- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
- Chương 114: Bị ốm
Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 114: Bị ốm
Ngu Đường cảm thấy đầu Tống Tiêu đang vùi trong cổ mình ngày càng nóng lên, vội ôm cậu đi nhanh về phía thang máy, “Mau đi gọi bác sĩ đến đây!”
Từ phía sau xe, ninja Độc Cô Ám vụt tới, rồi cũng nhanh như chớp liền biến mất.
Trở lại cái ổ nhỏ của hai người, Ngu Đường đặt Tống Tiêu xuống, một tay giữ chặt cậu trong ngực, tay kia đưa ra mở cửa, rồi lại ôm cậu lên, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đặt cậu lên giường rồi đắp chăn lên.
Tống Tiêu mơ màng, cũng cảm nhận được có người đưa mình nằm lên giường, hơi lạnh của giường gối nhất thời làm cậu thanh tỉnh hơn, chậm chạp mở mắt, cảnh vật có chút mơ hồ, phải chớp chớp mấy cái mới nhìn rõ được.
Ngu Đường cau mày, đi lấy hộp y tế qua, dán cho cậu một miếng dán hạ nhiệt lên trán, rồi lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ, đã hơn ba mươi tám độ rồi: “Trong người còn khó chịu nữa không?”
“Thần muốn uống nước.” Tống Tiêu cảm thấy trong mắt nóng lên như có lửa đốt liền nhắm mắt lại, vừa nói chuyện vừa khịt khịt mũi, giọng thì mềm nhũn, lại có chút khàn khàn.
Ngu Đường chợt cảm thấy trái tim của mình như đập loạn một nhịp, nuốt nước miếng, ‘Hoàng hậu nhà mình đây là đang làm nũng với mình sao?’ Chỉ có thế thôi mà làm cho hoàng đế bệ hạ hưng phấn hẳn lên, tung tăng đi qua rót một ly nước chanh, nghĩ nghĩ một chút lại quay lại pha thêm nước ấm, tự mình nếm thử,… ‘Ừm…đủ ấm rồi.’
Ôm hoàng hậu đang mềm nhũn ngồi dậy, cho dựa vào ngực mình, để cậu từ từ uống nước, ‘nhìn hoàng hậu của mình bây giờ trông thật giống một tiểu động vật, đáng yêu quá đi!’, để cậu uống xong, Ngu Đường nhịn không được, cúi xuống ‘chơm’ một cái.
Tống Tiêu uống nước xong, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng, lại nhận được một cái hôn mềm mại.
“Buổi sáng trong người không khỏe tại sao không nói cho ta? Ta mà biết vậy sẽ không cho khanh đi làm.”, Ngu Đường có chút ảo não, giúp cậu cởϊ áσ sơ mi, thay bằng một cái áo ngủ mềm mại dễ chịu hơn.
“Ân…”Tống Tiêu cảm thấy cổ họng đau rát, không muốn nói chuyện thêm, liền chui vào trong ổ chăn, mắt nhắm lại, hơi cau mày.
Ngu Đường thấy cậu khó chịu, liền đi lấy một cái khăn mặt lạnh qua, lau lòng bàn tay, miếng hạ nhiệt bây giờ đã vô dụng, Ngu Đường trực tiếp ném đi, dùng khăn lạnh lau mặt cho câu.
(Phổ biến chút kiến thức y học: các bạn đừng có làm như Ngu Đường nhé! Giờ không ai ốm người ta lại lấy khăn lạnh lau mặt nữa đâu… phải dùng khăn ấm, dưới 37 độ C, lau nách, bẹn, người, cuối cùng là mặt, lau như vậy liên tục khoảng 15 phút mới hạ được sốt)
Khăn đem theo hơi mát làm cho đầu óc trở nên thoải mái hơn, Tống Tiêu nhẹ nhõm thở dài một tiếng, đưa tay lên gạt tay Ngu Đường ra, không cho hoàng thượng động vào. Con người ta khi sinh bệnh đều trở nên yếu đuối, Tống Tiêu cũng không ngoại lệ.
Độc Cô ninja rất nhanh vác về một ông bác sĩ của trạm y tế trong trung cư. Bác sĩ cầm theo hộp y tế vẫn còn đứng càu nhàu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi không đến khám bệnh tại nhà, trạm y tế của chung cư ngay dưới lầu, các người không thể đi qua đó được hở?”
Sức chú ý của Ngu Đường đang dồn cả ở chỗ hoàng hậu nhà mình, nghe thấy vậy mặt lạnh đi, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn lão bác sĩ vẫn đang lèo nhèo không thôi, “Cho ông năm trăm tệ làm phí khám bệnh tại nhà.”
Lão bác sĩ lập tức câm miệng, ôm hòm thuốc đi tới, ý bảo Ngu Đường ngồi tránh qua một chút. ‘Vừa trẻ tuổi, vừa có tiền, lại có vợ nữa, đúng là hay làm những việc kỳ quái, vợ mới không thoải mái có chút thôi, đã bỏ tiền kêu bác sĩ đến tận cửa để khám rồi!’
Ngu Đường ngồi dịch qua một chút, nhưng tay không dời đi, vẫn cứ như trước, nắm chặt tay Tống Tiêu.
Tống Tiêu vẫn là có chút ngại ngùng, buông lỏng tay Ngu Đường ra.
Bác sĩ đem ống nghe đưa tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt một chút, mới đầu còn tưởng là một đôi tiểu vợ chồng, ai dè lại là một nam hài tử! Khóe miệng không khỏi giật giật, nhìn về phía Ngu Đường, nhưng ngẫm lại năm trăm đồng tiền khám kia, cuối cùng, cái gì cũng không nói, thành thành thực thực tiếp tục khám bệnh.”
“Chỉ là viêm Amidan thôi, còn có cảm cúm chút, uống một chút thuốc là sẽ không sao.” Bác sĩ lấy trong hộp y tế cho Tống Tiêu một liều hạ sốt và kê thêm cho một đơn thuốc mua ngoài, “Uống thuốc này phỏng chừng đến đêm sẽ hạ sốt, nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi.”
Bác sĩ để lại danh thϊếp, thanh toán tiền rồi dời đi.
“Cả ngày hôm qua không có uống nước.” Gọi Độc Cô Ám bên ngoài vào, Ngu Đường không cho Tống Tiêu uống thuốc ngay, chỉ rót cho cậu một chén nước, muốn cho cậu ăn một chút gì trước đã.
“Ừ…” Cả ngày hôm qua, xử lý cho xong mọi việc ở thành phố A, cậu liền lập tức đặt vé máy bay trở về, vẫn chưa hề uống một hớp nước. Uống được nửa ly, Tống Tiêu không muốn uống tiếp nữa, liền cắn răng lại, đẩy cái ly ra.
Đang sốt không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, Ngu Đường để Tống Tiêu ăn một bát cháo hoa rồi mới cho uống hạ sốt, tự mình cởϊ áσ tiến vào ổ chăn, ôm cậu ngủ.
“Thần đang bị cảm, cẩn thận lại lây cho người bây giờ.” Tống Tiêu xụt xịt mũi, đem cái gối hai người đang nằm chung kéo qua, quay lưng về phía Ngu Đường.
“Lây cũng thật đúng lúc, vừa hay trẫm cũng không cần đi làm.” Ngu Đường không để ý, đưa tay rờ lên ngực của hoàng hậu, nhiệt độ cơ thể vẫn còn nóng chút, nhưng cũng giảm nhiều rồi, ôm thế này thật thoải mái.
Tống Tiêu bị ôm, chẳng làm thế nào được, chỉ biết kéo cái tay áo bộ áo ngủ của người kia lên lau nước mũi.
Ngu Đường nhìn thấy động tác nhỏ này, nhất thời có chút dở khóc dở cười, đưa tay ra, đánh yêu một cái lên mông cậu.
“Cha của thần nói, năm mới, bảo thần dẫn người về cùng.” Tống Tiêu đem mũi chôn vào trong ngực của Ngu Đường, thanh âm hờn dỗi nói, trên người bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác nặng đầu cũng đỡ nhiều, cậu đã thoải mái hơn, lúc này mới có khí lực để nói chuyện.
“Khanh trở về là vì cái này?” Ngu Đường dừng một chút, đem người đang nằm trong ngực mình ôm lấy, nhấc lên, để cậu gối lên tay của mình.
“Ân…” Ánh mắt của Tống Tiêu cong lên nhìn về phía Ngu Đường, “Ngày hôm qua muốn chờ người về để nói….” Kết quả là đợi không được, lại còn khiến mình bị cảm.
Con tim Ngu Đường như bị ai nhéo một cái, quay qua hôn lên lông mày của Tống Tiêu: “Thế không được, ta vẫn nên gọi Tào Hưng qua đây.”
Tào Hưng là tên hiện tại của Tào công công, Ngu Đường nhận ra, mọi việc thành ra thế này đều là do không có Tào công công bên cạnh.
“Chỗ này nhỏ như vậy, làm gì còn phòng trống nữa đâu?” Tống Tiêu ngáp một cái, căn phòng này tính ra cũng không nhỏ, nhưng thiết kế vốn là thế, chỉ có một phòng ngủ, Tào công công mà đến, chắc chắn không có chỗ ở rồi.
“Vậy khi chúng ta kết hôn, sẽ dọn đến Ngu gia ở đi!” Ngu Đường nói xong, bắt đầu tính toán sẽ mua một căn nhà lớn ở ngoại thành Đế Đô, để cho người nhà cùng dọn đến đó ở.
Đang nói, di động của Ngu Đường vang lên, là Ngu mẫu gọi tới: “Đường Đường à! Can làm sao mà vẫn chưa về nhà?”
“Tống Tiêu đang sốt.” Ngu Đường không e dè, nói thẳng, Tống Tiêu đang dụi đầu trong ngực cậu, nhất thời mở to mắt nhìn lên.
Đầu dây bên kia, Ngu mẫu trầm mặc một lúc, thở dài, nói: “Hai ngày nữa là tổ chức dạ hội, con định làm thế nào?”
“Mẹ đừng làm gì cả.” Ngu Đường không thèm để ý mà nói: “Ông nội có nói gì, mẹ cứ giả bộ hồ đồ đi!”
Cúp điện thoại, Ngu Đường ném di động qua một bên, lần nữa xê dịch vào trong chăn.
“Thái hậu…có phải là người đã sớm biết…” Tống Tiêu có chút lo lắng, nắm lấy áo ngủ của Ngu Đường, lần trước, khi cậu được cho đôi dép lê, đã cảm thấy có chút không đúng rồi.
“Không ai hiểu con bằng mẹ.” Ngu Đường cọ cọ mặt vào cậu. Đối với mẫu thân của mình, Ngu Đường đã sớm không còn lo lắng. Ngu mẫu còn cho rằng, con mình cứ thế mà tự kỷ, vất vả lắm mới thích được một người, chẳng cần biết là nam hay là nữ. Caả ngàn năm trước, thái hậu đã có thể chấp nhận Tống Tiêu, không lẽ gì đến thời hiện đại này lại không được.
Ngày hôm sau, Ngu Đường không đi làm, ở nhà dưỡng bệnh cùng Tống Tiêu, cả hai không có việc gì làm, đành đi picnic ngay trên giường, sẵn tiện xem nốt mấy tập “Cảnh Hoằng Thịnh Thế” còn lại.
Phim đã chiếu đến thời kỳ Hoằng Nguyên đế thống trị, từ nhỏ, tiểu hoàng đế đã mất đi huynh tẩu, xung quanh chỉ toàn lũ triều thần cú vọ, ổn định triều cục xong, bắt đầu lo việc nước, hoàn thành nốt sự nghiệp dang dở của huynh trưởng.
Thiên hạ Đại Ngu bốn phương thái bình nhưng để đạt được hai chữ “Thịnh Thế” quả thực phải chờ đến thời của Hoằng Nguyên đế mới thực hiện được. Thời kỳ Cảnh Nguyên đế thống trị, các nước láng giềng còn khá e ngại, chỉ đến thời của Hoằng Nguyên đế, giao thương mới thực sự được mở rộng.
Để phục vụ cho vai diễn Hoằng Nguyên đế cần có ba diễn viên đóng từng thời kỳ, khi còn nhỏ, lúc thiếu niên và thời gian về sau đó nữa. Thời gian của vai diễn chủ yếu là khi đã trưởng thành, mà cái nhân vật được chọn đóng cho vai này thật quá tùy tiện đi! Đem Hoằng Nguyên đế diễn thành đủ loại linh tinh lang tang.
Tống Tiêu nhịn không được, lập tức cầm điện thoại gọi cho nhóc Ngu Lân, hỏi về cảm nhận của nhóc sau khi xem xong bộ phim này.
“Cái tên diễn viên thật quá xấu!” Ngu Lân tức giận nói: “Phong thái của đệ năm đó cũng sáng ngời lắm chứ bộ.”
Tống Tiêu nhịn không được cười, ngả vào người Ngu Đường, Ngu Đường cầm điện thoại qua nói tiếp: “Cái đó phải trách con của ngươi, tại sao năm đó lại vẽ bức tranh truyền thần xấu đến vậy?”
Nhắc đến cái này, Ngu Lân càng thêm tức giận, bức họa lịch sử lưu lại chân dung Hoằng Nguyên đế, thực sự xấu…không tả được. Thái tử kia thật là đứa con bất hiếu, chờ kiếp này nó được sinh ra, Ngu Lân nhất định sẽ giáo huấn cho bằng thấm nhuần đạo lý “Cha ta là soái nhất trần gian” mới thôi.
“Ngu Đường đâu?” Hôm nay tâm tình của Ngu Thái Hàm thực tốt, liền đi đến cao ốc Ngân Ngư để xem tình hình hoạt động của Tổng bộ bên Trung Quốc này thế nào? Lại phát hiện được đã trưa trật rồi mà Ngu Đường thì vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
“Giám đốc hôm nay vẫn chưa tới.” Kim thư ký mặt không đổi sắc, trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Thái Hàm nhíu mày, đêm qua đã nghe con dâu nói, Ngu Đường cùng bằng hữu ra ngoài chơi, chắc không phải đi qua đêm đến giờ chứ?
Vệ sĩ phụ trách giám sát Ngu Đường, mặt cương thi tâu lại: “Đường thiếu gia từ tối hôm qua vẫn ở lại trong nhà trọ của thành phố, đến hôm nay, đã một ngày không ra khỏi cửa.”
Lời này vừa là nói thật lại vừa không, đúng là ngủ lại căn nhà ở tiểu khu trong thành phố, nhưng ngủ lại với ai thì không thấy nói qua.
Ngu lão gia gật gật đầu, nghĩ là cháu mình đêm qua chơi về muộn, chắc hôm nay sẽ ở nhà ngủ bù: “Đứa nhỏ này, thật không chấp nhận được.” Lời nói ra tuy là vậy, nhưng không có bất cứ ý tứ chê trách gì. Cháu trai của mình thực có khả năng, ngẫu nhiên đi chơi một chút cũng chẳng sao, huống chi lại vừa bắt nó phải chia tay, có buồn rầu, đi uống chút rượu cũng rất bình thường.
“Tối mai, tại Ngu gia, có tổ chức dạ hội, mấy người đến tham dự cũng có thể đem người nhà đi cùng.” Ngu lão gia đang nói chuyện với đám người trong ban giám đốc của tư bản Đại Ngư.
Vài người trong ban giám đốc cũng cười theo, chờ Ngu Thái Hàm xoay người đi chỗ khác, mới quay qua nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Việc của Ngu gia, mấy người cấp cao như bọn họ ít nhiều cũng biết, cái gì mà bảo bọn họ có thể dẫn người nhà đi cùng, nói đúng hơn là bảo bọn họ dẫn con gái đi cùng để cho Ngu Đường chọn mới đúng, ý tứ quá rõ rồi!
Ngu gia muốn tổ chức dạ hội, chuyện này họ đã biết từ lâu, vì thế nhà ai đang có con gái đến tuổi đều tích cực mông má để cho đi ra mắt, Trình gia cũng không ngoại lệ.
“Miêu Miêu, cái này có đẹp không?” Vốn là một thế gia có giao hảo với Ngu gia lâu năm, Trình Hân Nhiên đã tới từ lúc vũ hội còn chưa bắt đầu, trực tiếp ở bên trong thay quần áo.
Ngu Miêu nhìn bộ váy dạ hội đủ các loại trang trí tinh xảo kia, nói: “Đẹp…”
“Vậy có chắc ca ca của muội sẽ thích không?” lúc Trình Hân Nhiên nói ra câu này, mặt có chút đỏ.
Khóe miệng Ngu Miêu giật giật: “Hì…cái này không tiện nói…” Hiển nhiên là sẽ KHÔNG thích đi!...
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: Vũ hội đã kết thúc, con nghĩ đã tìm được tình yêu thực sự của đời mình.
Gia Gia: Có phải là người đã để lại giầy thủy tinh không?
Ngư Đường: Không. Là người đã để lại một dấu vết trên lễ phục của con.
Tiêu Tiêu: (Xịt xịt mũi), Ngại quá, cảm cúm còn không tốt sao?
Gia gia: …..
Chương sau khỏi cần maketing, hóng tiếp đê…..
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
- Chương 114: Bị ốm