Trong khoảng thời gian chờ tiểu nhị lên đồ ăn, Mạnh Phất dứt khoát nói với Lý Việt về hôm nay các quan tranh cãi gay gắt về chuyện đánh giá thành tích trên triều.
Lúc tranh cãi, Ngụy Quân An Ngụy đại nhân biểu hiện mình vô cùng ủng hộ đối với chính sách đánh giá thành tích này, giống như nếu chuyện đánh giá thành tích không thể thành, vậy cái triều đình này liền phải nát rồi, cái quốc gia này liền xong đời, thế cho nên các quan viên không thể không hoài nghi có khi nào Ngụy Quân An bị người hạ cổ hay không? Trước đây, người đứng trước mặt bọn họ kiên quyết kháng cự chuyện này rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi của Nguỵ Quân An? Cũng chưa từng nghe nói Ngụy Quân An còn có huynh đệ mà nhỉ!
Đám quan viên vốn dĩ đã rất bất mãn chuyện Ngụy Quân An đột nhiên phản chiến, đặc biệt là hiện tại bệ hạ càng biểu hiện thiên vị rõ ràng đối với hắn, nên các quan viên liền càng thêm không phục, đều làm quan cho bệ hạ, dựa vào cái gì mà cái tên tiểu nhân hai mặt Ngụy Quân An này có thể làm bệ hạ nhìn với con mắt khác, hắn dựa vào cái gì chứ!
Trên triều, các quan lại phải nhìn tư thế người mang đại nghĩa vì nước vì dân của tên Ngụy Quân An này, liền càng thêm tức khí, vốn dĩ chỉ định đổ ra ba phần sức phản đối mà thôi, nhưng hiện tại thì toàn bộ sức ăn sữa đều lấy ra dùng, kiên quyết muốn cùng Ngụy Quân An đối nghịch, người hai bên cứ cãi nhau như vậy hơn một canh giờ cũng chưa phân thắng bại.
Mạnh Phất ngồi trên long ỷ, nghe các bọn quan viên lời hay ý đẹp, không mang theo một cái chữ thô tục mà mắng chửi người, nhưng nàng cũng không tức giận, còn cảm thấy có vài phần buồn cười, có thể ngay cả bản thân bọn họ cũng không phát hiện, hiện tại tư thế bọn họ mắng chửi người nhiều ít gì cũng mang theo chút bộ dáng của Lý Việt, mấy văn nhân trước nay chú ý phong nhã chú ý quy củ nhất trên đời này, chung quy cũng bị bệ hạ dạy hư.
Mạnh Phất thấy Ngụy lão đại nhân mắng đến tựa hồ có chút cố hết sức, liền vội vàng kêu người đem ghế dựa ra cho Ngụy Quân An, còn sai người dâng điểm tâm, rót trà cho hắn.
Là chỉ cho mỗi Ngụy lão đại nhân, các quan viên khác đều không có.
Các quan viên khác thấy như vậy, trong lòng pha hụt hẫng một phen. Trên triều đình các đại quan viên lớn tuổi hơn Ngụy Quân An cũng không ít, quan viên sức khoẻ kém hơn Ngụy Quân An cũng rất nhiều, bọn họ nãy giờ cũng nói chuyện đến môi tái lưỡi khô, sao lại không được đãi ngộ như vậy?
Tức giận nga!
Bọn họ cũng rất muốn được bệ hạ thiên vị.
Nhưng mà nếu hiện tại bệ hạ thật sự tặng trà cho bọn hắn, bọn họ cũng không thể an tâm thoải mái mà uống như Ngụy Quân An vậy, rốt cuộc nói đến chuyện đánh giá thành tích này, vẫn là bệ hạ đề ra, hiện tại bọn họ phản đối Ngụy Quân An như vậy, kỳ thật cũng là đang phản đối bệ hạ.
Vậy cũng không trách được bệ hạ không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Mấy quan viên nãy giờ dùng sức cãi nhau trong lúc nhất thời có chút nhụt chí, trong lòng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có hâm mộ lẫn ghen ghét đối với chuyện Ngụy Quân An được bệ hạ đãi ngộ đặc thù, nếu như có thể được bệ hạ sủng ái như Ngụy Quân An vậy, bảo bọn họ bẻ chính kiến mà duy trì chuyện đánh giá thành tích này cũng không phải hoàn toàn không được.
Mà Ngụy Quân An lúc này đã ngồi xuống, nhưng giọng hắn lại một chút cũng không nhỏ đi, thấy bệ hạ coi trọng mình như thế, hắn lập tức hưng phấn lên, thanh âm hào hùng vang dội giống như gắn thêm vài cái kèn xô na.
Các quan viên Trung Thư Tỉnh khác nhìn thấy trưởng quan của mình được đến thánh tâm như thế, tức khắc sĩ khí được chấn hưng, gây sức ép cho các quan viên Môn Hạ Tỉnh cùng Lục Bộ liên tiếp thất bại. Môn Hạ Tỉnh thực mau liền uể oải hẳn, Lục Bộ cũng không tốt hơn bao nhiêu, chuyện đánh giá thành tích đến đây xem như hơn phân nửa là thành.
Lý Việt nghe đến sửng sốt, trong nháy mắt, hắn và các quan viên trong triều sinh ra niềm nghi hoặc giống nhau, đây thật sự là Ngụy Quân An sao? Hắn không phải bị người khác thay thế rồi đi?
Nhưng mà nếu có chuyện tốt thế này, hắn hy vọng có thể thay thế thêm mấy tên ngu xuẩn trong triều nhiều một chút.
Mạnh Phất thấy Lý Việt chống cằm không nói lời nào, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lúc thượng triều ta bảo người dọn cho Ngụy đại nhân cái ghế dựa, vậy không có gì không ổn chứ?"
"Không có việc gì."
Chuyện đó tính là gì chứ? Nếu Ngụy Quân An có thể vẫn luôn thành thật như vậy, có dọn giường tới cho hắn ta cũng không phải không được.
Mạnh Phất lại nói: "Đúng rồi, ta phát hiện Cửu vương gia biết số học, còn rất lợi hại."
"Vậy sao?" Điểm này Lý Việt xác thật không biết, mỗi lần hắn nhìn thấy Cửu vương gia, vị tiểu vương gia này không phải ngồi xổm trên đất chơi bùn, thì cũng tránh ở phía sau Thái Hậu, thấy hắn liền quả nhiên như chuột thấy mèo, cất bước bỏ chạy. Lý Việt thật đúng không chú ý tới chuyện thằng bé biết tính toán, trong mắt Lý Việt, Cửu vương gia chính là một tiểu ngốc tử, đã lớn như vậy rồi còn không nói chuyện, sầu chết người.
Mạnh Phất ừ một tiếng, đem chuyện hôm qua mình nhìn thấy ở thiên điện Từ Ninh Cung kể cho Lý Việt.
Trong lời Mạnh Phất, tiểu vương gia không chỉ có không ngốc, hơn nữa còn vô cùng thông minh, cái gì nó cũng hiểu, chỉ là chưa biết cách thuyết minh suy nghĩ trong lòng mình ra, nếu có người có thể dẫn đường chi nó, có lẽ sẽ có thể có thay đổi lớn. Lý Việt lần đầu tiên nghe thấy có người thiệt tình thực lòng mà khen tiểu vương gia như vậy, hắn vô cùng cao hứng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo không khí vui mừng, hắn nói với Mạnh Phất: "Cái đệ đệ này của ta rất ngoan, chỉ là không quá muốn thân cận người khác."
"Cửu vương gia có hơi......" Mạnh Phất ngừng một chút, nàng đang tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả trạng thái hiện tại của tiểu vương gia, nhưng lại cảm thấy từ ngữ nàng có thể nghĩ đến đều không đủ chuẩn xác.
"...... Có hơi không thích giao lưu cùng người khác, hình như là không hợp mắt thì phải." Mạnh Phất vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt của Lý Việt.
"Có sao?" Lý Việt căn bản không chú ý tới, hắn cảm thấy tiểu vương gia cả ngày đều chỉ có một biểu tình.
"Cũng có thể là ta cảm giác sai rồi," Sau khi Mạnh Phất nói xong, lại chia sẻ tiếp với Lý Việt, nói, "Nhưng mà hôm qua Cửu vương gia còn tặng ta một con thỏ con làm bằng bố."
Trên đầu Lý Việt chậm rãi bò lên một dấu chấm hỏi.
Còn có chuyện đến bực này?!
Nhưng mà dựa vào cái gì? Rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Lý Việt cảm thấy thực không hợp lý, mấy năm gần đây hắn làm kiếm gỗ cho tiểu vương gia, còn tặng nó con người gốm nhỏ, còn cho nó nuôi mèo Ngự Hoa Viên, kết quả đừng nói cho hắn lại con thỏ, cái thằng nhãi này chưa từng tặng hắn bất cứ thứ gì!
Hoá ra tình cảm nhiều năm như vậy, chung quy là trao sai người!
Lý Việt nhất thời không quá nguyện ý tiếp thu kết quả này.
Mạnh Phất thấy biểu tình Lý Việt phi thường phức tạp, liền hỏi hắn: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"
"Không có gì," Lý Việt có bày ra một nụ cười, khẳng định nói, "Tốt lắm."
Mạnh Phất cảm thấy biểu tình bệ hạ lúc này thoạt nhìn cũng không giống như có gì tốt, trong lòng Lý Việt có cái gì gì thì phần lớn sẽ trực tiếp biểu hiện ra ngoài mặt, rất ít khi che giấu. Nếu muốn đoán tâm tư vị bệ hạ này, rất nhiều lúc còn dễ dàng hơn đoán tâm tư của mấy người trong Hầu phủ nhiều. Trong lòng Mạnh Phất hiểu rõ vị bệ hạ này có thể là ghen tị, nhưng lời này thật không dễ nói ra trước mặt bệ hạ.
Mạnh Phất rót cho mình một chén nước trà, khẽ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lý Việt, hỏi: "Bệ hạ, ta cả gan hỏi ngài một câu, quan hệ của ngài và Thái Hậu thế nào vậy?"
Kỳ thật lấy phong cách xử sự thường ngày của Mạnh Phất, nàng không nên trực tiếp hỏi Lý Việt vấn đề này.
Lý Việt sờ sờ cằm, hắn thật ra không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ bỗng nhiên mở miệng hỏi mình cái này, không chờ hắn mở miệng, Mạnh Phất lại nói thêm một câu: "Ngài không muốn nói cũng không sao cả."
Lý Việt à một tiếng, thân thể hơi hơi ngửa ra sau chút, nhìn Mạnh Phất nói: "Ta cảm thấy cũng khá tốt."
Mạnh Phất nhìn chằm chằm Lý Việt trong chốc lát, nàng ý thức được vị bệ hạ này không giống như đang nói dối, hắn thật sự cho rằng như vậy.
Nếu quan hệ hai người bọn họ thật sự khá tốt, đêm qua khi nàng đi Từ Ninh Cung gặp Thái Hậu, Thái Hậu tuyệt đối sẽ không kích động đến như vậy, phảng phất như sơ nàng đến một lần xong liền không bao giờ quay lại nữa, đem lời mấy năm nay tích cóp được đều nói với nàng một lần.
"Làm sao vậy? Thái Hậu nói ngươi cái gì sao?" Lý Việt hỏi nàng.
Mạnh Phất nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục nói hay không.
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Lý Việt nói.
"Thái Hậu hình như lo lắng khi ngài và tiểu vương gia ở riêng với nhau." Mạnh Phất nói xong lại có chút hối hận, tuy hiện giờ nàng cùng vị này bệ hạ trao đổi thân thể, nhưng tính ra cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, những lời này do nàng nói ra, vẫn quá mức mạo phạm.
Nàng hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, lại nghĩ tới những lời sau khi cung yến sau kết thúc, mình nhặt được Cửu vương gia, dẫn hắn đi Từ Ninh Cung nghe được. Bà vυ" của tiểu vương gia nói lâu như vậy, Thái Hậu vẫn luôn không mở miệng, trong lòng chưa chắc không tán thành lời bà vυ" kia nói, cho nên Mạnh Phất cũng có vài phần nắm chắc với suy đoán của chính mình.
Chỉ là Mạnh Phất nghĩ mãi không rõ, các huynh đệ cùng cha khác mẹ trong hoàng thất vì tranh đoạt cái vị trí kia không hoà thuận với nhau cũng coi như bình thường, nếu tranh đấu tương đối kịch liệt, thì trở mặt thành thù với huynh đệ cùng mẹ cũng có không phải không có khả năng. Nhưng Lý Việt hiện giờ đã đăng cơ, tiểu vương gia lại còn nhỏ tuổi như vậy, còn không biết nói, Mạnh Phất cho rằng lo lắng của Thái Hậu thực không có lý.
Nghe thấy Mạnh Phất nói như vậy, Lý Việt thật ra lại không tức giận, hắn có chút nghi hoặc hỏi: "Có sao?"
Mạnh Phất nhìn thấy ánh mắt mờ mịt ngây thơ của Lý Việt như thế mờ, trong nháy mắt cũng sinh ra hoài nghi với suy đoán của chính mình. Nếu giữa Thái Hậu cùng Lý Việt thực sự có cái gì, hắn không có khả năng cả một thời gian dài như vậy mà không hề phát giác, Mạnh Phất cúi đầu nói: "Vậy hẳn là ta nghĩ sai rồi, ngài đừng để trong lòng."
"Đừng đừng, nói tiếp đi, nói đi." Lý Việt thúc giục nàng nói, hoàn toàn không che giấu tò mò trong mắt, thật giống như lúc này chuyện hắn đang truy vấn căn bản không phải là chuyện của chính hắn vậy.
Mạnh Phất thấy bệ hạ thiệt tình muốn hỏi nàng vấn đề này, liền kể lại đầu đuôi sự tình xảy ra ngày ấy một lần, nhưng mà Lý Việt thật sự lòng dạ rộng lớn, nghe Mạnh Phất nói xong cũng không cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, Mạnh Phất chỉ có thể phân tích lại động tác, lời nói cùng thần thái mọi người lúc ấy cho hắn nghe một lần.
Đây cơ hồ là kỹ năng Mạnh Phất thuần thục từ nhỏ, chỉ là khi nói ra những cái này thì vẫn là lần đầu tiên nàng làm, Lý Việt nghe đến say sưa, khi thì gật đầu nhìn Mạnh Phất với ánh mắt tán thưởng, chờ đến khi Mạnh Phất nói xong, hắn còn chưa đã thèm hỏi: "Còn nữa không?"
Mạnh Phất thầm nghĩ vị bệ hạ này thật giống như đang nghe nàng kể chuyện xưa thì phải, nàng nói có chút khô cổ, liền lắc đầu, uống một ngụm nước, nhìn Lý Việt nói: "Không bằng ngài kể lại chuyện quá khứ cho ta nghe đi, có thể là ta suy nghĩ nhiều thôi."
"Cũng đúng." Lý Việt ở trước mặt Mạnh Phất cực kỳ dễ nói chuyện, sau đó hắn lại nhớ lại một đoạn, Mạnh Phất hỗ trợ phân tích một đoạn.
Thời gian càng lúc càng xa xăm, giữa hắn cùng Thái Hậu cũng chưa từng xảy ra đại sự nào kinh tâm động phách, cho nên ký ức của kỳ thật cũng không phải chuẩn xác, kỹ càng, tỉ mỉ cho lắm, hắn chỉ có thể miêu tả đại khái cảnh tượng ngay lúc đó thôi.
Mạnh Phất phân tích cũng thực cẩn thận, chỉ là giúp Lý Việt chỉ ra những chỗ có thể trở thành vấn đề giữa hắn cùng Thái Hậu, Lý Việt cũng là hậu tri hậu giác ý thức được, à, lúc ấy những lời đó hoá ra còn có ý tứ này.
"Nói như vậy, ta cùng với Thái Hậu là không có thân cận như trước kia nhỉ," Lý Việt gật gật đầu, "Ta lúc trước cứ tưởng vì ta trưởng thành nên mới như vậy."
"Vậy thì tại sao lại trở nên như vậy?" Mạnh Phất hỏi hắn.
"Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Lý Việt cũng cảm thấy hoang mang, "Là vì ta đi Bắc cương nhiều năm không gặp mặt? Hay là vì ta đăng cơ?"
"Ta cảm thấy có thể có chút liên quan đến Cửu vương gia." Mạnh Phất nói xong lại bổ sung một câu, "Chỉ là suy đoán thôi, không nhất định đúng."
"Tiểu Cửu?" Lý Việt xoa xoa huyệt Thái Dương suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên như nghĩ tới cái gì, rồi ném xuống một tin sấm sét cho Mạnh Phất, hắn nói: "Vậy có thể là do mấy năm đó trong cung vẫn luôn có tin đồn nhảm nhí nói, tiểu Cửu không phải hài tử của tiên hoàng."
Mạnh Phất: "......"
Mạnh Phất thiếu chút nữa một hơi thở không lên, đây là thứ nàng có thể nghe sao? Vị bệ hạ này không khỏi quá không xem nàng như người ngoài rồi.
Mạnh Phất từ trước đến nay có thể rèn luyện bản thân đến cảnh giới trời sập cũng mặt không đổi sắc, lúc này đột nhiên nghe tin tức như vậy, cũng không khỏi lộ ra thần sắc giật mình, nói vậy Thái Hậu lo lắng cũng là có nguyên nhân.
Mạnh Phất hơi há miệng, muốn hỏi xem Cửu vương gia có phải huyết mạch hoàng thất hay không, hỏi xem Lý Việt nghĩ gì về việc này, nhưng chuyện này thuộc về bí mật hoàng thất, nàng thật sự không nên nhiều miệng.
Mạnh Phất mới ép xuống hết nghi vấn trong lòng, liền nghe được Lý Việt đối diện nàng mở miệng nói: "Nhưng chuyện đó cũng có quan hệ gì đâu? Dù sao cũng là đệ đệ ta."
Quan điểm của Lý Việt đối với chuyện này vô cùng thoáng, tiên hoàng có đến mười mấy hoàng tử công chúa, phần lớn đều không phải cùng một mẹ sinh ra, vậy dựa vào cái gì bắt tất cả bọn họ phải nhất định là cùng cha chứ? Nếu hắn là tiên hoàng, hắn tuyệt đối không đưa ra cái yêu cầu vô lý đến như vậy.
Trong lòng hắn hiểu rõ, mà hắn cũng từ trong miệng cung nhân nghe được mấy cái này, Mạnh Phất ở lâu trong cung, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ nghe được mấy lời như thế, cho nên hôm nay nói cho nàng ấy biết cũng không sao.
Thấy Mạnh Phất không nói lời nào, Lý Việt tiếp tục nói: "Nếu Thái Hậu thật sự lo lắng chuyện này, ngươi trở về nói với bà ấy, ta không để bụng đâu."
Mạnh Phất nhìn Lý Việt đối diện đã bắt đầu giơ tay lột đậu phộng, nàng xem như hiểu rõ rồi, bệ hạ thật sự không hề xem mình là người ngoài.
Chẳng qua nàng cảm thấy hiện giờ mình là Lý Việt, thật sự cũng ngại nhắc tới chuyện như Cửu vương gia có phải hay không phải thân sinh của tiên hoàng trước mặt Thái Hậu, mà chắc Thái Hậu cũng sẽ không quá muốn nghe đâu.
Mạnh Phất bỗng nhiên có chút đau đầu, những lời này đối với vị bệ hạ này mà nói, có thể hắn thấy rất dễ dàng nói ra, nhưng nàng không giống như bệ hạ, muốn nàng đi tìm Thái Hậu nói cái loại đề tài này, vậy quả thật sự có chút làm khó nàng.
Lý Việt lấy đậu phộng mình lột xong chia một nửa cho Mạnh Phất, nói với nàng: "Nếu ngươi không muốn nói cũng chả có gì, chờ ngày sau ta tự mình nói với Thái Hậu."
Mạnh Phất ừ một tiếng, nhưng ai cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc khi nào mới có thể trở lại thân thể của chính mình.
Mấy món ăn vừa rồi bọn họ gọi đã làm xong, tiểu nhị bưng mâm đồ ăn lên, nói câu khách quan chậm rãi dùng liền lui ra, nhưng cái món rau trộn móng heo mà Lý Việt tâm tâm niệm niệm thì hắn chỉ ăn một lát liền buông đũa.
"Không hợp khẩu vị sao?" Mạnh Phất hỏi hắn.
Lý Việt xoa xoa bụng, khe khẽ thở dài, thập phần tiếc nuối nói: "No rồi."
Hắn ở chùa Bạch Mã ăn hơi quá nhiều mứt táo, hiện giờ nhìn một bàn đồ ăn ưa thích lại ăn không được mấy ngụm.
Sức ăn của Mạnh Phất thật sự quá yếu, nếu là thân thể hắn, thì mấy miếng mứt táo kia cũng chỉ đủ cho hắn khai vị.
Nhìn bộ dáng Lý Việt phiền muộn thế kia, Mạnh Phất đề nghị nói: "Vậy đợi chút bảo chủ quán gói lại một phần mang đi, ngài mang về phủ ăn."
Lý Việt chỉ có thể gật gật đầu, vì thế mấy đĩa đồ ăn trên bàn này đều vào trong bụng Mạnh Phất, nàng cũng không dám tin tưởng mình có một ngày ăn hết nhiều thứ như vậy.
Mà Lý Việt lại tựa người vào trên bệ cửa, xoa xoa bụng, chán chết mà nhìn người lui tới trên đường phố dưới lầu, đột nhiên hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong đám đông dưới kia, hắn nheo nheo mắt, nhìn Mạnh Phất nói: "Tên kia là Tạ Văn Chiêu đúng không?"
Mạnh Phất buông đũa, theo hướng ngón tay Lý Việt nhìn lại, chỉ thấy Tạ Văn Chiêu đang đứng trước một cái sạp nhỏ bán tranh chữ ở góc đường phía Nam, Mạnh Phất gật gật đầu: "Là hắn."
Lý Việt ý vị thâm trường mà à một tiếng, lại hỏi Mạnh Phất: "Vậy cô nương bên cạnh hắn là ai?"
Vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Tạ Văn Chiêu là cùng kia cô nương mà tới, chỉ là trên đầu cô nương kia có mang mũ có rèm màu trắng, Lý Việt không nhìn được bộ dáng nàng ta.
Mạnh Phất nhìn thân hình bóng dáng kia, suy đoán được lúc này người đang đi cùng Tạ Văn Chiêu hẳn chính là muội muội Mạnh Du của mình, việc này không tiện nói với Lý Việt cho lắm, nên nàng chỉ lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không nhận ra."
Lý Việt sách một tiếng, nói: "Nhà hắn đã có ba cái di nương rồi, còn không ngừng nghỉ?"
Mạnh Phất cười một chút, cũng không nói gì, đối với tâm tư của Tạ Văn Chiêu, thật ra nàng có thể đoán được không sai lắm, nhưng không cần thiết phải nói với Lý Việt, bẩn tai bệ hạ.
Lý Việt lắc đầu nói: "Ngươi nói xem, chính hắn cưới người vào trong phủ, kết quả cứ đặt ở nơi đó, cũng không ngủ với người ta, hiện giờ lại long rong ở bên ngoài tán tỉnh ong bướm, có phải hắn có bệnh hay không?"
Mạnh Phất nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng, biểu hiện của nàng ở Tạ gia vẫn luôn hiền huệ rộng lượng, nhưng thực chất là do nàng không thèm để ý đến những hành vi hoang đường của Tạ Văn Chiêu. Tuy vậy, lúc này nghe có người mắng Tạ Văn Chiêu, trong lòng nàng cũng cảm thấy thống khoái.
Ngay sau đó, Lý Việt liền nhìn thấy Tạ Văn Chiêu dẫn theo cô nương mang mũ có rèm kia cùng nhau xoay người đi về hướng Vân Hề Lâu, Lý Việt thay đổi tư thế, thần sắc trên mặt càng thêm hứng thú.
Cùng lúc đó, dưới lầu, Tạ Văn Chiêu còn chưa bước vào đại sảnh đường Vân Hề Lâu, liền bị mấy người khác giành đường trước, dẫn đầu là một người nổi danh ăn chơi trác táng trong kinh thành, tên là Đổng Phong, là tiểu tôn tử của Anh quốc công.
Mấy năm về trước, vị tiểu thiếu gia này bị nữ quyến trong phủ nuông chiều đến mức không ra cái gì, luôn dẫn theo đám hồ bằng cẩu hữu của mình long rong cả ngày khắp đế đô, làm xằng làm bậy, sau này lại chọc cho Anh quốc công tức giận vô cùng, cảm thấy nếu hắn cứ như vậy, sớm muộn gì có một ngày cả tộc Đổng thị đều phải bị hắn liên lụy, nên liền dứt khoát quyết tâm, không màng các nữ quyến trong phủ ngăn trở, trực tiếp đá hắn cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia của hắn đến Bắc cương đi, muốn cho hắn ăn chút khổ, rèn luyện một phen.
Khi vị tiểu thiếu gia này vừa đến Bắc cương, cả ngày cứ ôn cái giá đại thiếu gia của mình, sai sử hết người này đến người kia, nhưng vận khí hắn không được tốt, một ngày nọ lại không có mắt sai sử đến trên đầu Lý Việt, bị Lý Việt một chùy đánh cho một trận xong cũng không thành thật, còn dám cáo trạng với người nhà, bị Lý Việt phát hiện, lại đánh hắn thêm một trận, từ đó về sau Đổng Phong mới hoàn toàn thành thật, hơn nữa còn lưu lạc thành tiểu đệ của Lý Việt.
Hắn cùng những huynh đệ của hắn ở Bắc cương, đi theo Lý Việt đánh trận đã nhiều năm, sau khi Lý Việt đăng cơ, đám ăn chơi trác táng người ghét chó ngại này liền theo đó mà gà chó lên trời, từ Bắc cương trở về lập tức được an bài chức quan trong triều. Nhưng mà Đại Chu từ khi khai quốc tới nay, vẫn luôn trọng văn ức võ, hơn nữa tuổi tác bọn họ còn trẻ, cho nên cho dù có được chức quan, cũng không được những quan viên đồng liên khác tôn trọng. Hơn nữa đám quan viên này đều đặc biệt giỏi âm dương quái khí, đám người Đổng Phong ở trong triều không chịu nổi mấy thứ đường ngang ngõ tắt kia, dù sao bệ hạ cũng không quá cần bọn họ, liền dứt khoát từ quan, cả ngày chọc chó chọi chim ở đế đô, ngày qua ngày đều thập phần tiêu sái.
Chỉ là bọn hắn tiêu sái, thì có một số người phải chịu uất ức. Muốn đi rạp hát nghe cái tiểu khúc cũng bị bọn họ đặt bao hết; đi thanh lâu tìm hoan mua vui, kết quả hoa khôi bị bọn họ bao ra ngoài đi du hồ; ngay cả đi trong miếu thắp nén hương, thì chú hương đầu tiên cũng thỉnh thoảng bị đám công tử rỗi việc này cướp mất.
Ở đế đô, rất nhiều công tử thế gia hận bọn họ đến ngứa răng, thật không hổ là thủ hạ của bệ hạ, tính tình cũng bá đạo như bệ hạ vậy.
Đương nhiên cái bá đạo của bệ hạ sao có thể kêu bá đạo? Đó là bá khí trắc lậu!(Editor: phóng khoáng kiêu hùng ;))
Đám công tử thế gia ngại quan hệ của bọn họ với hoàng đế, không dám trêu chọc bọn họ, thấy bọn họ là đều tránh rất xa nếu có thể.
Cũng may trong lòng đám người Đổng Phong cũng có giới hạn của mình, không khinh nam bá nữ, không ức hϊếp bá tánh, nhiều nhất chính là khi dễ cái đám công tử thế gia làm bộ làm tịch năm đó cười nhạo bọn họ, nếu như trong quá trình khi dễ có đập hư thứ gì, bọn họ cũng sẽ thành thành thật thật đền tiền.
Khi Đổng Phong lại đây, liếc mắt một cái liền nhận ra Tạ Văn Chiêu, vị Tuyên Bình Hầu này từ nhỏ liền thông minh uyên bác, văn thải nổi bật, lớn lên lại tuấn tú lịch sự, là đối tượng khuynh tâm của rất nhiều cô nương ở đế đô, càng tức giận chính là năm đó khi Đổng Phong bị phụ thân hắn giáo huấn, phụ thân hắn thỉnh thoảng sẽ lấy Tạ Văn Chiêu ra so sánh với hắn, nhìn con người ta rồi lại nhìn ngươi xem, đúng là cái chày gỗ.
Mà lúc trước mỗi lần tụ hội, thân phận Tạ Văn Chiêu rõ ràng cũng không cao hơn so với bọn hắn, nhưng Tạ Văn Chiêu luôn là một bộ cao cao tại thượng, đối với cái gì cũng khinh thường, nhìn bọn họ liền phảng phất như nhìn một đống rác.
Thêm vào đủ chuyện lặt vặt, Đổng Phong thấy Tạ Văn Chiêu tất nhiên không có khả năng cho sắc mặt tốt, Tạ Văn Chiêu bị đẩy một cái lảo đảo, hắn cau mày, nhưng lại không nói gì.
Mạnh Du bên cạnh đỡ lấy cánh tay hắn, quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ."
"Không có việc gì." Tạ Văn Chiêu lắc đầu nói.
Hắn là người văn nhã, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với đám ăn chơi trác tán Đổng Phong này, chỉ tổ hạ thấp thân phận của hắn.
Đổng Phong vào đại đường liền hướng về phía tiểu nhị đang bận bịu hô: "Tiểu nhị, cho chúng ta một cái nhã gian!"
Tiểu nhị quay đầu vừa thấy là đám người Đổng Phong, thầm nghĩ thật mẹ nó muốn mệnh rồi, hắn vừa mới an bài nhã gian cuối cùng cho khách xong, tiểu nhị vội vàng buông giẻ lau trong tay ra, chạy chậm lại đây, giơ khuôn mặt nhỏ nói: "Các vị gia, thật sự ngại quá, hôm nay cái gian nhã gian kia đã an bài cho khách nhân khác rồi."
Đổng Phong nghe xong lời này, lông mày nhất thời liền dựng lên, hắn chất vấn: "Lúc trước không phải ta bảo các ngươi phải giữ cái nhã gian kia lại cho gia sao?"
Tiểu nhị gãi đầu nhỏ giọng nói: "Còn không phải các vị gia đây lâu quá không có tới, tiểu nhân còn tưởng rằng về sau ngài không tới nữa ấy chứ."
Lúc trước việc làm ăn của Vân Hề Lâu có một thời gian khá xập xệ, để lại một nhã gian cho bọn hắn cũng không có gì, chỉ là gần nhất kinh doanh dần dần hảo lên, mấy người Đổng Phong vẫn luôn không tới, lại không để lại bạc, tiểu nhị tất nhiên không thể vì bọn họ mà tiền tới tay đều đẩy ra ngoài cửa được.
Đổng Phong cười lạnh nói: "Vậy là ta sai rồi?"
Tiểu nhị vội vàng xin lỗi: "Không không không, là tiểu nhân sai, là tiểu nhân sai."
Đổng Phong còn chưa nói tiếp, một vị ăn chơi trác táng đứng sau lưng hắn liền buộc miệng nói: "Tiểu nhân là ai vậy?"
Mọi người ở đây: "......"
Cái câu chọc cười này không chút nào buồn cười, Đổng Phong quay đầu lại trừng mắt nhìn người nọ, liếc mắt một cái, quay đầu lại nhìn tiểu nhị nói: "Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, an bài cho chúng ta một nhã gian khác là được."
"Nhưng mà......" Tiểu nhị khó xử nói, "Bẩm các vị gia, nhã gian trên lầu thật sự đều đầy rồi."
Đổng Phong trừng mắt nói: "Hổ không phát uy các ngươi nghĩ là mèo bệnh có phải hay không?"
Chưởng quầy đang tính sổ ở phía sau vừa thấy tư thế này vội đi tới, giơ tay lên gõ đầu tiểu nhị thật mạnh một chút, mắng: "Thứ không biết làm việc, còn không mau đi lên trên lầu bảo khách nhân nhường chỗ cho các vị gia đây?."
"Dạ dạ dạ dạ......" Tiểu nhị lắp bắp một lúc lâu cũng nói không nên một câu hoàn chỉnh.
"Dạ cái gì mà dạ? Còn không mau đi!" Chưởng quầy thúc giục nói.
Đợi tiểu nhị chạy đi hai bước, trưởng quầy lại gọi hắn hắn lại: "Nói với khách nhân, tiền cơm bọn họ hôm nay này miễn, lần sau lại đến Vân Hề Lâu chúng ta ăn cơm, cũng không cần trả tiền."
Mạnh Phất và Lý Việt chỉ chú ý thấy dưới lầu có chút ầm ĩ, cũng không rõ đã xảy ra cái gì, chẳng được bao lâu, tiểu nhị lên lầu, cũng trùng hợp nhã gian mà Mạnh Phất bọn họ đang ở chính là gian đám người Đổng Phong muốn hắn giữ lại, cho nên hắn liền trực tiếp đi đến ngoài cửa, dừng bước chân lại, gõ gõ cửa, nói ý đồ đến xong, hy vọng bọn họ có thể tới đại sảnh đường dưới lầu dùng cơm.
Lý Việt lớn như vậy còn chưa có người nào dám bảo hắn nhường chỗ, thực sự thú vị nha.
Hắn lạnh giọng phun ra bốn chữ: "Bảo bọn họ lăn."
Tiểu nhị đứng ngoài cửa sợ tới mức tay đều run lên, hắn nghe ra vị khách quan trong phòng không phải dễ chọc, khi đang xoay người định đi hỏi các khách quan khác, thì Tạ Văn Chiêu vừa mới lên lầu lại lên tiếng nói: "Vị khách quan này, ta nguyện ra gấp đôi tiền cơm, xin nhị vị xuống dưới lầu dùng bữa."
Tạ Văn Chiêu là dẫn theo Mạnh Du tới, hắn tự nhiên không có khả năng để Mạnh Du lộ diện ở bên ngoài, mà vừa rồi Đổng Phong đẩy hắn một chút kia, hắn cũng không phải hoàn toàn không bỏ trong lòng, sau khi biết Đổng Phong thích cái nhã gian này, Tạ Văn Chiêu đương nhiên muốn chọc tức hắn ta một chút.
Đổng Phong không biết khi nào cũng đi lên rồi, nghe Tạ Văn Chiêu nói, lập tức hắng giọng nói: "Ta ra gấp ba."
Tạ Văn Chiêu nâng giá: "Năm lần."
Đổng Phong: "Gấp mười lần!"
Lý Việt bên trong nhã gian nhíu nhíu mày, nhìn Mạnh Phất hỏi: "Bọn họ có phải đầu óc có vấn đề hay không?"
Mạnh Phất mím môi, lấy mũ có rèm đưa cho Lý Việt, nói: "Chắc nhiều hay ít cũng có một chút."
Đổng Phong là người tập võ, tai nghe rất tốt, khi Lý Việt nói chuyện cũng không muốn tránh bọn họ, cho nên đối thoại của hai người bọn họ, Đổng Phong cùng mấy người phía sau hắn đều nghe rất rõ ràng. Đã bao nhiêu năm nay không ai dám mắng bọn họ ngay trước mặt thế này, Đổng Phong tức giận đến lập tức nâng chân lên, muốn đá cửa mà vào, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là nữ tử nhà ai lại lớn mật như thế.
"Lăn vào đây đi." Lý Việt bên trong cửa nói.