi giao cho hoàng hậu, dù cho có thể giữ được mạng nhỏ, cũng đã hoàn toàn bị chán ghét mà vứt bỏ. Về phần hoàng đế, đem xử lý Trân chiêu nghi xong, liền tìm Khánh vương gia gây phiền phức sao?
Hoàng gia không huynh đệ, quả thực là như vậy.
Thái hậu thiên vị Khánh vương gia đã lâu, hoàng đế vẫn nhẫn nại, rốt cuộc không nhịn được bộc phát?
Nếu là chuyện khác thì thật sự không sao, tội thông gian với phi tần hậu cung áp lên đầu Khánh vương gia, thái hậu cũng không thể tìm được lý do để giải vây.
Một chiêu này đủ khôn ngoan, Ứng Thải Mị cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.
Có thể đay mới chính là ý đồ của hoàng đế?
Ứng Thải Mị thoáng nhìn Trân chiêu nghi mặt mày xám như tro tàn quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt hoảng hốt trống rỗng, mắt thấy hoàng đế phát tay áo rời đi, không chừng Trân chiêu nghi liền lành ít dữ nhiều.
Hoàng đế trực tiếp đem Trâm chiêu nghi giao cho hoàng hậu xử trí, không quan tâm đến sống chết của nàng.
Theo tính tình của hoàng hậu cùng với oán hận sâu đậm tích tụ đã lâu, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội lần này, đem Trân chiêu nghi ra dằn mặt, vẫn để cho nàng tiếp tục sống.
Trên đời này có cái gì khổ hơn so với sống không bằng chết?
Trân chiêu nghi hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt đột nhiên dữ tợn, bò dậy thật nhanh tránh thoát khỏi bà tử, tức khắc đυ.ng về phía cột nhà!
Chân bỗng nhiên đau xót, Trân chiêu nghi ngã trên mặt đất, bị mấy bà tử đuổi theo phía sau chặn lại, không khỏi dùng sức giãy giụa. Nàng biết bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu mình muốn chết cũng trở nên khó khăn.
Ứng Thải Mị vẫy nước ở đầu ngón tay, làm như không có việc cầm chén trà, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Nếu cứ để Trân chiêu nghi tự đâm chết như vậy, hoàng đế lấy cái gì để đối phó với Khánh vương gia?
Dù sao nàng cũng bị Trân chiêu nghi khi dễ đã lâu, liền giúp hoàng đế và hoàng hậu một phen, coi như để xả giận.