***Editor: mmeie
Diệp Hiểu dịch đầu gối quỳ bò đến trước mặt Quý Hoàn Hiên, dập đầu nói: “Tuy nói Lý Toàn thế nhưng hắn cũng không chỉ bỏ vào trong chén của Ngu phi nương nương, trong chén nào cũng có.”
Quý Hoàn Hiên mày nhẹ dương, trong lòng có chút đoán không ra tiểu thái giám này suy nghĩ gì, liền nói: “Lời này là thế nào?”
“Không tin nô tài cho ngài nhìn. Những cái chén đó đều còn.” Diệp Hiểu chính mình đứng lên, chạy tới lấy mấy cái chén tới, bên trong còn có ít dư lại, nàng liền một hơi bưng vài cái lại đây. Bất quá Quý Hoàn Hiên mắt tinh ý, Diệp Hiểu tuy rằng tay chân linh hoạt nhưng hắn vẫn từ trên đầu ngón tay nàng nhìn ra manh mối, khoé miệng không khỏi hơi cong lên, cũng không nói nhiều.
“Thái y, qua nhìn đi.” Quý Hoàn Hiên kêu một thái y ở sau. Thái y này quả nhiên phát hiện trong mỗi cái chén đều có ít sơn tra.
“Cho nên, Lý Toàn chỉ là vô ý mà thôi, không phải là nhằm vào Ngu phi nương nương.” Diệp Hiểu nói.
Ngu phi nghe nàng nói như vậy, liền biết cơ hội đã đến, nhanh tiếp lời nói: “Tam điện hạ, cái này Diệp Đào nói quả không sai, nếu chỉ là trong chén bổn cung có thứ này, kia xác thật là Lý Toàn cố ý. Nhưng hiện tại, trong chén mỗi người đều có, này chỉ có thể nói Lý Toàn có chút đại ý, mà không phải cố ý.”
“Hồi điện hạ, Ngu phi nương nương nói chính là sự thật. Hơn nữa chè này cũng là Khang quý phi nương nương hảo tâm, cố ý nói Ngự Sơn Phòng làm món này. Nói là điểm tâm ngọt giúp mọi người vui vẻ, hơn nữa nói là Ngu phi nương nương có thai, rất thích điểm tâm ngọt, cũng là vì nương nương mà lo lắng. Nay bởi vì một cái khuyết điểm của Lý Toàn, làm Khang quý phi nương nương cũng thành tội nhân.” Diệp Hiểu lựa lời mà nói nhưng thật ra làm Trương Húc hoảng sợ, vô cớ lại nói Khang quý phi, tiểu thái giám rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
“Ngu phi nương nương, nô tài cả gan hướng nương nương chờ lệnh, Khang quý phi nương nương đây đều là vì ngài mới nói chúng ta làm món này. Lý Toàn là sơ ý, xin người tha thứ hắn sơ ý hại ngài sinh non, cũng bảo toàn hắn một mạng, cũng xem như không phụ thành ý của Quý Phi nương nương đối ngài.” Diệp Hiểu này nói một hồi, Quý Hoàn Hiên liền hiểu ý tứ của nàng, trong lòng không khỏi có chút bội phục.
Quả nhiên, Ngu phi cũng không tính quá ngu ngốc, nghe hiểu ý trong lời nói của Diệp Hiểu, vội vàng đứng lên, đối với Khang quý phi hành lễ, nói: “Tỷ tỷ quan tâm muội muội như thế, muội muội thật sự là cảm tạ rơi nước mắt. Ai, đứa nhỏ này mất đi cũng là ý trời, muội muội cũng chỉ than không có mệnh này, cũng không cần so đo nhiều .”
“Muội muội đây là nói thế nào, ngươi hoài cũng là hài tử của Hoàng Thượng, bổn cung lại như thế nào sẽ không quan tâm.” Khang quý phi thấy Ngu phi nói như vậy, trong lòng cũng thoải mái chút, dù sao Ngu phi hiện nay cũng có chút uy quyền, nàng ta trước mắt mọi người giữ gìn mặt mũi cho nàng, càng đem nàng tẩy đến trong sạch, lại nói Lý Toàn này vốn cũng không phải đối tượng mà nàng muốn đối phó, việc này cũng liền thôi đi.
****Editor: mmeie
Khang quý phi cũng liền mở miệng đối Quý Hoàn Hiên nói: “Một khi đã như vậy, Lý Toàn này tội chết có thể miễn, nhưng rốt cuộc cũng là gây ra họa, cũng phải chịu một ít phạt. Tam điện hạ, ngài xem bổn cung nói như vậy có lý không?”
Quý Hoàn Hiên gật gật đầu, nói: “ Kéo Lý Toàn đi xuống đánh hai mươi đại bản, phải khiến hắn nhớ chuyện này thật rõ.”
Lý Toàn xem như nhặt về một cái mạnh, đối với Quý Hoàn Hiên dập vài cái vang đầu, nuốt xuống hai chữ mà bị người kéo đi xuống thi hình. Trước khi đi hắn liếc mắt xem xét một cái Diệp Hiểu, biểu tình kia có chút phức tạp.
Khang quý phi cùng Ngu phi cũng rời đi, mọi người cũng đều về vị trí, trận phong ba này xem như kết thúc.
Diệp Hiểu dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị rời đi, lại thấy Quý Hoàn Hiên vẫn chưa rời đi, ngược lại đi tới trước mặt mình, bên người chỉ còn Trương Húc.
“Tam điện hạ, còn có việc sao?” Diệp Hiểu hơi hơi mỉm cười, hiển nhiên nụ cười có chút run rẩy.
Quý Hoàn Hiên đến gần nàng, lại không nói một lời. Nàng cảm giác trong lòng hơi có chút sợ hãi, không khỏi hơi hơi rụt rụt cổ.
“Ngươi có thể nói cho ta, ta khi nào đem khăn lụa này đưa cho ngươi?” Hắn chỉ chỉ đống đồ vật trên mặt đất, cũng chính là đồ vừa rồi Diệp Hiểu từ trong lòng ngực móc ra nói là đồ vật ngày thường mọi người tặng mình, trong đó có một chiếc khăn lụa màu tím.
Trương Húc sửng sốt, hắn nhận ra khăn lụa này là vật dụng của Tam điện hạ. Mấy ngày trước điện hạ mới mua chuẩn bị tặng cho mẫu phi Huệ phi nương nương làm lễ vật, nhưng lúc này như thế nào lại trên tay Diệp Đào ?
“Cái này……” Diệp Hiểu nao nao, chả hiểu nàng mơ hồ thế nào mà lại thế này? Vừa rồi thừa dịp kêu oan mà sờ loạn, thuận tiện cầm những vật nhỏ trên người những thái giám Ngự Thiện Phòng, nhưng như thế nào sẽ mơ màng hồ đồ lấy đồ trên người Tam điện hạ?
Da mặt dày là ưu điểm lớn nhất của nàng, nàng vội vàng nói: “Đây là Tam điện hạ vừa rồi không cẩn thận rơi trên mặt đất ?”
Mở to hai mắt nói dối, thật đúng là có thể mặt không đỏ tim không đập! Tiểu thái giám này quả nhiên có trình độ.
“Tam điện hạ, ngài cầm lấy, ngàn vạn lần đừng lại rớt, bằng không nô tài không đảm đương nổi.” Diệp Hiểu từ trên mặt đất nhặt lên chiếc khăn của hắn, một vẻ dặn dò, nói như việc này chính là như vậy làm Quý Hoàn Hiên không khỏi thay đổi cách nhìn triệt để.
" Đồ vật quan trọng như vậy, ngươi tất nhiên là không đảm đương nổi.” Trương Húc trách mắng.
****Editor: mmeie
Diệp Hiểu cúi đầu vâng vâng dạ dạ, thuận tiện lại liếc mắt xem xét khăn lụa kia, thấy mặt trên thêu thùa cực xinh đẹp, không khỏi bật thốt lên nói: “ Khăn này thật đẹp, là người yêu điện hạ đưa sao?” Nàng nhớ rõ, Diệp Đào dưới gối cũng có một chiếc khăn rất đẹp, đó là Hoàn Nhi cô nương đưa.
“A, nô tài lắm miệng, lập tức lui xuống.” Diệp Hiểu phát giác chuyện này không nên nhiều lời, vội vàng lại cúi đầu quỳ xuống mà lui xuống.
Quý Hoàn Hiên có chút rút gân mà niệm hai tự: “ Người yêu……”
Cái tiểu thái giám này là đem hắn cũng trở thành thái giám sao?
Bất quá Trương Húc bên cạnh hắn càng thêm sợ hãi, hắn cho rằng Tam điện hạ sẽ bạo nộ nhưng ngoại trừ sắc mặt của điện hạ hơi cổ quái thì cái gì cũng không có.
Diệp Hiểu mới trở lại chỗ ở, Lê Nguyệt liền lại đây tìm.
“Ta nghe nói ngươi phạm phải tội lớn, cũng may không có chuyện gì, làm cô cô có chút sợ hãi.” Lê Nguyệt lôi kéo nàng đi đến chỗ yên lặng, trái phải nhìn nàng, thấy nàng không có gì đáng ngại, lo lắng liền buông xuống.
Lê Nguyệt là người duy nhất trong cung mà Diệp hiểu tín nhiệm nên khi nhìn thấy nàng tất nhiên là liền làm nũng, đem sợ hãi trong lòng nói ra. Kỳ thật nàng là người ngoài lạnh trong nóng, mặt ngoài trấn định, trong lòng cũng là hoảng thật sự. Đây cũng không phải là chuyện đùa, trong lòng cũng không khỏi lo sợ.
Lê Nguyệt giúp đỡ nàng sửa lại áo quần trên người nói: “Ngươi không phải nói người hại ngươi là Mã Dũng kia sao, như thế nào ngươi ngược lại lại đổ sang cho Lý Toàn?”
Diệp Hiểu cong môi cười, nói: “Cô cô có điều không biết, Mã Dũng này cùng Khang quý phi quan hệ, ta không biết quan hệ thế nào, nhưng khẳng định là có quan hệ. Ta không biết chuyện này vì cái gì Mã Dũng muốn hại ta, nhưng ta có thể khẳng định nếu ta nói Mã Dũng tất nhiên sẽ liên lụy ra Khang quý phi. Khang quý phi quyền cao đất trọng, làm gì dễ dàng đối phó như vậy, kết quả người chết còn không phải ta? Như vậy đối với ta cũng không tốt. Nhưng nếu việc này rơi ở trên người Lý Toàn có tầng quan hệ với Ngu phi, tự nhiên liền không giống nhau.”
Lê nguyệt trong lòng chấn động, phát hiện Diệp Hiểu cũng không ngốc, lập tức trong lòng lại có một tia an ủi. Này Diệp Hiểu so với ca ca Diệp Đào của nàng xác thật thông minh hơn rất nhiều. Tiến cung thời gian không lâu, thế nhưng cũng có thể xem hiểu một ít quy tắc trong cung. Lê Nguyệt luôn cảm thấy Diệp Hiểu tâm tư luôn là chậm nửa nhịp, có chút thời điểm cũng thiếu chút tâm nhãn, xử sự cũng sẽ mơ hồ. Nhưng hiện tại xem ra, nàng cũng không hoàn toàn là như thế, ở một vài thời điểm mấu chốt lại rất linh động, thậm chí vượt mặt một ít lão nhân trong cung. Vậy nên, Lê Nguyệt đối với nàng có chút ưu ái nửa nọ nửa kia.
“Chính là, ngươi cuối cùng vì cái gì còn muốn giúp đỡ Lý Toàn kia?” Lê nguyệt lại nói.
Diệp Hiểu nhún vai, nói: “Ta sẽ đem việc này đẩy cho Lý Toàn, một là bởi vì Ngu phi, hai là vì ta cũng là muốn xả giận. Cả ngày luôn khi dễ người, cũng muốn cho hắn chịu chút giáo huấn. Nhưng tội của hắn cũng chỉ là khi dễ người mà thôi, cũng không có làm ra chút tội ác tày trời gì, không đáng bị chết. Cho nên, khiến hắn bị ăn đại bản, cũng coi như trừng phạt cho việc hắn khi dễ ta.” Nói, nàng cuộn tay thành nắm đấm, đối với không khí đấm một chút phát tiết, một chút sau liền về lại vẻ tươi cười.
Lê nguyệt mỉm cười, tâm cũng nhẹ nhàng xuống. Đứa nhỏ này rốt cuộc cũng là lương thiện, không khỏi đối với nàng thích hơn một chút.
“Cô cô, ngươi nói ta lần này biểu hiện như vậy có thể hay không được Ngụy tổng quản để mắt, sau đó có cơ hội làm thái giám tổng quản a?” Diệp Hiểu thuận miệng nói.
****Editor: mmeie
Lời này làm Lê cô cô không khỏi sửng sốt, nói: “Ngươi muốn làm thái giám tổng quản?”
“Đúng vậy, rất có uy phong nha.” Nàng cười nói.
Lê cô cô giật mình, lại không cảm thấy đây là ý kiến hay. Một cái nữ hài nhi xen lẫn trong Ngự Thiện Phòng thì không có người nào chú ý, nhưng muốn thượng vị, ngày ngày làm việc dưới con mắt của nhiều người, rồi thân phận một ngày cũng sẽ bị phát hiện.
Cho nên nàng chỉnh sắc mặt, nói: “Thiếu tưởng này đó có không, ngươi hôm nay cái làm việc đổi đến nghiêng trời lệch đất, Ngụy tổng quản đau đầu còn không kịp. Ngụy tổng quản gặp người không nhiều làm sao chú ý tới ngươi. Lại nói ngươi cũng không làm việc gì kinh thiên động địa, đã vậy còn làm hại Ngu phi xảy thai làm sao có thể được khen, không gϊếŧ ngươi liền a di đà phật.”
Diệp Hiểu gục đầu xuống "nga" một tiếng, nàng cũng biết việc hôm nay cùng việc được Ngụy tổng quản chú ý là hai chuyện khác nhau. Nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi cũng không để ở trong lòng.
“Sau này ở trong cung phải cẩn thận một chút, đừng lại để người ta có cơ hội hại ngươi. Còn có, Khang quý phi, ngươi phải đề phòng đấy.” Lê Nguyệt dặn dò nàng.
Lê Nguyệt có một lo lắng khác. Mã Dũng vì cái gì chọn Diệp Hiểu để xuống tay, có thể hay không cùng chuyện Diệp Đào bị hại có quan hệ? Diệp Đào đến tột cùng là chết như thế nào? Nàng đến bây giờ cũng không có manh mối. Diệp Hiểu mới vào trong cung, sau lưng còn có một đôi tay vô hình uy hϊếp, bất cứ thời điểm nào cũng có nguy hiểm, làm trong lòng nàng không khỏi lo lắng. Chỉ tiếc một đời nữ hài tử, đời này xen lẫn trong thái giám như vậy, chính mình là nam hay nữ cũng không biết, lại còn phải chịu cảnh tính mạng bị uy hϊếp. Nhìn nàng thế này khiến người khác không khỏi đau buồn thay. Nha đầu này thật chẳng lo lắng gì, cái gọi là người không biết không sợ đại khái chính là nói nàng đi.
Lê Nguyệt cũng không tiện cùng nàng nhiều lời, lại nói một ít lời quan tâm dặn dò, cuối cùng cũng phải đi.
Mấy ngày này xem như quá yên bình, điều làm Diệp Hiểu kỳ quái chính là: Lý Toàn từ sự kiện kia về sau tựa hồ thu lại tính tình, tuy rằng vẫn đối với người khác quát mắng nhưng ít nhất đối với nàng thu liễm rất nhiều. Trước kia, chỉ cần nàng được thưởng bạc hắn tất nhiên sẽ tìm cách lấy đi. Hiện tại, dù là nàng chủ động dâng lên, hắn cũng không có lấy của nàng.
“Ngươi cũng không dễ dàng, giữ lại cho người nhà đi.” Hắn đem bạc đặt về lại trong tay nàng, cổ quái mà nhìn nàng một cái, khóe miệng mấp máy như muốn nói cái gì nhưng rồi cũng không nói, xoay người rời đi.
Chả hiểu sao nhiều ngày nay, sắc mặt Lý Toàn lại không hề tốt, gặp người chỗ nào cũng mắng. Sau này, nàng xác thật biết được hắn là bị chút phiền toái. Bỗng một ngày, lại thấy hắn què chân trở về, chắc lại bị đánh đại bản. Vốn dĩ cho rằng việc này là do hắn là chọc vào vị chủ tử nào đó, nhưng ai mà ngờ, chuyện đó lại làm liên lụy tới toàn bộ Ngự Thiện Phòng.
*** Editor: mmeie