**** Editor: mmeie
“Cha nuôi……” Nàng vừa bị Lý Toàn kéo ra liền thấy Lý Toàn ngượng ngùng xoắn xít mà kêu nàng một tiếng như vậy.
Hai mắt nàng trợn lên, ngẩn ra cả buổi mới phản ứng lại. Lý Toàn này lại đối với nàng kêu là "cha nuôi", không khỏi nói: “Ngươi vì cái gì kêu ta như vậy?”
Lý Toàn gọi xong cũng buông tay ra, có bộ dáng mặt dày mày dạn, tiến sát gần nàng, nói: “Ngài chính là cha nuôi ta, nhi tử tại thượng, kính người một lạy……”
“ Dừng, dừng……” Diệp Hiểu hoảng hốt, vội vàng chặn hai tay của hắn, ngạc nhiên nói, “Ta nói này, Lý Toàn, ngươi không phải có cha nuôi sao? Trình công công kia?”
Lý Toàn mặt đỏ lên, lập tức lại nói: “Cũng không ngại có thêm một người a. Chỉ cần ngài có thể che chở ta, ta là làm trâu làm ngựa hiếu thuận ngài.”
Lý Toàn này đổi tính, thời tiết hôm nay thay đổi sao? Chẳng lẽ hôm nay nàng ra cửa gặp quỷ?
Lý Toàn thấy nàng không nói, cho rằng nàng tiếp nhận rồi, lại muốn bái lạy. Diệp Hiểu cả kinh lại đem hắn ngăn cản, cười hì hì, nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23……”
“Ta mới 15, ngươi kêu ta là cha nuôi không phải nói ta già sao? Ta tuổi trẻ mỹ mạo như vậy……”
Diệp Hiểu còn chưa nói xong, Lý Toàn lập tức quỳ xuống, nói: “Đại ca tại thượng, chịu tiểu đệ một lạy ”
“Uy, ta muốn nói, ta……” Diệp Hiểu đột nhiên im miệng, bởi vì nàng không ngờ Lý Toàn lại dập đầu lạy nàng một cái.
Tuy nói Lý Toàn kêu như vậy làm nàng cả người có chút không được tự nhiên. Nhưng nhìn người ngày trước khi dễ mình đột nhiên bây giờ lại đối với mình cung cung kính kính, trong lòng vẫn là rất hưởng thụ, nàng liền mặc kệ hắn.
“Đại ca, ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.” Lý Toàn đứng lên, dán vào tai nàng nói nhỏ.
“Thần thần bí bí, gì nha?” Diệp Hiểu xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lý Toàn nhìn nhìn bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, liền ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Lúc trước ta đi qua chỗ hành lang, nhìn thấy Mã Dũng cùng người khác vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện, ngươi đoán bọn họ đang nói cái gì?”
Diệp Hiểu thuận miệng nói: “Cái gì?”
Lý Toàn một bộ khẩn trương bộ dáng, nói: “Người nọ đang mắng Mã Dũng, nói để hắn gϊếŧ một người thôi sao lâu như vậy. Mỗi lần đều gϊếŧ không được, còn nói nếu lần này hắn lại không thành công, về sau cũng đừng nghĩ đến việc thăng cấp. Đại ca, ngài biết bọn họ muốn gϊếŧ người nào không?”
Diệp Hiểu vui tươi hớn hở mà nhìn Lý Toàn, dùng ngón tay chỉ chính mình, nói: “Ta……”
Lý Toàn sửng sốt, Diệp Đào như thế nào liền đoán được đáp án, hơn nữa còn là biểu tình vui sướиɠ hài lòng, giống như việc này cùng nàng không có liên quan.
“ Người cùng Mã Dũng nói chuyện là ai?” Diệp Hiểu đã sớm nhìn ra Mã Dũng đối với nàng không tốt. Lần đó, chuyện Ngu phi, nàng liền biết việc này là Mã Dũng vu oan cho nàng. Cho nên khi Lý Toàn vừa nói Mã Dũng, nàng liền lập tức hiểu.
" Ma ma kia ta nhận ra, là người trong cung Huệ phi nương nương.” Lý Toàn nói.
Bất quá lời này khiến cho Diệp Hiểu lắp bắp kinh hãi, ban đầu nàng cho rằng nhất định là Khang quý phi hại nàng. Cho tới nay, nàng biết Mã Dũng cùng Khang quý phi rất thân, nhưng lại không nghĩ rằng là người trong cung Huệ phi. Nàng có từng đắc tội Huệ phi? Nàng còn chưa gặp qua nàng. A, không đúng, Huệ phi là mẫu thân Tam hoàng tử, nàng gặp qua Tam hoàng tử. Chẳng lẽ là Tam hoàng tử muốn gϊếŧ nàng? Là vì ngày hôm trước giúp Tam hoàng tử xoa bóp không quá quy củ nên Tam hoàng tử muốn xử phạt nàng?
Đúng rồi, ca ca chết! Diệp Hiểu đột nhiên nghĩ đến, nàng đang thay ca ca, chẳng lẽ là ca ca đắc tội Huệ phi? Huệ phi là người gϊếŧ ca ca? Chính là, Huệ phi vì cái gì muốn làm như vậy?
Diệp Hiểu cảm thấy có chút rối, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra lý do, vậy nên nàng quyết định không nghĩ nữa
Lý Toàn đứng ở trước mặt nàng, biểu tình so với nàng còn sốt ruột hơn , nói: “Ta nói ca, ngài liền không lo lắng sao? Có thể ảnh hưởng đến mạng người đó.”
Diệp Hiểu lại giống không có việc gì mà cười ha hả, nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Kia không thẳng làm sao bây giờ?” Lý Toàn vội la lên.
“Vậy thì chết thôi.” Lời này của nàng làm Lý Toàn ngạc nhiên, lại nói, “Chúng ta là nô tài, dù sao chỉ là người ti tiện, nếu trời muốn ta chết, vậy đó cũng là ý trời. Không cần vì những việc này nhọc lòng.”
Diệp Hiểu lạc quan làm Lý Toàn lạc quan lên chút, tuy là trong lòng vẫn cứ không an tâm nhưng cũng theo nàng nở nụ cười.
“Đại ca, ngài nhất định phải bảo toàn chính mình, bằng không tiểu đệ ta không có chỗ dựa vào.” Lý Toàn người này chính là như vậy, một khi nhận người nào, thì khăng khăng một mực, toàn bộ tâm tư đều đem đặt lên người. Cứ như vậy vây quanh nàng, đem nàng cung kính như chủ tử.
Đã một thời gian nàng đưa thiện ở chỗ Hoàng trưởng tôn, cũng hiểu rõ thói quen ăn uống của hắn. Diệp Hiểu đem món ăn ở trong tiệm trước kia nàng làm việc làm lại một lần cho Hoàng trưởng tôn, cũng tới lúc nàng chẳng còn biết làm món gì. Trước kia ở trong tiệm làm việc thường xuyên cọ xát với đầu bếp, học một ít, lúc này xem như có tác dụng. Chỉ là, nàng sẽ không dùng mỗi mấy thứ kia mà là biến tấu đa dạng, cũng may Hoàng trưởng tôn đã thích tay nghề của nàng, cũng không có chỉ trích nàng.
Bất quá gần đây, Hoàng trưởng tôn tâm tình lại không vui, mỗi lần ăn chả được mấy muỗng.
“Điện hạ, người ăn thêm ít nữa đi?” Thái giám bên người hắn nói.
“Ăn mà không nếm được mùi vị gì a.” Quý Hạo buông tiếng thở dài, buông đũa xuống, vẫy tay ý bảo Diệp Hiểu đem đồ ăn lui.
“Nhất định là phòng ăn bên kia làm không hợp ý ngài, ta phải đi nói bọn họ.. .” Với Lỗi trừng mắt, với Diệp Hiểu nói, “Diệp Đào, ngươi nhanh đi……”
****Editor: mmeie
“Thôi, cùng món ăn không có quan hệ, ta tâm tình không tốt.” Quý Hạo ngăn Với Lỗi lại
“Điện hạ, người có tâm sự gì, nô tài có thể hay không giúp người giải đáp khúc mắc?” Diệp Hiểu cầm tay áo, cúi xuống.
“Ta mỗi ngày đều nói ngươi làm Bạch Ngọc canh, mỗi lần vừa thấy món đó, liền nhớ tới phụ thân……” Quý Hạo nói một nửa liền không nói nửa, thở dài một hơi.
Diệp Hiểu tức khắc hiểu rõ, Hoàng trưởng tôn đó là nhớ thương.
“Điện hạ, nếu không nô tài kể ngài nghe chuyện xưa.”
Quý Hạo nâng hai mắt lên, nhìn nhìn nàng, mặt lộ vẻ vui vẻ, nói: “Ta thích chuyện xưa, tốt, ngươi kể đi.”
Diệp Hiểu yết hầu ồm ồm, nói: “Thời cổ có một anh chàng rất hiếu học nhưng gia cảnh bần hàn, cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, vì vâng chịu phụ mệnh, cố gắng đỗ đạt thành tài Vậy nên không làm gì mà chỉ tập trung đóng cửa đọc sách. Nhưng đại tẩu lại khó chịu, vì không muốn đại ca cùng đại tẩu mâu thuẫn cho nên dù bị sỉ nhục thế nào hắn cũng ẩn nhẫn không nói. Thế nhưng, đại tẩu hắn ngày càng quá đáng rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa, trốn nhà rời đi. Sau một thời gian, đại cả hắn tìm được hắn, khi đại ca hỏi lý do hắn không nói gì, cũng không so đo hiềm khích với đại tẩu. Câu chuyện này được mọi người ở đó ca tụng. Một ngày một vị học giả nghe danh mà đến, nhận hắn làm đồ đệ, sau này hắn học thành tài, phụ tá hoàng đế, thu được không biết bao nhiêu thành tựu.”
Nàng dừng một chút, thấy Hoàng trưởng tôn vẻ mặt mờ mịt, liền tiếp tục nói: “Điện hạ, nhân vật chính trong chuyện vì muốn thực hiện mong ước của phụ mẫu nên kiên trì, không ngừng nỗ lực, hắn chưa từng vì lời nói của đại tẩu mà từ bỏ lý tưởng của chính mình. Điện hạ trong lòng cũng là vì tưởng niệm phụ thân mà cảm thấy uể oải, sao không thử cố gắng như vị học sĩ này, hóa buồn nhớ thành động lực? Điện hạ cảm thấy mỗi lần nhìn Bạch Ngọc canh đều nghĩ đến phụ thân, liền sẽ khổ sở, như vậy cũng có thể đem nó nhìn thành kỳ vọng của phụ thân ngài. Rồi ngày kia, điện hạ có thành tựu, Thái Tử điện hạ dưới suối vàng biết cũng sẽ rất cao hứng. Nhưng nếu điện hạ nặng nề không vui, chẳng làm nên trò trống gì, phụ thân ngài thấy nhất định là sẽ khổ sở.”
Quý Hạo nhìn nàng, theo lý một cái tiểu thái giám đối với một Hoàng trưởng tôn như hắn nói đạo lý này, hẳn là hắn nên phạt nàng vì không hợp quy củ. Nhưng hắn ngược lại thực bình tĩnh, càng suy nghĩ kỹ lời nàng nói. Tự nhiên thấy trong lòng nhẹ nhàng, cảm thấy nàng lời nàng nói cũng đúng, tâm tình tốt lên một chút.
“Chuyện xưa của ngươi rất êm tai, ta thực thích.”
Diệp Hiểu nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nói: “ Điện hạ có phải hay không nên ăn bữa tối, như vậy mới có sức lực hăng hái?”
Quý Hạo sửng sốt, đột nhiên phá lên cười, nói: “Ngươi, tiểu thái giám này, có thể nói, tốt. Hôm nay liền nghe ngươi, bất quá ta có yêu cầu.”
Diệp Hiểu sửng sốt, vội chăm chú lắng nghe.
“Ngươi mỗi ngày đều phải chuẩn bị một câu chuyện xưa, đợi tới thời gian đưa bữa tối lại đây kể ta nghe.”
Diệp Hiểu: “……” Nàng đây là chịu cái nghiệt gì, kể chuyện xưa……. Nàng chỉ biết một ít, mỗi ngày một cái, này muốn gϊếŧ nàng đi?
***** Editor: mmeie
“Nếu ngươi không kể, ta đây liền ăn không vô cơm, đến lúc đó da bọc xương, quay đầu lại liền trị ngươi tội mưu hại Hoàng trưởng tôn.” Quý Hạo thấy biểu tình nàng dại ra, ngược lại nổi lên hứng thú chơi đùa nàng, để mặt mình sát vào mặt nàng hắc hắc cười nói.
“Nô tài……. Nô…… Lĩnh mệnh.” Diệp Hiểu cảm thấy, hôm nay nàng thật sự ngu ngốc.
Bất quá nàng cũng không thể nhụt chí, Hoàng trưởng tôn chú ý tới nàng là cơ hội tốt, nói không chừng Hoàng trưởng tôn cao hứng liền thu nàng vào Càn Duyên Cung hầu hạ, như vậy so với ở Ngự Thiện Phòng càng có cơ hội lên làm thái giám tổng quản. Chính là, kể chuyện xưa việc này…… Nàng thực đau đầu.
Thời điểm rời khỏi Càn Duyên Cung nàng ngoài ý muốn gặp Hoàng Thái Tôn đưa thư cho Tam hoàng tử.
Bất quá khi nhìn thấy Quý Hoàn Hiên, Diệp Hiểu đột nhiên liền nhớ tới lời Lý Toàn, nhớ tới Huệ phi. Nàng đột nhiên liền cảm thấy hẳn là nên đề phòng Tam hoàng tử, nói không chừng hắn cũng liên quan đến cái chết của ca ca. Bất quá mặt ngoài, nàng cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn mà hành lễ.
“Vừa mới nghe cung nhân nói, ngươi khuyên Hoàng trưởng tôn dùng bữa tối?” Quý Hoàn Hiên cúi đầu nhìn nàng.
“ n, kể chuyện xưa liền dùng thiện. Bất quá……” Nàng cắn cắn môi dưới, nhớ tới Hoàng trưởng tôn muốn nàng mỗi ngày kể một chuyện xưa trong lòng lại khổ sở lên.
“Bất quá là muốn ngươi mỗi ngày kể một câu chuyện xưa, đúng không?” Quý Hoàn Hiên nhìn nàng trương bộ mặt khóc không ra nước mắt, đột nhiên có chút muốn bật cười.
Nàng gục đầu xuống, gật gật đầu.
“Ta có thể mỗi ngày đều cho ngươi một câu chuyện xưa.” Hắn nói.
“Thật sao?” Diệp Hiểu có chút nhảy nhót, tạm thời cũng quên đi tâm tư phải đề phòng Tam hoàng tử, thỏa mãn yêu cầu của Hoàng trưởng tôn vẫn quan trọng hơn
“ Tất nhiên, bất quá điều kiện là: ngươi mỗi ngày đều phải đến cung ta giúp ta xoa bóp.” Quý Hoàn Hiên nói làm Diệp Hiểu kinh ngạc, cũng chỉ có thể tuân mệnh. Dù nàng có từ chối điều kiện này cũng không được. Tam hoàng tử nếu hạ lệnh muốn nàng tới xoa bóp cho hắn, nàng cũng không có khả năng cự tuyệt.
Quý Hoàn Hiên tự nhiên có tính toán của mình. Nếu tiểu thái giám này là người mà Khang quý phi nương nương chỉ định muốn gϊếŧ. Hân Lan có nói chuyện này cùng chuyện Thái Tử có quan hệ, như vậy hắn có thể từ trên người tiểu thái giám này biết được chuyện kia. Xem ra, chuyện này không tầm thường, nếu Khang quý phi thật sự làm một ít bất lợi với Hoàng Thượng, như vậy hắn nhất định phải nhúng tay.
Diệp Hiểu đáp ứng xong liền lui ra, bất quá đi chưa được mấy bước liền gặp Mã Dũng, kéo nàng đến một bên.
“Ai da, cuối cùng cũng thấy ngươi, Hoàn Nhi đang tìm ngươi a.” Mã Dũng cười hì hì.
“Nàng làm sao vậy?” Diệp Hiểu ngạc nhiên nói, trong lòng không khỏi nhớ tới đã kâu không có cùng nàng gặp nhau.
“Nàng nói tìm ngươi có việc, kêu ngươi buổi tối nhất định qua đó.” Mã Dũng để sát vào nàng, thần bí nói, “ Người ta đối với ngươi tâm tâm niệm niệm a.”
Diệp Hiểu gật gật đầu, nói đã biết.
“Nga, đúng rồi, nàng nhờ ta nói với ngươi: buổi tối ở Ánh Nguyệt Các chờ ngươi.” Mã Dũng làm mặt quỷ, cười hì hì, sau đó nói có việc phải làm liền đi trước
Ánh Nguyệt Các? Hoàn Nhi như thế nào sẽ hẹn nàng đến chỗ hẻo lánh như vậy gặp nhau? Phải biết rằng Ánh Nguyệt Các là chỗ tối tăm ở hoàng cung, hiếm khi có người đi lại. Thái giám cùng cung nữ có cảm tình lén hẹn hò gì đó, trong cung cũng không có lệnh nói không cho phép, cho nên không cần phải tránh tai mắt của người a. Diệp Hiểu nghĩ nghĩ, nhưng cũng không có nghĩ ra Hoàn Nhi vì cái gì chọn chỗ này.
Haizzz không nghĩ ra liền không nghĩ. Nàng lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước .
**** Editor: mmeie