- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
- Chương 49: Lịch sử
Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 49: Lịch sử
Chương 49: Lịch sử.
Edit + Beta: Như Heo.
Ngu Đường không để ý lời nhắc nhở của cậu ta, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, cha hắn Ngu Phục đang nói chuyện với chú Bảy: "... Không hổ là thiên tài nhà họ Ngu chúng ta."
"Làm gì có, làm gì có," Chú Bảy cười xua tay, khuôn mặt có ba phần giống Ngu Phục tràn đầy vẻ đắc ý, "Không phải Tiểu Đường cũng rất lợi hại sao, nhỏ như vậy đã biết quản lý xí nghiệp rồi." Nói xong, cầm bản phân tích báo cáo của Tư bản Đại Ngư liên quan tới Giải trí Tinh Hải thả lại trên bàn sách.
Không giống Bệnh viện phụ sản Đại Ngư là tài sản riêng nhà Ngu Đường, Tư bản Đại Ngư thuộc sở hữu của toàn bộ người nhà họ Ngu, cơ nghiệp trải rộng khắp nơi trên toàn thế giới. Hướng đi của Tư bản Đại Ngư, những người nắm quyền Ngu gia đều có quyền biết rõ tường tận.
Nói đến việc này, Ngu Phục lại nhịn không được nhíu mày, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Ngu Đường đẩy cửa tiến vào, tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, mặt lạnh cầm bản phân tích báo cáo trên bàn ném cho Ngu Đường: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Ngu Đường giơ tay vững vàng tiếp được, nhìn lướt qua nội dung bên trong, sau đó chậm rãi đi tới trước bàn Ngu Phục, đặt tư liệu về chỗ cũ: "Giống như những gì mà ba nhìn thấy."
Ngu Phục cau mày, chờ Ngu Đường nói tiếp. Số tiền đổ vào Giải trí Tinh Hải không nhiều, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Ông bao che Ngu Đường tạm thời đối phó với Ngu Đạm, nhưng chuyện này Ngu Đường vẫn chưa giải thích rõ ràng với ông. Hôm nay lại bị chú Bảy công khai quan điểm cười nhạo, ngữ khí Ngu Phục đương nhiên không thể nào tốt được.
"Tiểu Đường à, chú Bảy dạy con một chiêu, đừng nên rớ chỗ tốt, chờ nó hoàn toàn sụp đổ rồi hẵng ra tay." Chú Bảy híp mắt cười nói, ý tứ là nói Ngu Đường đang lãng phí tiền.
"Con không cho là vậy," Ngu Đường cụp mắt, che đậy vẻ không kiên nhẫn trong mắt, "Dạo trước Đại Nhật cũng có ý định thu mua Tinh Hải, nhưng Tinh Hải thà rằng phá sản cũng không chịu bán, dưa hái xanh không ngọt."
Ngu Phục có hơi sững sốt, loại tiểu hạng mục của Đại Nhật ông không quá để ý, từ lúc giao cho Ngu Đường đến nay cũng ít khi nhúng tay vào.
"Huống hồ chi Tinh Hải là một công ty giải trí, nếu cứ để nó liên tục thua lỗ cho đến khi phá sản, rất nhiều tài nguyên tốt sẽ bị phế bỏ..." Ngu Đường rành mạch rõ ràng, âm điệu trầm ổn trình bày mục đích của mình. Ngu Phục khẽ gật đầu, thầm than Ngu Đường suy tính quả thật chu toàn.
Khi hắn nói đến việc nhân cơ hội cổ phiếu Tinh Hải sụt giá đã lặng lẽ thu mua không ít, trong mắt Ngu Phục chợt loé lên một tia kinh hỉ.
Một đứa trẻ mười sáu tuổi hiểu việc quản lý công ty đã là một chuyện không dễ dàng gì, không ngờ hắn còn biết thừa dịp loạn mà mò chỗ tốt, tất cả vấn đề đều được suy tính một cách kỹ lưỡng, chu đáo. Con trai ưu tú như vậy, so với đứa cháu trai mười bốn tuổi được chọn vào lớp Thiên Tài kia cũng không kém là bao.
Ánh mắt chú Bảy nhìn Ngu Đường dần dần đổi khác, ông ta còn nhớ năm năm trước thằng bé chỉ là một đứa thiểu năng trí tuệ không hơn không kém, vậy mà bây giờ đã biết bày mưu tính kế, lập kế hoạch từng bước thâu tóm cả một công ty, quả nhiên, người Ngu gia, ai cũng không thể xem thường.
Thành công thuyết phục Ngu Phục, Ngu Đường nhìn hai vị trưởng bối không có ý kiến gì, liền không nói thêm nữa, đẩy cửa ra ngoài, phát hiện Ngu Kỳ vẫn đang chờ ngoài cửa.
Đứa em họ này là con của chú Bảy, tên là Ngu Kỳ, là thiếu niên thiên tài IQ 200 trong truyền thuyết. Ngu Kỳ từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, đặc biệt mẫn cảm với các con số, chưa đầy mười bốn tuổi đã thi đậu vào lớp bồi dưỡng Thiên Tài ở đại học Z, đây là lớp học đặc biệt dành cho những nhân vật kiệt xuất.
Ngu Kỳ từ nhỏ đã giành được vô số giải thưởng trong các cuộc thi lớn nhỏ trong và ngoài nước, gần đây nhất là được chọn vào lớp bồi dưỡng Thiên Tài, tộc trưởng Ngu gia ở nước Mĩ xa xôi cũng đặc biệt coi trọng đứa cháu này.
"Sao còn đứng đây?" Ngu Đường mắt lạnh nhìn về phía Ngu Kỳ, dù là thiên tài đi chăng nữa cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, trong đầu nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.
"Chờ anh cùng đi chơi game." Ngu Kỳ tiến lên vai bước, cùng Ngu Đường sóng vai xuống lầu.
Ngu Đường không lên tiếng, nhìn thoáng qua mẹ Ngu và thím Bảy đang tán gẫu trong phòng khách, phát hiện Tiểu Ngu Lân nằm trong nôi đang mở to hai mắt nhìn mình, bèn đi tới bế thằng bé lên.
"Đường Đường, con ôm em làm gì vậy?" Mẹ Ngu nhìn thằng con lớn đem thằng con nhỏ nhét vào ngực liền đi, lật đật gọi hắn lại.
"Ba người bọn con đi chơi game." Ngu Đường nói, mặt không đổi sắc.
"Ha ha ha, nó nhỏ như vậy chơi thế nào được?" Thím Bảy cười đến ngửa tới ngửa lui, "Mau thả xuống, hai đứa đi chơi là được rồi."
Ngu Đường giơ Tiểu Ngu Lân lên trước mặt, nhìn thẳng vào nó: "Muốn ở đây hay là đi chơi với anh?"
Tiểu Ngu Lân gần được một tuổi rồi, thân thể cứng cáp hơn trước rất nhiều, miễn cưỡng có thể chạy nhảy, nói vài chữ đơn giản. Mắt to đen láy trợn tròn, nhìn ca ca trước mắt, sau đó quay đầu nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, dứt khoát nói: "Chơi! Muốn chơi!"
Ngu Đường hài lòng đem đệ đệ cặp dưới nách, xách vào phòng giải trí.
Ngu Kỳ hơi cau mày, không hiểu Ngu Đường mang theo thằng bé này làm gì, nhưng vẫn đi theo.
Hai người tổ đội chơi trò xạ kích, Ngu Đường đặt đệ đệ lên thảm, ngồi xếp bằng xuống, cầm lấy điều khiển trò chơi, bắt đầu chiến đấu.
Bị ca ca bỏ rơi, Tiểu Ngu Lân liền tự mình bò tới bò lui trên thảm lông, cuối cùng bò đến ngồi cạnh Ngu Đường, chăm chú nhìn những hình ảnh rực rỡ trên màn hình, không khóc cũng không nháo.
Ngu Kỳ thấy thằng bé ngoan như vậy, lúc này mới thở phào một hơi. Cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, bình thường không thích trẻ con, ngay cả em họ cũng không có nhiều hảo cảm cho lắm.
"Anh Tiểu Đường, anh đầu tư vào Giải trí Tinh Hải, thật sự chỉ vì kiếm tiền sao?" Ngu Kỳ đánh chết một kẻ địch ẩn nấp, vươn mình trốn sang chỗ khác, tên bắn tỉa đang trốn ngay cửa sổ trên lầu tập kích bọn họ, "Không phải vì nụ cười của mỹ nhân chứ?"
Động tác trong tay Ngu Đường không chút đình chỉ, lộn người một cái, nấp vào mặt trái bên thùng container, bắn xả vào người áo đen đang xông về phía bọn họ.
Quét một vòng thu được vật phẩm là một chiếc rìu, nhân vật Ngu Đường điều khiển trong game nhàn nhã ngồi xổm trên mặt đất, lấy chiếc rìu xong liền chạy tới sau lung nhân vật Ngu Kỳ điều khiển.
"A!" Nhân vật Ngu Kỳ trong game phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhất thời bị đối thủ chém bị thương.
"Nguy rồi!" Ngu Kỳ kêu lên, nhanh chóng đổi vũ khí, ngặt nỗi vũ khí trong tay cậu ta đều chỉ thích hợp dùng để tấn công từ xa, không thể đối phó với loại cận chiến này được. Nhất thời hốt hoảng, nhưng vẫn không có ý cầu cứu Ngu Đường.
Ngu Đường nhìn cậu ta, thấy nhân vật Ngu Kỳ điều khiển đứng đó giãy dụa, khẽ cau mày, điều khiển nhân vật trong game quay người, cầm vũ khí đánh một bên khác, hoàn toàn không có ý muốn cứu người.
Trò chơi này mỗi người nhìn một bên màn hình, nếu như chăm chú nói chuyện, xác thực không thể nhìn thấy tình huống đồng đội, cho nên Ngu Đường không nhìn thấy hắn đi chăng nữa cũng là chuyện bình thường.
"Oa!" Tiểu Ngu Lân bò qua, nhìn nhân vật bị chém thê thảm trên màn hình, bĩu môi. Ngu Kỳ này đúng là kẻ ngốc, huynh trưởng duy ngã độc tôn nhà mình có người đến cầu còn chưa chắc đã đồng ý, đằng này còn bày đặt ngại mặt mũi, chờ người ta phát hiện đến cứu mình, diễn xuất kém như vậy... nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Ngu Đường dùng dư quang ánh mắt nhìn thoáng qua đệ đệ, thấy thằng nhóc kia nghiêm trang thở dài, lắc lắc cái đầu nhỏ, đôi tai chiêu phong thuận theo cái đầu lắc lư trái phải, nhìn rất buồn cười. Nhịn không được vươn tay, chọc nhẹ gáy nó.
"A..." Tiểu Ngu Lân đang khoanh chân ngồi, bị Ngu Đường chọc một cái như thế, lập tức mất đà, bổ nhào về phía trước. Nhưng vì thân thể quá nhỏ, ngã xuống cũng không phát ra tiếng động, ngược lại như trái bóng nhỏ tròn vo đi lăn một vòng.
"Anh Tiểu Đường, cứu mạng!" Ngu Kỳ rốt cuộc cầm cự không nổi, đành phải cầu viện Ngu Đường, nếu bây giờ mà bị chém chết thì ít nhất phải mất mười phút mới có thể hồi sinh, ngồi xem Ngu Đường chơi cũng quá buồn chán.
Lúc bấy giờ Ngu Đường mới chậm rãi đứng dậy, rút dao găm từ bên hông, một bước nhảy tới, hai ba chiêu đã chém chết kẻ địch, "Bình thường bớt lo chuyện người, thời khắc mấu chốt mới có thể rảnh tay tự cứu mình."
Ngu Kỳ gật gật đầu, điều khiển nhân vật đứng lên đi tiếp, đột nhiên đứng phắt lại, quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, thấy hắn vẫn đang thong thả chém gϊếŧ, sắc mặt lập tức thay đổi. Câu vừa rồi thoạt nghe như đang nói về trò chơi, kỳ thực là đang trả lời vấn đề trước đó của hắn.
Tư bản Đại Ngư đầu tư Giải trí Tinh Hải là hành động của Ngu Đường, người từ nhỏ đã so đo hơn thua cùng anh em họ, Ngu Kỳ đương nhiên cũng chú ý một chút tin tức. Kỳ thực hắn biết không nhiều, chỉ là đùa giỡn tham dò đôi ba câu, vừa rồi Ngu Đường rõ ràng là đang ảnh cáo hắn bớt lo chuyện bao đồng.
Ngu Kỳ tuy rằng thi đậu lớp Thiên Tài, nhưng không dự định học tiến sĩ ở trong nước, mà sẽ qua Mĩ du học.
Hiện tại nước Mĩ là tổng bộ Ngu gia, tộc trưởng và một số trưởng bối đều ở bên đó, nếu như muốn đạt được địa vị cao trong gia tộc thì đi Mĩ là việc tất yếu.
Ngu Đường một ngày nào đó cũng sẽ trở về Mĩ, hai người bọn họ miễn cưỡng cũng có thể kết thành đồng minh, cho nên lúc này đây trước hết vẫn phải duy trì thái độ hữu hảo.
...
Dạo gần đây Ngu Phục cảm thấy thành tích học tập của Ngu Đường có chút sa sút, chờ một nhà chú Bảy rời đi liền tìm Ngu Đường đến nói chuyện, đề nghị với hắn việc qua Mĩ du học. Ngu Đường không tỏ rõ ý kiến, học hành thì ở đâu cũng được, quan trọng là... lúc nào cũng phải "xách" bà xã theo bên người, tuỳ tiện đáp ứng hai câu, liền đeo cặp sách trở về trường học.
Môn lịch sử nửa học kỳ sau, rốt cuộc cũng giảng đến phần Đại Ngu, nói đến Đại Ngu thì đương nhiên không thể bỏ qua thời Cảnh Hoằng thịnh thế huy hoàng nhất được.
Giáo viên lịch sử là một mỹ nữ, tựa hồ đặc biệt cảm thấy hứng thú với giai đoạn lịch sử này, ngay cả ngữ điệu giảng bài cũng khác trước rất nhiều: "Cảnh Nguyên đế hai mươi lăm tuổi đăng cơ, chăm lo việc nước, ngoại trừ phát triển nông nghiệp, còn duy trì thương mại. Quan trọng nhất là, Cảnh Nguyên đế đặc biệt am hiểu dụng binh đánh trận, xua đuổi dân tộc Hung Nô đến tận vùng hoang mạc xa xôi, chạy trốn khắp nơi như chó nhà có tang!"
Nghe cô giáo mỹ nữ dõng dạc thuật lại, Tống Tiêu cũng cảm xúc dâng trào. Đại Ngu trong lịch sử là triều đại huy hoàng nhất, còn Cảnh Nguyên đế không chút nào nghi ngờ chính là đế vương vĩ đại nhất Đại Ngu, vĩ đại đến nổi cho dù hắn cưới nam hoàng hậu, cũng vẫn được hậu nhân kính ngưỡng.
Ngay cả nam hoàng hậu như y lẽ ra nên bị người đời lên án, cũng vì Cảnh Hoằng thịnh thế mà được lịch sử tiếp nhận, ghi tên vào sử sách, không có một câu tỏ ý nhục mạ khinh khi.
Những thứ này đều nhờ công lao của Ngu Cẩm Đường, dùng bảy năm ngự giá thân chinh, dùng vô số ngày đêm không ngủ, dùng sinh mệnh mới ba mươi hai tuổi đổi lấy.
Còn bây giờ, đại đế thiên cổ đang an vị ngay bên cạnh y, nằm nhoài trên bàn ngủ đến quên trời đất, một bàn tay còn không an phận khoát lên đùi y.
Tống Tiêu: "..."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
- Chương 49: Lịch sử