" Ứng mỹ nhân, thái hậu nương nương tuyên triệu, hiện tại mau đi theo nô tài." Sáng sớm, thái giám tâm phúc bên người thái hậu đến đây tuyên triệu, Ứng Thải Mị bất chợt nhíu mày, cúi đầu đáp ứng.
" Đại nhân, có thể để chủ tử nhà ta đổi một thân y phục thỏa đáng để đến gặp thái hậu nương nương?" Thanh Mai thập phần thức thời, tiến lên cung kính hành lễ, lặng lẽ lấy một túi tiền nhét vào.
Thái giám tâm phúc suy nghĩ, biết bên trong là bạc, tươi cười trên mặt lúc này mới thật hơn vài phần: " Cũng tốt, xin Ứng mỹ nhân nhanh lên một chút, chớ để thái hậu nương nương đợi lâu."
" Vâng." Bạch Mai ra phía trước điện tuyên bọn thái giám dâng trà, Thanh Mai cùng Ứng Thải Mị trở lại tẩm điện, một bên nhanh nhẹn giúp nàng thay một bộ xiêm y màu nhạt, một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
" Chủ tử, lần này thái hậu đột nhiên tuyên triệu, chỉ sợ là họa không phải là phúc."
Người nào không biết thái hậu ở trong cung là người hay bao che khuyết điểm, đặc biệt là chất nữ hoàng hậu.
Nếu biết hoàng đế đêm đó lén lút đến Đào Nguyên điện thăm Ứng mỹ nhân, chỉ sợ bà ta muốn lột da nàng.
Ứng Thải Mị không quan tâm lo lắng của Thanh Mai, tùy ý nàng sửa sang lại trên người, chỉ cười: " Thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng, sự tình có lẽ không tệ như ngươi nghĩ."
Thanh Mai bất đắc dĩ, chủ tử nhà nàng cái gì cũng tốt, chính là quá mức lạc quan.
Ứng mỹ nhân tiến cung sắp một năm, số lần gặp thái hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ bổng nhiên đơn độc triệu kiến nàng, nhìn thế nào đều cảm thấy lai giả bất thiện*
Nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của Ứng mỹ nhân, Thanh Mai chỉ có thể âm thầm thở dài: " Chủ tử, bất kể thế nào, theo ý tứ của thái hậu, tóm lại ít nói ít sai, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không."
" Được, ta biết rồi." Ứng Thải Mị bất đắc dĩ, trong điện này rốt cuộc ai là chủ tử, một so với một còn bận tâm?
Bất quá nàng chỉ là một mỹ nhân ngũ phẩm nho nhỏ, thái hậu muốn bóp chết nàng so với bóp chết con kiến còn dễ hơn, căn bản khinh thường động thủ.
_._._._._._._._._._._._._._._._
" Thϊếp bái kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vạn phúc." Ứng Thải Mị quỳ trên mặt đất, hướng thái hậu mặt mũi hiền lành ngồi phía trên cung kính hành lễ.
Thái hậu coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, vừa gặp liền hành lễ, thế nào cũng không bắt được sai lầm, còn khiến cho bà ta tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Qủa nhiên, thấy Ứng Thải Mị tiến đến liền cung kính hướng mình hành lễ, trên người trang sức đơn giản, tóc đen vấn một cây trâm bạch ngọc, cả người trong trắng thuần khiết động lòng người, đáy lòng thái hậu thoải mái, sắc mặt không khỏi tốt hơn.
Bà ghét nhất là những kẻ mềm mại ra vẻ, gió thổi liền lảo đảo, thích trang sức diễm lệ, như muốn dụ dỗ nam nhân. Nghe nói Ứng mỹ nhân gần đây tốt hơn, so với trước kia liền hiểu chuyện không ít, nhìn cũng nhu thuận, là một người biết nghe lời.
Thái hậu thích nhất là những phi tần " Nghe lời".
" Người tới, ban tọa."
" Tạ ơn thái hậu nương nương." Ứng Thải Mị nghe vậy, kinh sợ tạ ơn, kéo căng thân thể ngồi xuống. May mà công phu nàng không tệ, bằng không loại tư thế ngồi này, chưa tới một khắc, hai chân sẽ tê mỏi, chỉ sợ không ra được khỏi cửa.
Tư thế này, nàng không khỏi bội phục những cung phi kia. Thân thể nhìn nhu nhược yếu đuối, chưa luyện qua võ, từng người một đều đứng rất quy cũ và lưu loát, không có một chút sai lầm.
" Nhiều năm trước đây, ta cùng với Ứng lão phu nhân cung thân quen. Chỉ là sau khi vào cung liền cùng bên ngoài chặt đứt, cũng may tiên đế khai ân, được về nhà thăm, vừa đúng lúc ngươi đầy tháng."
Thái hậu vẻ mặt yêu thương, làm như hoài niệm năm đó, nhìn Ứng Thải Mị mềm giọng nói: " Ngươi khả năng không nhớ rõ, khi đó ta còn ôm qua ngươi."
Ứng Thải Mị nhìn ánh mắt yêu thương của thái hậu mà sợ hãi, chính mình cũng không tin thái hậu sẽ nhớ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Trước cho một cây kẹo, sau lại giáng một gậy. Nàng thấy rõ ràng, thần kinh vô ý thức mà căng thẳng.
" Hồi thái hậu nương nương, thϊếp có thể vào cung, không chừng là được lây phúc của nương nương." Nói nhiều sai nhiều, nói tốt chắc sẽ không sai.
Thái hậu nghe xong, hiển nhiên nhướng mày cười: " Thực sự mà nói, cái miệng nhỏ nhắn này như hủ mật. Bất quá nhìn ngươi bây giờ, cùng với Ứng lão phu nhân lúc còn trẻ có vài phần giống nhau."
Ứng lão phu nhân trước kia qua đời, cùng không có nghe thái hậu phái người đi tế bái, không chắc chắn là quan hệ thân mật. Bây giờ lại nhắc tới, giống như là đang thăm dò điều gì.
Ứng Thải Mị sụp mi mắt, quy củ trả lời: " Lão phu nhân của thϊếp lúc còn trẻ liền đi, thϊếp thường nghe phụ thân nhắc tới, chỉ biết lão phu nhân từng là thế gia tiểu thư khuê các, thϊếp tiếc nuối vì không theo bên người nàng học hỏi."
" Ngươi chính là cố tình đi... Bất tri bất giác, Ứng lão phu nhân đã đi được mười lăm năm." Thái hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, làm như lơ đãng, thuận miệng hỏi: " Ứng lão phu nhân trước kia thích nhất là bình phong bách điểu, không biết còn đang nằm ở quý phủ hay không?"
Ứng Thải Mị được sư phó phổ cập rất nhiều chuyện của Ứng mỹ nhân, thời gian vội vàng, nàng làm sao biết Ứng gia có bình phong đó hay không?
Chỉ là thái hậu hỏi như vậy, nhất định là có thâm ý, tự nhiên sẽ không thuận miệng như vậy.
Ứng Thải Mị nhanh trí suy nghĩ, làm như chần chừ một chút rồi đáp:
" Hồi thái hậu nương nương, mấy năm trước phòng của lão phu nhân bị hạ nhân không cẩn thận làm rơi ngón nến rồi bốc cháy, tuy nói tổn thất không nhiều, hạn nhân cũng bị trừng trị, phụ thân sợ lão phu nhân đau lòng, liền để mẫu nhân dọn dẹp khố phòng. Thϊếp lúc đó tuổi còn nhỏ, lại không ở bên cạnh nhìn, cũng không biết bình phong kia có hay không?
Nàng trả lời rất cẩn thận, thứ nhất tuổi còn nhỏ, Ứng tướng quân và Ứng phu nhân chắc chắn sẽ không nói cho Ứng mỹ nhân trong phòng lão phu nhân có cái gì; thứ hai quan hệ giữa Ứng mỹ nhân và Ứng lão phu nhân không thân mật, phòng bị đốt cháy rụi, nàng cũng không để trong lòng, tự chắc sẽ không hiếu kì.
Ứng Thải Mị không rõ ràng lắm, Ứng mỹ nhân phỏng chừng càng không biết. Lần này đối đáp rất quy củ, cũng không làm cho người khác nhìn ra sai lầm.
Thái hậu khẽ gật đầu, chỉ nói: " Ứng lão phu nhân có danh tiếng thêu thùa tốt nhất trong kinh thành, bức bình phong kia là độc nhất vô nhị, sợ là sẽ không còn ai khác làm được như vậy."
Thấy Ứng Thải Mị im lặng ngồi nghe, có chút không giống lúc nàng mới vào cung, hết nhìn đông lại nhìn tây, kiêu căng tùy hứng, thái hậu cũng rất ngạc nhiên: " Ứng mỹ nhân bệnh nặng một trận, tính tình lại yên tĩnh không ít."
" Thϊếp bệnh nặng một hồi, từ quỷ môn quan trở về, thật sự buông xuống nhiều chuyện, khiến thái hậu nương nương chê cười."
" Ứng mỹ nhân" bệnh nặng, thái y đều nói bó tay, cuối cùng cũng miễn cưỡng cứu trở về, tính tình thay đổi không phải là chuyện gì kì quái.
Vừa rãnh rỗi hàn thuyên mấy câu, thái hậu lấy lý do mệt mỏi, tiễn Ứng mỹ nhân trở về.
Ứng Thải Mị đi ra, phát hiện mình ở chỗ thái hậu ngẩn người nửa canh giờ, so với luyện công nửa ngày còn mệt hơn. Thanh Mai và Bạch Mai ở bên ngoài chờ, cũng đã sắp phát điên rồi. Nhìn thấy chủ tử nhà mình bình an vô sự đi ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
" Gấp cái gì? Thái hậu nương nương thường xuyên lễ phật, xưa nay thiện tâm, sợ ta ở trong cung cô đơn, nên gọi đến để nói việc nhà mà thôi."
Ứng Thải Mị thấp giọng quát, Bạch Mai há mồm muốn nói gì đó, bị ánh mắt của Thanh Mai một bên chế trụ: " Hồi chủ tử, thái hậu nương nương từ tâm, lại tuyên triệu chủ tử tới gặp, nô tỳ kinh hỉ lại sợ hãi, lúc này mới thất lễ."
Ứng Thải Mị mỉm cười, thật biết điều cảm kích, lúc nào nên nói cái gì thì nói cái đó, đúng thật Thanh Mai là người có thể trọng dụng.
Chủ tớ hai người ngoài của nói chuyện, trong chốc lát đã truyền đến tai thái hậu.
" Đúng thật là thông tuệ, cũng biết thuận theo, không biết tâm tư như thế nào." Thái hậu nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, ngoài miệng thờ ơ nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Tần ma ma phía sau gật đầu đáp ứng: " Chủ tử, Ứng mỹ nhân nhìn trầm tĩnh thông minh, có thể để cạnh hoàng hậu, trở thành một trợ thủ đắc lực."
" Xem xét một chút đã." Thái hậu thở dài, nàng xem trọng chất nữ, đoan trang hiền thục, lại thông minh lanh lợi. Không nghĩ rằng liền đem lòng đánh rơi trên người hoàng đế, lúc này đã rối loạn, nàng lo lắng nhưng cũng không thể trốn tránh được.
" Còn chuyện của Trân mỹ nhân, chủ tử tính toán thế nào?" Tần ma ma chuyển con ngươi, nghĩ đến việc Trân mỹ nhân chạy tới chỗ thái hậu cáo trạng, đúng là có chút kinh ngạc.
Dù sao những ngày gần đây Trân mỹ nhân có cùng hoàng hậu lui tới, còn tưởng rằng nàng sẽ trực tiếp bẩm báo hoàng hậu, lại không nghĩ rằng sẽ đến chỗ thái hậu.
Hiển nhiên, Trân mỹ nhân thà rằng đem nhược điểm giao cho thái hậu, cũng không nguyện ý đưa cho hoàng hậu, rõ ràng là muốn tạo quan hệ tốt.
" Trân mỹ nhân tâm cơ rất lớn, nếu sử dụng tốt, sẽ là một nước cờ hoàn hảo." Thái hậu thật là, nếu như có sai lầm, sẽ bị quân cờ này phản ngược lại.
Nếu có thể mang lại nhiều lợi thế cho hoàng hậu, thái hậu cũng không cần phí sức như vậy.
Nhìn Ứng mỹ nhân so với Trân mỹ nhân có vẻ hiểu chuyện hơn.
Hoàng hậu vào cung năm năm, đến nay vẫn không có tin tức gì, bụng cũng không tốt, tóm lại cần phải có đường lui.
Nàng không thể sinh, cũng sẽ làm cho phi tần hậu cung không thể mang thai. Cứ thế này mãi, đế hậu lúc đó sẽ xin ra khoảng cách. Nếu xảy ra, chẳng thà để cho hoàng hậu lui một bước.
Ứng Thải Mị vừa mới trở lại Đào Nguyên điện, liền thu được rất nhiều ban thưởng từ thái hậu.
Thanh Mai nhíu mày, Bạch Mai hưng phấn, nàng thật sự không cho là đúng.
Thái hậu đối tốt, rõ ràng là muốn chính mình làm việc cho bà ta. Về chuyện muốn mình làm gì, tạm thời còn chưa nói, tóm lại cũng không phải là chuyện tốt.
Ứng Thải Mị lười biếng nằm trên ghế quý phi, sai Bạch Mai rửa chân. Sáng sớm đã ứng phó với thái hậu, tâm nàng rất mệt mỏi.
Chợt nhớ tới câu hỏi của thái hậu, nàng chuyển hướng đến Thanh Mai:
" Ngươi có nhớ Ứng lão phu nhân từng thêu một bức bình phong bách điểu đặt ở nơi nào không?"
Lúc đó tình thế cấp bách, Ứng Thải Mị chỉ nhớ tới mấy năm trước Ứng phủ từng bị cháy lúc nửa đêm, đốt tới hậu viện, chính là nơi ở của Ứng lão phu nhân. Sư phó đưa tin tức cho nàng, nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, rất nhanh liền quăng sau đầu, may mà còn ấn tượng, bằng không là đã xảy ra chuyện.
Thanh Mai nghĩ nghĩ: " Hồi chủ tử, Ứng lão phu nhân thêu thùa tuyệt nhất, chính xác là có thêu một bức bình phong bách điểu, về sau không biết lại không thấy đâu, vẫn không tìm lại được. Có thể là bọn trộm ban đêm lẻn vào lấy đi, chúng ta chỉ trừng phạt vài hạ nhân, sự việc vẫn không giải quyết được gì."
Ứng Thải Mị trong lòng lộp bộp một chút, thất kinh: " Không thấy lúc nào?"
Thanh Mai bị sắc mặt nàng làm cho hoảng sợ, lắp bắp đáp: " Nô tỳ nghe lão nhân trong phủ nói, chuyện xảy ra vào khoảng mười lăm năm trước."
Mười lăm năm trước chính là thời gian Ứng lão phu nhân qua đời?
Ứng Thải Mị đem những câu trả lời ở chỗ thái hậu nhớ lại một lần nữa, nàng nói nàng mơ hồ không rõ, nói chưa thấy qua bức bình phong bách điểu, chỉ nói là mình còn nhỏ. Miễn cưỡng không có trở ngại gì, chắc là trong lòng thái hậu sẽ không nghi ngờ.
Nàng thở ra, lúc này mới cảm nhận được phía sau lưng mồ hôi đã thấm ướt áo.
Người trong cung đều không ngốc, lỡ bước sai lầm, khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.
Bất quá chỉ là những câu hỏi bình thường, nhưng lại thăm dò quá sâu, chính mình suýt nữa bước vào, thì sẽ không quay đầu lại được.
Nhất là Ứng mỹ nhân chỉ là tiểu phi tần, đột nhiên biến mất ở hoàng cung, chỉ sợ không ai để trong lòng. Một ngày trong hoàng cung bỗng nhiên không thấy người, cũng không phải là ít.
Ứng Thải Mị chợt có cảm giác nguy cơ, nàng vốn chỉ muốn ở trong cung điện điệu thấp làm người, yên lặng hưởng thụ một thời gian, thỉnh thoảng ngủ ngủ với hoàng đế, bồi bổ dương khí để luyện thần công, xong trở lại sư môn tiêu dao khoái hoạt.
Bây giờ nhìn nàng được khoan khoái, nhưng thật ra là nguy cơ tứ phía, nàng ngay cả ngủ cũng không thể.
Ứng Thải Mị một lần nữa nằm xuống, những năm gần đây nàng ở sư môn sống quá thoải mái, lại là đệ tử thập thất của sư phó, có sư phó sau lưng làm chỗ dựa, ai lại dám đắc tội nàng.
Nếu nàng trở thành sủng phi của hoàng đế, ngại mặt mũi hoàng đế, hoàng hậu và thái hậu sẽ không tùy ý tra xét, cũng không cần đề phòng Trân mỹ nhân tới trả thù.
Đó là phương pháp tốt nhất để xử lý mọi chuyện, chỉ là...
Ứng Thải Mị cười nhạo, sủng ái của hoàng đế có thể duy trì được bao lâu?
Bất quá, nàng cũng chỉ định ngốc trong cung một thời gian, một chút sủng ái kia cũng đủ dùng.
* Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện: Người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì