Chương 7

Long Tuấn Hưởng từng chút hôn lên môi Lương Diệu Tiếp, tận hưởng hương vị ngọt lịm trong khoan miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của Lương Diệu Tiếp không buông.

Đến khi kết thúc nụ hôn thì mặt Lương Diệu Tiếp đã đỏ hơn gất luôn rồi, vẫn là xấu hổ không dám nhìn Long Tuấn Hưởng.

Long Tuấn Hưởng cười ôn nhu, ôm Lương Diệu Tiếp lại giường, hai người cùng nằm xuống.

-"Tuấn Hưởng..." - Lương Diệu Tiếp hai má vẫn còn ửng hồng, không biết nên nói cái gì với hắn.

-"Tiếp nhi...ta....ta thật sự rất yêu ngươi."

-"Người sẽ không bỏ rơi ta chứ? Ta.. ta thực sự rất sợ."

-"Ta yêu Tiếp Nhi, ta sẽ không bao giờ làm như vậy. Ngươi tin ta chứ?"

Lương Diệu Tiếp nhìn Long Tuấn Hưởng từng lời chân thành, bản thân thật sự động lòng. Lương Diệu Tiếp biết không thể lùi lại, y gặp được Long Tuấn Hưởng được ở bên cạnh hắn như thế cũng là cái duyên đi.

-"Ta tin người."

Chút ngại ngùng vẫn không thể che lấp, Lương Diệu Tiếp tránh đi ánh mắt của Long Tuấn Hưởng, đưa tay cởi bỏ y phục của mình.

-"Để ta." - Long Tuấn Hưởng ngăn Lương Diệu Tiếp lại, hướng môi y hôn hôn, lại liên tục cắи ʍút̼.

-"Ưʍ..."

Vừa hôn vừa luồn bàn tay vào y phục vuốt ve da thịt mềm mại. Long Tuấn Hưởng rời bỏ cánh môi bị cắn đếm sưng đỏ, dần di chuyển xuống phía cổ hôn hôn cắn cắn để lại vài vệt đỏ vô cùng mê người.

-"A... ưʍ..."

Y phục Lương Diệu Tiếp rất nhanh được cởi ra. Thân thể xinh đẹp bại lộ trước mắt Long Tuấn Hưởng.

Lần đầu tiên lõa thân trước người khác như vậy khiến Lương Diệu Tiếp xấu hổ không thôi, mặc dù là người kia chính là người y yêu a~ nhưng mà, hắn cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể y như vậy. Không xấu hổ mới là lạ luôn nha.

Lương Diệu Tiếp vội vàng lấy tay che trên che dưới, nhưng liền bị hắn cầm tay hôn hôn lấy.

-"Tuấn Hưởng.... cái đó... không phải... người cũng phải cởi sao?" - Lương Diệu Tiếp hỏi xong cũng không biết mình đang khỏi cái gì, ai~ Lương Diệu Tiếp ngươi hỏi lung tung cái gì vậy a!?

Long Tuấn Hưởng nghe Lương Diệu Tiếp nói thì bật cười, hắn biết y không có ý khác, nhưng mà hắn lại nghĩ biếи ŧɦái cho y. Tiếp Nhi của hắn thực đáng yêu chết mất.

-"Tiếp Nhi rất nôn nóng muốn nhìn của ta sao?"

-"Không có... ta... không phải ý đó..."- Lương Diệu Tiếp ấp a ấp úng, y không có biếи ŧɦái như vậy đâu nha.

Nhưng mà chưa kịp lên tiếng giải thích thì Long Tuấn Hưởng lại nói tiếp:

-"Ta biết Tiếp Nhi muốn nhìn mà, Tiếp Nhi sẽ không thất vọng đâu." - dứt lời đã rất nhanh mà cởi bỏ Long bào đặt sang một bên. Thoáng chốc trên cơ thể hắn chẳng còn gì nằm đè lên người y.

Y còn cảm nhận như cái vật thể không mấy đứng đắn kia của Long Tuấn Hưởng đang cọ vào người mình a.

-"Tiếp nhi." - Long Tuấn Hưởng ở bên tai Lương Diệu Tiếp nhẹ nhàng thổi. Một chút lại đem vành tai mẫn cảm của y ngậm vào trong miệng liếʍ cắn. Bàn tay hư hỏng vuốt ve lên mỗi nơi trên cơ thể, khơi dậy ham muốn của Lương Diệu Tiếp.

Lương Diệu Tiếp khó chịu "ưm ưm" vài tiếng, cảm nhận có thứ gì đó đang xuyên vào tiểu huyệt của y.

-"Ân..." - Lương Diệu Tiếp khó chịu cọ cọ mông, ba ngón tay Long Tuấn Hưởng cứ ở trong tiểu huyệt y mà làm loạn, lại còn ấn lên vài điểm mẫn cảm ở bên trong.

-"Tiếp nhi, ngoan, ta sẽ không làm đau ngươi." - Long Tuấn Hưởng rút liền mấy ngón tay ra, hơi cúi người hôn lên môi Lương Diệu Tiếp, mυ"ŧ lấy, răng cũng nhẹ cắn, dần dần chuyển qua thành mạnh bạo, dày vò môi y đến sưng đỏ.

Lương Diệu Tiếp gật gật đầu, bị Long Tuấn Hưởng hôn đến đầu óc quay cuồng. Hai chân bị hắn nắm lấy vòng qua thắt lưng, phân thân cương cứng nhắm thẳng tiểu huyệt y xuyên vào, hai người cùng đồng loạt thở dốc.

Lương Diệu Tiếp cảm thấy nơi tư mật vô cùng đau rát, vùi đầu vào l*иg ngực Long Tuấn Hưởng khóc nấc. Hắn thấy y khóc đâm ra đau lòng, nâng lên mặt y hôn hôn, cuối cùng là mυ"ŧ lấy cánh môi y, giúp y xoa diệu đau đớn

Long Tuấn Hưởng từng chút xuyên vào bí huyệt chật chội, bản thân đổ cả mồ hôi nhưng mà cố nén lại vì không muốn sợ y đau, trước phải để y thích nghi. Lương Diệu Tiếp được một lúc cảm thấy thoải mái, nâng thắt lưng lên một chút, nhằm ý Long Tuấn Hưởng động thân.

-"Ưʍ... ưʍ... ân..."

-"Tiếp nhi." - Long Tuấn Hưởng giọng khàn khàn, động thân từ chậm chuyển thành nhanh, phân thân nổi đầy gân xanh liên tục ra ra vào vào, từng chút mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ đi ra bên ngoài.

-"A, Tuấn Hưởng.... ân... ưʍ..ahh.. nhẹ một chút..."

Long Tuấn Hưởng từng nụ hôn rải đều lên ngực y, ngậm lấy đầṳ ѵú hồng đỏ trước ngực sớm đã cứng lên liên tục mυ"ŧ, đôi khi còn cắn cắn. Bên dưới xuyên vào mỗi lúc mỗi nhanh, thắt lưng đưa đẩy mạnh bạo đem phân thân đâm sâu vào bên trong rồi mới rút ra, tiểu huyệt mẫn cảm dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra mỗi lúc mỗi nhiều khiến cho Long Tuấn Hưởng vô cùng thoải mái mà thở dốc.

-"Tiếp nhi, có thoải mái không?"

-"Ahhh, thoải mái...a.... nhẹ... nhẹ một chút... thích quá...nga... Tuấn Hưởng...."

-"Tiếp nhi.....ta yêu ngươi..." - Long Tuấn Hưởng không nhịn được mà một lần nữa chiếm lấy môi Lương Diệu Tiếp, môi lưỡi giao triền không có điểm dừng, nước bọt ngọt ngào không kịp đem nuốt xuống trào ra bên khóe môi.

-"Ahhh... Tuấn Hưởng...ta...ta không chịu được mất...ahh.. ưʍ... sâu quá....ahhh.." - Lương Diệu Tiếp thanh âm rêи ɾỉ bật ra liên tục, nước mắt sung sướиɠ không ngừng rơi xuống. Toàn thân kɧoáı ©ảʍ điên cuồng tập kích không thể nào chống đỡ lại. Chỉ biết rêи ɾỉ rồi rêи ɾỉ, mông nghênh đón từng đợt va chạm như vũ bão.

-"Hừ! Tiếp nhi, chặt quá... hừ... bên trong Tiếp nhi thật thoải mái..." - Long Tuấn Hưởng vừa động thân vừa thở dốc dồn dập, nhìn Lương Diệu Tiếp dưới thân mình không ngừng khóc lóc rêи ɾỉ mà không khỏi động lòng. Hắn yêu y, yêu y đến điên cuồng rồi, thật muốn đem y thao đến quên cả trời đất, đem y khảm sâu vào cơ thể để hai người vĩnh viễn ở một chỗ không bao giờ rời nhau.

-"Tiếp nhi... có yêu ta không? Tiếp nhi có yêu ta khồn?"

-"Ahhh... yêu... ta yêu người...ahhh Tuấn Hưởng... ta yêu người...."

Long Tuấn Hưởng khóe môi cong lên, trong ánh mắt ngập tràn hình ảnh người mình yêu nhất. Như điên cuồng mà động thân, âm thanh da^ʍ mĩ vang vọng khắp cả gian phòng, hòa vào tiếng rêи ɾỉ thở dốc đậm mùi vị tìиɧ ɖu͙©.

-"Tuấn Hưởng....ahhh.. thật đáng sợ...ahhh.. lớn quá... ưʍ... đừng mà... sâu quá rồi...a..."

Lương Diệu Tiếp rêи ɾỉ đến khàn cả giọng, đột nhiên oằn lưng một cái, phân thân run rẩy trong bàn tay Long Tuấn Hưởng lần thứ hai bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Long Tuấn Hưởng cũng không chịu nổi tiểu huyệt Lương Diệu Tiếp thập phần co rút, phân thân xuyên vào tiểu huyệt mềm mại thêm vài cái cũng phóng thích ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, tất cả đều nằm gọn trong cơ thể y.

-"Tuấn Hưởng." - Lương Diệu Tiếp cọ cọ vào người hắn, bộ dạng mệt mỏi làm nũng.

-"Tiếp nhi, mệt?" - Long Tuấn Hưởng ôm lấy y, hôn lên môi y một cái.

-"Ừm ừm."

-"Ngươi ngủ một chút đi."

Đợi cho Lương Diệu Tiếp chìm vào giấc ngủ đến quên cả trời đất, Long Tuấn Hưởng mới đem phân thân của mình rút ra. Mặc dù vẫn chưa thõa mãn lắm nhưng trong lòng cũng phi thường hạnh phúc. Được người yêu hòa lại làm một thì còn gì vui vẻ hơn.

Lần đầu thì như vậy là đủ rồi, để Tiếp nhi của hắn có thể thích nghi nữa. Sau này hắn với Tiếp nhi ở chung một chỗ, mỗi ngày đều sẽ tận tình yêu thương y.

Long Tuấn Hưởng lần đầu tiên cảm thấy tâm trạng vừa vui vẻ vừa hạnh phúc như bay lên trời như thế này. Một chút cũng ôm Lương Diệu Tiếp ra phía sau giúp y tẩy rửa sạch sẽ, hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm những việc này, nhưng mà vì là Tiếp Nhi, nên hắn tình nguyện, làm suốt đời cũng được a~