Dương Yến kiên định đối đáp.
"Dạ, là Lục hoàng từ, Liêu Phàm."
Dương Trung hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu như đồng ý quyết định của Dương Yến, lòng tuy không hiểu lắm con gái mình đang suy tính chuyện gì, nhưng biết chắc điều con gái mình làm luôn đúng mà không sai.
"Được, vậy theo ý con, ta tin vào quyết định của con."
Dương Yến nhẹ nhàng cười:
"Vâng. Phụ thân."
* * * * * *
Phủ của Lục hoàng tử.
Liêu Phàm ngồi trên ghế, ánh mắt mang ý cười trêu chọc và dò xét:
"Chuyện gì đây? Sao hôm nay Dương tiểu thư có nhã hứng tới nơi này vậy ?"
Dương Yến hành lễ, nhẹ nhàng đáp:
"Ta muốn ngài nói giúp chuyện đệ đệ ta, do đệ đệ ta nông nổi mà tối qua vào đại lao làm loạn."
Liêu Phàm thôi cười, như đã đoán biết trước được vấn đề, nhìn thẳng vào Dương Yến.
"Chuyện đó sao? Ta nghĩ tiểu thư cũng biết người nên gặp không phải là ta, vì ta không có tiếng nói trong triều cũng như trong lòng hoàng thượng."
Dương Yến gật nhẹ đầu, đáp.
"Tiểu nữ biết, nhưng tiểu nữ cũng biết, ngài tuy không phải, nhưng ngài lại biết ai là người có tiếng nói trong lòng hoàng thượng."
Liêu Phàm bật cười lớn, giọng điệu vui vẻ nói.
"Ta thấy tiểu thư đây mới khiến ta phải mở một con mắt khác ra nhìn rồi đó, thật khiến ta khâm phục."
Dương Yến lắc đầu, đôi mắt sâu vô định nhìn xa xăm, vẫn giữ một cách trả lời rất bình thản.
"Điện hạ quá lời rồi, chỉ là ta suy đoán, khiến ngài phải chê cười."
Liêu Phàm xua tay cho qua chuyện, ánh mắt thăm dò đối phương.
"Ta có thể nói cho tiểu thư biết hắn là ai, nhưng ta không đảm bảo sẽ nói giúp được gì, vì hắn không nghe lời ai cả, việc hắn có chịu ra mặt hay không là tuỳ thuộc vào lời nói của tiểu thư."
Dương Yến cúi nhẹ đầu.
Không chờ lâu thêm nữa, Liêu Phàm nói nhanh, ánh mắt dán chặt lấy người Dương Yến.
"Cửu hoàng tử, hãy đến gặp hắn, hắn là người có thể giúp đệ đệ của tiểu thư thoát nạn."
Dương Yến hơi ngạc nhiên, ánh mắt rất đỗi kinh ngạc, tính hỏi gì đó nhưng lại thôi mà chỉ gật đầu.
"Tiểu nữ đã hiểu, đa tạ điện hạ chỉ lối."
Liêu Phàm vừa cười vừa nói.
"Không có gì, haha."
Dương Yến cúi đầu hàng lễ.
"Tiểu nữ xin cáo lui."
Liêu Phàm gật đầu xua tay.
* * * * * *
Tại hoàng cung.
Đại thái giám vẻ mặt đầy lo lắng bẩm báo.
"Thưa bệ hạ, từ hôm qua tới giờ công chúa vẫn không ăn gì, nói là nếu Tống Phi phải chết, cũng sẽ chết theo."
Hoàng thượng trong lòng lo lắng, ánh mắt cũng trĩu xuống nặng nề, nhưng vẫn cứng giọng nói.
"Đứa ngốc này thật khiến ta tức chết mà, ngươi cứ kệ nàng đi."
Nói xong, hoàng thượng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn lão thái giám:
"Còn về phía Cửu hoàng tử, hắn đã có hành động gì chưa?"
Đại thái giám cúi đầu, kính cẩn đáp.
"Dạ chưa ạ."
Hoàng thượng gật đầu, rồi xua tay ra hiệu cho đại thái giám rời đi.
"Được rồi. Ngươi lui đi."
* * * * * *
Tại thư phòng của Liêu Nguyệt.
Lưu Tiết vừa quỳ vừa nói, ánh mắt như cầu xin:
"Mong điện hạ suy xét lại, chuyện đó thật không nên."
Liêu Nguyệt không nói gì, một ánh mắt cũng không thèm cho Lưu Tiết mà cứ dán chặt vào bàn cờ.
Lưu Tiết vẫn kiên trì nói tiếp, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Điện hạ, chuyện này nếu để ai phát hiện thì sẽ là nhược điểm lớn nhất của ngài đó, ngài không thể xuất hiện nhược điểm này được."
Liêu Nguyệt buông quân cờ từ trong tay, đặt nhẹ xuống bàn cờ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ mà nhẹ nhàng nói với một chất giọng đầy uy nghiêm.
"Ngươi trở nên nói nhiều như vậy từ khi nào vậy?"
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, nói vọng vào.
"Bẩm điện hạ, Dương tiểu thư cầu kiến."
Liêu Nguyệt rời mắt khỏi bàn cờ, hướng nhìn ra cửa, vui vẻ nói.
"Cho vào!"
Dương Yến vừa đi vào đã bị ánh mắt đầy sát khí của Lưu Tiết dán chặt.
Cửu hoàng tử ho nhẹ, quay sang cất giọng nói với Lưu Tiết.
"Chuyện ta đã quyết, ngưoi mau đi làm đi."
Lưu Tiết đứng dậy, cúi đầu hành lễ.
"Vâng, điện hạ."
Lúc rời đi Lưu Tiết lướt qua người của Dương Yến làm cả người nàng bỗng bất giác mà ớn lạnh.
Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt cực kì bình tĩnh mà nhìn về Liêu Nguyệt.
Sau khi Lưu Tiết rời khỏi, Liêu Nguyệt hướng mắt về Dương Yến vừa cười vừa nói, giọng điệu bỡn cợt mà thốt lên.
"Ta tưởng tỷ tỷ chỉ biết trốn tránh ta thôi chứ, không ngờ có ngày tỷ tỷ đến tìm ta."
Dương Yến nhẹ cúi đầu, ánh mắt hướng xuống đất như đang chạy trốn khỏi ánh mắt của người đối diện, mà từ tốn đáp.
"Ta tới là vì...."
Lời vẫn chưa dứt, thì Liêu Nguyệt đã tiến tới, đặt một ngón tay lên che miệng Dương Yến.
Ánh mắt Liêu Nguyệt tà tà liếc nhìn nàng, nhẹ nói:
"Suỵt!"
Dương Yến như bị đứng hình mất vài giây, nhưng rồi cũng nhanh lấy lại sự bình tĩnh, mà tính mở miệng ra nói tiếp.
Lần này lại bị đôi môi kia, đôi môi của Liêu Nguyệt dán chặt vào môi nàng.
Dương Yến mặt đỏ dần, không kịp phản ứng.
Mà lần này hành động của Liêu Nguyệt lại rất nhẹ nhàng, không hề thô bạo như lần trước, chỉ đặt môi lên, mà không hề xâm phạm vào bên trong.
Cảm giác nhẹ nhàng ấy chẳng khác nào long bị một sợi tơ quét qua, bất giác Dương Yến bị xáo động, nhịp tim nàng cũng càng lúc càng đập mạnh, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng đối phương mà cứ nhắm chặt lại.
Nhưng rồi như có một dòng suy nghĩ gì đó bỗng xẹt ngang qua tâm trí nàng, bất giác thức tỉnh nàng khỏi cơn mụ mị.
Nàng vội lùi lại cố tránh thoát khỏi đôi môi đầy mị hoặc kia. Hành động đột ngột khiến nàng bất cẩn đυ.ng ngay vào bàn cờ, khiến các quân cờ trên bàn cũng rơi rớt xuống khắp mặt đất.