Chương 6: Phiên ngoại của tiêu cẩn du

1.

Mẫu hậu không thích ta, từ nhỏ ta đã biết.

Các ca ca đệ đệ khác khi bị thương, bị tủi thân đều có thể chạy đi tìm mẫu phi của bọn hắn khóc, mà mẫu hậu ta sẽ phiền chán nhìn ta, để ta đứng ngoài cửa.

Cho dù ta là Thái tử.

Nhưng xưa nay ta chưa từng nghe một câu tán dương từ miệng mẫu hậu.

Mãi đến khi có một người xuất hiện.

Là biểu ca của ta, là nhi tử của muội muội mẫu hậu, hắn cùng ta lớn lên.

Hắn luôn luôn được mẫu hậu ta thiên vị, nhất cử nhất động của hắn đều được mẫu hậu chú ý.

Trong mắt mẫu hậu không hề che giấu sự sủng ái dành cho hắn.

Nhưng điều làm cho ta sợ hãi nhất chính là, người đó được nuôi dạy vô cùng tự phụ và ưu tú.

“So sánh ra thì ngài ấy giống thái tử hơn.” Ta từng nghe cung nhân nói như vậy.

Hôm đó sinh nhật mẫu hậu, ta được tám tuổi. Ta muốn trốn trong tẩm điện để tặng cho mẫu hậu một kinh hỷ.

Lại nghe bà nói với ma ma: “Yến nhi trưởng thành sẽ đau lòng. Ngươi xem, hắn biết hôm nay sinh nhật bản cung, còn đưa cho bản công đồ chơi nhỏ.”

Yến nhi là vị biểu ca kia của ta.

Lúc bà nói câu này, mặt mày đều tràn đầy sự kiêu ngạo.

Tựa như Yến nhi kia mới là nhi tử bà vất vả dạy dỗ.

Ma ma nhận lấy đồ chơi trong tay bà, cười nói: “Vâng, từ nhỏ thiếu gia đã hiếu thuận.”

“Hôm nay Thái tử điện hạ vậy mà không đến.” Ma ma thuận miệng nhắc tới ta.

Nụ cười trên mặt mẫu hậu nhạt dần: “Mặc kệ hắn. Không biết hắn nghe ai nói, gần đây luôn tới chỗ bản cung, bản cung nhìn thấy hắn là phiền.”

Ma ma thở dài một hơi: “Nương nương, từ nhỏ điện hạ đã lớn lên bên người, người thật sự không có chút tình cảm nào với ngài ấy hay sao?”

“Một đứa con hoang không biết ôm tới từ chỗ, để hắn thay Yến nhi cản trở nhưng minh thương ám tiễn ngoài kia là phúc phần của hắn. Nếu sau này hắn dám cản đường Yến nhi, bản cung tuyệt nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.” Lúc mẫu hậu nói lời này, trên mặt đầy vẻ ngoan tuyệt.

Ma ma thay bà gỡ trâm cài đầu xuống: “Gần đây hắn hay kêu đau đầu, có phải do độc dược trong người vẫn chưa thanh trừ sạch sẽ?”

“Tiện nhân Tĩnh phi kia hạ độc quá độc ác. May mà bản cung sớm mang Yến nhi xuất cung nếu không không biết chịu bao nhiêu đau khổ!”

……

Ta chỉ là một công cụ bị lấy ra thay Yến nhi cản trở những thương tổn kia.

Ta là một đứa con hoang không biết ôm tới từ nơi nào…

Những lời kế tiếp ta không dám nghe nữa.

Ta cầm trong tay viên minh châu lấy từ chỗ phụ hoàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi bên trên viên minh chậu đó.

Ta núp bên trong nơi hẻo lánh khóc cả đêm.

Mọi thứ trước kia chỉ cần một đêm đều sáng tỏ.

Mẫu hậu luôn luôn không cho ta chăm chỉ, bà nói mọi thứ sẽ thuộc về ta mà thôi.

Ta còn tưởng rằng bà đau lòng cho ta, nhưng thật ra lại sợ ta thành kẻ cản đường người kia.

Sau khi nghĩ thông suốt, ta không còn chờ mong gì ở mẫu hậu nữa, ta không nói cho bà biết những điều ta đã học được, trước mặt bà ta vĩnh viễn chỉ có bộ dạng tầm thường.

Ta không ngờ Cố Bạch lại biết chuyện này.

Y lén lút kéo ta ra sau sơn giả, khi y nói ra việc này, lúc ấy trong lòng ta rất hoảng sợ.

Bởi vì mẫu hậu coi thường, cho dù ta là một Thái tử cao quý cũng chỉ là hữu danh vô thực, các huynh đệ khác đều cảm thấy mình có thể thay thế ta ngồi vào chỗ đó.

Hắn biết chuyện này nhất định sẽ không đứng về phía ta.

“Ngươi yên tâm, ta vĩnh viễn đứng về phía ngươi.” Cố Bạch ra vẻ đại nhân vỗ vỗ vai ta.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết được?”

“Có người đến gặp mẫu thân ta nói, muốn nhờ mẫu thân ta che chở.” Cố Bạch nhỏ giọng nói: “Ta nghe lén được, bất quá mẫu thân đã giải quyết người kia, chắc chắn không còn người biết.’’

Không còn người biết thì sẽ thế nào.

Chỉ cần mẫu hậu biết là xong, chỉ cần nàng biết, ta sẽ vĩnh viễn chỉ là một đứa con hoang.

Ta bắt đầu bí mật học những gì nên và không nên.

Mặc dù mọi chuyện rất bí mật nhưng vẫn bị mẫu hậu biết.

Cung nhân bên cạnh ta từng người từng người biến mất, đều đổi lại thành người của bà.

Bà chỉ nghĩ ta muốn lấy lòng ta, còn thuận miệng khuyên ta không cần khắc khổ như thế.

Bà không biết, ta sớm đã mưu đồ tất cả.

Ta đã tìm được cung nhân mật báo cho ta.

Đó là lần đầu tiên ta dụng kế gi.ết người, lúc cung nhân đó được vớt lên từ hồ, ta và Cố Bạch trốn sau sơn giả.

Cố Bạch giữ bàn tay run rẩy của ta: “Điện hạ, phụ thân ta nói, con đường quân vương đều trải bằng máu.”

2.

Mẫu thân Cố Bạch bị người ta bắt đi.

Đó là lần đầu tiên ta thấy y hoảng loạn như vậy, đó là sự hoảng loạn của một đứa trẻ mười tuổi nên có.

Mẫu thân của y là người đang mang thai sắp lâm bồn, ta biết y cực kỳ chờ mong vị đệ đệ hay muội muội chưa xuất hiện kia.

Không ngờ lúc phụ thân y không có ở phủ, bọn người kia dưới mí mắt nô bộc trong nhà bắt người rời đi.

Mà hết thảy đều do ta.

Bởi vì mẫu thân của Cố Bạch biết thân phận của ta.

Không, mà là biết thân phận của Yến nhi.

“Mẫu thân Cố Bạch đang ở đâu?” Ta đứng trước mặt mẫu hậu hỏi bà.

Mẫu hậu sững sờ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy khó tin.

“Hắn đã nói với con cái gì?” Lần đầu tiên mẫu hậu nắm lấy tay ta cười nhẹ nhàng, “Ngươi đừng nghe người ngoài nói bậy, mẫu hậu làm tất cả đều vì ngươi.”

Nếu là ngày trước, ta nhất định sẽ tin bà, trong lòng sẽ tràn đầy vui vẻ.

Bây giờ thì không.

Mẫu thân Cố Bạch quả nhiên bị bà bắt đi.

Bà ý thức được tầm quan trọng của Cố Bạch, bắt đầu ra lệnh cấm y tiến cung.

Bà muốn đẩy tất cả người bên cạnh ta nhưng không nằm trong tầm khổng chế của bà ra ngoài.

Nhưng bà không biết, ta và Cố Bạch từ lâu đã có phương thức liên lạc riêng.

Năm ta mười sáu tuổi, phụ hoàng lâm bệnh.

Ta biết, bà muốn động thủ.

Bà muốn ta ch.ết.

Ta vốn nghĩ, nếu bà muốn vị trí kia ta sẽ chắp tay nhường ra.

Thế nhưng bà muốn ta ch.ết.

Chỉ khi ta ch.ết đi, con đường phía trước của Yến nhi bà mới không còn trở ngại.

Như vậy sao được?

Vậy thì sao ta có thể hiếu kính với bà được?

Ngày phụ hoàng băng hà, ám vệ ta nuôi đè lấy mẫu hậu.

Cố Bạch đưa ngọc bội nhiễm máu của Yến nhi cho ta, ta nhận lấy, mỉm cười ném tới trước mặt bà.

Bà như phát điên muốn gi.ết ta.

Ta không cản bà, nhìn thanh kiếm trong tay bà đâm vào thân thể ta.

Từ đây, chúng ta không ai nợ ai.

Ta ngồi lên vị trí trên vạn người kia, lại không cảm nhận được một chút vui vẻ nào.

Những xúc tu của mẫu hậu không chỉ len lỏi khắp ngõ ngách trong cung mà còn kéo dài lên tới tiền triều.

Các thần tử tiền triều một lần nữa khuyên can ta nạp hậu cung, suy nghĩ trong lòng họ ta tự nhiên hiểu.

Bọn họ muốn điều khiển ta, muốn liên hợp với mẫu hậu quật ngã ta.

Nói nghe thì dễ?

Ta không còn là tên Thái tử không nói nên lời trên triều kia nữa.

Mẫu hậu an tĩnh lại, nói muốn ăn chay niệm phật.

Ta biết bà muốn điều khiển trong tối, đợi tới một ngày đánh ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Toàn công công là người của bà.

Toàn công công theo ta lớn lên, nói rằng sẽ yêu thương ta lại là tên thiên lôi toàn tâm toàn ý để mẫu hậu sai đâu đánh đó.

Những tên tiểu thái bên cạnh ta đều là người của bọ họ.

Cố Bạch nói không thể đánh rắn động cỏ, ta không thể đem toàn bộ thái giám bên cạnh gi.ết đi.

Y nói đúng, không thể đánh rắn động cỏ.

Cho nên ta suy nghĩ ra một biện pháp.

Người người trong cung truyền ra tin tức ta không nạp phi bởi vì ta thích nam nhân, vậy thì ta liền thích cho bọn hắn xem.

Ta không thích nam nhân, ta thích thái giám.

Vì không để Toàn công công phát hiện, ta từng bước từng bước ‘thích’ lại từng bước từng bước gi.ết bọn hắn.

Gi.ết người cuối cùng, ta cho rằng bọn hắn sẽ yên tĩnh vài ngày.

Không ngờ Toàn công công lại dẫn người tới, nói rằng thái giám mới tới tên Tiểu Đức tử.

Tiểu Đức tử quỳ gối trong điện, so với mấy tên trước thân thể yếu ớt hơn nhiều.

Cái thân thể gầy gò này tới gi.ết ta?

“Ngẩng đầu lên cho Trẫm nhìn xem.” Ta nhìn người quỳ phía dưới nhàn nhạt nói.

Tiểu Đức tử ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đầy vẻ hiếu kì, lúc nhìn thấy ta không che giấu sự kinh diễm trong mắt.

Ta chưa từng thấy một đôi mắt như vậy.

Những người kia nhìn ta không sợ bị ta gi.ết thì cũng là muốn gi.ết ta.

Điều làm ta kinh ngạc hơn là giữa lông mày hắn và Cố Bạch có chỗ tương tự.

Lúc Cố Bạch tìm thấy mẫu thân y bà đã mất, nhưng hài tử trong bụng không tìm thấy.

Nhiều năm như vậy y vẫn chưa hề ngừng việc tìm kiếm, người trước mắt lại giống y như vậy.

Vậy cứ giữ lại đi.

Ta chơi chán rồi.

Giữ lại hắn cũng tốt.

3.

Tiểu Đức tử không giống những thái giám khác.

Những thái giám khác đứng cạnh ta đến thở mạnh cũng không dám, mà hắn ngược lại, sợ muốn ch.ết nhưng cái miệng nhỏ luôn nói không ngừng.

Cái gì mà tư thế bất phàm, cái gì mà thời thời khắc khắc đều muốn hầu hạ ta.

Mặt mũi hắn viết đầy mấy chữ muốn trốn khỏi nơi này.

Thật thú vị.

Hắn càng như vậy, ta càng muốn trêu chọc hắn.

Nhận túi thơm của Thái hậu, lại đem đọc dược bên trong bỏ hết ra thay bằng thuốc dưỡng thần.

Đối với chứng đau đầu của ta có lợi rất lớn.

Rõ ràng tới ám sát ta, nhưng luôn mềm lòng.

“Vậy phải đắp kín vào, ra mồ hôi sẽ khoẻ.” Hắn đắp chăn cho ta kín mít.

Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ ta, đại khái có thể nhân cơ hội này động thủ.

Hắn lại lo lắng sờ trán ta.

Sốt không ch.ết được.

Hắn lại cho rằng phát sốt là bệnh vô cùng nghiêm trọng.

Ngoại trừ Cố Bạch, ta chưa bao giờ thấy ai lo lắng cho ta thế này.

Trong cung đều đang lan truyền hắn khăng khăng một mực, yêu ta ch.ết đi sống lại.

Đúng.

Xem ta mấy tin đồn đó đều là thật.

Nhìn từ góc độ này, hắn quả thật là huynh đệ với Cố Bạch.

Cố Bạch nói hắn là người của Thanh Long giáo, mẫu thân của y cũng là bị người Thanh Long giáo bắt đi.

Giáo chủ Thanh Long giáo kia ta nhận ra, là biểu ca ta.

A…

Bà một ngón cũng không cần làm gì, đã có người thay bà làm rồi.

Đến đúng lúc lắm.

Vừa vặn diệt gọn.

Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ có Tiểu Đức tử là nằm ngoài kế hoạch.

Ta phát hiện ra ta đó với hắn không đúng.

Nhất cử nhất động của hắn sẽ ảnh hưởng tới ta, đến mơ ta cũng mơ thấy môi hắn đang hôn môi ta.

Ta không bao giờ đối với Cố Bạch như vậy.

Thế nhưng hắn là đệ đệ của Cố Bạch.

Gϊếŧ hắn không được, ta liền trốn tránh hắn.

Không nghĩ tới hắn bị mẫu hậu gọi đi.

Nhất định là hỏi chuyện túi thơm.

Sau khi mang hắn rời đi, ta liền hối hận.

“Về sau cách xa Trẫm một chút.” Ta xụ mặt nói với Tiểu Đức tử đang chạy tới.

Trên người hắn thơm quá…

Vì sao trên người một tên tiểu thái giám lại thơm như vậy?

Ta căm ghét nhất là hương phấn trên người mấy tên thái giám.

Cố Bạch tới tìm ta, nói là một mẻ bắt gọn Thanh Long giáo, đồng thời y còn đến một tin tức tốt hơn.

Tiểu Đức tử là muội muội của hắn.

Là muội muội.

Không phải đệ đệ.

Ta nói mà, sao ta có thể thích một tên thái giám được cơ chứ.

Mẫu hậu đã phát hiện ra động thái của ta, các tú nữ đã tiến cung.

Trong cung đại loạn một trận.

Với thân thể kia của Tiểu Đức tử, không thể để bên người được.

Cho dù Cố Bạch không cầu xin ta, ta cũng thả nàng ra ngoài.

Ta cố ý hỏi vì sao nàng tên là Chi Chi, nàng rất thông minh.

Lập tức đoán ra việc ta biết thân phận của nàng.

Rõ ràng sợ như thế, trước khi đi vẫn không quên đắp lại chăn cho ta.

Nhưng không nghĩ tới một tia lưu luyến nàng cũng không có, đêm đó lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Đường xuất cung ta đã chuẩn bị xong, ai ngờ nàng thế mà muốn chui lỗ chó!

“Ngươi không tới giúp nàng một chút à?” Ta nhìn Tiểu Đức tử bị kẹt, hỏi Cố Bạch.

Cố Bạch nhìn ta: “Đập tường hả?”

Thế thì không cần.

Ta đi qua, nhẹ nhàng đá vào mông Tiểu Đức tử một cái.

Nghe nàng kêu một tiếng, Cố Bạch nhíu mày, “Ngươi làm gì muội muội ta vậy?”

Ta cũng đá mông hắn một cái: “Nàng làm vậy với ta, sao ngươi không nói?”

Việc còn lại là xử lý mấy thứ bẩn thỉu kia.

Lúc mẫu hậu treo cổ trước mặt ta, trái tim bị đóng băng của ta cuối cùng cũng tan vỡ.

Ta hỏi nàng: “Bà nhẫn tâm đến mức, chưa bao giờ xem ta là con bà?”

Bà nhổ vào ta ngụm máu: “Mày cũng xứng?”

Ta không xứng.

Ha ha

Ta không xứng.

Một mồi lửa ta đốt cháy Khải Hoa điện.

Nhìn ngọn lửa nuốt trọn thiên địa, trong lòng ta không hề thoải mái.

Đến cùng, ta vẫn là một đứa con hoang.

(HOÀN)