*** Editor: mmeie
Thông thường đại quân chinh chiến khải hoàn trở về khi vào cửa thành đều được bá tánh rất hoan nghênh, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Tam hoàng tử Quý Hoàn Hiên chỉ huy đại quân vừa tiến vào cửa thành liền đông đảo bá tánh nghênh đón. Kỳ thật vị Tam hoàng tử này các bá tánh cũng không xa lạ, hắn quanh năm chinh chiến, cơ hồ mỗi lần đều có thể giành chiến thắng, làm địch quốc nghe danh hắn liền sợ vỡ mật .
“Điện hạ, ngài xem các bá tánh thực nhiệt tình.” Một nam tử mặc khôi giáp màu bạc cưỡi trên yên ngựa hưng phấn mà nhìn chung quanh, nói với người đi đầu đoàn đại quân. Hắn trong miệng người đó là Quý Hoàn Hiên, con thứ ba của đương kim hoàng thượng. Mà người nói chuyện đó là phó tướng Uông Thiết.
“ Đánh một trận cũng chả dễ dàng.” Quý Hoàn Hiên cũng không hưng phấn giống Uông Thiết, biểu tình nhàn nhạt.
Uông Thiết thần sắc hơi ảm đạm, bất quá thực mau khôi phục hứng thú, lại nói: “Điện hạ, tuy là không dễ, nhưng cũng xem như đem quân địch đánh lui, chẳng qua điện hạ ngài cũng bị thương. Nhưng chúng ta vẫn giành chiến thắng trở về, Hoàng Thượng lúc này nhất định cao hứng.”
Quý Hoàn Hiên hơi hơi nhìn lướt qua Uông Thiết, nói: “Chiến sự kéo dài, quân lương không có, đầu chiến bại tiệp, lâm vào tử cục, những việc này Uông phó tướng ngươi đều đã quên?”
Uông Thiết ánh mắt lập tức sắc bén lên, tựa hồ có chút phẫn hận, nói: “Nói trận này, xem như chúng ta đánh quá gian nan. Quân lương không đủ, triều đình cư nhiên không có cứu tế, Hoàng Thượng đây là thế nào?”
Quý Hoàn Hiên liếc hắn một cái, Uông Thiết tự biết nói lỡ, nhẹ nhàng che miệng mình, lại nói: “Bất quá lại nói tiếp, mấy trận đầu đều bại trận, này tất có nội gián, hơn nữa chuyện quân lương, ta vẫn luôn cảm thấy tựa hồ không bình thường, làm không tốt liền có mật thám. Ta xem, nói không chừng chính là Nhị hoàng tử hắn……”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ vọng ngôn.” Quý Hoàn Hiên chặn lời hắn nói, hai chân kẹp chặt vào ngựa, tốc độ ngựa liền nhanh hơn. Uông Thiết chỉ có thể ngậm miệng, hậm hực mà đi lên.
“Tam điện hạ, chúc mừng về triều.” Tiến đến nghênh quân chính là thái phó Lâm Đông Nhiên, hắn cùng một đám quan viên ở cửa thành đã chờ lâu, rốt cuộc cũng gặp được đại quân, một lòng liền yên ổn xuống.
“Tam hoàng đệ, rốt cuộc ngươi cũng về triều, lòng ta như buông xuống một tảng đá lớn. Phụ hoàng nói ngày mai vì ngươi mở cung yến, hôm nay ngươi cũng đã mệt mỏi, ngươi về cung nghỉ tạm trước.” Đi cùng thái phó còn có Nhị hoàng tử Mộc Thần Tuấn, lần này cũng xuất hiện nghênh đón đội quân đội trở về.
“ Đã phiền Nhị hoàng huynh cùng thái phó đại nhân tự mình tới cửa thành nghênh đón, thật sự vinh hạnh.” Quý Hoàn Hiên hướng người dưới ngựa làm động tác cảm tạ.
“Không ngại, chúng ta là huynh đệ cơ mà, phụ hoàng đã ở cung chờ lâu.” Nhị hoàng tử tươi cười, Quý Hoàn Hiên ôm quyền thi lễ song cũng không nói cái gì, liền theo đoàn quân đến nghênh đón vào thành.
Quý Hoàn Tuấn nhìn bóng dáng Quý Hoàn Hiên, nụ cười hơi hơi thu liễm.
**** Editor: mmeie
“Điện hạ, ngài xem Tam hoàng tử có phát hiện cái gì không?” Lâm Đông Nhiên dựa gần Quý Hoàn Tuấn, nhẹ giọng nói.
“ Hắn biết thì sẽ như thế nào? Hắn căn bản không có chứng cứ.” Quý Hoàn Tuấn hừ lạnh một tiếng, đưa mắt ra hiệu, Lâm Đông Nhiên liền hiểu ý hắn, không nói thêm gì.
Nếu không phải hôm nay tiểu Cừ tử đột nhiên đau bụng, việc đưa thiện này thật đúng là không đến phiên Diệp Hiểu. Chả hiểu thế nào, chuyện hôm nay liền dừng ở trên đầu nàng. Vốn dĩ chủ tử cấp bậc cao thế này, nàng đừng nghĩ có cơ hội. Nhưng hôm nay cũng không biết Lý Toàn có ý gì, cư nhiên cho nàng đi đưa thiện.
Cũng không có gì, bất quá trước khi đi, Tiểu thái giám Lục Hổ có quan hệ tốt với nàng liền lén nói cho nàng một câu, đó chính là vị chủ tử này tính tình tương đối cổ quái, muốn nàng hành sự cẩn thận một chút, này đại khái chính là nguyên do Lý Toàn sai nàng đi chuyến này. Bất quá nàng từ trước đến nay chả sợ gì, chỉ cần sự tình đổ lên đầu, trước nay đều sẽ không e ngại cái gì.
Bởi vậy, khi bước vào Cảnh Nhân Cung - nơi ở của Tam hoàng tử, mặt nàng vẫn mỉm cười.
Bất quá lúc này Cảnh Nhân Cung hình như đang có chuyện gì. Vì cái gì nàng biết ư, là vì thời điểm Diệp Hiểu đi vào, lại thấy một võ quan quỳ rạp trên mặt đất, đang bị phạt trượng, mà Tam hoàng tử điện hạ liền ngồi ở chính vị, biểu tình nghiêm túc nhìn người đó. Bất quá hắn tựa hồ bị thương, thái y quỳ bên người đang vì hắn mà thay thuốc.
Nghe lỏm chút, Diệp Hiểu mới biết được ngọn nguồn sự tình. Nguyên lai là võ quan này lúc vào thành có nhận một cái bánh nướng của bá tánh bên đường tặng. Xưa nay nghe nói vị Tam hoàng tử này trị quân nghiêm khắc, hơn nữa là người cực nghiêm lệ, xem ra quả nhiên như thế.
“Điện hạ, đây là tổ yến cùng điểm tâm.” Diệp Hiểu thừa cơ đưa tới, thuận thế cũng trộm nhìn vị hoàng tử dũng mãnh phi thường trong truyền thuyết này. Vị Tam hoàng tử này lớn lên rất là tuấn lãng, tinh mi kiếm mục, thân hình vạm vỡ, dáng người nhìn qua cực kỳ cân xứng, coi như là một vị mỹ nam tử.
Quý Hoàn Hiên hơi hơi nhíu mày, tổ yến cùng điểm tâm nhất định lại là mẫu phi sai người đem đến. Nói thật, mấy thứ này hắn cũng không thích, thậm chí nhìn thôi cũng cảm thấy phiền lòng. Hắn phất phất tay, kêu nàng bỏ xuống rồi lui ra ngoài.
“Nô tài cáo lui.” Diệp Hiểu được lệnh liền chuẩn bị rời đi, chỉ là, một đồ vật trên người đột nhiên rơi xuống, không khỏi làm nàng ngừng bước chân.
Đó là mấy khối bánh phù dung! Thái giám Trương Húc đứng ở bên người Tam hoàng tử lập tức mặt đanh lại. Bởi vì bánh phù dung này cùng điểm tâm vừa rồi nàng đưa cho Tam hoàng tử đều giống nhau. Việc này liền chỉ có một loại giải thích……
Trương Húc không khỏi hung hăng mà trừng mắt nhìn Diệp Hiểu, loại sự tình này ở trong mắt Tam hoàng tử, tự nhiên là không chấp nhận được.
“Ngươi trộm điểm tâm?” Quý Hoàn Hiên nhìn nàng, biểu tình nghiêm nghị.
Diệp Hiểu nâng hai mắt lên, một chút cũng không thấy khẩn trương, giảo biện nói: “ Nô tài chỉ vì tiếc nuối, điểm tâm tinh xảo như thế mà lại không được ăn, vậy nên... .”
Quý Hoàn Hiên có chút kinh ngạc với phản ứng của tiểu thái giám này, lại nói: “Nếu là đã đưa đến trong cung ta, sao lại nói như vậy?”
Diệp Hiểu hơi hơi đô miệng, nói: “Chính là điện hạ cũng không có ý dùng, cho nên nô tài liền…..”
Ý của Nàng , chính là nàng thấy hắn không dùng điểm tâm này, là nàng đang giúp hắn tiết kiệm lương thực.
Quý Hoàn Hiên nói: “Ngươi lại như thế nào biết ta không ăn?”
Diệp Hiểu rũ mi mỉm cười, ngồi xổm xuống, nhặt mấy khối bánh phù dung lên, lại ngay trước mặt hắn bỏ vào lại ống tay áo, Trương Húc xem đến nghẹn họng trân trối, tức khắc vì nàng đổ mồ hôi.
Đáng tiếc Diệp Hiểu hoàn toàn không để ý đến lo lắng của Trương Húc, nàng tiếp tục hiên ngang lẫm liệt: “Điện hạ nhíu mày, cho nên nhất định là không thích món này. Khi còn nhỏ nô tài nếu là không thích món ăn nào, cũng sẽ bất giác nhíu mày .”
Tiểu thái giám này cũng coi như là quan sát tỉ mỉ, hành động nhíu mày của hắn đều nhìn thấy, phân tích cũng không tồi, hắn xác thật không thích đồ ăn này.
“ Làm cách nào để ăn dù không thích nó?” Quý Hoàn Hiên quay đầu nhìn thoáng qua bàn đồ ăn, lại lần nữa hơi hơi nhíu mày.
“Nô tài cũng không biết, mỗi lần nô tài không muốn ăn, mẫu thân lại hát cho nô tài nghe, có lẽ vì thế nô tài liền ăn hết.” Diệp Hiểu nhớ tới, đó là việc nương hay làm cho Diệp Triết.
Quý Hoàn Hiên hơi hơi nhướng mày: “Ca hát cùng ăn cái này có liên hệ gì?”
Diệp Hiểu nghĩ nghĩ, mỉm cười: “Xướng một bài hát, tâm tình liền vui vẻ lên, vậy nên làm chuyện gì cũng vui, tự nhiên sẽ không cảm thấy món ăn trước mắt thật khó nuốt .”
“Nga?” Quý Hoàn Hiên ngơ ngẩn mà nhìn nàng, Diệp Hiểu thế nhưng thật sự xướng một khúc. Nàng nhớ rõ đó là bài mà nương thường xuyên hát để Diệp Triết ăn cơm. Nàng vẫn luôn cảm thấy khúc này dịu dàng nhu hòa, làm người nghe xong liền thực thoải mái, sốt ruột tựa hồ đều sẽ quên mất.
Trương Húc cảm thấy tiểu thái giám này thật lớn mật, nhưng là hắn càng ngoài ý muốn thấy Tam hoàng tử điện hạ thế nhưng nghe khúc liền không tự giác mà bưng bát tổ yến bên cạnh lên, trong chốc lát, đem chén tổ yến uống lên.
Trương Húc hơi hơi há to miệng. Điện hạ không thích tổ yến, hắn chính là biết đến rõ ràng, mỗi lần Huệ phi bảo người đưa đến, điện hạ đều thưởng cho hắn uống. Hôm nay việc này, quá quỷ dị.
Diệp Hiểu hát xong một khúc, trên mặt càng tràn đầy tươi cười, đột nhiên liền im bặt, bởi vì nàng thấy mặt Trương Húc quá đáng sợ.
Diệp Hiểu rốt cuộc ý thức được sự việc. Nàng trộm đồ ăn, hiện tại bị người phát hiện, đó là phạm sai lầm, phạm sai lầm nhất định phải nhận sai. Lê cô cô cùng nàng nói qua, ở trước mặt chủ tử nhất định phải biết nhận sai, còn phải biểu hiện một cách thành kính. Bởi vậy, nàng lập tức quỳ xuống, nói “Điện hạ, nô tài biết sai rồi, nô tài không dám nữa.”
***** Editor: mmeie
Quý Hoàn Hiên có chút ngạc nhiên, vừa rồi còn tràn đầy tự tin, lúc này lại biết sai rồi. Tiểu thái giám này tuy tâm cơ sâu nhưng lại không biết nhìn tâm. Làm hắn nhất thời không quyết đoán được. Hắn phất phất tay, cái gì cũng không có nói liền cho nàng lui xuống.
Trương Húc trong lòng đã có thể xem là ngũ vị quay cuồng, vừa rồi sĩ quan kia chỉ ăn một khối bánh nướng của bá tánh đưa liền bị đưa tới Cảnh Nhân Cung, bị đánh mấy chục bảng. Tiểu thái giám này hiện tại trộm đồ, điện hạ ngược lại chẳng quan tâm. Đây là đang xảy ra chuyện gì!!!!
Quý Hoàn Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua tổ yến mà mình đã uống, trong lòng cũng một trận buồn bực. Hắn như thế nào sẽ cùng một tiểu thái giám nói chuyện lâu như vậy. Hơn nữa còn để cho một tiểu thái giám hát, đã vậy hắn còn uống xong chén tổ yến này, chính mình cũng không biết bị làm sao? Bất quá, tiểu thái giám này cười lên làm hắn cảm thấy ấm áp, thật sự ấm áp.
Ra Cảnh Nhân Cung, Diệp Hiểu ngoài ý muốn gặp gỡ Lê cô cô, trong lòng một trận cao hứng, vây quanh nàng lấy lòng.
“Hiểu Hiểu, mấy ngày nay có tốt không?” Lê cô cô nhìn thấy nàng, đầu tiên vẫn là hỏi thăm an nguy của nàng.
Diệp Hiểu gật gật đầu liền tán thưởng, thuận tiện nói việc phát sinh ở Cảnh Nhân Cung, làm Lê cô cô nghe đến sợ hãi, vội kéo nàng đến một bên, thấy bốn bề không có ai liền nói: “Hiểu Hiểu, Tam hoàng tử này đừng dễ dàng xem thường. Hắn cũng không được tính là một chủ tử tốt, hành sự quyết đoán, đối thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc. Ở trên triều đình tất nhiên là tốt, nhưng là đối với hạ nhân chúng ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, vạn phần không được qua loa, bằng không sao ăn được trái ngọt. Còn có, tính ăn trộm của ngươi phải nhanh sửa lại, hoàng cung không thể so ở nhà, đầu rớt khi nào cũng không biết.”
Diệp Hiểu cái hiểu cái không gật gật đầu, mỉm cười nói: “ Nhưng cô cô, Tam hoàng tử cũng không có chỉ trích ta nha.”
Lê cô cô vừa nghe chính là càng nóng nảy, thầm nghĩ, nha đầu này quả thật là tâm tư chậm nửa nhịp, vội nói: “ Phải để đao đặt lên cổ ngươi, ngươi mới biết lễ độ sao?”
Diệp Hiểu nghe xong lời này, không tự chủ được mà sờ sờ cổ mình, thè lưỡi, đỏ mặt gật gật đầu.
Lê cô cô vừa đi không lâu, liền có một tiếng “Diệp Đào” truyền đến tai nàng, nàng không khỏi quay đầu lại, lại nhìn thấy một vị cung nữ chưa từng gặp mặt.
Editor: mmeie