Chương 8-2

Edit:

Dạ

Beta:

Kunnie

————–

Tử

Quang Đế nghĩ đến đây, ánh mắt thản nhiên luôn duy trì hờ hững, lại có vẻ không quá tự tại liếc mắt nhìn Lưu Linh một cái. Nàng có thể sửa sang lại tư liệu một

cách rất chính xác để cho Minh Ân Hoa sử dụng mà không cần đem một đống lớn hồ sơ vẫn chưa được sửa sang kia quăng trực tiếp cho Minh Ân Hoa luống cuống tay chân.

Nhưng cho dù luống cuống tay chân Minh Ân Hoa vẫn sửa sang thành công lại chỗ hồ sơ đó. Đầu óc của nàng luôn tốt, ý nghĩ rõ ràng lại mười phần kiên nhẫn, bình tĩnh ổn thỏa không giống như một nữ nhân mới hai mươi tuổi.

Một nữ nhân thông minh như vậy sẽ không thể không biết Lưu Linh đang cố tình làm khó nàng, nhưng lần trước nàng còn mong hắn khen ngợi Lưu Linh là trợ thủ đắc lực của nàng, là thật tâm khen ngợi mà không hề châm chọc.

Trừ việc chỉnh đốn các hạng mục công việc của người trong

Phủ Nội Vụ làm cho nhãn tình Tử Quang Đế sáng ngời tán thưởng, việc thứ hai làm cho mắt hắn sáng lên là chuyện Minh Ân Hoa an bài cho vị đường ca không ra gì kia của nàng.

Nàng an bài bốn người ở bên cạnh Minh Tĩnh Đại, trong đó có hai người phụ giúp là quan văn, phụ trách ghi chép lại những chỗ thu mua dài hạn; hai người còn lại là trợ làm, là tùy tùng tả hữu bên cạnh Minh Tĩnh Đại. Bởi vì Đại lộ

thị phó (* chức quan chuyên phụ trách thu mua), không phải quan hàm chính thức nên nàng đương nhiên không cần dâng

tấu xin chỉ thị từ hắn, cũng không cần có sự đồng ý từ Phủ Nội Vụ. Nhưng lại có thể giao quyền lực thật lớn cho bốn người này, đối với gia đình của Minh Tĩnh Đại chỉ có thể giám sát mà khống thể quản, nghiễm nhiên dựa vào chỗ hổng này của pháp chế làm cho hắn và Phủ Nội Vụ đều không có lời nào để nói.

Hắn phải công nhận rằng, chiêu này quả thật xảo diệu!

Khi hắn nhìn thấy bối cảnh của bốn người sau lại càng không thể không bội phục Minh Ân Hoa.

Hai quan văn phụ tá, một người là trưởng tử

của Minh gia, một người là đường huynh bên nhà mẹ đẻ của Vịnh Đông Cung, hai người này đồng thời cũng là tài vụ mới; sở hữu việc thu mua đan, thỉnh khoản đan, dịch văn kiện, văn tự đều cần phải có ấn tín của cả hai người đóng dấu, như vậy chứng từ mới có thể được thừa nhận.

Hai người phụ giúp khác, còn lại là phụ trách hiệp trợ xã giao cho Minh Tĩnh Đại cùng các tiểu thương khác, đồng thời cũng phải ghi lại quá trình mỗi một lần thu mua. Gia cảnh của hai người này, một người là em trai của em dâu Trương phi, một người là con của bà vυ" của thế tử Thừa Uy.

Một tổ hợp bất khả tư nghị (không thể tin được), nhưng lại quá lý tưởng. Hắn đối với thủ đoạn của Minh Ân Hoa xem như đã được lĩnh giáo! Nguyên lai quan hệ ân cừu thân sơ giữa người với người trong lúc đó, có thể lợi dụng như vậy! Lấy cừu giám thị, lại có thể phòng ngừa sự tham ô, biển

thủ, như thế này thì cho dù Minh Tĩnh Đại có muốn tham ô, hay tưởng làm xằng làm bậy đi chăng nữa cũng không có lấy một tia cơ hội.

Hơn nữa bốn người

này đều có chung một điểm đặc sắc đó là tương đối chính trực. Đối Với Minh Tĩnh Đại quen thói hống hách, tính cách ban chính (không chính trực), có lẽ có một chút tác dụng, nàng thật sự đã vất vả suy nghĩ rồi.

Thực đáng tiếc… Hắn luôn luôn chờ xem trò hay! Xem ra là phải thất vọng rồi. Nghĩ đến đây, hắn bất chợt nở nụ cười.

Nụ cười của hắn làm cho Lưu Linh lặng người vì khinh ngạc, giật mình.

Lúc này Tử Quang Đế mới phát hiện bên cạnh có động tĩnh, mới nghĩ đến nàng vẫn còn đang ở đây, lãnh đạm nói:

– “Ngươi lui ra đi”

Lưu Linh có chút lo sợ không yên, không rõ là sau khi hoàng đế để nàng lưu lại lâu như vậy, sao cuối cùng cũng là khẩu khí lãnh đạm chán ghét như thế? Nàng đã làm sai cái gì? Rõ ràng lúc trước người tựa hồ thực tán thưởng nàng mà…

Nàng thật muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng khi thấy sự lãnh đạm của hoàng đế sau lại vô cùng khϊếp đảm. Cuối cùng đành phải thất vọng lắc mình biến mất, sợ chỉ hơi có chút chần chờ, sẽ bị hoàng đế không kiên nhẫn mà xua đuổi. Như vậy nàng đời này kiếp này sẽ không có cơ hội tái kiến Hoàng Thượng nữa!

Vì sao hoàng đế lại là một người lạnh lùng, lãnh đạm như thế? Nữ nhân như thế nào mới có thể lọt vào mắt của hắn đây, làm sao cho sự lãnh đạm chán ghét trong mắt của hắn biến mất?

Lưu Linh thật rất

muốn biết, nhưng lại càng sợ biết rằng quả thật tồn tại nữ nhân kia, hơn nữa người đó lại không phải là nàng.

Vẫn là… Không biết thì tốt hơn…

Vẫn là… Hy vọng ai hắn cũng không ham …

Tuy rằng bây giờ là cuối tháng bảy, đảo mắt sẽ tới mùa thu nhưng thời tiết vẫn là cực nóng làm cho người ta khó có thể chịu được. Hồ nước trong Minh Hạ Cung trở thành nơi thật tốt cho bọn nhỏ nghịch nước giải nhiệt, kết quả đầy một hồ ao hoa sen vì thế mà gặp tao ương, khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị lạt thủ tồi hoa (hoa bị tàn phá).

Nhìn đến hoa sen cẩn thận bảo dưỡng bị tàn phá, Minh Ân Hoa thật đau đớn trong lòng, nhưng nếu đã thành như vậy rồi cũng chỉ có thể cho người đem ao sửa sang lại. Đem sen chuyển qua một cái ao nhỏ khác, đem đại ao tẩy sạch sẽ, rồi một lần nữa cho nước chảy vào, đem toàn bộ ao trở thành nơi

vui chơi cho bọn nhỏ.

Ao rất nông nên không sợ nịch thủy (ngã xuỗng nước mà chết đuối), bởi vậy Minh Ân Hoa thực yên tâm mỗi khi bọn nhỏ ở bên cạnh ao chơi đùa, cũng vẫn cho bốn năm người đứng trông, không sợ bọn nhỏ gặp nguy hiểm.

Nhưng là buổi chiều hôm nay, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Tam hoàng tử Dư Dương chẳng may rơi xuống hồ nước, nghe nói bị thương hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.

“Dư

Dương, con của ta! Con ở

đâu, con của ta! Vi nương đến đây



Trương phi sau khi nghe được tin tức, chạy vội mà đến, từ khi bước vào đại môn Minh Hạ Cung bắt đầu khóc kêu, hoàn toàn mất đi lý trí, nhìn thấy vài cung nữ ở bên cạnh của cung nghênh đón, chửi ầm lên:

“Các ngươi

đừng cản ta! Tránh ra!

Kêu Minh Hạ

Cung đi ra đây! Kêu nàng đi ra cho ta! Còn nữa, ta muốn gặp con ta, đừng cản ta!“


– “Nương nương, xin dừng bước, thỉnh người

an tâm một chút chớ

tức giận, lo lắng, Thái y đang ởbên trong chẩn trị“
. Tiếp đãi thanh âm của nữ cung là một cái tát hung hăng.

– “Tránh ra!”.

Giọng căm hận, Trương phi đá văng ra người ở ngay cạnh chân nàng ta, rồi nhằm phía phòng ngủ của Minh Ân Hoa mà xông vào. Hành động ngoan độc vừa xuất ra xong, nước mắt lại chảy xuống. Trời ạ… Thái y vẫn còn đang chẩn trị, đây là trọng thương! Nhi tử của nàng, tâm can của nàng, người trông cậy duy nhất của nàng trong kiếp này!

– “Dư

Dương, con của ta… Ô… Minh Hạ

Cung ngươi thật giỏi, nếu con ta có điều gì không hay xảy ra, ta cùng ngươi liều mạng, cùng lắm thì đồng quy vu tận, ta không muốn sống

nữa! Minh Ân Hoa, ngươi ra đây“


Thanh âm một đường vọt thẳng vào trong tẩm phòng, sau đó đập vào tầm mắt đầu tiên là hình ảnh Dư Dương bình an vô sự.

Sắc mặt Dư Dương trắng bệch, không biết là do vẫn chưa tiêu tan sự hồi hộp, sợ hãi hay vẫn là bị chính mẫu thân đang điên cuồng của mình làm cho kinh hách, chỉ thấy hắn sợ hãi kêu một tiếng.

– “Mẫu thân…“

– “Dương nhi! Con không sao chứ? Con có khỏe không? Có đau hay không? Con hãy nói tất cả

cho nương biết! Nương nhất định

sẽ

vì con tác chủ, lần này vô luận như

thế

nào, Hoàng Thượng cũng không có thể

lại bao che cho nàng ta nữa! Có cái gì ủy khuất, con hãy nói ra! Toàn bộ

nói ra hết đi, không phải sợ!”.


Trương phi kéo con qua, ngồi thẳng thân mình cẩn thận kiểm tra, mỗi một tấc đều không buông tha. Nghĩ đến ít nhất sẽ nhìn thấy miệng vết thương không lớn thì nhỏ, nhưng ngược lại, cái gì cũng không tìm được.

– “Dương nhi, con bị

thương chỗ

nào?”.


Nàng lo lắng hỏi.

– “Mẫu thân, con không sao mà. Chỉ

là quần áo bị

ướt mà thôi, đã cho người thay ra giúp rồi”
. Hắn sờ sờ đầu tóc còn ẩm ướt, ngập ngừng nói.

– “Làm sao có thể

không có việc gì cho được? Hạ

nhân truyền lời cho ta nói con bị

hôn mê!“


– “Vâng, khi con vừa rơi vào nước, nhất thời kinh hoảng bị

hôn mê trong chốc lát thôi,

nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh lại chắc không đến một khắc”.


Dư Dương giải thích. Lại nói:

“Là con không tốt, quá mức ham chơi, mới gặp phải tai họa này. Con sẽ

thỉnh tội với phụ

hoàng, thỉnh cầu người trách phạt…“


Trương phi ngắt lời hắn, kêu lên:

– “Dương nhi, con nói bậy bạ

gì đó? Minh Hạ

Cung không chiếu cố

tốt cho con, hại con bị

chấn kinh rơi xuống nước, người nên xin Hoàng Thượng thỉnh tội nên là nàng mới đúng! Đúng rồi! Nàng đâu? Ta muốn tìm nàng lý luận, ta giao cho nàng một đứa nhỏ

thật khỏe mạnh, thật tốt như

vậy, xem nàng chiếu cố

thành bộ

dáng gì đây! Hôm nay nàng phải cho ta một lời giải thích mới được!“


Sau khi xác định con không có việc gì, nàng đứng lên, toàn thân tràn ngập chiến lực, đang lúc mải mê tìm Minh Ân Hoa tính toán muốn đem toàn bộ hỏa lực đem ra khai hỏa để chiến đấu một phen! Sau đó ánh mắt chuyển tới trên giường, định trụ, không tự chủ được kinh hô ra.

– “A! Máu!”

Là máu, trên giường có máu, nhuộm đỏ một mảnh, ở trên cẩm trù màu trắng lại càng thêm kinh người.

Sau đó Trương phi thấy Minh Hạ Cung, cũng thấy rõ nhóm Thái y đang vì Minh Hạ Cung xử lý miệng vết thương, trên cánh tay trái của nàng có một

vết thương thật dài, giống bị lợi khí xẹt qua, theo khuỷu tay kéo dài tới tận cổ tay, có vẻ như miệng vết thương rất sâu, cho nên vẫn còn đang đổ máu. Cho dù đã có ba bốn danh Thái y đang cố gắng cầm máu, nhưng vẫn không hoàn toàn khống chế được.

Nguyên bản Minh Ân Hoa còn đang hôn mê, nhưng do Trương phi tới gây ồn ào như vậy, cũng đã tỉnh táo lại. Thứ đầu tiên đập vào trong mắt nàng là sắc mặt không tốt của Trương phi, trong lòng nàng không nén được tiếng thở dài.

May mắn là đúng lúc rơi xuống nước nàng kịp thời ôm lấy Dư Dương, làm đệm lưng cho hắn; khi ngã xuống ao, một tiêm thạch (đá sắc) sắc bén xẹt qua cánh tay của nàng mà không phải của Dư Dương làm cho hắn chỉ là chỉ bị chấn kinh mà lông tóc vô thương. Nếu là không bảo vệ tốt cho Dư Dương, làm cho hắn bị thương cả đời nàng sẽ bị lương tâm cắn rứt, giờ phút này thật đúng là không chịu nổi lửa giận của Trương phi.

– “Ngươi, ngươi, ngươi là như

thế

nào chiếu cố

hài tử

của ta vậy? Ngươi làm sao có thể

hại hắn ngã xuống ao, nếu hại Dư

Dương nịch thủy thì làm sao bây giờ? Ngươi …”
. Trương phi tin tức không đủ, lại vẫn cảm thấy hết thảy mọi lỗi lầm đều là ở Minh Ân Hoa!

– “Mẫu thân, là mẫu phi Minh Hạ

Cung đã cứu con, con còn hại mẫu phi bị

thương, nếu không phải là do trò nghịch dại của đứa nhỏ, chỉ

lo chơi, không chú ý dưới chân, sẽ

không bị..”.


Dư Dương khổ sở kéo kéo mẫu thân, hy vọng mẫu thân không hung ác với mẫu phi như vậy.

– “Dương nhi ngoan, con mới vừa rồi bị

chấn kinh, chính cần nghỉ

ngơi an thần cho tốt, ta cho người mang con hồi Vân Dương Uyển, con làm nương bị

hù suýt chết, lúc này vô luận con như

thế

nào đều nên ở

bên người vì nương, như

vậy nương mới có thể

yên tâm”.


Nói xong, chỉ thị cho nữ quan của mình:”Trương Lâm, ngươi đem Tam hoàng tử

hồi cung đi, sau đó tới Thái Y Viện lấy dược liệu tốt nhất nấu thành canh an thần, để

Tam hoàng tử

điều dưỡng cho tốt.“


Bên trong phòng, trong khoảng thời gian ngắn không hề có động tĩnh. Dù sao nơi này cũng là Minh Hạ Cung, đừng nói chỉ trong Minh Hạ Cung, mà toàn bộ hậu cung hiện tại cũng đều do Minh Hạ Cung định đoạt. Giờ phút này Tam hoàng tử có thể đến Vân Dương Uyển nghỉ ngơi hay không còn phải chờ Minh Hạ Cung gật đầu mới được! Đây cũng không phải là điều mà Trương phi có thể tự tiện quyết định được.

Mệnh lệnh của Trương phi đương nhiên không có khả năng được chấp hành ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía Minh Ân Hoa đang nằm trên giường không hề động thủ. Điều này làm cho trên mặt Trương phi vốn đã không có ánh sáng mà nay tâm hoả lại bắt đầu bùng cháy dữ dội, dường như sẽ lập tức tức giận, nhưng Minh Ân Hoa đã gật đầu nói:

– “Dư

Dương, hai ngày này con tới Vân Dương Uyển ở

đi. Mẫu phi cũng an tâm tĩnh dưỡng”.


– “Dạ, mẫu phi. Vậy mỗi ngày con sẽ

tới thỉnh an người, nguyện cho mẫu phi sớm ngày khang phục”.


Dư Dương thi lễ đối với nàng, sau đó theo nữ quan đi ra ngoài.

Minh Ân Hoa vẫn đối xử khách khí với Trương phi, nói:

– “Mời ngồi, ta nghỉngơi một chút thì tốt rồi“

Trương phi mắt lạnh chờ ở một bên, nhìn nhóm Thái Y rốt cục đem vết thương Minh Ân Hoa xử lý tốt, đợi cho tất cả mọi người lui ra sau, nàng mới mở miệng nói:

– “Ngươi sẽ

không cho là ta ở

lại vì nói lời cảm tạ

với ngươi chứ?“


Minh Ân Hoa cũng không dám nghĩ như vậy. Vì sẽ có người mang vẻ mặt đầy sát ý như vậy để nói lời cảm tạ với người khác sao?

– “Trên thực tế

là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng. Thật có lỗi vì đã không chiếu cố



Dương cho tốt, làm cho Dư

Dương bị

kinh hách“


– “Nói cho cùng, ai mà biết chân chính đáy lòng ngươi nghĩ như

thế

nào!“


Trương phi đối với tương lai của con tràn ngập sầu lo, cảm thấy không bao giờ có thể chịu được việc để con ở tại địa phương nguy hiểm như vậy nữa, nàng tin rằng sự kiện rơi xuống nước hôm nay mới là bắt đầu thôi, chung

quy sẽ có một ngày Dư Dương nhất định sẽ bị thương tổn nghiêm trọng! Cho nên nàng lưu ở lại là vì muốn thảo luận với Minh Ân Hoa.

– “Minh Hạ

Cung, ta cũng sẽ

không quanh co lòng vòng cùng ngươi. Hiện tại Hoàng Thượng chỉ

đối với ngươi nói gì nghe nấy, người khác nói hắn cũng sẽ

không để



trong lòng, cho nên ta thỉnh cầu ngươi nói với Hoàng Thượng, ngươi không muốn tiếp tục dưỡng dục Dư

Dương nữa, cầu Hoàng Thượng cho phép Dư

Dương trở

lại Sơ

Hi Cung đi!”.


Nàng tình nguyện trở lại như trước kia, một tháng gặp mặt con vài lần, cũng không cần mỗi ngày đều gặp mặt con như hiện tại nhưng lại luôn phải lo lắng, chịu sự sợ hãi tột cùng.

– “Nếu đây là điều mà ngươi kỳ vọng, mời ngươi tự

mình đi thỉnh cầu Hoàng Thượng
“. Minh Ân Hoa sẽ không trở thành người truyền lời, huống chi dạy dỗ cho Dư Dương là do hoàng thượng hạ ý chỉ, trước khi Hoàng Thượng chưa chủ động thu hồi lệnh, nàng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, không vì bất kỳ lý do gì mà đem nhiệm vụ này bỏ dở nửa chừng.

– “Đúng! Là ta hy vọng Dư

Dương có thể

rời đi nơi này! Là ta nghĩ, ta muốn vậy, nhưng ta nghĩ, ta muốn thì như

thế

nào! Cho dù ta ở

trước mặt hoàng thượng khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc đi chăng nữa, cũng không có tác dụng bằng việc ngươi nhẹ

nhàng thổi

gió ở

bên gối! Ngươi hiện tại đắc thế, tội gì phải làm khó xử

ta?“


– “Không phải là ta làm khó ngươi. Chính là, chuyện của Dư

Dương, ngươi là mẫu thân

nên tới chỗHoàng Thượng tự

thương lượng. Nếu ngươi có thể

làm cho Hoàng Thượng tin tưởng rằng: nếu DưDương

rời khỏi nơi này sẽ

tốt hơn, như

vậy Hoàng Thượng tự

nhiên sẽ

hạ

chỉ

cho phép Dư

Dương hồi Sơ

Hi Cung. Nói sau, Dư

Dương cũng không phải sẽ

vẫn ở

mãi trong này cho đến khi lớn lên, sau khi hắn mười tuổi, đủ

tuổi tới Trữ

Anh Viện rồi sẽ

rời khỏi đây thôi,



Dương nhiều nhất chỉ

ởđây bốn năm nữa mà thôi, huống chi mỗi ngày ngươi cũng có thể

nhìn thấy con mình“


Trương phi hừ lạnh:

– “Ta chờ

không được bốn năm! Ta muốn hiện tại ngươi khiến cho Dư

Dương rời đi! Chỉ

cần ngươi nói với Hoàng Thượng là ngươi bận

quá, không rảnh rỗi để

dạy học cho mấy đứa nhỏ, với sự

sủng ái mà Hoàng Thượng dành cho ngươi hiện tại ta tin rằng chỉ

cần ngươi nói một câu thôi cũng có thểkhiến cho việc này có thể

hoàn thành!”.


Nói xong, ngữ khí lại toan nồng (chua) thêm.

Minh Ân Hoa tính tình nhẫn nại, vẫn hòa nhã nói:

– “Ta sẽ

không làm chuyện như

vậy. Ta thích Dư

Dương, cũng

rất thích việc dạy dỗ

hắn. Hơn nữa, ta không vì ngươi mà nói dối với Hoàng Thượng, ta còn không bận đến mức mà không rảnh để

bồi

đứa nhỏ“.


– “Minh Hạ

Cung! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì!”.


Trương phi giận dữ.

– “Ngươi biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì sao?”.

Minh Ân Hoa cười khổ hỏi. Nàng không tin tưởng Trương phi biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá nàng biết, thật ra Trương phi đang lên án nàng cái gì.

– “Ta đương nhiên biết! Ngươi muốn khống chế

con ta! Ngươi muốn con ta chết! Hiện tại là DưDương, về

sau sẽ

là đại hoàng tử



Huy! Ngươi muốn đem hai nhi tử

của Hoàng Thượng xử

lý trước, giúp ngươi về

sau sinh con sẽ

không còn chướng ngại vật! Ngươi đừng cho là ta không biết!”


.Trương phi tức giận đến không khống chế được, vọt tới trước giường, cố gắng nắm chặt hai đấm.

– “Ta không cần làm như

vậy”.


Tuy rằng biết Trương phi sẽ không nghe nàng, nhưng Minh Ân Hoa vẫn nói.

– “Ngươi đương nhiên! Ngươi là muội muội của Minh Ân Nhã! Minh gia các ngươi đều là ỷ

thế

hϊếp người quá đáng!”.


Trương phi nhìn mặt Minh Ân Hoa, nữ nhân trước mắt này không giống

Minh Ân Nhã xinh đẹp và tinh xảo như vậy, nhưng thần thái hay hình dáng của nàng, ít nhất cũng có ba bốn phần giống, trong khoảng thời gian ngắn thù mới hận cũ đều tuôn ra mà bùng khởi!

Nửa đời trước của nàng luôn bị Minh Ân Nhã áp bách

tới thở không nổi, mà trông cậy duy nhất khi tuổi già của nàng, chẳng lẽ còn muốn hủy ở trên tay Minh Ân Hoa hay sao?

Đôi tỷ muội này quả thực là khinh người quá đáng mà!

– “Trương phi, ngươi hiện tại không khống chế

được cảm xúc, cho nên giờ

phút này bản cung nguyện ý tha thứ

việc ngươi nói năng lỗ

mãng, nhưng lần sau không được viện dẫn lý do này nữa, hy vọng ngươi có thể

khắc chế

mình cho tốt

! Minh

gia ta, tỷ

tỷ

ta, hay Minh Ân Hoa ta, ngươi không cần vô lễ

vu khống tội đâu.“


– “Ta vu khống tội? Ha!”.

Trương phi dữ tợn cười:

“Ngươi cho rằng tỷ

tỷ

ngươi là cái thứ

gì tốt đẹp lắm hay sao? Nếu nàng đúng là như

vậy vì sao ta mười tám tuổi theo Hoàng Thượng, mà mười mấy năm qua lại chỉ

sinh được duy nhất một người con trai? Nhưng lại là lúc gần ba mươi mới sinh

được đứa nhỏ

này?! Thực tế

ta có rất nhiều con! Ta có rất nhiều!“


Minh Ân Hoa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một hồi lâu, mới lấy thanh âm cực nhẹ nói:

– “Tỷ

tỷ

ta… Mất đi ba đứa nhỏ, ngươi có dám thề… Ba đứa nhỏ

chết non kia, lưu sản kia… Cùng ngươi

không có chút quan hệ

nào? Ngươi dám thề

độc hay không? Lấy mệnh của Dư

Dương để

thềkhông?“


Sắc mặt Trương phi nháy mắt trắng bệch, thân mình run rẩy lui vài bước, thật lâu sau nói không nên lời.

Minh Ân Hoa nói tiếp:

– “Mặc kệ

là ngươi cảm thấy bất công

như

thế

nào đi nữa, nhưng luật pháp của Nhật Diệu hoàng triều còn được ghi rõ trong văn bản: quy định rõ ràng tiểu thϊếp, thị

thϊếp không thể

sinh hạ

tử

nữ

sớm hơn chính thê. Ngươi theo Hoàng Thượng sớm nhất, nhưng ngươi không phải chính thê, ta biết một mình ngươi đổ

trộm tị

tử

canh (canh tránh thai), vụиɠ ŧяộʍ hoài thai một đứa nhỏ, nhưng lai bị

bắt phá đi. Sau đó vẫn bị

giám thị

uống tị

tử

canh,

đến khi Vịnh Đông Cung sinh hạ

nhất tử

(đứa con đầu), ngươi mới ngừng uống cho phép được thụ

thai. Tỷ

tỷ

ta là chính thê, là chưởng gia chủ

mẫu, nàng cho ngươi uống thuốc phá thai, mặc kệ

là nàng có nguyện ý hay không đều phải làm như

vậy, đây là quy định của luật pháp quốc gia. Ngươi có thể

hận nàng, nhưng nàng không làm sai.“


Có một số việc nàng chưa bao giờ nói, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Trước kia nàng từng vì tỷ tỷ phẫn hận, bất bình, hận không thể hung hăng trả thù tất cả những kẻ hại tỷ tỷ mất đi tử nữ, mất đi sự khỏe mạnh, mất đi tánh mạng. Mọi người đều có tư tâm, nên đương nhiên chỉ biết vì mình và người nhà mà suy nghĩ, cho rằng nhất định đều là lỗi của người khác, tỷ tỷ đáng thương cuối cùng đã bị ám hại như vậy.

Nhưng sau đó nàng biết, đây là gia đình hoàng thất nên tất nhiên sẽ có đấu tranh, không có chút gì là tà ác

hay thiện lương, cũng không có đúng sai, chỉ có thắng bại. Trước kia nàng nghĩ mãi không thông vì sao tỷ tỷ bị hại thành như vậy, mà vẫn có thể có biểu tình bình thản như vậy, trên mặt lúc nào cũng chỉ mang theo nụ cười khổ thản nhiên, tiếc nuối, mà hoàn toàn không có oán hận.

Nhưng hiện tại nàng đã dần dần hiểu được, mặt cười khổ kia của tỷ tỷ, là cười chính mình, tại đây, bên trong trận đánh này, mặc dù có được nhiều ưu thế, nhưng chung quy lại vẫn bị thua.

Bị thua, mất đi tánh mạng, mất đi cơ hội làm bạn cả một đời ở bên người

Thiên Triệt, cho nên nàng cảm thấy phi thường tiếc nuối.

Nếu trong lòng tỷ tỷ có oán hận, thì phải là hận chính mình khi thời gian mà sinh mệnh của mình dừng lại ở bên người Thiên Triệt quá ngắn, không kịp lưu lại dấu vết khó quên, hắn sẽ không nhớ tới nàng suốt cả một đời một thế này.

– “Ngươi… Nói này đó… Ngươi muốn thế

nào!”.


Trương phi ngoài mạnh trong yếu cường chống kêu.

Minh Ân Hoa lắc đầu:

“Ta không muốn thế

nào cả, giống như

ta không nghĩ làm thế

nào đối với Dư

Dương. Mặc kệ

ngươi

tin hay không”.


Có thể là thuốc giảm đau uống xong bắt đầu có hiệu lực, nên Minh Ân Hoa cảm thấy muốn ngủ, vì thế nói với Trương phi

:

– “Dư

Dương vừa bị

kinh hãi, ngươi trở

về

bồi bồi hắn đi. Ta muốn nghỉ

ngơi, ngươi lui ra đi.“


– “… Ta thực hận thấu

thái độ

cao cao tại thượng này của các ngươi!”.


Trương phi cắn răng nói. Nàng chính là chịu không nổi việc Minh Ân Hoa ỷ vào xuất thân hiển hách liền vênh mặt hất hàm sai khiến người khác!

Minh Ân Hoa thản nhiên, trào phúng cười nói:

– “Nếu ngươi là ta, chắc chắn càng cao cao tại thượng gấp trăm lần so với ta

!“


Trương phi cuối cùng cũng biết đến sự lợi hại của cái miệng Minh Ân Hoa! Trước kia rốt cuộc là ai nói Minh Ân Hoa yếu đuối khả khi, không dám cùng người kết thù kết oán?! Chẳng lẽ hết thảy đều vì được sủng ái cho nên mới trở nên kiêu ngạo như vậy sao?!

– “Ngươi cứ

việc đắc ý đi! Ta xem ngươi tự

đắc được tới khi nào. Đừng quên, qua mười hai ngày nữa, chính là ngày mồng tám tháng tám, đó là ngày Hoàng Thượng nạp

tân phi!“


– “Công việc chuẩn bị

cho đại hôn của Hoàng Thượng, đều là do ta xử

lý, ta làm sao có thểquên”.


Minh Ân Hoa cười nhẹ, nhẫn hạ ngáp một cái.

Trương phi cười lạnh:

– “Ngươi cứ

tận lực chê cười ta đi! Ngươi hiện tại được sủng ái, cũng bất quá là bộ

dáng trước kia của ta mà thôi; mà ngươi hiện tại cười nhạo ta, chính là bộ

dáng về

sau của ngươi!“


– “Ta không cười nhạo ngươi…”.

Minh Ân Hoa bất đắc dĩ nói.

– “Ta sẽ

chờ

xem! Xem sau khi ngươi trở

nên giống chúng ta, có thể

so với chúng ta càng thất thố, càng thật đáng buồn, càng đáng ghét!”.


Trương phi phẩy tay áo bỏ đi.