“Cảm ơn ông vì mọi thứ! Chúc mừng năm mới!” Tôi dùng tất cả sự chân thành và lòng biết ơn của mình để nói với ông.
Cũng như mọi năm, trong nhà của Tiểu Nhân đâu đâu cũng tràn ngập sắc xuân. Tiểu Nhân bế tôi vào phòng, rất bừa bộn, quá bừa bộn, bừa bộn hơn cả từ bừa bộn, hắn lười biếng đến thế là cùng.
- Bà của tôi có may cho Hoàng Thượng một cái áo dài xuân đó.
Vừa nói hắn vừa mở tủ lấy áo ra.
- Để tôi mặc vào cho ngài nhé!
Đã bảo mà, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Tôi nhìn vào gương, cái áo màu đỏ với những bông hoa mai vàng kết hợp với thân hình chuẩn không cần chỉnh của Hoàng Thượng tôi đây, không thể chê vào đâu được.
- Nó hợp với Hoàng Thượng của Tiểu Nhân thật! Sao bấy lâu nay tôi không nhận ra vẻ đẹp của ngài nhỉ?
Tôi biết là hắn đùa mà, không những không giận hắn mà còn bò vào lòng hắn. Hắn vương tay đón rồi ôm tôi vào lòng.
- Từ nay trở về sau, Tiểu Nhân sẽ không dám làm khi chưa hỏi ý ngài nữa đâu, ngài đừng bỏ Tiểu Nhân, Tiểu Nhân buồn lắm!
Tên ngốc này hắn thương tôi nhiều như vậy sao? Tôi cũng rất thương hắn!
Trời đã sáng hẳn, Tiểu Nhân cũng đã thay đồ, không còn vẻ lôi thôi, khổ sở lúc đi tìm tôi nữa. Hắn bây giờ cũng đẹp trai không thua gì tôi đâu. Chuẩn bị xong, chúng tôi cùng ra phòng khách chúc tết ba mẹ.
- Tiểu Nhân đã tìm thấy Hoàng Thượng rồi. Ông ơi, ra đây mau Hoàng Thượng về rồi này.
Tôi thật thấy tội lỗi đầy mình, cả nhà Tiểu Nhân đều đối xử tốt với tôi như vậy mà tôi lại nghĩ xấu họ.
- Chà! Chú mày về đúng lúc nhỉ? Chú mày mà không về thì hai ông bà này phải ăn tết một mình rồi.
Nói rồi, ông ấy cười khà khà vuốt lông tôi. Tất nhiên tôi phải về, tết đến mà vắng Hoàng Thượng thì sao trọn vẹn được. Ý tôi là nếu không có Hoàng Thượng thì Tiểu Nhân cũng sẽ không vui đâu.
- Nào! Ba mẹ đừng chọc Hoàng Thượng nữa. Hai người ngồi đi, con bắt đầu chúc tết đây.
Hắn thì vẫn chúc tết cái câu xưa như trái đất, tôi ở dưới cũng “meo... meo” theo. Cả nhà vui vẻ rộn ràng!
- Kính chúc cả nhà năm mới phát tài, vạn sự bình an.
Không cần nhìn tôi cũng biết ai đến. Bỗng Tiểu Nhân gạt tôi sang một bên, chạy đến bên cạnh Tiểu Tam, cũng đá luôn con mèo điệu đà của Tiểu Tam về phía tôi. Đấy! Tôi nói có sai đâu, đồ mê gái bỏ mèo.
- Nữ Hoàng nhà cậu hợp với Hoàng Thượng nhà tớ đấy chứ nhỉ? Haha!
Hắn cười híp mắt trông rất vui vẻ. Vui đến quên trời quên đất. Quên cả việc vào một ngày đẹp trời hắn đã thiến mất cái “của quý” của con mèo này rồi.
_THE END_