Chương 6: Không Oán

"Tham kiến Hoàng Thượng."

Trong ngự thư phòng, Tần Chiêu Hoàng quỳ gối trước mặt Phong Kỳ, giơ đôi tay quỳ lạy.

Phong Kỳ cười nói: "Ở bên ngoài chơi đủ rồi?"

Thật ra Phong Kỳ không ghét Tần Chiêu Hoàng. Tần Chiêu Hoàng khi mười ba tuổi vì mệnh cách tốt mà bị Phụng Thiên Trai tuyển làm quốc sư, từ nhỏ cùng người nhà chia lìa, bị nhốt ở trong Phụng Thiên Trai nói là muốn phụng dưỡng thần minh nhưng thực ra là một mình một người cô độc vượt qua nhiều năm.

Khi đó Phong Kỳ thấy Tần Chiêu Hoàng đáng thương, ngẫu nhiên cũng sẽ đi tìm hắn nói chuyện phiếm.

Phong Kỳ nói, nếu có một ngày chính mình thành hoàng đế, chắc chắn đem Tần Chiêu Hoàng thả ra.

Mà Tần Chiêu Hoàng cũng nói, như vậy thì mỗi ngày đều sẽ hướng thần minh cầu nguyện để phù hộ Phong Kỳ có thể trở thành Bắc Miểu Vương.

Sau đó Phong Kỳ thật sự bước lên vương vị, bởi vậy liền ban cho Tần Chiêu Hoàng tự do. Rốt cuộc có thể thấy không gian bên ngoài, hít thở không khí mới mẻ làm Tần Chiêu Hoàng hưng phấn không thôi, hướng Phong Kỳ thỉnh chỉ, rồi liền rời hoàng cung đi khắp nơi vân du.

Kiếp trước Tần Chiêu Hoàng vẫn luôn trung thành và tận tâm đối với Phong Kỳ, trừ bỏ cái tính thích nói những chuyện kì lạ, bí thần bí ra thì cũng là bạn bè cùng thần tử trung thành. Trong kiếp trước, trước mấy ngày xảy ra chuyện, Tần Chiêu Hoàng đã nói Phong Kỳ sắp có đại nạn, có lẽ sẽ nguy hiểm cho tánh mạng. Nhưng mà Phong Kỳ nghe Tần Chiêu Hoàng nói xong cũng không quan tâm, chỉ phong cho y làm sứ thần, nhắm mắt làm ngơ ném tới Nam Tương.

Nếu không phải niệm tình nghĩa với Tần Chiêu Hoàng, Phong Kỳ của kiếp trước hẳn là đã sớm gϊếŧ người rồi.

Nhìn Tần Chiêu Hoàng đang quỳ gối trước hắn, Phong Kỳ nói: "Trẫm có một chuyện yêu cầu ái khanh làm thay trẫm."

Tần Chiêu Hoàng dưới đáy lòng bẹp bẹp miệng, vừa gọi tới liền sai khiến.

"Ngươi mấy năm nay không phải đi rất nhiều địa phương, thấy rất nhiều thứ mới lạ sao? Trở về viết ra cho trẫm một danh sách, liệt ra các nơi có mỹ thực đáng để đi đến thử một lần. Đặc biệt là kinh thành, từ trà lâu lớn xa hoa đến các quán ăn nhỏ ven đường, chỉ cần là thức ăn ngon đều phải liệt kê ra đầy đủ cho trẵm. Trẫm sáng mai muốn có."

......

Cái gì?

Tần Chiêu Hoàng khóe miệng lặng lẽ run rẩy một chút. Thân là vua của một nước không hỏi dân tình mà lại là hỏi thức ăn. Hơn nữa...... Hoàng thượng từ khi nào đã trở nên thèm đến như vậy?

"Đại khái là như thế đó, nếu không còn việc gì thì ái khanh có thể lui ra"

Tần Chiêu Hoàng nói: "Hoàng thượng, ta tính cho người một quẻ?"

Phong Kỳ nhướng mày, vươn tay.

Tần Chiêu Hoàng nhìn nhìn, nhíu mày nói: "Mây đen bao phủ không tiêu tan, đây là triệu chứng xấu a...... Hơn nữa vẫn là đại hung......"

Kết quả này Phong Kỳ đã đoán trước được vì kiếp trước Tần Chiêu Hoàng cũng là nói như vậy, sau đó Tần Chiêu Hoàng phải vượt qua một thời gian ở trong đại lao.

Phong Kỳ lắc lắc đầu, lần này hắn sẽ không làm như kiếp trước. Tần Chiêu Hoàng nói cũng không sai, kiếp trước kết cục như vậy còn không phải triệu chứng xấu thì là cái gì? Chưa nói là chết thì đã rất cho hắn mặt mũi rồi.

"Nhưng mà......" Tần Chiêu Hoàng tiếp tục nói: "Tuy rằng mây đen che kín, nhưng mây đen lại có mây tía lượn lờ, mây tía này hình như là vừa xuất hiện không lâu cũng không dày đặc, nhưng mà lại có xu hướng đang che đậy mây đen! Cho nên, có biến chuyển!"

Phong Kỳ mặt vô biểu tình nói: "Nói tiếng người."

"Đơn giản mà nói là tình huống đang không ổn lại bỗng nhiên xuất hiện một biến chuyển, có lẽ là một người, một sự kiện, hoặc một vật có thể giảm bớt mệnh cách 'hung' của hoàng thượng thậm chí là còn mang đến vận may!"

Ân?

Việc này không giống với kiếp trước.

Phong Kỳ bỗng dưng cười.

Kiếp trước cùng kiếp này khác biệt duy nhất đó là Ôn Ninh An, có lẽ là cùng Ôn Ninh An thân cận, cho nên bên người hắn mới có mây tía vờn quanh.

Tần Chiêu Hoàng rời đi, Phong Kỳ nhìn nhìn sắc trời, gọi Phúc Triệt tới nói: "Ngươi chờ lát nữa thì tự mình phái người đi tiếp Dịch Tâm vào cung."

Phúc Triệt cười cười nói: "Vâng, nô tài đi làm ngay"

Phong Kỳ hơi hơi gật đầu. Phúc Triệt nhìn thần sắc của Phong Kỳ, ước chừng lúc này cảm xúc đang rất không tồi liền nói: "Hoàng Thượng gần đây thực coi trọng Ôn tướng quân, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng, có lẽ là Ôn tướng quân có chỗ nào làm Hoàng Thượng long tâm đại duyệt."

Phong Kỳ sửng sốt.

Kỳ thật trong đầu hắn cũng thực hỗn độn, sau khi trùng sinh chỉ nghĩ muốn bảo vệ cho người kia, cho nên dùng rất nhiều biện pháp lung tung. Suy nghĩ kĩ, bình tĩnh mới phát hiện chính mình cùng Ôn Ninh An hiện giờ ở chung cứ như người yêu, phu thê. Tuy rằng không có cùng chung chăn gối. Tuy rằng chưa từng bái đường, nhưng quốc khố, lệnh bài, tất cả đồ vật của hắn đều có thể cho y.

Phong Kỳ nhìn hoa đào tươi tốt hồng diễm ngoài cửa sổ. Hoảng hốt mà nhớ tới kiếp trước người nọ người đầy tuyết, thân thể đầy thương tích nhưng vẫn cắn răng bảo vệ hắn.

Còn có máu tươi nhiễm hồng Kim Loan Điện...... So với hoa đào còn muốn hồng, còn muốn chói mắt hơn.

Phong Kỳ lạnh lùng nói: "Có một số người, đã chết cũng là người của ta. Cho nên nếu sống, cũng nên là người của ta."

Nếu y có thể vì hắn mà chết thì Phong Kỳ liền muốn Ôn Ninh An cả đời vì hắn mà tồn tại.

xxx

Ôn Ninh An lần này vào cung liền trực tiếp tới tẩm cung, không ngoài dự đoán liền thấy trên bàn bày rất nhiều điểm tâm.

Phong Kỳ ngồi ở bàn bên đọc sách chờ Ôn Ninh An.

"Đế vương mưu." Phong Kỳ giơ quyển sách dày nặng trên tay cho Ôn Ninh An xem.

"Nói đều là vô nghĩa." Nói xong, Phong Kỳ đem nó ném tới một bên, đáy mắt đều là khinh thường.

Ôn Ninh An lắc lắc đầu, ngồi vào đối diện Phong Kỳ mà ăn điểm tâm. Thanh hương trà bánh, phù dung bánh ngọt nị, còn l*иg bánh bao nóng hổi...... Ôn Ninh An cười đến mi mắt cong cong.

Dáng ngồi của Ôn Ninh An đoan chính quy củ, cách ăn cũng rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp chiếc đũa, cái miệng nhỏ mà phẩm trà mỹ thực thoạt nhìn đã ưu nhã lại còn nhàn nhã.

Nhìn Ôn Ninh An ăn Phong Kỳ cảm thấy tâm tình của mình cũng tốt lên, thậm chí cũng muốn ăn.

Thấy Phong Kỳ cũng cho người lấy chén đũa cùng mình ăn, Ôn Ninh An liền gắp một khối vó ngựa tô phóng cho vào trong chén Phong Kỳ.

"Thần...... Ta thích cái này."

Phong Kỳ cười cười, ăn khối vó ngựa tô kia, ngọt.

"Hôm nay ngươi đi đâu?"

Trên thực tế Phong Kỳ đã cho ảnh vệ lén lút đi cùng Ôn Ninh An, nhất cử nhất động của Ôn Ninh An, sinh hoạt hằng ngày và nghỉ ngơi ảnh vệ đều báo cáo hoàn toàn với Phong Kỳ. Nhưng mà Phong Kỳ như cũ vẫn muốn từ trong miệng Ôn Ninh An biết được.

Ôn Ninh An nghĩ nghĩ nói: "Ta đi thành Tây tìm cửa hàng, muốn học đại ca làm kinh thương."

"Ân?" Phong Kỳ cảm thấy hứng thú, hỏi: "Mở cái gì, cửa hàng ở đâu?"

"Hồi Hoàng Thượng, còn chưa định ra."

"Ngày mai chúng ta cùng đi dạo đường phố kinh thành? Ta mang ngươi đi ăn món ngon. Có lẽ như vậy còn có thể giúp ngươi tìm được ý tưởng, một hòn đá ném trúng hai con chim."

Ôn Ninh An nhíu mày nói: "Cải trang sao? Chờ lát nữa người đi ngủ trước, ta sẽ đi bố trí ảnh vệ"

"Không phải." Phong Kỳ nghiêm túc nói: "Chỉ có hai chúng ta, không mang theo ai cả"

Ôn Ninh An không tán thành.

"Hoàng thượng, như vậy quá nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Phong Kỳ phảng phất như nghe thấy bị chê cười: "Ôn tướng quân võ công cao cường, trên chiến trường mệnh danh là Tu La, mà ta võ công so với ngươi cao cường hơn, ngươi cư nhiên nói nguy hiểm?"

Ôn Ninh An bất mãn nói: "Hoàng Thượng, trước kia luận võ ta tuy rằng bại bởi ngươi nhưng mấy năm nay ngươi triều chính bận rộn, mà ta vẫn ở trên chiến trường tôi luyện. Khi ở biên cương, mặc dù không đánh giặc thì Tả Quân cũng không ngừng cùng dân bản xứ hoặc ngoại cương luận bàn võ thuật, ta tự nhiên sẽ tiến bộ rất nhiều."

Nào biết Ôn Ninh An nói xong Phong Kỳ liền không đáp, trầm mặc mà nhìn khối vó ngựa tô trong chén tâm tình tựa hồ chuyển âm.

Ôn Ninh An cả kinh, cũng không biết nói sai cái gì chọc Phong Kỳ không cao hứng, chỉ là trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve bàn duyên.

"Dịch Tâm, đem ngươi lưu đày đến biên cương hai năm, ngươi oán ta sao?"

Ôn Ninh An ngay sau đó nói: "Không oán."

Có lẽ y thật sự rất thích Phong Kỳ, thậm chí là yêu đến ti tiện, hiện giờ Phong Kỳ đối với y tốt một chút thì những oán hận trước kia tựa hồ liền tan theo mây khói.

Tuy rằng không oán Phong Kỳ, nhưng lại không cách nào giống như trước, không kiêng nể gì mà cùng Phong Kỳ ở chung.

"Ngươi không được oán ta......" Phong Kỳ ngồi xuống bên người Ôn Ninh An cúi người đem y ôm vào trong lòng ngực lẩm bẩm nói: "Ngươi không được oán ta, không được oán ta......"

"Sẽ không."

Thái độ của Phong Kỳ như vậy làm Ôn Ninh An có chút sợ hãi.

"Hoàng thượng tin ta, ta sẽ không."

"Đêm nay lưu lại."

Không phải dò hỏi, mà là mệnh lệnh.

Ôn Ninh An nhìn nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh phơ phất, bầu trời rất tối, thời tiết cũng thực rất. Y hình như không có lý do gì lưu lại, nhưng mà......

"Được......"

~~~

Tiểu kịch trường:

Không lâu ở tương lai, sau khi Phong Kỳ cùng Ôn Ninh An thành thân được một thời gian......

Phong Kỳ: Hôm nay sao không thấy thái giám lấy lục đầu bài tới?

Phúc Triệt: Ha hả...... Hoàng Thượng, hậu cung của người cũng chỉ còn dư lại Ôn tướng quân cùng lão nô. Ngài cần thiết dùng lục đầu bài sao?

Phong Kỳ:...... Ngươi muốn nói cái gì

Phúc Triệt từ trong lòng ngực đào tới đào lui, móc ra hai cái lục đầu bài

"Nếu không ngài chọn một cái đi"

Phong Kỳ:......