*** Editor: mmeie
Diệp Hiểu có chút xấu hổ, đối với vị cô nương nhiệt tình này, nàng muốn né xa ba thước. Nhưng, nàng vẫn phải ngoan ngoãn mà đứng ở chỗ đó lắng nghe nàng “Ly biệt tâm sự”.
“Diệp Đào, chỗ nương nương gần đây việc càng thêm nhiều, hôm nay rảnh rỗi ta liền chạy nhanh tới tìm ngươi. Thật là không nghĩ tới, ở chỗ này liền gặp gỡ ngươi, thật sự là cao hứng.” Cung nữ kia thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng.
Diệp Hiểu cuối cùng cũng hiểu, vị cung nữ này tên là Hoàn Nhi, là người thân mật với Diệp Đào ca ca ở trong cung. Cái này làm cho Diệp Hiểu đột nhiên nhớ tới một việc, ca ca trước khi lâm chung có dặn dò muốn đem một cái túi giao cho Hoàn Nhi, chẳng lẽ là cung nữ trước mắt này? Nàng vừa định nói ra, liền nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, nhớ đến lời Lê cô cô luôn dặn. Hoàn Nhi là một người thế nào, hiện nay Diệp Hiểu còn chưa thể nào biết được. Nếu biết tin tức ca ca đã chết, lại thấy mình giả trang, sẽ sinh ra phản ứng thế nào cũng không nói trước được, bởi vậy nàng lập tức liền quyết định việc này tạm thời khoan hãy nói.
“Hoàn Nhi, ta cũng nhớ ngươi.” Diệp Hiểu cũng không biết nên nói cái gì, vậy nên liền từ trong lòng ngực đem ra một khối bánh phù dung ở chỗ Tam hoàng tử đặt ở trong tay nàng ta, nói, “Ta cũng rất muốn đi tìm ngươi a, đây là điểm tâm Tam hoàng tử ban thưởng cho ta, ngươi ăn thử xem.”
“Tam hoàng tử?” Hoàn Nhi rõ ràng ngẩn ra, trên mặt hiện ra chút khẩn trương, kề sát vào Diệp Hiểu, nói, “Được ban thưởng là chuyện tốt, nhưng ngươi vẫn là phải cẩn thận, cũng đừng quên ngươi lần trước chính là bị Tam hoàng tử phạt.”
Diệp Hiểu cười cười, nói: “Đó cũng là chuyện trước kia.”
Hoàn Nhi lắc lắc đầu, nói: “Diệp Đào, ngươi đừng được thưởng liền đã quên đau, Tam hoàng tử người này chính là hành sự nghiêm khắc, nửa điểm sai lầm đều không được, ngươi lần trước cũng chính là lúc đưa thiện không cẩn thận làm nước canh đổ ra ngoài đã bị đánh mười lăm đại bảng.”
Diệp Hiểu lúc này mới chân chính biết, Hoàn Nhi nhắc lại giúp nàng biết thêm nhiều chuyện trước kia, Diệp Đào ca ca xác thật trước mặt vị Tam hoàng tử đã ăn quả đắng. Mấy ngày nay ở trong cung, tuy nói thời gian không lâu, nhưng là cũng đại khái hiểu được ca ca ở trong mắt những người khác, coi như là một người cái thành thật, làm việc cũng luôn kiên định, ngay cả hắn cũng bị phạt, như vậy liền có thể biết vị Tam hoàng tử này xác thật không dễ tiếp cận.
Diệp Hiểu tuy là nghe hiểu những lời này, trong lòng đối vị Tam hoàng tử kia có chút cố kỵ, nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại an ủi Hoàn Nhi: “Ngươi yên tâm, chúng ta làm nô tài chỉ có một cái mạng, ta sẽ cẩn thận.”
Hoàn Nhi gật gật đầu, liền lôi kéo hắn lại nói một ít chuyện. Dù sao cũng là nô tài trong cung, mỗi người lại làm một việc khác nhau cho nên cũng không tiện nói lâu, chỉ có thể nhanh chóng tạm biệt. Diệp Hiểu nhìn bóng dáng nàng, trong lòng cũng không khỏi có chút suy nghĩ. Ca ca ở trong cung thật vất vả nhưng có một cái tri kỷ như vậy cũng được xem như an ủi. Thế nhưng ca ca trước khi chết cũng chả nói với nàng một câu nào, thật là tủi thân mà.
Thời điểm Diệp Hiểu trở lại Ngự Thiện Phòng, bên trong đã rất bận rộn, đều vì khánh yến ngày mai chuẩn bị, cho nên nàng cũng bắt tay vào làm việc, tạm thời đem chuyện Hoàn Nhi đặt ở sau đầu.
“Nhanh lên, nhanh lên, nếu trì hoãn, mỗi người đều mất đầu, biết không?” Lý Toàn không ngừng thét to, chỉ đông chỉ tay.
Diệp Hiểu vội vàng rửa rau, giương mắt nhẹ nhàng xem xét hắn một cái, thấy hắn bộ dáng tác oai tác quái như thói quen. Người này tuy nói cũng không có chức vị gì, nhưng ỷ vào việc là thân thích của Ngu phi, hơn nữa lại nhận thái giám tổng quản làm cha nuôi. Ở trước mặt tiểu thái giám bọn họ nghiễm nhiên là một bộ dáng trưởng quan, trước mặt tiểu thái giám bọn họ càng ra sức quát mắng. Ở điểm này, thái giám quản sự cũng sẽ cho hắn vài phần thể diện.
Nói một lúc, Lý Toàn liền chạy tới trước mặt Diệp Hiểu, xem xét nàng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, tay chân không lo nhanh lên, đừng để bên trong chờ.”
Diệp Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại cúi đầu làm vội việc của mình. Lý Toàn mấy ngày nay cảm thấy Diệp Hiểu cho hắn cảm giác quái quái, tựa hồ mỗi lần muốn trêu cợt nàng đều không thành công, trong lòng luôn có chút muốn tìm lỗi bắt bẻ, lúc này tâm tư đó lại nỗi lên.
“Uy, Diệp Đào, ta và ngươi đang nói chuyện, sao ngươi chẳng thèm quan tâm?” Lý Toàn ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Diệp Hiểu đột nhiên làm ra một bộ dáng bừng tỉnh, nâng đôi mắt lên, dường như mới vừa thấy hắn, nói: “Ai nha, sư phó nha, tiểu nhân vội quá, mắt chả để ý gì. Đúng rồi, ngài tới vừa đúng lúc, tiểu nhân đang có việc muốn thỉnh giáo ngài đây.”
Lý Toàn nga một tiếng, ngạo mạn nói: “Chuyện gì, ngươi hãy nói.”
Diệp Hiểu vâng vâng dạ dạ mà nhìn hắn cười hì hì, từ bên cạnh cầm một cái hành tây, phóng tới trước mắt hắn, đột nhiên đem hành tây tia bẻ ra, nói: “Thứ này ta không biết lột ra như thế nào, ngài dạy ta một chút?”
****Editor: mmeie
Hành tây bị Diệp Hiểu dùng lực lớn như vậy bẻ ra, hơn nữa liền ở trước mắt Lý Toàn, đôi mắt hắn lập tức cay sặc, tức khắc đau đớn. Lý Toàn la lên một tiếng, che lại đôi mắt, hai chân nhảy thẳng, kêu lên: “Tiểu tử ngươi tiến cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ lột hành tây sao?”
“Ta thật sự chưa, lúc trước lột một lần, còn bị la, nói là lột xấu.” Diệp Hiểu dương ánh mắt vô tội, biểu tình ủy khuất.
“Ngươi……” Lý Toàn thật vất vả mới miễn cưỡng mở một con mắt, nhìn bộ dáng cúi cúi đầu ủy khuất của Diệp Hiểu, ngực tức khắc nổi lên một tầng nghẹn khuất. Điều làm cho hắn tức giận chính là bên cạnh một bọn thái giám cũng đều đang che miệng cười trộm.
“Cười cái gì, không làm việc, muốn chết a?” Lý Toàn kêu lên, bọn thái giám cúi đầu đều không phát ra tiếng, nhưng rõ ràng ý cười còn treo ở trên mặt.
Lý Toàn lúc này ăn ngậm bồ hòn, Diệp Hiểu kia con giơ hành tây đáng chết ở trước mặt hắn. Dưới sự tức giận, hắn một tay đánh vào củ hành tây, Diệp Hiểu cũng là nhất thời không bắt kịp, liền rớt vào thùng nước rửa rau, làm nước bắn lên, làm ướt một góc áo của Lý Toàn .
“Ai nha, xin lỗi sư phó, ngươi không sao chứ.” Diệp Hiểu vội vàng chạy đến bên người Lý Toàn, ngồi xổm bên cạnh người hắn, tựa hồ là muốn đem những cái đó lau đi.
“Được rồi, được rồi. Bộ dạng lúc mơ lúc tỉnh, nhìn ngươi liền phiền lòng.” Lý Toàn lẩm bẩm, không hề quan tâm nàng, sải bước đi.
Diệp Hiểu thấy hắn đi rồi, ngẩng đầu, híp mắt cười, hơi hơi mở ra lòng bàn tay, rõ ràng là một túi tiền.
Đây cũng xem như là bồi thường, phải không?
Trong Ngự Hoa Viên đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, Hoàng Thượng vì các công thần đánh giặc thắng lợi mà tổ chức riêng cung yến này. Bởi vì hôm nay vừa lúc cũng là sinh nhật Hoàng Hậu. Nói nó là công yến mừng trận, chi bằng nói là gia yến càng chuẩn xác. Người tham gia phần lớn là hoàng thân, hậu duệ quý tộc cùng có các vị cung phi, tự nhiên cũng có các quan triều đình và các tướng lĩnh thắng trận.
Diệp Hiểu tự nhiên cũng là thái giám đưa thiện, dựa vào mệnh lệnh của thái giám tổng quản đem đồ ăn từng cái đặt ở mỗi một bàn. Hoàng Thượng ngồi ở trên đầu, kế tiếp tức nhiên là theo chức vị mà phân chia, thứ tự đưa món tất nhiên là từ trên xuống dưới, nửa điểm không thể làm sai. Nói là món ăn đưa lên sau nhưng lúc này mọi người đã bưng món ăn đứng sẵn một bên chờ lệnh.
Đầu tiên là Hoàng Thượng đối với quan quân nói chút lời dạo đầu, tiếp theo đó là tiết mục của ca vũ, thật náo nhiệt.
Loại trường hợp này, Diệp Hiểu vẫn là lần đầu nhìn thấy, tự nhiên là mở chút tầm mắt, tròng mắt lưu chuyển, rất là mới lạ. Đặc biệt khi nàng nhìn đến những vị thái giám có thể đứng ở bên cạnh chủ tử xem biểu diễn trong lòng lại là một trận hâm mộ. Trong lòng không khỏi lại đối với vị trí thái giám tổng quản thêm nhớ thương.
Nhìn, mắt nàng liền nhìn tới chỗ ngồi của Tam hoàng tử, Diệp Hiểu lúc này xem như tập trung mà quan sát. Tam hoàng tử cũng được xem như vai chính hôm nay, không ít người hướng hắn nói lời khen tặng thế nhưng hắn vẫn bưng vẻ mặt đạm nhiên. Tam hoàng tử này tuổi tác cũng khoảng hai mươi, nhưng là gắn bó sa trường đã nhiều năm, nghe nói mười ba tuổi năm liền theo tướng quân lên chiến trường. Mấy năm gần đây, càng nhiều lần lập chiến công, ở trong triều cũng là nhân vật nổi tiếng. Cũng vì nhiều lần lĩnh quân chinh chiến nên chuyện chúng thân đại sự của mình cũng chậm trễ. Hoàng Thượng hiện nay cũng đang cùng hắn nói việc này.
Ca vũ tiếp tục, tất nhiên là một đám vũ nữ mặc lụa mỏng chậm rãi mà đến, theo âm nhạc mà múa. Các nàng giống như nụ hoa nở rộ, trong nháy mắt tản ra, như mạn thiên hoa vũ. Mơ hồ cùng với tiên dáng múa là dung nhan tuyệt mỹ của các nàng. Vài nữ tử làm thành một vòng, lụa trong tay nhẹ nhàng dương ra, tạo thành gợn sóng, mông lung mờ ảo. Các nàng dáng múa mềm mại, như nước chảy róc rách, hai tay nhu nhược như không có xương, làm mọi người ở đây không một ai không say mê trong đó.
Ánh mắt Quý Hoàn Hiên cũng bị dáng múa duyên dáng đó hấp dẫn, nhìn không chớp mắt, mặt lộ vẻ thưởng thức. Chỉ là rất nhanh sau đó, ánh mắt hắn hơi hơi có chút ngưng tụ, đặt chú ý ở trên người một vị vũ nữ trong đó. Dáng múa nàng càng xuất chúng hơn các nữ tử khác, một bộ váy màu trắng, tay mang vòng tay có những tia sáng kỳ dị. Quý Hoàn Hiên ý cười thu lại, ánh mắt dần dần trở nên tàn khốc. Đột nhiên, hắn nhảy người ra ngoài, thẳng đánh về phía người kia.
Một cái biến cố này làm tất cả mọi người ở đây kinh thất sắc, bạch y nữ tử lại thản nhiên với hắn. Mà khiến đoàn người ngạc nhiên là bạch y nữ tử thế nhưng từ trong tay áo rút ra chủy thủ, đâm thẳng Quý Hoàn Hiên, hiển nhiên công phu không hề yếu. Các khách nhân tất nhiên kinh loạn, có người còn chạy đi, vạn phần hoảng sợ mà nhìn hai người chính giữa đang đánh nhau. Quý Hoàn Hiên tay không cùng bạch y nữ tử đấu với nhau, tất nhiên là chiếm thế thượng phong. Ngay lúc chủy thủ đâm xuống lòng bàn tay của hắn, hắn liền giành lấy chủy thủ, đưa nó hướng về bạch y nữ tử, mắt thấy chuẩn bị đâm vào họng của nữ tử kia, lại đột nghe một tiếng “Dừng tay”.
Quý Hoàn Hiên ngược lại chế trụ nữ tử, xoay người nhìn về phía Hoàng Thượng.
“Hoàng nhi như thế nào nhìn ra nàng là thích khách?” Hoàng Thượng sắc mặt không đổi.
“Hồi Hoàng Thượng, vòng tay nữ tử này mang trên tay là từ Cảnh Quốc, hơn nữa Ngươi xem tay nàng, thô mà cứng, hơn nữa còn có hầu kết, đâu giống là nữ tử, rõ ràng là nam tử giả trang.” Quý Hoàn Hiên dùng chủy thủ đè xuống cổ của bạch y nử tử
“ Tốt, phi thường tốt, Tam Hoàng nhi quả thực thân thủ tốt, quan sát tỉ mỉ, không hổ là tướng quân của Đại Tuyên ta.” Hoàng Thượng khen ngợi nói, đồng thời phất phất tay, ý bảo bọn thị vệ lui ra.
“Bất quá đoàn người không cần kinh hoảng, hắn cũng không phải thích khách Cảnh Quốc phái tới.” Hoàng Thượng nói làm mọi người ở đây không khỏi ngạc nhiên, sôi nổi đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hoàng Thượng, bao gồm Quý Hoàn Hiên.
**** Editor: mmeie
“Ha ha, không cần khẩn trương, hắn là trẫm phái tới, là trẫm cố ý cho an bài tiết mục này.” Hoàng Thượng vẫy vẫy tay, để bọn thị vệ rời đi, tự mình đến gần Quý Hoàn Hiên, từ trên tay hắn nhẹ nhàng ấn kiếm xuống.
“Phụ hoàng, đây là……” Quý Hoàn Hiên nói.
Hoàng Thượng cười cười, cất cao giọng nói: “Trẫm cố ý để hắn mặc như thế vì muốn xem xem hoàng nhi ngươi có quan sát tỉ mỉ hay không, quả nhiên không làm trẫm vọng.”
“Phụ hoàng, Tam đệ dũng mãnh phi thường, xác thật vì sự lớn mạnh của Đại Tuyên.” Nhị hoàng tử vội vàng đứng lên, đi đến chính giữa, phụ nói.
Bạch y nữ tử thuận thế thoát ra khỏi tay Quý Hoàn Hiên, hướng hắn hành lễ, lĩnh mệnh lui xuống.
“Phụ hoàng tán thưởng, nhi thần không dám nhận.” Quý Hoàn Hiên ôm quyền cười, tiếp theo liền xoay người, đối với mọi người ở đây cất cao giọng nói, “ Đại tuyên quốc ta có Hoàng Thượng thần uy bảo hộ, tự nhiên thiên thu vạn mã, chúng ta cùng nhau kính Hoàng Thượng một ly.”
Tiếp theo, mọi người liền cùng nâng chén, hiện trường lại bắt đầu dâng trào lên, mọi người tựa hồ cũng tạm thời quên mất việc phát sinh vừa rồi, Quý Hoàn Hiên cũng thuận thế trở về chỗ ngồi, ca vũ vẫn được tiếp tục.
“Điện hạ, Hoàng Thượng đây là như thế nào?” Uông Thiết ở bên tai Quý Hoàn Hiên bên nói nhỏ.
Quý Hoàn Hiên đạm nhiên không nói, chỉ là trong lòng cũng hiểu được, phụ hoàng đối hắn, vẫn như cũ không hề tín nhiệm. Càng có lẽ là có người nào đó nói gì đó làm Hoàng thượng có chút hoài nghi với hắn. Hắn biết chuyện lần này, là có người ở bên tai hoàng thượng nói , nói hắn cùng Cảnh Quốc có chút không phù hợp quy tắc, nhưng cũng may hắn đánh thắng trận trở về, nếu không đầu đã rơi xuống rồi. Hôm nay Hoàng Thượng ra chiêu này, liền cho thấy tất cả.
“ Tốt, điểm tâm đưa lên đi.” Hoàng Hậu phân phó nói, tất nhiên là bắt đầu một vòng đưa thiện.
Một màn vừa đều được Diệp Hiểu thu lại trong mắt, đối với vị Tam hoàng tử này võ học cao cường, làm nàng đối hắn sinh ra ít ngưỡng mộ, cho nên thời điểm đưa thiện, còn lớn mật mà nhìn thoáng qua hắn, mỉm cười chào hắn. Quý Hoàn Hiên lập tức thấy được nàng tươi cười, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, bởi vì nụ cười này không khỏi có chút…. Chỉ là hắn quá chuyên chú nghiên cứu nụ cười của nàng, cho nên khi có người vô ý làm nước canh đổ vào trên tay hắn, hắn cũng chưa phát hiện. Nhưng thật ra thái giám Trương Húc bên người hắn trái tim đang run rẩy, không khỏi thay tiểu thái giám này lo lắng.
Yến hội tiếp tục, vốn tưởng rằng không có việc gì, chính là đột nhiên Ngu phi kia lại hét lên, nhìn thấy thân mình nàng trượt đi xuống, đại cung nữ của nàng đỡ nàng ta đứng lên, thế nhưng thấy nàng chảy đầy máu. Này Ngu phi đã có thai hai tháng, nhìn như tình huống không ổn, sau đó kêu thái y đến xem, thế nhưng nói là ăn đồ ăn không ổn làm xảy thai.
Mà khiến cho Diệp Hiểu giật mình chính là: trong điểm tâm ngọt phòng ăn đưa lên có thứ không sạch sẽ, mà Hoàng Thượng phái người đi điều tra thế nhưng lại hướng về phía Diệp Hiểu.
**** Editor: mmeie