Hoàng đế Định quốc Hoắc Cảnh Duệ một thân huyền y, trên khuôn mặt tuấn mỹ bất động thanh sắc, chỉ là mày kiếm đã chau lại. Thái giám tổng quản hầu cận biết vị điện hạ này đã sớm không nhịn được.
Dưới đài, nghìn bài cũng chỉ có một điệu nhạc, so với năm trước cũng không có biến hóa lớn. Thọ yến đề vương cũng không có gì thay đổi hơn.
"... Bãi giá". Hoắc Cảnh Duệ đứng dậy, tay áo phất lên ngũ trảo long văn thêu tơ vàng bay vυ"t, thong thả rời đi.
Hắn bên tay trái mặc áo bào hồng văn phượng. Nữ tử đầu đội trâm cài đang ung dung vội vàng đứng lên hành lễ, cung tiễn đế vương rời đi. Ánh mắt quyến luyến dừng lại ở bóng lưng Hoắc Cảnh Duệ, thật lâu vẫn chưa thu hồi.
Hoàng Thái Hậu thu hết cảnh này trong mắt, trong tâm cảm than chất nữ mặc dù đang ở hậu vị, đứng đầu lục cung, nhưng vẫn như cũ không nhận rõ. Tình yêu đế vương bất quá là vật mờ ảo, làm sao có thể ký thác?
Long liễn* đi đến một vườn hoa đào, từng cánh hoa màu hồng nhạt, ở dưới bóng đêm thêm mấy phần diễm lệ.
Hoắc Cảnh Duệ tâm huyết dâng trào, tay vừa nhấc, liền đi xuống.
" Mảnh vườn đào này để ý thật không sai". Đế vương thuận miệng tán thưởng. Mảnh vườn đào không có tiếng tăm gì lại là mỹ cảnh thế gian. Cung nhân tỉ mỉ xử lý ngự hoa viên đồng loạt lui xuống.
Người hầu phía sau, đầu càng thấp đi xuống. Thân là tổng quản bên cạnh đế vương tất nhiên phải ghi nhớ ngày mai khen thưởng các cung nhân chăm sóc đào viên này.
Hoắc Cảnh Duệ hai tay chắp sau lưng, thờ ơ đi vào vườn đào thưởng thức mỹ cảnh hiếm có.
Gió nhẹ phất phơ, cánh hoa bay xuống, hoa rơi rực rỡ, mùi hương nồng nàn thấm vào ruột gan, làm cho muộn phiện dưới đáy lòng theo đó mà tan biến.
Đằng sau vườn đào là một tòa cung điện.
Hoắc Cảnh Duệ có vẻ hơi kinh ngạc.
Người hầu vội vã thấp giọng nhắc nhở: " Hoàng thượng, đây là Đào Nguyên Điện, tẩm cung của Ứng mỹ nhân."
"A"? Ứng mỹ nhân là ai? Trong cung quá nhiều người, hắn không có ấn tượng.
Chỉ là phía sau vườn đào là tẩm điện, nằm trước hai chữ Đào Nguyên, quả là có chút ý tứ.
Hoắc Cảnh Duệ nâng bước đi vào tiền điện, trước mắt bổng trở nên sáng ngời.
Lại là một mảnh vườn hoa đào, hấp dẫn người nhất. Không phải là hoa đào hồng nhạt diễm lệ phi phàm kia, mà là hồng y nữ tử đang khiêu vũ theo gió trong biển hoa.
Hồng sa buộc vòng quanh dáng người yểu điệu, nhất là khi buộc lên lộ ra eo nhỏ, quấn chặt dịu dàng, trước là bộ ngực no đủ, đẫy đà mê người. Xiêm y phiêu dật, đem toàn thân bọc kín, cúi đầu chỉ lộ ra cổ sau trắng tuyết. Khi múa, cổ tay trắng nõn như ẩn như hiện, làm cho người mơ màng.
Mà nữ tử này lại mang khăn che mặt, không thể thấy rõ khuôn mặt, lộ đôi mắt phượng linh động lại quyến rũ. Đang chìm đắm trong điệu múa, Hoắc Cảnh Duệ cùng đoàn người tiến vào chưa bị phát hiện.
Thẳng đến khi vũ điệu kết thúc, hồng y nữ tử dừng lại thở hồng hộc, thình lình nghe thấy tiếng vỗ tay, không khỏi kinh hãi, đáy mắt lộ vẻ kinh hoảng. Con ngươi đen bóng ẩm ướt nhìn thấy Hoắc Cảnh Duệ thì hiện lên một tia kinh hỉ cùng ngượng ngùng.
" Hoa đào so với mỹ nhân, lại kiều diễm hơn hoa". Hoắc Cảnh Duệ không che dấu ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử, mặc dù biết rõ cung phi đối với hắn đa số đều mê luyến, nhưng người trước mắt lại không giống, ngữ khí không khỏi dịu lại:
" Ứng mỹ nhân sao không đi thọ yến, một mình ở tẩm điện luận thơ nhảy múa?"
Ứng mỹ nhân ánh mắt rũ xuống, thấp giọng trả lời:
" Thϊếp ngẫu nhiên trúng phong hàn, liền ở lại tẩm điện nghỉ ngơi. Việc này đã thông báo với hoàng hậu, hoàng hậu đã cho phép".
Hoắc Cảnh Duệ nghe nàng nôn nóng giải thích, thanh âm mềm mại mang theo vài phần sợ hãi, không khỏi bật cười, ôm lấy đầu vai nàng: " Không sao, nếu Hoàng hậu đã cho phép, trẫm làm sao trách tội nàng?"
Ứng mỹ nhân rút vào trong ngực đế vương, mặc cho hắn đem mình ôm vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn bàn tay nhỏ trắng mềm nhẵn nhụi, mềm nhẵn như tơ làm hắn yêu thích không buông tay, đầu ngón tay nàng đặt trong tay hắn một hồi. Đôi tay này động lòng người như vậy, không biết dung mạo sẽ thế nào?
Hắn giơ tay lên kéo cái khăn che mặt, hồng sa lộ ra dung nhan thanh lệ, hai gò má nhàn nhạt đỏ ửng, mị nhãn như tơ.
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười: " Đêm đã khuya, nghỉ ngơi thôi."
Hắn vừa dứt lời, người hầu phía sau lui ra ngoài rất nhanh.
" Vâng, hoàng thượng." Ứng Thải Mị cúi đầu đáp ứng, đang muốn đi bộ về tẩm điện, lại bị Hoắc Cảnh Duệ kéo lại.
Chỉ thấy hắn cúi đầu, trong chớp mắt giơ tay lên vạch tìm tòi bộ ngực sau lớp hồng sa.
Vài giây sau lộ ra da thịt trước ngực như ngọc, nàng e thẹn đỏ mặt, trong lòng thầm mắng hoàng đế háo sắc như vậy, đi vài bước là đến tẩm điện mà không muốn, cố tình tại vườn hoa đào mà hành sự. Chỉ là Ứng Thải Mị muốn hoàng đế chú ý, làm sao có thể bỏ qua cơ hội khó có được này, thân nhủ nhanh nhẹn liện cởi vạt áo của Hoắc Cảnh Duệ.
Ứng mỹ nhân lòng tràn đầy vui sướиɠ, hai tay khẽ run.
Vào cung một tháng, chờ đợi một tháng, chuẩn bị một tháng, lúc này mới gặp được hoàng thượng, làm cho nàng thành công tiến thêm một bước, hồi lâu mới cởi ra được một cúc áo. Làm sao có thể không kích động?
Hoắc Cảnh Duệ cúi đầu liền thấy nàng lộ ra một mảnh yếm hồng nhạt, cùng với khe rãnh bên trong như ẩn như hiện.
Mà Ứng Thải Mị lại không hề biết, hết sức chăm chú vào cúc áo long bào ở trên, mỹ cảnh tuyệt sắc lắc lư ở trước mắt, Hoắc Cảnh Duệ không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể nhẫn nại, một tay ôm eo nàng, xoay người đè xuống.
" Hoàng thượng —— " Ứng mỹ nhân kinh hô một tiếng, trời đất đảo lộn nằm ngã xuống cỏ, nhìn người áp phía trên, liền xấu hổ xoay mặt qua một bên, lộ ra một bên gáy trắng tuyết.
Cỏ xanh dưới thâm nàng đâm vào da có chút đau, có chút ngứa. Ở ngoài phòng điên đảo loan phượng, tạo nên một cảm giác không đồng dạng.
Hoắc Cảnh Duệ cuối đầu hôn lên gáy nàng, thuận thế xuống, một tay cởi long bào.
Động tác không nhanh không chậm làm cho người dưới thân không kiên nhẫn mà giãy giụa. Ứng Thải Mị nhắm mắt lại, long mi rung động, phảng phất như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng kiềm chế rêи ɾỉ từng tiếng. Hoắc Cảnh Duệ cảm thấy bụng dưới nóng lên, thầm mắng một tiếng " Yêu tinh".
Trong cung phi tần nhiều như vậy, hắn sao lại không phát hiện có một vưu vật?
" Ái phi, đừng có gấp. Đêm dài, chúng ta từ từ hưởng thụ..."
Cảm nhận vòng eo mềm dẻo kỳ diệu. Hoắc Cảnh Duệ đột nhiên có chút luyến tiếc nếu đem mỹ nhân dưới thân một ngụm nuốt vào, mỹ thực khó có được, nên chậm rãi nếm, lại là một tư vị khác.
Hoàng đế không vội, Ứng Thải Mị lại nóng nảy.
Ở trong cung khó có được nam nhân đối đãi như vậy, nàng dễ dàng lắm sao?
Nếu không phải sư môn báo nguy, sư phó bị đuổi gϊếŧ, mình luyện thần công lại vào đường cụt, cũng sẽ không bị đưa vào trong cung, thay thế Ứng Thải Mị chính là "Ứng mỹ nhân", người mà có tướng mạo giống mình bảy tám phần.
Thần công cần thải âm bổ dương, mà trong cung lại chỉ có một nam nhân. Bây giờ người này lại cứ cọ cọ, trêu chọc, chậm chạp không vào chủ đề chính.
Ứng Thải Mị duyệt qua vô số người, tự nhận mình mị lực vô cùng, lòng tự trọng giờ đã bị thương nặng. Thử hỏi trên giang hồ, nàng chỉ cần nhấc một ngón út, đôi mi thanh tú khẽ nháy, bao nhiêu mỹ nam tuấn tú lao đến?
Đáng tiếc nàng xuất thân nhà võ, lúc này mới chiêu được hoàng đế làm nhập mạc chi tân*, giờ người này cứ đang đùa nghịc cọ xát.
Đợi lát nữa thì còn không biết sau này lúc nào có thể lại gặp gỡ.
Ứng Thải Mị thở dài, trong hoàng cung chỉ có hoàng đế là nam nhân, nàng chấp nhận gặm. Dù sao đế vương trên người mang long khí, thập toàn đại bổ của thế gian, trong thời gian ngắn nhất có thể làm công phu của nàng khôi phục.
Nguyên bản Ứng Thải Mị còn vui mừng, vì Ứng mỹ nhân dung mạo cùng mình tương tự, vào cung rất nhanh bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Muốn làm lại, bất quá là chuyện dễ dàng.
Đáng tiếc mỹ nhân này không có tướng mạo tốt, đầu óc lại không thông minh, chưa chiếm được thánh sủng liền bị vắng vẻ, làm cho Ứng Thải Mị mất đi một cơ hội bổ dương.
Một tháng chờ đợi cực khổ, vất vả làm cho hoàng đế đi ngang qua, làm sao cho nam nhân này rời đi đơn giản như vậy?
Không cùng hoàng đế đại chiến ba trăm hiệp, nàng sẽ không phải họ Ứng.
*
Long liễn: Kiệu của vua *
Nhập mạc chi tân: Những người có quan hệ thân cận, những người tham gia cơ mật