- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
- Chương 15
Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
Chương 15
Bóng đêm nặng nề, trăng lạnh như nước, Tạ Văn Chiêu ngồi ở trong xe ngựa ra khỏi cung vẫn luôn suy nghĩ, Mạnh Phất rời khỏi Lân Đức Điện, rốt cuộc là làm cái gì nhỉ?
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một kết quả nào.
Mạnh Phất rốt cuộc là đã chịu cái kí©h thí©ɧ gì, sao có thể lập tức biến thành như vậy?
Nếu năm đó Mạnh Phất cũng giống như vầy, hắn bất luận như thế nào cũng sẽ không cưới nàng ta vào Tạ gia.
Hắn giơ tay nhéo nhéo mũi, cố gắng nhớ lại trong khoảng thời gian này Mạnh Phất đã làm cái gì, lúc này mới ý thức được mình thiếu chú ý Mạnh Phất đến đáng thương, chỉ biết nàng ta gần đây sinh bệnh, rất ít khi ra ngoài, sau này lại vì Khúc Hàn Yên muốn đổi một sân viện tốt chút, hắn mới đi Tễ Tuyết Viện gặp Mạnh Phất.
Tạ Văn Chiêu không biết Mạnh Phất rốt cuộc thì khi nào mới có thể khôi phục lại bình thường, nếu cứ còn như vậy, hắn thật không dám mang nàng ta tiến cung nữa.
Bản thân nàng ta xảy ra chuyện là chuyện nhỏ, nếu liên luỵ Hầu phủ mới là chuyện lớn.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ, Tạ Văn Chiêu từ trên xe ngựa bước xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Ngọc Liên cùng Hoa Tiểu Lăng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy hắn liền mặt mang ý cười doanh doanh mà hành lễ.
Tạ Văn Chiêu chỉ nhìn các nàng liếc mắt một cái liền thu ánh mắt về, quay đầu nhìn lại về phía Mạnh Phất mới từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau đó theo bản năng mà cau mày lại.
Hoa Tiểu Lăng tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Tạ Văn Chiêu, nàng ta cười đến như một đóa hoa nở rộ, nhẹ nhàng nói: "Hầu gia, thϊếp thân có nấu canh gà cho ngài, ngài có muốn nếm thử hay không?"
Nhưng Tạ Văn Chiêu vẫn giống như ngày thường, nhìn cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, cất bước đi về hướng Tùng Hiên Đường của mình.
Hoa Tiểu Lăng quay đầu nhìn lại Tôn Ngọc Liên đứng bên cạnh mình, liếc mắt một cái, đại khái là trong lòng cảm thấy cảm thấy xấu hổ, liền dậm chân hừ một tiếng.
Tôn Ngọc Liên cúi đầu, không để ý tới Hoa Tiểu Lăng, người ngoài đều nói Tạ Văn Chiêu ôn nhu đa tình, chỉ có các nàng mới biết được, Tạ Văn Chiêu nhìn như đa tình, kỳ thật lại là người lãnh tình nhất. Ngoại trừ người hắn để ở trong lòng, những người khác hắn đều sẽ không để ý.
Nhưng cho dù như vậy, các nàng thân làm di nương cũng phải tranh thủ tìm cho mình một cái đường ra, cũng không thể để vẫn luôn như vậy.
Nàng ta phải nghĩ một cái biện pháp mới được.
Tôn Ngọc Liên nhìn thoáng qua hướng Hoa Tiểu Lăng, Hoa Tiểu Lăng nhận thấy ánh mắt nàng ta, liền trừng mắt nhìn trở về.
Tôn Ngọc Liên mở miệng cười, thấy Mạnh Phất bước qua, nàng ta lại uốn gối hành lễ.
Hoa Tiểu Lăng cảm thấy nụ cười của Tôn Ngọc Liên thật không có hảo ý, nhưng tuy rằng từ trước đến nay nàng ta rất ngang tàng, cũng không đến mức không cho người ta cười.
Lý Việt đi tới, quét mắt nhìn hai nàng ta, liếc mắt một cái, cũng không nói chuyện, đi vào trong phủ.
Hoa Tiểu Lăng nhìn theo bóng dáng Lý Việt rời đi, khăn đang cầm trong tay liền hung hăng vứt trên mặt đất, hỏi Tôn Ngọc Liên: "Ngươi cứ cam tâm vẫn luôn sống như vậy sao?"
Tôn Ngọc Liên chua xót cười, nàng ta nói: "Không cam tâm thì có thể làm thế nào? Trong lòng Hầu gia đã có người."
Hoa Tiểu Lăng hừ cười một tiếng, lắc mông đi về sân viện của mình.
Trở về Niễu Đình Các, nàng ta lại càng nghĩ càng giận, khóc nháo lên, tiểu nha đầu bên cạnh khuyên răng thật lâu mới có thể khuyên được, lại nghe gần đây Tạ Văn Chiêu có thích ăn một loại bánh hoa Mẫu Đơn làm đặc biệt phiền toái, lập tức chạy tới phòng bếp nghiên cứu làm.
Sau khi Lý Việt trở về phòng, lại gặp phải một nan đề mới, hắn cần phải tắm rửa.
Hoàng đế bệ hạ là một xử nam tương đối ngây thơ, năm nay hắn đã hơn hai mươi tuổi, cũng chưa từng nhìn thấy thân thể nữ nhân, nhưng mà hiện tại hắn cần tắm rửa.
Lý Việt, thời điểm khảo nghiệm ngươi lại đến nữa rồi.
Hắn vươn tay, chậm rãi rút cái dây lưng thêu hoa lan ra, bộ dáng cẩn thận như đang bắt một con nhím.
Thanh Bình đứng đối diện nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, ngài nhắm mắt lại làm gì?"
Đôi mắt Lý Việt khẽ mở ti hí, hắn nhìn Thanh Bình nói: "Ngươi cũng đi ra ngoài đi."
Thanh Bình kỳ thật không yên tâm để hắn lại một mình, nhưng vừa đối diện với đôi mắt của Lý Việt, nàng ta liền không dám phản bác một chữ, chỉ ngoan ngoãn ra khỏi phòng.
Nơi này chỉ còn lại một mình Lý Việt, hắn cởi hết quần áo còn lại, hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà xuống nước.
Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho người thứ ba biết.
À, hình như còn phải đến nói cho tên hói Hoài Minh kia nữa.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cánh hoa trên mặt nước, nếu như để mấy tên huynh đệ đã ngủm củ tỏi của hắn biết được tình cảnh hiện tại thế này, phỏng chừng có thể cười đến nỗi té sấp ra khỏi quan tài.
Trong hoàng cung, Mạnh Phất cũng gặp phải phiền toái giống như Lý Việt, nhưng khi tắm rửa thì nàng lại sảng khoái phóng khoáng hơn Lý Việt nhiều, chỉ là sau đó... nàng liền ngừng lại ở cái bước đi nhà xí.
Mạnh Phất cởi bỏ đai lưng, rũ mắt nhìn cái thứ kia, nàng đã nhịn cả một ngày, hiện tại nghẹn đến mức rất khó chịu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
Bệ hạ hẳn là không hy vọng nàng đúng lý hợp tình mà lấy việc này đi hỏi mấy thái giám trong cung nhỉ.
Chẳng lẽ phải vì việc này mà phái ám vệ đi phủ Tuyên Bình Hầu thỉnh giáo bệ hạ?
Mạnh Phất hít sâu một hơi, vì mặt mũi bệ hạ, nàng vẫn nên tự mình sờ soạng tìm hiểu đi.
Ánh sáng đầu tiên của ban ngày phá vỡ vạn dặm bóng đêm, nơi xa, dãy núi bị một cụm sương trắng bao phủ, trong viện, mùi hoa mùi thơm ngào ngạt, tiếng chim hót líu lo.
Lại là một ngày mới, Lý Việt lại cũng bị cùng một âm thanh tương tự như buổi sáng ngày hôm qua đánh thức, hắn không cần mở mắt cũng biết, mình hiện tại khẳng định còn ở trong phủ Tuyên Bình Hầu.
Cuộc sống này khi nào mới quen được đây!
Hắn mở mắt ra, thở dài một hơi, hỏi Thanh Bình đang canh giữ ở gần đó: "Bên ngoài lại làm sao vậy? Ồn ào cái gì nữa vậy? Tạ Văn Chiêu đã chết rồi sao?"
Thanh Bình bị lời hắn làm cho hoảng sợ, may mắn chỉ có nàng ta canh giữ bên cạnh phu nhân, lời này nếu như để những người khác nghe được, truyền ra thì thật không tốt.
Nàng ta đi tới, đẩy bức mành qua hai bên, rồi giải thích cho Lý Việt: "Đêm qua, Hoa di nương thức đến nửa đêm làm một phần bánh điểm tâm, sáng nay cầm đi cho Hầu gia nếm, Hầu gia không thích, Khúc di nương nói nàng ta muốn nếm thử, Hầu gia liền đem điểm tâm đưa cho Khúc di nương, Khúc di nương chỉ nếm một miếng, rồi đem phần còn lại đều thưởng cho hạ nhân, không khéo bị Hoa di nương trông thấy, hiện tại Hoa di nương đang ở chỗ Khúc di nương, xả giận vào hạ nhân."
Trong mắt Thanh Bình, việc này thật đúng là Khúc di nương không có đạo nghĩa, mặc dù nàng ta có cảm thấy khó ăn, cũng không nên tiện tay đem điểm tâm thưởng cho hạ nhân, còn để cho Hoa di nương biết, với cái tính tình kia của Hoa di nương, không bùng nổ như vậy thì đúng là có quỷ!
"Tạ Văn Chiêu đâu?" Lý Việt từ trên giường đi xuống dưới, hỏi, "Việc này do hắn gây ra, hắn mặc kệ sao?"
"Hả......" Thanh Bình sửng sốt một chút, không nghĩ tới phu nhân sẽ lại nghĩ như thế này, nàng ta đáp, "Hầu gia sáng sớm nay liền đi ra ngoài."
Lý Việt cười lạnh nói: "Hắn chạy trốn cũng thật mau đó."
Không biết vì cái gì, Thanh Bình nhìn biểu tình này của phu nhân bọn họ, mạc danh cảm thấy Hầu gia có lẽ lại sắp xui xẻo rồi.
Chờ một chút, vì sao nàng ta lại dùng cái từ "lại" này kia chứ?
Tối qua sau khi trở về, Lý Việt đã đem quyển sách viết đầy đủ tình huống ở Hầu phủ mà Mạnh Phất cho hắn xem qua một lần, trong đó đều có viết rõ về tính tình cũng như gia thế của mấy vị di nương. Hoa Tiểu Lăng vốn là thị nữ bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân cảm thấy nàng ta tướng mạo hay tính tình đều không tồi, liền đem nàng đưa đến bên cạnh Tạ Văn Chiêu. Nàng ta cực am hiểu xoa bóp, hiện tại lão phu nhân cũng thỉnh thoảng kêu nàng ta qua xoa bóp cho chính mình, nàng ta trước mặt lão phu nhân tương đối có thể nói được mấy lời, cho nên nàng ta bị ủy khuất liền sẽ đi cáo trạng với lão phu nhân, lão phu nhân xuất phát từ suy tính nào đó, nghe Hoa Tiểu Lăng nói xong, đều sẽ gọi Mạnh Phất vào trước mắt, răn dạy đề điểm một phen. Mạnh Phất nói chuyện này, cũng là hy vọng bệ hạ có chuẩn bị tâm lý, vị lão phu nhân này nói chuyện nhất định không dễ nghe đâu.
Lý Việt nghĩ thầm, cho dù có không dễ nghe, còn có thể không dễ nghe bằng mình?
Tôn Ngọc Liên là người có xuất thân tốt nhất trong ba vị di nương, nếu Lý Việt không muốn xử lý mấy chuyện vặt vãnh trong Hầu phủ này, có thể ném những việc đó cho cho nàng ta làm.
Còn Khúc Hàn Yên, ngoại trừ được Tạ Văn Chiêu yêu thích, trước mắt không có cái gì đáng chú ý.
Đương nhiên, đối với Lý Việt, Tạ Văn Chiêu thích hay không, càng không đáng nhắc tới.
Lý Việt rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra ngoài đánh một bộ quyền. Sau khi mồ hôi nhễ nhại kết thúc đường quyền cuối cùng, thế mà Hoa Tiểu Lăng vẫn còn đang ồn ào. Tuy Đinh Thuỷ Các của Khúc Hàn Yên cũng không phải quá gần Tễ Tuyết Viện, nhưng nề hà giọng Hoa Tiểu Lăng quá lớn, ở Tễ Tuyết Viện cũng có thể nghe được rành mạch từng câu từng tiếng của nàng ta.
Lý Việt uống ngụm trà, nhíu mày, Hầu phủ này cả ngày ồn ào nhốn nháo, chả giống cái gì.
Việc này phải trách Tạ Văn Chiêu, tìm nhiều thê thϊếp như vậy làm gì?
Hắn nâng bước đi về hướng phía ngoài, Thanh Bình chạy nhanh theo, hỏi hắn đi nơi nào.
"Đi chỗ Khúc Hàn Yên." Hắn nói.
Khi Lý Việt lại đây, Hoa Tiểu Lăng mới vừa náo loạn xong một hồi, đang điều chỉnh hô hấp lấy sức, chuẩn bị làm ầm lên một lần nữa, mà Khúc Hàn Yên thì đang đứng trên thềm đá, tư thế như từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Hoa Tiểu Lăng, thần sắc mang theo khinh thường, phảng phất vô cùng khinh bỉ bộ dáng lưu manh này của Hoa Tiểu Lăng, nàng ta nói: "Bất quá là mấy miếng điểm tâm thôi, hà tất phải làm lớn chuyện như vậy. Nếu ngươi thích, ta bảo hạ nhân làm mấy mâm cho ngươi mang đi, để ngươi ăn cho đủ."
Hoa Tiểu Lăng tức giận đến ngứa răng, hận không thể trực tiếp giơ tay cào cho gương mặt Khúc Hàn Yên nở hoa.
Hạ nhân làm với nàng ta tự tay làm có thể giống nhau sao?
Nàng ta há mồm đang muốn mắng lại, kết quả đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng phu nhân, nàng ta vừa mới hít một hơi thật sâu chuẩn bị mắng, giờ đột ngột dừng lại thiếu chút nữa làm mình sặc chết.
Lý Việt nói: "Đều câm miệng đi, sáng sớm đến giờ mà còn ồn nào như vậy, không để người khác yên à? Có muốn ta tiễn các ngươi đến chợ bán thức ăn trên phố Đông, cho các ngươi ồn ào cho đủ?"
"Ta không có cãi nhau với nàng ta." Khúc Hàn Yên nói.
Hoa Tiểu Lăng vừa muốn mở miệng phản bác, trực tiếp bị Lý Việt ngắt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Tiểu Lăng, nhìn nàng ta nói: "Sự tình thế nào ta đã biết, ngươi tới chỗ này của nàng ta náo loạn thì có ích lợi gì? Là Tạ Văn Chiêu đem điểm tâm ngươi làm đi tặng người, ngươi muốn náo loạn thì đi mà náo loạn với Tạ Văn Chiêu ấy."
"Hả?" Hoa Tiểu Lăng nhất thời cũng chưa phản ứng được, theo bản năng cãi lại nói, "Nhưng mà là nàng ta......"
Lý Việt biết Hoa Tiểu Lăng muốn nói cái gì, hắn giải quyết dứt khoát, nói: "Nếu là cái cây gậy thụt hố phân Tạ Văn Chiêu kia không đem cho thì đã không có việc này."
Đạo lý thì xác thật hình như nói vậy cũng có đạo lý, nhưng Hoa Tiểu Lăng làm đĩa điểm tâm này vốn chính là muốn được Tạ Văn Chiêu thích, nếu nàng ta vì việc này đi náo loạn với Tạ Văn Chiêu, hắn chẳng phải cảm thấy nàng ta càng phiền phức, vậy nàng ta có được cái gì?
Còn nữa, phu nhân vậy mà mắng Hầu gia là gậy thụt hố phân?
Trời ạ, đây thật sự là chuyện nàng ta có thể nghe sao? Có khi nào trở về sẽ bị phu nhân gϊếŧ người diệt khẩu không?
Hoa Tiểu Lăng nghe nói ngày hôm qua phu nhân ở Tễ Tuyết Viện mắng cho Hầu gia một trận, còn tưởng rằng hạ nhân khoa trương, hiện tại xem ra, có thể là thực rồi.
Tròng mắt nàng ta vừa chuyển, việc này phỏng chừng cũng sắp truyền tới chỗ lão phu nhân rồi, nói không chừng hôm nay lão phu nhân sẽ kêu nàng ta qua đi xoa bóp, nàng ta cần phải ngẫm cho thật kỹ để đến lúc đó làm thế nào cáo trạng hết mấy người này, phu nhân, Khúc Hàn Yên, Tôn Ngọc Liên, ai cũng đừng mong tránh được.
Khúc Hàn Yên cũng không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ nói như vậy, liền nâng cằm hừ một tiếng.
"Ngươi hừ cái gì mà hừ? Ngươi cho rằng ngươi có lý sao? Hả?" Lý Việt quay đầu, nhìn thấy Khúc Hàn Yên còn đang đứng trên thềm đá, hắn nâng bước cũng bước lên trên thềm, còn bước cao hơn Khúc Hàn Yên một bậc, hắn nói, "Muốn ăn cái gì thì kêu hạ nhân đi phòng bếp, bảo người làm cho ngươi, hay ý ngươi là Hầu phủ đã nghèo đến mức không làm thêm được một phần điểm tâm? Một hai cứ muốn ăn đồ của người ta, cái tật xấu gì thế này!"
Lý Việt giáo huấn cho mỗi người các nàng một trận xong, liền rút ra tổng kết cuối cùng: "Được rồi, về sau mới sáng sớm ai dám ồn ào thì liền đuổi người đó ra chợ Đông bán thức ăn bán vịt đi! Giọng lớn đến như vậy, thế nào cũng át được tiếng vịt kêu thôi!"
Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên lúc này cũng không dám cãi, các nàng cũng không dám nói chắc lời này của phu nhân là hù dọa các nàng, hay là thật sự sẽ đưa các nàng đi bán vịt.
Lấy tính tình của phu nhân hiện tại, việc này nói không chừng là thật a.
Lý Việt thấy hai người đều đã thành thật, liền muốn quay về Tễ Tuyết Viện lại đánh quyền thêm một lát, hắn đang muốn rời đi, lại nghe được Hoa Tiểu Lăng cất giọng nhỏ mà kêu lên: "Phu nhân?"
"Còn có việc?" Hắn hỏi.
Hoa Tiểu Lăng cúi đầu, bản thân nàng ta từ trước đến nay không biết xấu hổ, la lối khóc lóc lăn lộn đều là chuyện thường ngày, nhưng không biết vì sao, từ hôm qua đến giờ, nàng ta đứng trước mặt phu nhân là không dám có chút nào làm càn, vẻ mặt nàng ta đau khổ nhìn Mạnh Phất nói: "Phu nhân, thϊếp thân đã hai tháng rồi không được nhìn thấy Hầu gia, ngài có thể làm Hầu gia đi qua chỗ của ta ngồi chốc lát không?"
Lý Việt suy nghĩ một chút, hỏi: "Tối hôm qua không phải ngươi mới vừa gặp hắn ở ngay cửa Hầu phủ sao?"
Khúc Hàn Yên không nhịn được, cười một tiếng.
"......" Trong lòng Hoa Tiểu Lăng phẫn uất nghĩ, chờ nàng ta gặp lão phu nhân, nhất định phải cáo trạng Mạnh Phất trước mặt lão phu nhân một phen!
Nàng ta chỉ có thể sửa miệng nói: "Hầu gia đã lâu không đi qua chỗ Niễu Đình Các của ta!"
Lý Việt có chút hứng thú, hỏi: "Hử? Vì sao hắn lại không đến chỗ ngươi?"
"Tâm tư Hầu gia thϊếp thân làm sao biết được?" Hoa Tiểu Lăng cực kỳ ủy khuất, đôi mắt nàng ta chớp chớp, như thể lập tức liền khóc ra.
Lý Việt chống cằm, hỏi: "Cũng đã nạp ngươi vào rồi, không đi chỗ của ngươi hắn đi chỗ nào? Đi qua chỗ Tôn Ngọc Liên?"
Hoa Tiểu Lăng lại lắc đầu.
Không đợi Lý Việt hỏi ra cái tên tiếp theo, Khúc Hàn Yên liền chủ động nói: "Hầu gia ở chỗ ta chỉ là để nghe đàn."
Cái tên Tạ Văn Chiêu này không phải là không được đi?
Ai u, tuổi còn trẻ như vậy mà đã...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu
- Chương 15