***Editor: mmeie
Quý Hoàn Hiên nửa nằm ở trước giường, Diệp Hiểu ngồi quỳ ở phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai của hắn.
Quý Hoàn Hiên khẽ nhắm hai mắt, cách xoa bóp của Diệp Hiểu cho hắn cảm giác không giống với Trương Húc. Mỗi lần bả vai có chút đau, Trương Húc sẽ giúp hắn xoa bóp một chút, bả vai sẽ có chút giảm bớt, nhưng thủ pháp có vẻ tương đối cứng. Nhưng Diệp Hiểu cho hắn cảm giác liền không giống, chọn vị trí cực chuẩn, lực đạo đủ, lại gãi đúng chỗ ngứa, có một loại thoải mái nói không nên lời. Xoa bóp trong chốc lát, làm hắn có một loại cảm giác mơ màng sắp ngủ, tự nhiên nỗi đau trên vai cũng dần dần tiêu tán.
“Ngươi tên Diệp Đào?” Quý Hoàn Hiên chậm rãi mở miệng.
Diệp Hiểu nói: “Nô tài tên là Diệp Đào.”
Quý Hoàn Hiên lại nói: “Ngươi vào cung khi nào?”
“Nô tài 6 tuổi liền vào cung, tính đến nay cũng đã chín năm.”
Quý Hoàn Hiên hơi hơi giật giật mình, quay mặt lên liếc nhìn một cái rồi lại đổi vị trí xuống dưới một chút. Tư thế này làm Diệp Hiểu phải đến gần hắn thêm vài phần. Nàng tới gần làm Quý Hoàn Hiên lại ngửi thấy được kia mùi hương nhàn nhạt.
“Ta thấy rất lạ, lần kia ngươi vì cái gì lại chỉ ra Lý Toàn?” Hắn đem mặt chuyển qua một bên khác, như vậy hắn có thể xem được biểu tình nàng.
Diệp Hiểu quơ quơ đầu, lộ ra một bộ dáng vô tội, nói: “Bởi vì trên người hắn có nguyên liệu kia a.”
Quý Hoàn Hiên tiếp lời nói: “Nhưng rõ ràng phải là Mã Dũng, đúng không?”
Quý Hoàn Hiên nói làm Diệp Hiểu lo lắng, động tác trên tay chậm lại chút. Nàng có chút không xác định mà nhìn nhìn hắn, thấy hắn hai mắt khép hờ, cũng nhìn không ra là vui hay là giận.
Tam điện hạ này, xem ra chuyện gì đều không thể gạt được hắn! Diệp Hiểu hơi hơi mỉm cười, cũng không sinh ra nhiều khẩn trương, nói: “Kia điện hạ cũng không có nói là Mã Dũng nha.”
Quý Hoàn Hiên mở hai mắt, nhìn nàng một cái, nhưng thật ra có điểm kinh ngạc vì phản ứng của nàng. Hắn cho rằng hắn nói như vậy, nàng ít nhất hẳn là có chút kinh hoảng, chính là nàng lại không như vậy, vẫn như cũ bộ dáng không để ở trong lòng.
“Ngươi sẽ không sợ ta lấy chuyện này, sau đó ghép ngươi tội khi quân?” Quý Hoàn Hiên trầm giọng nói.
“Điện hạ nếu muốn làm như vậy, ngày đó liền nói, sẽ không chờ cho tới hôm nay.” Diệp Hiểu khóe miệng trộm cười.
Quý Hoàn Hiên có chút bội phục sự trấn định của nàng, nhưng vẫn cứ quát khẽ: “Thật lớn mật, cũng dám suy đoán tâm tư ta.”
Diệp Hiểu rụt rụt cổ, hơi hơi thè lưỡi, vội nói: “Nô tài không dám, Tam điện hạ bớt giận.”
Cái động tác nhỏ này của nàng được Quý Hoàn Hiên thu toàn bộ vào trong mắt, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra một tia ý cười.
Quý Hoàn Hiên cứ như vậy nghiêng đầu, làm cổ có chút đau, liền lại chuyển tới một hướng khác, nói: “Vì cái gì?”
Diệp Hiểu bĩu môi, nói: “ Không phải vì chính mạng nhỏ của nô tài sao.”
Quý Hoàn Hiên "nga" một tiếng, lại đem đầu xoay lại đây. Lúc này hắn một bàn tay chống đầu, ngửa đầu nhìn nàng: “Tiếp tục nói.”
Quý Hoàn Hiên tư thế này làm Diệp Hiểu có chút xấu hổ, nàng chỉ có thể một bước dịch vào hắn, nửa thân mình cơ hồ là dựa vào ở trên người hắn. Nàng biết hắn là muốn nhìn nàng nói chuyện, cho nên cũng không có đem chính mình dịch đến quá gần bên kia, chỉ là tư thế như vậy làm cho nàng có chút khổ sở. Nàng chỉ có thể tiến về phía trước một chút, chỉ là ngồi chỗ này làm eo nàng có chút đau, thật không thoải mái. Nàng đô đô miệng, trong lòng nói thầm vài câu.
“Kia còn không rõ ràng sao, nếu nô tài chỉ ra Mã Dũng, nói không chừng mặt sau liền nói đến Khang quý phi nương nương. Nô tài không có người nào có thể dựa vào, đến lúc đó Khang quý phi nương nương chẳng những không có chuyện gì mà nô tài liền nhất định bị…… Răng rắc.” Diệp Hiểu giơ bàn tay ra, làm bộ dáng bị chém đầu, biểu tình cổ quái.
Quý Hoàn Hiên tựa hồ nhìn ra tư thế xấu hổ kia, liền nằm thẳng xuống dưới, dùng ngón tay chỉ đầu vai. Diệp Hiểu cảm thấy tư thế này thật tốt, đem tay trực tiếp từ trước mặt hướng vai sau của hắn, ít nhất nàng không cần lắc mông.
“Kia Lý Toàn đâu?” Hắn nhìn hai mắt nàng. Bởi vì nàng đem tay chuyển từ phía trước lui phía sau vai của hắn, người lại đối mặt hắn, cho nên mặt nàng kỳ thật cách hắn rất gần, cổ mùi hương thoang thoảng kia càng đậm chút. Hắn có chút kỳ quái, Trương Húc cũng là như thế này giúp hắn xoa bóp, nhưng vì cái gì hắn không ngửi được loại mùi hương thoang thoảng này, chẳng lẽ là trên người Diệp Đào mang theo túi thơm? Nhưng hắn lại không ngửi ra đây là mùi của hoa nào. Bất quá hắn cũng biết, phàm tiểu thái giám, tâm tính cùng nam tử vẫn là có chút bất đồng, cho nên trên người có chút hương cũng chẳng có gì lạ, chỉ là loại hương này lại làm hắn...
***Editor: mmeie
Diệp Hiểu từ trong mũi hừ hừ hai tiếng, nói: “Lý Toàn là thân thích của Ngu phi nương nương, nương nương nhất định sẽ bảo về hắn. Đến nỗi nô tài sao, Ngu phi nhất định cho rằng trên người Lý Toàn có nguyên liệu đó nhất định là nô tài làm, trong lòng nàng nhất định rõ ràng nguyên liệu đó là ai bỏ vào chén của nàng, như vậy nàng nhất định sẽ hoài nghi người kia có phải hay không cố ý để nô tài vu oan cho Lý Toàn, nói không chừng nô tài chính là người của Quý Phi nương nương. Vì mang theo loại cảm xúc không xác định, nàng sẽ không dám dễ dàng động nô tài, như vậy nô tài ngược lại là an toàn nhất.”
“Ngươi rất có tâm cơ.” Quý Hoàn Hiên nhìn nàng, ánh mắt trở nên nồng đậm chút.
Diệp Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng đúng, liền không phủ nhận, nói: “Nói như vậy,nô tài là có điểm tâm cơ. Nhưng trong cung này nếu ai không có những cái tâm tư đó thì không biết chừng đầu đã rơi xuống từ khi nào rồi, nô tài chỉ có làm như vậy, mới có thể tự bảo vệ mình."
Quý Hoàn Hiên gật gật đầu, nói: “Lời này của ngươi cũng không sai, nhưng ngươi vì cái gì lại muốn cứu Lý Toàn? Ngón tay ngươi dính nguyên liệu đó, từng cái bỏ vào từng chén...”
Diệp Hiểu nghe xong,ánh mắt sáng ngời, mang theo chút khoa trương tươi cười, nói: “Tam điện hạ chính là Thông Thiên Nhãn?”
***Thông Thiên Nhãn: ý chỉ tinh mắt
Quý Hoàn Hiên nhưng thật ra bị hành động khoa trương này của nàng chọc cười, không khỏi phụt một tiếng, phối hợp nàng, nói: “Ta có con mắt thứ ba.”
“Thật vậy chăng?” Diệp Hiểu nổi lên tâm tư muốn đùa, cư nhiên thật sự đem ngón tay chạm giữa trán hắn.
Quý Hoàn Hiên bị hành động này của nàng làm kinh ngạc một chút, thấp giọng trách mắng: “Làm càn, không có quy củ.”
Diệp Hiểu nhớ tới Hoàn Nhi đối với vị Tam hoàng tử này đánh giá, không khỏi mặt đỏ lên, có chút lo lắng chính mình bị chịu bản tử, đem tay rụt trở về. Nàng vốn chỉ là một nô tài tạp vật, cho nên hành động quá trớn này của nàng chắc chắn sẽ bị ăn đại bản, trên mặt lộ biểu tình nhe răng.
“Ngươi làm gì?” Quý Hoàn Hiên nhìn hành động của nàng, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ách, nhìn xem nó còn ở đây không.” Nàng dùng ngón tay chỉ phần lưng mình, nhưng Quý Hoàn Hiên nghe được không hiểu ra sao chỉ biết dở khóc dở cười.
“Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta, vì cái gì giúp Lý Toàn?” Quý Hoàn Hiên chính là đem lời nói trở về, cái tiểu thái giám này thật đúng là rất có năng lực, đem đề tài đi xa như vậy.
“Nô tài bất quá là vì giữ cái mạng của mình, cũng không nghĩ sẽ hại người khác.” Đây là lời nói thiệt tình của nàng.
Quý Hoàn Hiên hơi hơi thấy lạ, cái tiểu thái giám này cùng hắn tưởng tượng có điểm không giống nhau, cũng có chút thưởng thức.
Diệp Hiểu xoa bóp có chút mỏi, thở ra một hơi dài, tạm thời ngừng tay, thay đổi cái tư thế, lại trực tiếp khóa ngồi trên người hắn.
Quý Hoàn Hiên có chút ngạc nhiên, tiểu thái giám này quả thực có chút “Khác loại”.
“Làm gì vậy?” Hắn chỉ chỉ chân nàng.
Diệp Hiểu lại nghịch ngợm cười, nói: “Điện hạ, tư thế như vậy, ngài thoải mái, nô tài cũng thoải mái, nô tài dùng sức càng đều xoa bóp sẽ càng hiệu quả.”
“Ngươi thực không có quy củ.” Hắn trách cứ nàng, bất quá ngữ khí không tính quá giận dữ.
Diệp Hiểu lại đô miệng, vẻ mặt một bộ ủy khuất, nói: “Điện hạ, nô tài đó là vì ngài suy nghĩ.”
Quý Hoàn Hiên mày nhíu lại thành chữ xuyên, tiểu tử này lại dám ở trên lưng hắn?
Diệp Hiểu ngẫm lại cũng đúng, tư thế này xác thật không quá lịch sự, liền thu chân, khôi phục tư thế lúc trước. Quý Hoàn Hiên cũng không để ý, vươn cánh tay, nói: “Cánh tay cũng có chút không ổn, đổi nơi này đi.”
Diệp Hiểu đem chú ý chuyển tới trên cánh tay hắn , thoáng ngồi thẳng một chút, đem mình cách hắn xa chút.
*** Editor: mmeie
“Điện hạ, như thế nào lại bị kiếm làm bị thương?” Diệp Hiểu có chút tò mò, lần trước thấy hắn võ công siêu việt, như thế nào sẽ bị thế này.
Quý Hoàn Hiên hơi hơi mỉm cười, suy nghĩ tựa hộ bay tới nơi nào đó, nói: “Mẫu phi ta chỉ là một Huệ phi nhỏ nhỏ, ở trong cung cũng không được sủng ái, cho nên ta cũng cũng chỉ là một Tam hoàng tử thôi. Chỉ là mỗi một hài tử luôn muốn được phụ thân chú ý, muốn được hắn quan tâm. Vì thế ta hăng hái nỗ lực, từ biết chữ đến luyện võ, một cái cũng không dám chậm trễ. Rốt cuộc, phụ hoàng thật sự chú ý tới ta rồi, năm ta mười ba tuổi năm, lần đầu tiên tùy quân xuất chinh. Vì để phụ hoàng tán dương, ta không màng tất cả mà theo tướng quân cùng nhau gϊếŧ địch, tròn vòng một năm ta giành được chiến thắng, Phụ Hoàng thật sự đại đại tán thưởng ta.”
Quý Hoàn Hiên dừng chút, có lẽ là Diệp Hiểu nghe chuyện xưa nên dùng sức có chút mạnh, hắn hơi hơi nhíu mày. Diệp Hiểu cả kinh điều chỉnh lực đạo chậm lại. Hắn lại nói: “Sau này, rất nhiều trận chiến ta đều tích cực tham dự. Năm 16 tuổi, trận chinh chiến đó thật sự khó khăn, chính là, ta vì thắng lợi, không màng tất cả mà đuổi theo địch, không ngờ chịu phải mai phục, trúng một đao. Từ lúc này đây, phụ hoàng bắt đầu đối với ta có chút phê bình kín đáo, nói ta không màng quân lệnh, không theo quy củ làm việc, xứng đáng bị một đao này.”
“Cho nên điện hạ sau lại liền thập phần chú trọng quy củ?” Diệp Hiểu ngắt lời nói.
“Theo quy củ không tốt sao? Không có quy củ nào thành vuông tròn? Kiềm chế bản thân là tiền đề.” Quý Hoàn Hiên liếc nàng một cái.
Diệp Hiểu giơ tay gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói: “ Theo Quy củ tất nhiên đúng nhưng lại làm người vất vả.”
Quý Hoàn Hiên lẳng lặng mà nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Được rồi, hôm nay liền đến đây, ngươi lui ra đi.”
Diệp Hiểu ngẩn ra, xuống giường, ngoan ngoãn mà ra ngoài.
Quý Hoàn Hiên ngồi ở trên giường, tâm tình lại có chút cổ quái. Hắn từ trước đến nay là một người không thích nói nhiều, chưa bao giờ sẽ cùng người khác nói đến chuyện này, hôm nay như thế nào đột nhiên lại cùng một tiểu thái giám mới gặp qua mấy lần nói tâm sự của mình như vậy?
“Điện hạ, nghe chút tin tức.” Trương Húc đi đến, giúp Quý Hoàn Hiên phủ áo choàng lên, khi hắn đi ra Càn Duyên Cung, ở bên tai hắn nói nhỏ.
Quý Hoàn Hiên sau khi nghe xong Trương Húc nói quả nhiên đầu quả tim có chút run lên, nói: “Chuyện này làm sao biết?”
Trương Húc nói: “Vốn dĩ nô tài cũng đã quên việc này, nhưng vừa rồi nhìn thấy Diệp Đào, liền làm nô tài nghĩ tới. Hôm qua thời điểm Khang quý phi ở trong phòng Hân Lan có nói nhỏ, nói là Khang quý phi chính là muốn gϊếŧ Diệp Đào.”
Hân Lan, Quý Hoàn Hiên có biết một ít, cùng Trương Húc có chút tình tứ, hai người cảm tình thực không tồi, cho nên nàng cùng Trương Húc nói một ít điều mình biết cũng chẳng có gì lạ.
“Diệp Đào đắc tội Khang quý phi?” Quý Hoàn Hiên thuận miệng nói.
Trương Húc lắc đầu, nói: “Theo ý tứ của Hân Lan, Diệp Đào giống như biết chút chuyện gì đó, Khang quý phi muốn trừ bỏ hắn.”
Quý Hoàn Hiên ngừng bước chân, không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là sự kiện lần trước của Ngu phi làm Khang quý phi ghét bỏ thái giám kia? Bất quá hắn lập tức phủ định cái suy đoán này. Hắn đột nhiên nhớ tới, Khang quý phi ngay từ đầu đã lựa chọn Diệp Đào là một quân cờ, việc này chắc không phải là ngoài ý muốn.
*** Editor: mmeie
“Kỳ thật nếu Khang quý phi muốn một tiểu thái giám chết thật sự là quá dễ dàng, trực tiếp tìm lấy cái cớ loạn côn đánh chết là được, vì sao còn muốn tìm người ám sát như vậy, làm to chuyện thế làm gì?” Trương Húc nói thầm.
“Mấy năm trước hậu cung đánh chết cung nữ thái giám rất nhiều, phụ hoàng đối với việc này rất là bất mãn, liền hạ lệnh không được tự ý đánh người nếu vi phạm sẽ tính là phạm vào tử tội. Khang quý phi nào dám lỗ mãng, nàng không có khả năng vì một tiểu thái giám mà ở trước mặt hoàng thượng phạm phải kiêng kị.” Quý Hoàn Hiên nói xem như giải thích thắc mắc của Trương Húc, không khỏi gật gật đầu.
Trương Húc đột nhiên lại nói: “Bất quá Hân Lan thật ra có nói ra một câu, nói là chuyện này khả năng cùng Thái Tử có chút liên hệ.”
Quý Hoàn Hiên không khỏi nghi hoặc trong lòng, nếu lời Trương Húc là thật, chuyện này có thể không đơn giản. Chuyện này xác thật kỳ quặc, hắn nên tra rõ. Còn có tiểu thái giám, kia lần này còn có thể giữ mạng hay không?
“Nói cho Hân Lan, những việc này đừng để truyền ra ngoài, miễn cho cái mạng nhỏ bị mất.” Quý Hoàn Hiên không nói gì thêm chỉ nhắc nhở hắn một câu này sau đó liền đi nhanh về phía trước.
Trương Húc cũng khẩn trương lên, đi nhanh theo bước chân Quý Hoàn Hiên.
Thời điểm Diệp Hiểu trở lại Ngự Thiện Phòng, Trình Cùng liền đi lên, mặt tươi cười, lôi kéo nàng nói: “Tiểu tử ngươi thật ra có chút bản lĩnh, thế nhưng làm Hoàng trưởng tôn cao hứng, ta thật không tin sai người.”
Diệp Hiểu vội vàng cong lưng cười ha ha, khiêm tốn mà tỏ vẻ đó là mình may mắn. Bất quá trong lòng nàng đã trộm quở trách Trình Cùng, lúc bắt đầu hắn cũng không phải là nói như vậy. Bọn thái giám ở Ngự Thiện Phòng đều là gió chiều nào theo chiều ấy, thấy Trình Cùng đối với Diệp Hiểu tốt lên, liền vây quanh nàng khen lấy khen để. Tuy rằng Diệp Hiểu cũng biết bọn họ một nửa cũng chưa chắc là thiệt tình, nhưng nghe những lời này cũng rất hưởng thụ, dưới đáy lòng trộm vui vẻ một hồi.
Bất quá khiến cho nàng buồn bực chính là Lý Toàn, mấy ngày này ở bên cạnh nàng đi qua đi lại vài lần, nhưng đều bộ dáng muốn nói lại thôi . Vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì. Ai ngờ chờ đến khi về tới Tây Tam Sở, Lý Toàn đột nhiên thần bí mà lôi kéo nàng tới, bảo là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tìm nàng.
*** Editor: mmeie